Đến khi ta tỉnh lại lần nữa, trước mặt là một căn phòng trắng tinh.
Cửa mở ra, một nam nhân mặc bộ đồ trắng bước vào. Thấy ta tỉnh lại, hắn thở dài một hơi.
Ta hỏi hắn, đây là nơi nào.
Hắn nói ta biết, nơi này là bệnh viện.
Ta đây là…tới năm 2023 đấy à?
Ta ngẩng đầu, thử dò hỏi: “Đội tuyển bóng đá quốc gia đã tham dự World Cup chưa?”
Bác sĩ nghe xong bật cười: “Tôi có một người bạn thân cũng rất thích đội tuyển quốc gia đấy”.
“Hả?”
“Cậu ấy hiện tại là một nhà sử học, cũng là cậu ấy cứu cô, đem cô đến bệnh viện đó”.
Tiếp đó, hắn chỉ lên đồ vật hình vuông trên vách tường, trên đó hiện lên một người.
Bác sĩ nói cái này gọi là TV.
Người trên TV nói:
“Truyền thông đưa tin, chuyến thăm dò cổ mộ ở Dung Thành đã kết thúc, chuyến đi này sẽ làm phong phú thêm nhận thức, hiểu biết của nước ta về lịch sử Sở quốc”.
Đây là một tin tức chấn động quốc gia.
“Không nghĩ tới, vị hoàng đế cuối cùng của Khương quốc…. lại vì đất nước và con dân, cam nguyện tự sát”.
“Haizzz……sinh không gặp thời….”
“Còn có vị Sở vương Trầm Xu, vì quyền lợi mà có thể giế t chết chính thúc thúc của mình, nhưng sau khi Hoàng hậu chết lại cạo tóc xuất gia, không rõ tung tích, thật không biết nên nói gì về ông ấy nữa….”
Ta nhìn chương trình trên TV, bên tai không ngừng truyền đến tiếng bác sĩ lải nhải. Tuy rằng hình dáng người trên TV đã thay đổi, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Khi ta nhìn chằm chằm TV đến ngẩn người, bác sĩ nói:
“Vị tiểu thư này, bạn trai cô sẽ lập tức tới đón cô”.
Giây tiếp theo, ta ngã vào một lồ ng ngực rộng lớn.
Người đàn ông này khóc nức nở bên tai ta: “Tiểu Nhu, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi”.
Ta nhìn người quen thuộc trước mặt, hốc mắt nóng lên, khó khăn mở miệng:
“Tiểu Niên nói…anh không về nữa…em…em đợi anh rất lâu”.
Trầm Xu nhẹ nhàng xoa mặt ta, ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu, nhẹ giọng an ủi:
“Là anh tới chậm, xin lỗi em”.
“Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, anh hứa”.
Ngày đó, theo như lời Trầm Xu, chàng vốn tính toán đưa An Nhiên trở về, sau đó giải quyết Nhiếp chính vương, từ đó ở lại Sở quốc, cùng ta sống đến bách niên giai lão.
Ai ngờ Nhiếp chính vương trước tiên đánh vào Sở cung, Trầm Xu vừa chém giết Nhiếp chính vương liền nghe tin ta đã chết.
An Nhiên nhìn Trầm Xu ôm lấy thi thể ta, đau buồn đến thể không gượng dậy nổi, táo bạo đưa ra một ý tưởng:
“Y học cổ đại lạc hậu, chi bằng đem cô ấy về năm 2023, dùng kỹ thuật y học tiên tiến của tương lai cứu cô ấy”.
“Khi đó em bị thương quá nặng, anh chỉ kịp để lại một phong thư cho tân đế rồi rời đi. Vào khoảnh khắc cuối cùng, Thất Tinh Liên Châu đã đưa An Nhiên, em và anh trở về nơi này”.
“Thật may…em đã tỉnh lại”.
An Nhiên!! Không ngờ An Nhiên đã cứu ta.
“Em có thể gặp An Nhiên không? Em muốn cảm ơn cô ấy”.
“Không cần đâu, trước khi trở về, anh đã cảm ơn cô ấy rồi”.
Mặt Trầm Xu có chút u oán, liếc nhìn ta:
“Sao nào? Em không ghen hả?”
Nhắc đến ghen, ta trừng mắt liếc Trầm Xu: “Đội bóng quốc gia là ai?”
Ta muốn nhìn rõ xem, người nọ rốt cuộc xinh đẹp đến nhường nào.
Trầm Xu sửng sốt, sau đó búng nhẹ lên trán ta một cái, cười nói:
“Hoàng hậu của anh, em học nhanh thật đấy, chào mừng em đến với thời đại 2024”.
[HOÀN]