Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
Chương 74
Diệp Vy theo bản năng quay sang nhìn, ở quầy hàng đồ dành cho nữ, có ba cô gái đang đứng ở đó, người vừa nói chuyện là một cô gái nhìn rất trẻ con, khuôn mặt dễ thương, cộng thêm mái tóc bồng bềnh như bếp bê, khiến ai muốn nhìn cũng muốn nựng một cái.
Nhưng giọng điệu và vẻ mặt của cô bé đó khiến người khác bỏ qua nét đáng yêu đó, vẻ mặt nhìn cô gái trước mặt đầy vẻ chán ghét, giọng điệu chanh chua như một cô tiểu thư được cưng chiều từ bé.
Khánh Linh nhìn cô bé trước mắt này, cô thở dài. Hai người kết thù từ ba hôm trước, hay phải nói là cô bé này nhằm vào cô. Cô là thực tập sinh của một bệnh viện, thường xuyên thấy cô bé này ra ra vào vào bệnh viện, thấy cô bám theo một cậu thiếu niên, Khánh Linh nhìn tình huống này cũng biết là cô bé này thích cậu thiếu niên kia, nhưng cậu ta lại không thích, vì thế cô thường nghe thấy tiếng quát khó chịu của cậu ta mỗi lần cô đi ngang qua. Khánh Linh lắc đầu, dù sao cũng không liên quan đến cô.
Nhưng Khánh Linh không biết, chuyện này rất nhanh thì quan hệ với cô.
Khánh Linh đang ôm chồng hồ sơ đi về hướng phòng của bác sĩ hướng dẫn cô, bỗng có một thân hình cao lớn đi đến trước mặt cô, đón chồng hồ sơ cao gần bằng đầu cô, giọng nói dịu dàng nói với cô, “Sao không gọi anh?”
Khánh Linh đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thì cô thấy cô bé hay chạy ra ra vào vào bệnh viện để theo đuổi cậu thiếu niên này đang chạy đến.
Từ Lệ Chi nhìn Diệp Hàn dịu dàng vén mái tóc của Khánh Linh, lại lau những giọt mồ hôi trên trán cô, “Để anh cầm hộ em.”
Đúng vậy cậu thiếu niên đó chính là Diệp Hàn, Từ Lệ Chi nhìn hình ảnh ấm áp kia mà cảm thấy đau mắt, đôi mắt cô lập tức đỏ lên, cô nhìn Diệp Hàn, giọng có chút run run, “Anh Hàn, hai người… Có quan hệ gì vậy?”
Diệp Hàn nghe Từ Lệ Chi hỏi, một tay ôm lấy tập hồ sơ, một tay quàng sang bên cạnh ôm lấy vai của Khánh Linh, nghiêm túc nói, “Đây là bạn gái tôi, trước tôi không nhận rõ tình cảm của mình nên mới không có xác nhận, nhưng bây giờ chúng tôi đã yêu nhau, mong cô cách xa tôi một chút, tôi không muốn bạn gái mình khó chịu.” Diệp Hàn nói xong quay sang nhìn Khánh Linh, mỉm cười nhìn cô.
Đến bây giờ Khánh Linh mới hiểu chuyện gì xảy ra, cô đang bị lôi ra trở thành bia đỡ đạn, cô đang định lên tiếng phán đối thì Diệp Hàn không cho cô cơ hội đó.
“Chúng tôi đi trước.” Nói rồi cậu ôm lấy Khánh Linh rời đi.
Khánh Linh cũng lười giãy giụa, cô lãnh đạm nhìn sườn mặt của cậu thiếu niên này.
Từ Lệ Chi nhìn bóng dáng hai người rời xa, khẽ cắn môi tỏ vẻ không cam lòng.
Diệp Hàn lôi Khánh Linh đến một chỗ khuất, lúc này cậu mới buông cô ra, “Xin lỗi chị.” Diệp Hàn chỉ nói ba câu đó, cũng không có giải thích thêm gì.
“Đây là lần cuối cùng, tuyệt đối không có lần sau.” Khánh Linh lạnh lùng nói, dù ai bị lôi ra làm trò đùa khi không được cho phép cũng cảm thấy khó chịu, cho dù cậu thiếu niên trước mắt này rất đẹp trai.
