Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc - Chương 93
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
824


Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc


Chương 93


Sau chuyện này Hàn Phong cảm thấy anh không thể đợi được nữa, vì thế đám cưới thay vì bốn tháng sau mới được tổ chức đã bị Hàn Phong rút ngắn thành hai tháng.

Bùi Thi sau khi biết chuyện này đã cằn nhằn khuyên giải hồi lâu nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng bà đành mặc kệ cho thằng nhóc này muốn làm gì thì làm.

Diệp Vy biết việc đó nhưng cô cũng không nói gì, chuyên tâm vào việc lên danh sách xem mời những ai.

Trước ngày cưới một tháng hai người đi chụp ảnh cưới, Diệp Vy lúc này mới cảm nhận được sự mệt mỏi như thế nào, hai người đi chụp từ sáng, di chuyển rất nhiều nơi, thay rất nhiều bộ quần áo, Diệp Vy cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa.

“Cô gái, sát vào một chút.” Nhiếp ảnh gia nói với Diệp Vy.

Diệp Vy đang ôm eo Hàn Phong, nghe thấy vậy cô tiến gần một chút, khẽ ngước đầu nhìn anh mỉm cười, con Hàn Phong khẽ chạm lên mái tóc cô.

“Rất đẹp!” Anh ta nhìn vào hình vừa mới chụp, hai người đều có vẻ đẹp hoàn mĩ, cái hoàn hảo nhất ở đây là ánh mắt hai người giành cho nhau chứa đầy tình cảm, anh ta cảm thấy đây là lần chụp ấn tượng nhất của mình.

Diệp Vy sau khi xem cũng cảm thấy rất hài lòng, cô không ngờ lại đẹp như vậy.

“Tôi có thể lấy ảnh của hai người làm chủ đề cho mùa áo cưới năm nay không?” Nhiếp ảnh gia nhìn Diệp Vy, mong đợi nói.

“Đương nhiên là tôi sẽ trả tiền thù lao.” Anh ta vội bổ sung thêm.

Diệp Vy nghe vậy định từ chối nhưng Hàn Phong đã cướp lời cô, “Có thể.”

Diệp Vy quay sang trừng anh như muốn nói, “Em không thích.”

Hàn Phong vội cầm lấy tay cô trấn an, anh nhìn cái trán cô phủ một lớp mồ hôi, có chút đau lòng giúp cô lau, “Mệt không?”

Diệp Vy hiện tại đã cảm thấy rất mệt rồi, bây giờ là bốn giờ chiều, hai người đã chụp cả một ngày rồi, Diệp Vy cảm thấy nếu còn tiếp tục thì cô nghĩ sẽ không có đám cưới nào hết.

Diệp Vy mệt mỏi dựa vào người anh, “Chúng ta chụp đến đây thôi nhé.” Diệp Vy nói với giọng năn nỉ.

Hàn Phong ôm lấy cô tránh cho cô ngã xuống, nghe thấy cô nói vậy thì mềm lòng, tuy rằng anh muốn hai người chụp nhiều một chút để sau này lúc nào rảnh anh có thể lấy ra ngắm, nhưng nhìn cô không còn sức như vậy thì Hàn Phong không nhẫn tâm để cô phải chịu khổ.

Vì thế Hàn Phong vội giúp cô thay chiếc váy cưới cồng kềnh ra, thay bằng một chiếc váy mềm mại đến đầu gối.

Hàn Phong để cho thư kí của mình ở lại thu xếp mọi việc, anh và Diệp Vy rời đi, còn chuyện nhiếp ảnh gia muốn lấy ảnh cưới của hai người làm ảnh quảng cáo, đã bị hai người vứt ra sau đầu.

Vì cô than mệt không thể đi được nữa nên Hàn Phong ôm ngang cô đi đến chỗ để xe, lái xe riêng của anh vội vàng mở cửa sau cho hai người.

Hàn Phong ôm cô ngồi vào ghế sau, anh đặt cô ngồi lên đùi mình, thấy Diệp Vy im lặng không lên tiếng, anh cúi xuống nhìn, thấy cô đã ngủ từ bao giờ.

Hàn Phong khẽ cười, anh hôn nhẹ lên chóp mũi cô, không dời đi mà di chuyển xuống đôi môi cô, “Mệt đến thế sao!”

