Trò Chơi Chết Chóc
Chương 130
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Lúc Dư Tô quét dọn thư phòng Phong Đình mới tìm được cơ hội gặp mặt cô.
Hai người định tiết lộ kịch bản cho nhau nhưng lại phát hiện ra không thể dùng bất cứ phương pháp nào để trao đổi với đối phương về tình tiết liên quan đến kịch bản.
Nếu muốn nói bằng lời, thì không thể phát ra nổi âm thanh. Định viết thành chữ, vừa đặt bút tay đã cứng đờ, thậm chí đầu ngón tay còn tê tê như điện giật.
Hai người lo cứ tiếp tục làm vậy sẽ nhận trừng phạt do vi phạm quy tắc nhiệm vụ nên quyết định thôi không cố nhắc đến vấn đề kịch bản nữa.
Dư Tô hạ giọng: “Khi nãy tôi thấy Liễu Hương và người chơi Bảo Vệ trò chuyện ngoài kia, xem ra họ định lập đội.”
Phong Đình nói: “Hai kẻ này đều thuộc dạng giả vờ ngu ngốc, kể ra cũng hợp nhau.”
Dư Tô nở nụ cười xấu xa: “Nếu khi nãy anh cũng giả ngốc thì đêm nay đã được ở chung phòng với người đẹp kia rồi.”
Phong Đình nhướn mày: “Tôi ở cùng phòng với cô ta thì một mình cô quạnh quẽo cô đơn phải làm thế nào”
“…” Sao lời Phong Đình lại quái lạ vậy?
Phong Đình bật cười, rút cây lau nhà trên tay Dư Tô ra, nói: “Được rồi, mở cửa ra đi, tôi giúp cô lau nhà, bọn họ có thấy cũng không sao.”
Dư Tô bèn cầm giẻ lau dọn đồ đạc, chỉ cần không nhắc đến kịch bản, hai người vẫn có thể trò chuyện như thường.
Lúc đang lau cửa sổ, qua lớp kính cửa kiểu cũ, Dư Tô nhìn thấy Thợ Làm Vườn, cô gái tết tóc đuôi sam đang ngồi ngoài vườn hoa sau nhà.
Lúc này cô ta đang mặc đồ làm vườn, đầu đội mũ, vành mũ che mất gần hết gương mặt khiến Dư Tô không nhìn rõ được vẻ mặt cô ta.
Thợ Làm Vườn ngồi một mình trong vườn hoa, dường như đang chăm chú cân nhắc gì đó.
Dư Tô dời mắt, quay đầu nói với Phong Đình: “Màn chơi này phiền quá, liệu trong hai chúng ta…”
Dư Tô định nói chỉ một người có thể sống sót, nhưng lại không thể thốt nổi nên lời.
Phong Đình hiểu ý Dư Tô. Anh khẽ cười, bước tới trước cửa sổ nhìn cô gái ngồi ngoài vườn hoa, chầm chậm thốt: “Không đâu, đừng lo.”
Thật ra người đàn ông đóng vai đầu bếp không biết nấu ăn, nhưng phụ nữ trung niên vai bảo mẫu rất khéo tay. Dưới sự hỗ trợ của Quản Gia và Đầu Bếp, Hộ Lý bày biện được một bàn thức ăn rất ngon miệng.
Trước khi nấu xong cơm thì ông chủ đã trở về.
Lúc đi, ông chủ ngồi xe nhà, có tài xế riêng đưa đón. Nhưng khi về, trên xe lại có thêm một người.
Đây là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc vest phẳng phiu tươm tất, kiểu tóc rẽ ngôi 3-7 bóng mượt, gương mặt sáng láng, anh ta nở nụ cười chuyên nghiệp, tay kẹp cặp táp đen.
Ông chủ đưa người này vào lâu đài, tiến thẳng lên tầng hai.
Lúc này Dư Tô và Phong Đình đang quét dọn đại sảnh tầng một, được chứng kiến sự xuất hiện của người đàn ông này đầu tiên.
Trừ bọn họ ra, Bảo Vệ và Thợ May Liễu Hương cũng nhìn thấy anh ta.
Quản Gia mới, Sư Văn đi theo sau vị quản gia già, anh ta đẩy một xe thức ăn nóng sốt bước tới, vừa khéo thấy người đàn ông bước theo sau ông chủ lên tầng.
Thấy Phong Đình giúp Dư Tô lau dọn, người quản gia già cười híp mắt, khen anh một câu.
Phong Đình cũng tiện đây hỏi luôn: “Bác quản gia, người được ông chủ đưa về là ai vậy?”
Người quản gia ngẩng đầu liếc lên tầng hai, đôi mắt ông ta híp lại đầy ẩn ý rồi lắc đầu: “Những người làm như chúng ta không có tư cách hỏi chuyện riêng của ông chủ. Đây cũng là quy tắc mà các cô cậu phải nhớ kỹ. Không được nghe ngóng bất cứ chuyện gì của gia chủ.”
Sau khi thức ăn đã được bày biện xong xuôi, vị quản gia già bèn lên tầng báo cho ông chủ biết cơm canh đã xong xuôi. Đợi một lát sau, ông chủ mới cùng người đàn ông nọ xuống phòng ăn.
Thức ăn đã được dọn hết lên bàn. Có tới mười mấy món cơm canh khác nhau, nhưng chỉ mình ông chủ và khách khứa được mời tới mới có thể dùng bữa.
Hôm nay ông chủ mời người đàn ông này ở lại dùng cơm.
Người đàn ông nọ ngồi bên tay phải ông chủ, chiếc bàn ăn dài trơ trọi nhưng các người chơi chỉ có thể đứng bên nhìn.
Dù đều là người làm nhưng trừ Hộ Lý, Quản Gia và Đầu Bếp ra thì các người chơi không phải đứng chờ nhà chủ dùng cơm. Nhưng bọn họ đều muốn đứng chờ ở đây, ông chủ cũng không có ý đuổi họ đi.
Tám người xếp thành một hàng nhìn hai người dùng bữa, mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là nghe ngóng thông tin từ cuộc trò chuyện của ông chủ và vị khách nam.
Nhưng chẳng biết hai người này cố tình không chịu nói năng gì, hay do vì phép lịch sự nên đến tận khi cơm nước xong xuôi rồi, bọn họ chỉ khách sáo bình phẩm mấy câu về đồ ăn.
Đợi một hồi cuối cùng hai người cũng dùng xong cơm, các người chơi cũng có thể ăn bữa tối.
Đương nhiên bọn họ không thể đụng tới đồ ăn thừa của nhà chủ, dù sao ở đây cũng không ép người làm ăn đồ thừa nên các người chơi bèn vào bếp làm mấy món đơn giản.
Lúc này, vị khách nam nọ cũng rời đi.
Trời dần ngả xám, vị chủ nhân duy nhất của lâu đài chỉ cần tới sự phục vụ của Hộ Lý và Quản Gia, còn những người chơi khác đều có thể đi nghỉ.
Dư Tô trở về phòng, xem điện thoại một lát rồi bắt đầu kiểm tra đồ đạc trong phòng.
Mới kiểm tra được một nửa Dư Tô đã nghe có tiếng gõ cửa khe khẽ. Không phải là cửa phòng cô, mà là căn phòng đối diện.
Dư tô lập tức hé cửa ngó ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy Bảo Vệ phòng đối diện đang mở cửa, kéo người đẹp Liễu Hương đứng ngoài vào.
Anh ta cũng đã thấy phòng đối diện mở cửa, bèn ngước mắt liếc nhìn Dư Tô, nhướn mày như đang nói: Nhìn gì mà nhìn?
Sau khi kiểm tra xong xuôi hết căn phòng thì cũng đã mười giờ tối.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Dư Tô lên giường ngủ. Đang mơ màng thì cô thoáng nghe phòng đối diện vọng lại tiếng mở cửa.
Dư Tô không ngó ra nhìn mà cứ thế thiếp đi cho đến khi bị tiếng điện thoại rung đánh thức.
Lúc ấy là ba rưỡi sáng, xem đồng hồ xong, Dư Tô thoáng nhíu mày rồi vội đứng dậy rút một con dao nhỏ sắc lẹm từ ngăn kéo ra.
Cô đi giày vào rồi rón rén tiến về phía cửa phòng, áp tai lên cửa im lặng lắng nghe một hồi. Sau khi chắc chắn bên ngoài không có tiếng động, Dư Tô mới cẩn thận vặn tay nắm, mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài đặc một màu đen, không có bất cứ tia đèn nào.
Nhưng Dư Tô vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy khung cảnh xung quanh, cô chầm chậm bước men theo hành lang tới cầu thang, rồi rón rén bước lên tầng.
Phòng ngủ của ông chủ im ắng vô cùng, Dư Tô nín thở, cẩn thận hé cửa phòng ra.
Dù rằng Dư Tô có thể thấy được hầu hết quang cảnh trong bóng tối, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những đường nét mờ mờ ảo ảo. Dư Tô híp mắt, thấy ông chủ đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, mình đắp chăn mỏng, có vẻ như đã ngủ rất sâu.
Cô đứng ngoài ngưỡng cửa, khẽ hít một hơi. Dư Tô siết chặt lấy con dao. Chuôi dao cộm vào lòng bàn tay khiến cô hơi nhoi nhói, cũng giúp khôi phục lại sự bình tĩnh trong Dư Tô, khiến nhịp tim thình thịch trong lồng ngực dần chậm lại.
Dư Tô liếm bờ môi khô khốc, cất từng bước thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận tiến về phía người đang nằm trên giường.
Đến trước giường, Dư Tô thoáng do dự trong chớp mắt rồi lại cắn răng vén chăn lên, găm thẳng con dao vào lồng ngực ông ta.
Tiếng “Phập” khe khẽ vang lên. Đó là tiếng lưỡi dao găm vào da thịt.
Ông chủ còn chẳng rên nổi một tiếng mà bỏ mạng ngay trong giấc ngủ.
Dư Tô rút mạnh con dao ra, lau máu trên lưỡi dao lên chăn, cô bước xuống cầu thang mà tim đập thình thịch, tức tốc lao về phòng ngủ của mình.
Đây mới là lần thứ hai Dư Tô thật sự ra tay giết người. Dù là giết NPC, nhưng những NPC lại giống hệt như con người bình thường, hơn nữa người chủ nhân già của tòa lâu đài này lại không thù không oán với cô. Trước khi ra tay Dư Tô còn phải tự làm công tác tư tưởng cho bản thân.
Dư Tô cũng không còn cách nào khác, cô buộc phải làm vậy, vì nhiệm vụ Kịch bản của cô là [Màn 1: Mưu sát chủ nhân tòa lâu đài].
Khi ấy Kịch bản đầy đủ có ghi: Chủ tòa lâu đài cho một tốp người làm nghỉ việc, phát thông báo tuyển người mới. Sau khi thấy thông báo này, bạn trà trộn vào lâu đài với ý định báo thù, được tuyển làm lao công trong đây.
Mâu thuẫn giữa bạn và ông chủ như sau: Tại sao ông chủ lâu đài lại giàu có tới vậy? Thực ra số tiền này không phải tự ông ta kiếm được. Ba mươi năm trước, người chú giàu có của ông chủ mắc bệnh ung thư. Đúng lúc bệnh tình nghiêm trọng thì đứa con trai duy nhất của người chú này đột ngột qua đời, ông chủ lâu đài là cháu ruột nên có quyền thừa hưởng phần gia sản kếch xù.
Đúng lúc ấy thì bố bạn xuất hiện. Ông là con trai riêng của người chú giàu có đã khuất. Nhưng vào khoảng thời gian ba mươi năm trước khi y học chưa phát triển, bố bạn không thể chứng minh được quan hệ huyết thống. Chỉ có tay cảnh sát trong một thị trấn nhỏ là có thể đứng ra làm chứng. Nhưng ông chủ lâu đài đã tìm tới mua chuộc người này trước.
Cuối cùng, bố ruột của bạn không được một xu tiền thừa kế. Ông chỉ có thể trở về với gia đình nghèo khổ, trở thành một tên nát rượu rồi qua đời vào hai năm sau. Mẹ bạn cũng không chịu nổi cuộc sống cực khổ mà bỏ nhà đi. Chính vì vậy mà cuộc sống khi còn nhỏ của bọn khốn khổ vô cùng, thậm chí còn phải đào rác tìm đồ ăn.
Về sau, bạn biết được bố mình vốn có cơ hội trở thành người giàu, đáng ra bạn cũng chẳng phải sống một cuộc sống khốn khổ nhường này. Tất cả mọi chuyện đều là do ông chủ cả.
Lòng thù hận khiến bạn xin vào làm lao công trong lâu đài. Thấy sự xa hoa sang quý của tòa lâu đài cùng cuộc sống sung sướng của ông chủ xong, bạn càng muốn giết ông ta hơn, nhân lúc ba giờ sáng bạn lẻn vào phòng ông chủ, dùng dao đâm chết ông ta rồi cầm hung khí trở về phòng.
Chú ý: Xin người chơi nghiêm túc tuân theo Kịch bản, thực hiện theo đúng chỉ dẫn của Kịch bản, nếu phạm luật, người chơi sẽ bị loại bỏ ngay lập tức.
Trước khi đọc Kịch bản, Dư Tô không ngờ rằng mình sẽ thành hung thủ, thành kẻ địch của tất cả người chơi.
Vậy nên… khi nãy cô mới định nói với Phong Đình rất có thể chỉ một trong hai người sống sót nổi trong màn chơi này.
Nói là “có thể” là vì Kịch bản đã kết thúc ở đây, sau tình tiết này, Dư Tô không thêm thấy luật chơi nào nữa. Cô vẫn chưa chắc màn chơi liệu có yêu cầu các người chơi tìm ra hung thủ, khiến hung thủ bỏ mạng hay không.
Đương nhiên cũng có thể màn chơi sẽ tuân theo quy tắc khác, nhưng khả năng tìm hung thủ như trên là cao nhất.
Việc duy nhất Dư Tô có thể làm hiện giờ là hành động theo Kịch bản, còn chuyện về sau sẽ ra sao thì chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Nhưng còn một điều Dư Tô vẫn chưa thể nghĩ ra. Theo như thông báo Ứng dụng gửi tới trước khi vào phòng, mỗi người chơi đều có một Kịch bản riêng, Kịch bản của cô là giết ông chủ, vậy còn những người khác?
Tạm thời Dư Tô chưa thể tìm ra đáp án cho vấn đề này, cũng chẳng thể tìm hỏi người khác, chỉ có thể tạm gạt qua một bên.
Dư Tô về phòng, vào nhà vệ sinh rửa sạch máu tươi dính trên tay. Đúng lúc này thì điện thoại reo lên, khiến Dư Tô phải vội vàng lau sạch tay bật máy, trên màn hình lại là một thông báo mới.
[Chúc mừng người chơi Dư Tô hoàn thành nhiệm vụ Mưu sát chủ nhân lâu đài, mở khóa Màn 2: Lời nói dối của kẻ sát nhân. Vì báo thù, bạn trở thành lao công và trà trộn vào tòa lâu đài, thành công giết hại ông chủ ngay đêm đầu tiên, trả mối thù cho người cha đáng thương và cho chính những năm tháng sống khổ sở của mình. Tuy vậy, bạn lại không cam lòng thú nhận tội ác và chịu trừng phạt.
Từ ngày mai, các người chơi sẽ bắt đầu đi tìm hung thủ, tất cả sẽ phải bỏ phiếu trên điện thoại của mình vào chín giờ tối hàng ngày. Người chơi có nhiều phiếu nhất sẽ bị loại ngay lập tức, tiếp tục như vậy cho đến khi tìm được hung thủ.
Xin người chơi hãy hành động thật cẩn trọng, che giấu thân phận của mình.
[Chú ý: Vì người chơi Dư Tô và người chơi Phong Đình tổ đội tham gia màn chơi, nên để tránh hành vi gian lận, Hệ thống xin được đặt ra thêm quy tắc hung thủ không được tiết lộ thân phận của mình, nếu Hệ thống phát hiện ra hung thủ cố ý có những hành động khiến người khác hoài nghi, cả hung thủ và đồng đội sẽ đều bị loại bỏ ngay lập tức.]
Dư Tô trừng trừng nhìn lời nhắc cuối của Hệ thống suốt hồi lâu mà không nén nổi nụ cười khổ.
Ứng dụng thật sự rất cao tay, chỉ cần có quy tắc này thì dù cô và Phong Đình là đồng đội tốt của nhau cũng không thể không trở mặt thành thù.
Nếu một trong hai thất bại thì sau khi xong xuôi chỉ tốn mất một tấm đạo cụ miễn tử, nhưng nếu cả hai bị loại thì lại phí tới hai món đạo cụ quý giá.
Hơn nữa Dư Tô phải thắng mới có thể nhận được phần thưởng đạo cụ. Còn nếu thua thì cô phải tạm biệt món đạo cụ uy lực mạnh mẽ kia rồi.
Phong Đình chỉ là đồng đội theo cô tham gia màn chơi mà thôi, dù anh có thắng thì cũng không nhận được phần thưởng gì.
Vậy nên có tính thế nào thì Dư Tô thắng vẫn hơn.
Dư Tô cúi đầu cất điện thoại đi rồi đưa mắt nhìn con dao trên bồn rửa mặt.
Trên lưỡi dao còn vương máu chưa rửa sạch, đương nhiên dù có rửa rồi thì Dư Tô cũng không thể mang nó theo.
Chỉ cần có sự xuất hiện của con dao này, rất nhanh thôi các người chơi sẽ phát hiện ra hung thủ là cô.
Vậy nên hiện giờ… phải xử lý hung khí trước đã.
Dư Tô nhìn vết máu vương trên dao, im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi cầm con dao bước khỏi nhà vệ sinh. Cô khe khẽ hé cửa bước ra ngoài, tiến vào bếp rồi mở tủ lạnh, cắm con dao lên một miếng thịt.
Đương lúc định trở lại hành lang phòng riêng của người giúp việc, đang đứng bên góc rẽ, Dư Tô chợt nghe có tiếng mở cửa khẽ khàng.
Dư Tô kinh ngạc, cẩn thận ghé một mắt nhìn ra ngoài hành lang.
Dư Tô không thấy bóng kẻ này, chỉ thấy vài lọn tóc xoăn biến mất sau cửa phòng Bảo Vệ.
Sau một tiếng “Cách” khe khẽ, cửa phòng đã bị khép chặt.
Dư Tô thoáng sững sờ, cô đứng yên một lát rồi mới lại rón rén trở lại phòng.
Cô thầm nghĩ, trước khi ngủ mình đã nghe được tiếng đóng mở cửa phòng Bảo Vệ, đáng lý người bên trong phải rời đi rồi mới phải.
Người này khó có thể là Bảo Vệ được.
Nếu Liễu Hương đã bỏ đi rồi thì sao nửa đêm lại chạy về?
Trời hửng sáng, có một tiếng thét thất thanh từ tầng trên vọng xuống.
Dư Tô bật dậy, nghe vị quản gia già đau khổ kêu: “Ông chủ…”
Cô vội mặc đồ, đi giày. Trước khi rời phòng Dư Tô có nghe được tiếng những người chơi khác. Hiện Đầu Bếp và Thợ Làm Vườn cũng vừa khéo đang bước ngang qua phòng Dư Tô.
Hai người này quay sang nhìn cô. Vẻ mặt Đầu Bếp khá nặng nề, nói: “Chắc trên tầng có chuyện gì rồi, chúng ta mau lên kiểm tra thôi!”
Dư Tô gật đầu, vừa định đi thì đã thấy cửa phòng đối diện bật mở. Liễu Hương ngáp dài, cùng Bảo Vệ bước khỏi phòng, tay Bảo Vệ còn đang vòng qua eo cô ta.
Lúc này thì Phong Đình phòng bên cũng đã bước ra hành lang. Liễu Hương quay đầu ném cho anh một ánh nhìn quyến rũ.
Phong Đình rời mắt, quét qua gương mặt Dư Tô nhưng không hề nấn ná lại mà lên thẳng tầng hai.
Thợ Làm Vườn bám sát ngay sau, Dư Tô thấy vậy cũng vội đi theo.
Cửa phòng ngủ chính đang mở toang, tiếng khóc đau đớn của vị quản gia già cứ đợt này nối đợt khác vọng lại. Tới nơi, các người chươi bắt gặp cảnh tượng quản gia già ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy thân mình, run rẩy nhìn chủ nhân của ông ta trên giường.
Người đầu tiên vào phòng là Sư Văn, quản gia mới và cũng là người sống ở hai. Anh ta và người phụ nữ trung niên vai Hộ Lý đều ở cùng tầng với ông chủ, nhưng hai người đều không vào phòng mà chỉ đứng đợi ngoài cửa, đến khi sáu người chơi dưới nhà chạy lên tầng, Sư Văn mới cất bước tiến vào.
Chủ tòa lâu đài vốn hôm qua còn đang sống sờ sờ, giờ phút này đã biến thành một thi thể lạnh ngắt.
Ông ta nằm ngửa người trên giường, chiếc chăn bị hất sang một bên, chỉ đủ phủ lên nửa người dưới, trên lồng ngực là một mảng máu đã biến đen.
“Sao lại thành ra thế này?” Bảo Vệ trợn trừng mắt, kinh ngạc thốt: “Tối hôm qua vẫn còn bình thường mà… chắc chắn là đêm qua đã có kẻ lẻn vào giết ông chủ!”
Sư Văn dìu vị quản gia già ngã ngồi dưới mặt đất lên, nặng nề cất lời: “Rõ ràng nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra hung thủ rồi.”
Người quản gia già run lẩy bẩy, được Sư Văn dìu tới cửa. Các người chơi vội nhường đường để Sư Văn đưa ông về phòng.
Xong xuôi, tám người chơi lại tụ tập trong phòng ông chủ. Bọn họ vây quanh thi thể, đứng thành vòng tròn bên giường.
Lúc này, di động của các người chơi đồng loạt rung chuông.
Dư Tô rút điện thoại, trên màn hình là lời nhắc mới của Ứng dụng.
[Án mạng đã xuất hiện, xin các người chơi tìm ra hung thủ nhanh nhất có thể, tiến hành bỏ phiếu trên điện thoại vào chín giờ tối này, người chơi có số phiếu cao nhất sẽ rời cuộc chơi vào đêm nay.]
Tám tin nhắn giống hệt nhau được gửi cho cả tám người.
Các người chơi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tất cả đều cùng mang vẻ mặt nặng nề.
Phút chốc sau Đầu Bếp mới mở lời: “Đã rõ tình hình rồi, mọi người đừng lo, phải mau chóng tìm cho ra hung thủ!”
Người phụ nữ trung niên vai Hộ Lý nhìn chằm chằm thi thể, nói: “Rõ ràng ông chủ đã chết từ nửa đêm hôm qua, không cần khám nghiệm tử thi cũng có thể đoán được. Nhưng khi ấy tất cả chúng ta đều đang ngủ trong phòng mình, không thể phát hiện ra hung thủ đã xuất hiện, ra tay giết người từ bao giờ… Liệu đêm qua mọi người có nghe thấy tiếng động nào không?”
“Hung thủ đâu ngu ngốc, sao có thể dễ dàng bị phát hiện tới vậy?” Liễu Hương bật cười
Sư Văn đẩy gọng kính: “Vậy nên bước đầu tiên cần làm là kiểm tra thi thể.”
Liễu Hương quay sang nhìn Sư Văn. Cô ta chớp mắt rồi níu lấy tay Sư Văn: “Em không muốn chạm vào cái xác đáng sợ thế này đâu. Anh Sư Văn, anh dám kiểm tra ông ta sao?”
Sư Văn quay đầu liếc bàn tay đang níu lấy mình của Liễu Hương, gò má anh ta thoáng đỏ, cúi gằm đầu nói: “Đương nhiên là dám.”
Nói xong, anh ta bèn tiến lại gần cái xác.
Liễu Hương buông tay anh ra, mỉm cười duyên dáng. Bảo Vệ cũng chẳng chịu thua kém mà tiến lên cởi quần áo ông chủ cùng Sư Văn.
Rất nhanh thôi đồ ngủ của ông ta đã bị kéo tới ngực, khiến vết thương ngay chính giữa được bày ra trước mắt các người chơi.
Máu nơi ngực ông ta đã khô, dần két lại biến thành màu đen.
Sư Văn nói: “Vết thương không lớn, có vẻ như do một con dao găm hay hung khí tương tự tạo thành.”
Dư Tô kinh ngạc thốt lên một tiếng “A”, rồi lập tức ngồi xổm xuống rút con dao găm giấu dưới ống quần ra, nói: “Hung khí là dao găm sao? Tôi cũng có đạo cụ là một con dao găm, tôi phải cho mọi người nhìn trước kẻo lại nghi tôi là hung thủ.”
Bảo Vệ quay đầu, tầm mắt dừng lại trên con dao găm của Dư Tô trong chốc lát rồi vươn tay giật luôn về phía mình.
Bàn tay vừa chạm phải lưỡi dao, hơi lạnh đã truyền vào khiến anh ta phải rít lên, ném con dao xuống đất theo bản năng.
Dư Tô nhướn mày, cô quỳ xuống nhặt dao lên rồi ngẩng đầu bảo: “Tôi đã bảo là đạo cụ rồi mà sao anh bất cẩn vậy? Lỡ làm hỏng thì anh không đền nổi đâu.”
Phong Đình vươn tay, cười hỏi: “Tôi nhìn được không?”
Dư Tô ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau, cô đưa con dao găm ra, nhắc nhở: “Cẩn thận đấy, chỉ được chạm vào cán dao thôi, lưỡi con dao này rất lạnh.”
“Được.” Phong Đình gật đầu, cẩn thận nhận lấy con dao, rồi khom mình đối chiếu lưỡi dao với vết thương trên ngực ông chủ.
Giây lát sau, anh lắc đầu nói với mọi người: “Kích thước con dao nhỏ hơn miệng vết thương.”
Nói xong, anh trả lại dao cho Dư Tô, nói: “Huống chi… hung thủ cũng chẳng ngốc nghếch tới nỗi giao hung khí cho chúng ta.”
Dư Tô rũ mắt nhận lấy con dao với vẻ bình tĩnh, nhưng lòng cô biết rõ Phong Đình đang giúp cô cởi bỏ mối hiềm nghi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!