Diệp Hàn nghe vậy thì có chút khó xử, “Như vậy không được, em đã nói chúng ta đang yêu nhau, nếu làm như không quen biết thì sẽ khiến cho cô ta phát hiện chúng ta chỉ là lừa cô ta.”
“Liên quan gì đến tôi?” Khánh Linh sắc bén nói.
Diệp Hàn bỏ chồng hồ sơ đang cầm trên tay xuống một chiếc bàn ở gần đó, cậu dựa lưng vào tường, nhìn Khánh Linh, “Chỉ cần chị đồng ý, tôi sẽ đáp ứng với chị một điều kiện.” Diệp Hàn nói, mấy hôm nay cậu thật sự chịu đủ rồi, nói cũng đã nói rồi, cậu cũng không thể đánh hay mắng quá lời được, dù sao đó cũng là em gái của thằng bạn tốt của cậu, dù gì cậu cũng phải nể mặt tên đó, vừa đúng lúc cậu đang tránh mặt cô ta thì gặp Khánh Linh, một ý tưởng loé lên trong đầu cậu lúc đó.
Khánh Linh nghe vậy cũng không để tâm, cô đang định từ chối thì bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc hơn, cô ngước mắt nhìn cậu thiếu niên cao hơn mình một cái đầu này, “Cậu có thể cho tôi mượn 200 triệu không?” 200 trăm triệu cũng không phải là một số tiền quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, cô nhìn cậu thiếu niên này, trên người cậu từ trên xuống dưới đều là đồ hàng hiệu, cô nghĩ gia cảnh của cậu rất tốt, khi nghe cô nói muốn mượn một số tiền lớn như vậy, cậu cũng cần phải cân nhắc.
Nhưng không ngờ Diệp Hàn đồng ý ngay lập tức, Khánh Linh đánh giá lại cậu lần nữa, trong đầu cô lúc này hiện lên hình ảnh một thiếu gia nhà giàu phá của.
“Vậy quyết định vậy đi, chị sẽ làm người yêu tôi trong hai tháng, tiền tôi sẽ gửi vào tài khoản cho chị.” Diệp Hàn nói, cậu đứng thẳng người dậy, đang định rời đi thì Khánh Linh lên tiếng.
“Cậu phải đồng ý với tôi trong hai tháng này cậu không được can thiệp vào cuộc sống của tôi, không được bắt tôi làm điều mà tôi không muốn, còn tiền tôi mượn cậu sau này tôi sẽ trả.” Khánh Linh nhìn Diệp Hàn, chờ đợi cậu lên tiếng.
Diệp Hàn im lặng, một lúc sau cậu sải bước rời đi, trước khi đi cậu bỏ lại một câu, “Tùy chị.”
Khánh Linh nhìn theo lưng cậu, cô thở dài, không biết mình làm vậy có đúng không.
Khánh Linh lôi điện thoại ra, cô bấm một dãy số, mấy tiếng tút sau đầu dây bên kia mới nhấc máy.
“Chuẩn bị làm phẫu thuật, tôi đã có đủ tiền.”
Đầu dây bên kia còn nói gì đó khiến sắc mặt của cô không tốt lắm, một lúc sau cô cắn răng nói, “Tôi đồng ý phẫu thuật.”
…..
Khánh Linh thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn cô bé trước mặt vẫn nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt chán ghét, giọng nói của cô trở nên lạnh lùng, “Rõ ràng là tôi đang xem nó trước, cô dựa vào đâu mà giành của tôi?” Mấy hôm nay ở trong bệnh viện không ít lần Từ Lệ Chi làm khó cô, nếu không phải có Diệp Hàn, có lẽ Từ Lệ Chi đã dùng quyền lực của nhà làm cho cô không thể ở bệnh viện mất.
Nếu bình thường cô sẽ nhẫn nhịn mà không xung đột với cô ta, nhưng chiếc váy này thì cô không thể nhường được, cô đã thấy em gái cô ngắm nó rất lâu trên điện thoại, nhưng nó chưa một lần mở miệng đòi hỏi với cô, Khánh Linh biết nó rất thích chiếc váy đó, hôm nay đi ngang qua cô bắt gặp nó ở trong cửa hàng này, không do dự chút nào cô bước vào.
Nhưng đồ trong cửa hàng này mỗi mẫu chỉ có một cái, nên cô càng không thể nhượng bộ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!