Hai người lúc này không có khoảng cách, khi anh nói hơi thở nóng rực phả vào mặt Diệp Vy khiến cô có chút ngứa, khẽ cau mày đưa tay lên gãi.

Hàn Phong thấy hành động đáng yêu của cô thì bật cười, anh nhìn xuống tay cô, ở ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn, giống hệt chiếc nhẫn mà anh đang đeo trên tay, đôi mắt Hàn Phong nhiễm lên ánh sáng vui vẻ.

Hàn Phong chỉnh tư thế một chút để cô có thể dựa vào anh thoải mái hơn, sau đó Hàn Phong cũng ngả vào ghế, nhắm mắt lại.

……

Đến ngày cưới của hai người, hôm đó Diệp Vy đã bị lôi dậy từ rất sớm để trang điểm, vì thế mà bây giờ Diệp Vy ngồi trước gương cứ gật gà gật gù, cảm tưởng có thể ngủ bất cứ lúc nào.

“Mày có thể tỉnh táo lại một chút không? Hôm nay là ngày cưới của mày đấy.” Hân Nhi sau khi nhìn một hồi cảm thấy không thể nhịn được nữa, tức giận nói ra tiếng.

Diệp Vy ngáp lên ngáp xuống chảy cả nước mắt, “Là ai tối qua cứ quấn lấy tao đòi tâm sự đến khuya mới cho tao ngủ hả?”

Hân Nhi nghe vậy có chút chột dạ, hôm qua cô chạy đến đòi ngủ cùng với Diệp Vy, hai người nói hết chuyện này đến chuyện khác, mãi đến 12 giờ mới đi ngủ.

“Được rồi là lỗi của tao, nhưng hôm nay là ngày vui của mày, đừng làm ra bộ mặt không có tinh thần đó nữa đi.”

Hân Nhi ngồi bên cạnh xem cô trang điểm.

Hôm nay cô là phù dâu chính, trên người là chiếc váy bồng màu hồng nhạt, khuôn mặt ngày thường có chút đáng yêu nhưng hôm nay trang điểm lên có chút quyến rũ, khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.

Hân Nhi chống cằm nhìn cô, “Mày cũng vừa mới tốt nghiệp thôi mà, làm gì đã vội vã kết hôn như vậy.” Hân Nhi thở dài, mặc dù người đàn ông như Hàn Phong muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể từ chối một người chồng như vậy, nhưng Hân Nhi biết bạn cô không phải là người ham tiền bạc, vì thế không hiểu sao cô lại vội vã kết hôn như vậy, trong khi cô ngay cả một người bạn trai cũng không có.

Diệp Vy nhìn mình trong gương, vẻ hạnh phúc của một cô gái khi sắp kết hôn với người mình yêu hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt cô, khiến cô càng trở nên diễm lệ hơn.

“Vì khi tao không có gì, chỉ có một mình anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tao.” Diệp Vy nhìn vào gương, như nói với chính mình.

Bỗng một ngày cô nhận ra, cả kiếp trước lẫn kiếp này, khi trong tay cô không có gì, tiền bạc, người thân, một mình cô độc trên đời này, chỉ có một mình Hàn Phong luôn ở bên cạnh cô, nguyện ý cưng chiều cô, nếu như kiếp trước cô cũng có chút tình cảm với anh, để rồi cam tâm tình nguyện bước vào thế giới của anh, hiểu được những gì anh đã trải qua, thì có lẽ hai người cũng không bỏ lỡ cả một đời.

Diệp Vy khẽ cúi đầu, có đúng là kiếp trước cô không có chút tình cảm gì với anh?

“Này, sao vậy?” Hân Nhi khẽ lay cô.

Diệp Vy lúc này mới hoàn hồn, cô nhìn bạn tốt đang lo lắng, vội nở nụ cười trấn an, “Không có gì, có lẽ là tâm trạng trước khi kết hôn.” Diệp Vy nói đùa.

“Được rồi đừng lo lắng, tao cảm thấy anh ta rất yêu mày, vì thế mày nhất định sẽ hạnh phúc.”

Diệp Vy mỉm cười, đúng vậy, cô đã là người hạnh phúc nhất rồi, ông trời đã rất ưu ái cô.

Một lúc sau Hà Như và Bảo Nghi đến, hai người hôm nay cũng là phù dâu cho Diệp Vy, vì thế trên người cũng mặc đồ giống Hân Nhi.

“Hôm nay cậu rất đẹp!” Bảo Nghi nhìn Diệp Vy sau khi trang điểm xong, cảm thán nói.

“Đúng vậy, hôm nay cậu rất đẹp!” Hà Như chen miệng vào.

Diệp Vy mỉm cười, “Các cậu cũng vậy.”

“Được rồi đừng nói chuyện nữa, sắp đến giờ rồi, mau đi thay váy cưới đi.” Hân Nhi thúc giục.

Ba người giúp Diệp Vy mặc áo cưới, sau khi mặc xong, ba người nhìn không chớp mắt.

“Đúng là không còn lời nào để diễn tả nữa mà.” Hà Như vừa ngắm vừa cảm thán.

Hai người con lại gật đầu phụ hoạ, trông Diệp Vy lúc này như một thiên thần lạc xuống trần gian vậy, khiến người khác nhìn vào sẽ bị câu mất hồn.

“Đúng là con gái đẹp nhất khi mặc áo cưới mà.” Hân Nhi có chút hâm mộ.

Diệp Vy thấy vậy có chút bất đắc dĩ, cô phải mặc chiếc áo cưới dài gần hai mét này thì có gì mà hâm mộ chứ, còn không mệt chết mới lạ.

……

Diệp Hàn cầm lấy tay của Diệp Vy, dắt cô vào lễ đường.

Trước khi trao cô lại cho Hàn Phong, Diệp Hàn không quên cảnh cáo, “Nếu anh mà đối xử với chị tôi không tốt dù chỉ một chút, tôi sẵn sàng đánh đổi cả Diệp thị cũng không tha cho anh.” Diệp Hàn chăm chú nhìn Hàn Phong, nghiêm túc nói.

Hàn Phong sau khi cầm lấy tay cô, anh siết chặt, như muốn nắm lấy tay cô cả đời này, không muốn buông ra.

“Không cần cậu nói, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.” Hàn Phong nhìn thẳng vào mắt Diệp Vy.

Diệp Vy cũng nhìn anh nở nụ cười vui vẻ.

Cảm ơn em đã nguyện ý bước vào cuộc đời u ám này của anh!

Cảm ơn em đã cho anh biết thế giới này không chỉ toàn màu đen mà nó còn có vui vẻ, hạnh phúc khi được ở cạnh em!

Cảm ơn em đã tha thứ cho anh, đồng ý sống cùng anh cả đời này!

Cảm ơn em vì tất cả!

Đến khi đeo chiếc nhẫn vào tay cô, đôi mắt Hàn Phong đã có chút đỏ.

Diệp Vy mỉm cười cầm lấy chiếc nhẫn, cô đeo nó vào tay Hàn Phong, Diệp Vy ngước mắt lên, đột nhiên cô ôm lấy cổ Hàn Phong, kiễng chân hôn lên môi anh.

Xung quanh là tiếng vỗ tay chúc mừng.

…..

Diệp Vy bước ra từ nhà tắm, cô vứt chiếc khăn lau tóc lên bàn, ném người xuống chiếc giường êm ái, thoải mái thở dài.

Hàn Phong bước vào thấy cô mệt mỏi như vậy, anh ngồi xuống cạnh cô, đau lòng nói, “Nếu mệt thì ngủ trước đi, anh đi tắm đây.” Hàn Phong cúi xuống hôn lên trán cô, rồi anh đứng dậy đi vào nhà tắm.

Diệp Vy nằm một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, cô nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lúc nào không hay.

Đến khi Hàn Phong bước ra, thấy cô đã ngủ rồi, trên người Diệp Vy chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, do cô nằm nghiêng nên nó hở một mảng lớn, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài.

Hàn Phong thấy thế đôi mắt tối sầm lại, anh đi đến gần cô rồi cũng trèo lên giường.

Hàn Phong nghĩ đến cô bây giờ đã hoàn toàn thuộc về anh, tất cả mọi người đều biết cô là vợ anh, tâm trạng vô cùng kích động.

Hàn Phong cúi xuống hôn lên môi cô, lúc đầu nhẹ nhàng nhưng về sau càng ngày càng cuồng nhiệt.

Diệp Vy bị thiếu dưỡng khí nên tỉnh lại, cô cảm giác có thứ gì đang đè lên người mình, mở mắt ra thấy Hàn Phong đang phóng đại trước mặt.

“Phong….ưm….” Diệp Vy chưa kịp nói đã bị anh chặn môi lại.

“Anh bảo cho em ngủ trước mà.” Diệp Vy thở dốc nói.

“Nhưng hôm nay là tân hôn của chúng ta, với lại em cũng vừa ngủ rồi đấy thôi.” Đôi môi nóng rực của Hàn Phong dời xuống cổ cô, có chút mặt dày nói.

“Anh….” Diệp Vy đang muốn cãi lại thì thấy trước ngực mát lạnh, cô cúi xuống nhìn thì thấy Hàn Phong đã bắt đầu cởi áo tắm cô ra.

“Khoan đã…. Anh đang làm gì vậy hả?” Diệp Vy giữ chặt vạt áo trước ngực, trừng mắt nhìn anh.

Hàn Phong chống hai tay xuống giường, cả người cô bị anh vây lại, anh hôn nhẹ môi cô, giọng nói vô cùng khàn, “Ngoan, vợ ơi, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em nói xem anh định làm gì.” Nói xong đôi tay của Hàn Phong nhẹ nhàng dời xuống.

“Ưm…” Diệp Vy khẽ kêu lên, đôi mắt có chút mê li.

Thân thể Hàn Phong càng căng thẳng, anh vội vàng cởi áo cô ra, đến khi thân thể của cô trần truồng trước mặt anh, Hàn Phong khẽ nuốt nước bọt.

Vì đây lần đầu tiên của cô nên Hàn Phong rất có kiên nhẫn, đến khi anh thấy cô đã chuẩn bị sẵn sàng, thì thắt lưng anh trầm xuống, tiến vào trong cô.

Thấy Diệp Vy đau đớn, Hàn Phong vội vàng dừng lại, đến khi anh thấy lông mày cô dãn ra, mới bắt đầu chuyển động.

“Ưm… Chậm… Chậm chút.. ” Diệp Vy ôm chặt lấy cánh tay anh, đôi môi đỏ mọng phun ra những lời giống như làm nũng, khiến động tác của Hàn Phong càng ngày càng nhanh.

Diệp Vy thở dốc, cô nhắm mắt lại, phó mặc cho anh đưa cô đến hết khoái cảm này đến khoái cảm khác.

Hàn Phong nhìn thấy khuôn mặt đầy quyến rũ của người dưới thân, anh yêu thương cúi xuống hôn lên má cô, đôi mắt đầy cưng chiều cùng tình yêu say đắm.

“Anh yêu em!”

Mặc dù Diệp Vy đã lâm vào mê loạn nhưng cô vẫn nghe rõ ba từ đó của anh, cô mở mắt ra, nhìn anh mỉm cười, “Em cũng vậy!”

Đáp lại cô là động tác của anh nhanh hơn.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ đè nén cùng với tiếng thở dốc, ánh trăng bên ngoài khẽ lủi vào đám mây, xấu hổ trước đêm tân hôn đầy ngọt ngào của hai người.

HOÀN CHÍNH VĂN

……..

Đôi lời tác giả: Bộ truyện này cuối cùng đã hoàn rồi nhé, mặc dù nó không được hay cho lắm và còn nhiều thiếu sót, nhưng cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ và theo suốt bộ này từ đầu đến cuối, mặc dù lúc nào cũng luôn lải nhải bên tai ta câu “Đừng ngược nam chính”, nhưng mọi người đã cho ta động lực rất lớn để cố gắng hoàn thành bộ truyện này khi mà ta đã định drop.

Hẹn gặp mọi người vào một ngày không xa, khi ta nổi hứng muốn viết tiếp:)

Sẽ có ngoại truyện về kiếp trước và cuộc sống sau khi kết hôn của hai người, và sẽ không có ngoại truyện của nhân vật phụ, ta sẽ suy nghĩ xem có nên viết một bộ truyện mới về Hân Nhi không.

Ngoại truyện sẽ đăng sau khi ta viết xong, vì thế mọi người sẽ phải đợi khá lâu, yên tâm đi là ta sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể (trong 2 tuần gì đó)

…..

Hà Nội, 17/11/2018

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN