Trò Chơi Chết Chóc
Chương 139
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Cuối cùng màn chơi số mười lăm của Phong Đình cũng tới. Ngoài mấy người Dư Tô ra, Hội Dương Quang cũng có mặt đông đủ, thậm chí Hội trưởng Hội Tái Sinh – La Phục cũng tới tận nơi.
Đoàn người đông đúc khiến căn phòng khách vốn rộng rãi thoáng đãng trở nên chật kín.
Nhiều người như vậy nhưng chẳng ai dám nói một lời.
Phong Đình cầm điện thoại, ngồi chính giữa sofa, bên trái là Đường Cổ, phải là Bạch Thiên, Dư Tô ngồi cạnh Bạch Thiên, Vương Đại Long kế Đường Cổ. Còn Hồng Hóa và Hồ Miêu đứng sau sofa.
Các thành viên của nhóm gần như bao kín lấy Phong Đình.
Họ nhìn chằm chặp chiếc điện thoại trên tay anh, trông đồng hồ đếm ngược dần dần điểm tới số không.
Thời gian càng trôi, nhịp tim Dư Tô đập càng nhanh. Khi đồng hồ đếm ngược kết thúc thì tim cô cũng đã đánh nhịp gấp rút tới độ như muốn nổ tung.
Trong những ánh nhìn căng thẳng của bọn họ, đồng hồ cũng đã chạy về số không. Màn chơi số mười lăm xuất hiện trên màn hình điện thoại [Màn chơi cuối cùng – Kết thúc].
Hai chữ này có ý nghĩa gì?
Không ai còn sức đâu mà nghĩ ngợi nữa, vì ngay lúc nhiệm vụ xuất hiện thì Đường Cổ và Bạch Thiên ngồi kế bên Phong Đình đã đánh mắt ra hiệu với nhau rồi cùng ra tay.
Bạch Thiên vươn cả hai tay ôm chắc lấy Phong Đình, trước khi anh giằng ra, Đường Cổ đã chộp lấy tay Phong Đình, cướp mất điện thoại của anh.
Phong Đình vùng ra, định giật lại máy thì Đường Cổ đã ném điện thoại cho Dư Tô đứng sau Bạch Thiên.
Dư Tô bắt lấy máy ngay rồi lập tức cúi đầu nhập ID của mình và Vương Đại Long vào màn hình.
Phong Đình bị Đường Cổ và Bạch Thiên giữ chặt, chỉ có thể thét lên: “Không được, dừng lại đi!”
Vương Đại Long gào lên: “Kệ anh ấy, viết nhanh lên!”
Dư Tô điền hai dãy ID vốn đã thuộc lòng vào ô trống, ấn nút “Xác nhận” thật nhanh trước lúc đồng hồ đếm ngược kết thúc.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, nhịp tim đang đập rộn của cô chợt thắt lại. Mặt Dư Tô trắng bệch như giấy, cô ngơ ngẩn ngẩng đầu, bối rối nhìn Vương Đại Long: “Không được…”
Dòng thông báo hiện lên trên màn hình: [Không thể lập đội, màn chơi cuối cùng là màn chơi đơn, không thể lập đội.]
Bạch Thiên ngẩn ra, buông tay Phong Đình.
Còn ba giây nữa là màn chơi sẽ bắt đầu, tay Dư Tô như nhũn ra, cô trả máy lại cho Phong Đình.
Phong Đình nhận lấy điện thoại, mỉm cười với cô.
Sau đó, thời gian đếm ngược kết thúc.
Khoảng thời gian ấy chỉ ngắn bằng một cái chớp mắt thôi nhưng Dư Tô cảm thấy máu huyết trong người như đông cứng lại. Toàn thân cô lạnh ngắt, đầu nặng trịch, tay chân vô lực, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, nhạt nhòa, cả thế giới này như biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch từng đợt như sắp nổ tung của cô.
Dư Tô khẽ hé môi, gian nan hít một hơi.
Sau đó, cô thấy Phong Đình chớp mắt, ánh mắt anh lướt qua tất cả mọi người trong phòng, rồi cuối cùng dừng lại trên gương mặt Dư Tô.
Môi Dư Tô khẽ mấp máy, cô định hỏi gì, nhưng lại không phát ra âm thanh nổi.
Cô trừng mắt, nhìn biểu cảm trên gương mặt Phong Đình chuyển sang đau khổ, đôi mắt anh chất chứa nỗi đau đớn đang cố nén lại.
Tim Dư Tô thắt lại, đầu cô ong lên, như thể có trăm vạn con muỗi đang vo ve bên trong.
Phong Đình mở miệng nói với cô một câu gì đó, nhưng cô lại không nghe thấy, chỉ nhìn được anh đang hé miệng.
Cứ vậy cho đến khi Phong Đình đứng dậy, vòng qua Bạch Thiên ngồi bên Dư Tô, vươn tay ôm chặt lấy cô.
Tiếng anh vọng bên tai Dư Tô, gần như vậy, cuối cùng giọng nói của Phong Đình cũng đuổi được đám kiến đáng ghét trong đầu cô.
Anh nói: “Anh bảo em lại đây, em không tới, anh chỉ có thể tự tìm đến em.”
Dư Tô chớp mắt, lúc này cô mới có thể tìm lại được giọng nói của mình, cô khàn khàn hỏi: “Anh, anh còn sống không?”
“Còn sống, anh còn sống.”
Câu nói này như một cánh tay đưa xuống nơi vực thẳm, kéo người đang rơi mình xuống đáy lên vách đá.
Dư Tô đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh trở lại bình thường, máu huyết trong người tuần hoàn lại, chỉ có nhịp tim là vẫn cứ tăng liên tục không ngừng.
Đến khi tìm lại được lý trí cô mới đẩy Phong Đình ra, tức giận hỏi: “Khi nãy anh tỏ ra đau khổ như vậy làm gì? Em còn tưởng anh thất bại rồi!”
Phong Đình khẽ cười, vươn tay xoa tóc cô, khẽ nói: “Màn chơi này có liên quan tới quá khứ của anh. Cha mẹ anh mất lâu rồi, nhìn thấy họ khiến tâm trạng anh xuống dốc.”
Dư Tô ngạc nhiên: “Đây là nhiệm vụ cuối cùng?!”
Phong Đình gật đầu, nói: “Nhiệm vụ không khó, chỉ là hơi khác so với ký ức ngoài đời thực của anh, về sau anh sẽ nói cho em nghe. Giờ còn một chuyện quan trọng hơn.”
Anh quay đầu, nhìn mọi người một vòng rồi đưa tay vuốt lại đầu tóc, chỉnh trang quần áo. Xong xuôi anh mới quay sang nhìn Dư Tô, chân thành cất tiếng: “Anh muốn trả lời lại câu em hỏi anh tối hôm đó. Đáp án là: Đúng. Chỉ là giờ anh trả lời… vẫn không muộn chứ?”
Dư Tô ngây ra vài giây, còn chưa kịp nói gì thì Bạch Thiên ngồi cạnh đột nhiên cất tiếng hỏi: “Câu hỏi gì vậy?”
Đường Cổ kéo anh ta ra sau, thì thầm: “Cậu nhảy vào làm gì, đừng quấy rầy chúng tôi xem kịch hay!”
Phong Đình quay đầu liếc anh ta rồi đứng lên, vươn tay kéo Dư Tô lên tầng, vừa đi vừa nói: “Đợi ở dưới đi, lát nữa tôi sẽ kể cho mọi người nghe về nhiệm vụ. Ai dám lên tầng thì tự chịu hậu quả.”
Mọi người dưới tầng: “…”
Dư Tô: “… Ừm, em không lên được không?”
“Không.”
Lên đến tầng hai, Phong Đình kéo Dư Tô vào phòng. Anh đóng cửa rồi quay đầu hỏi: “Câu trả lời của em là gì?”
Đột nhiên Dư Tô lại thấy hơi sợ hãi: “Anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, vậy lát nữa chúng ta đi mở tiệc ăn mừng nhé?”
Phong Đình mỉm cười, bước lại gần: “Lúc trước ai bảo anh nhát gan?”
“…” Dư Tô lùi về phía sau: “Không biết, không phải em, xin cáo từ.”
“Đứng đó, không được động đậy.” Phong Đình đứng chắn trước mặt cô, đứng đắn cất lời: “Không phải mẹ em cũng giục em kết hôn rồi sao, vừa hay bà cũng vừa ý anh, em thử cân nhắc nhé?”
Dư Tô sặc nước bọt, ho khù khụ.
Phong Đình bất lực bật cười: “Em vui tới mức ấy à?”
“…” Dư Tô nghiêng đầu: “Em phải suy nghĩ đã, đợi em hoàn thành màn chơi số mười lăm hẵng tính.”
“Chúng ta đã quen nhau hơn ba năm rồi.” Phong Đình nhìn cô: “Màn chơi tiếp theo của em là màn số mười một. Từ đó trở đi mỗi nhiệm vụ sẽ cách nhau trong hai trăm ngày, nhiệm vụ thứ mười lăm là chín trăm ngày. Từ giờ tới lúc ấy còn hơn một nghìn năm trăm ngày nữa. Cũng có nghĩa là bốn năm.”
Tính ra thì cũng rất lâu.
Phong Đình nói: “Anh không muốn đợi lâu tới vậy, hơn nữa anh tin chắc chắn em sẽ hoàn thành tất cả các màn chơi này.”
Dư Tô gãi đầu, “Em thì không tin. Thế này đi, không phải anh bảo nhiệm vụ cuối cùng không khó sao, khó nhất chắc là màn chơi số mười bốn, vậy… đợi đến khi đó hẵng nói tiếp?”
Phong Đình im lặng nhìn cô một hồi rồi mới gật đầu: “Được.”
Hai người cùng xuống nhà. Lúc bước vào phòng khách, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều từ người bọn họ rời thẳng đi chỗ khác.
Dư Tô cố tình tỏ ra bình tĩnh bước ra ngồi cạnh Bạch Thiên. Phong Đình nhìn cô, cố nén cười: “Được rồi, để tôi thuật lại cho mọi người màn chơi số mười lăm.”
“Trong màn chơi này, các người chơi không xuất hiện với tư cách con người. Ở nhiệm vụ này sẽ còn có một nhóm các người chơi khác. Thân phận của họ cũng giống như vai người chơi của chúng ta trong những nhiệm vụ trước kia, chủ yếu phải đi tìm manh mối, hoàn thành nhiệm vụ. Còn tôi chính là hồn ma trong màn chơi này…”
Anh thuật lại rất đơn giản, không hề đề cập cụ thể tới tình tiết trong màn chơi.
Mọi người cũng không hỏi gì vì họ đều hiểu anh đang trốn tránh không muốn nhắc tới cái chết của cha mẹ mình.
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là cách thức vận hành của màn chơi này. Bọn họ chỉ cất biết luật chơi và độ khó nhiệm vụ thôi là đủ rồi.
Phong Đình nói xong Dư Tô mới cất lời: “Tôi đoán nhiệm vụ cuối cùng của mọi người đều sẽ là một vụ án có liên quan tới chính mình. Chưa chắc nhiệm vụ sẽ có độ khó cao, nhưng vì gắn liền với chính người chơi nên mới được sắp xếp vào ải cuối. Còn độ khó cao nhất chính là màn chơi số mười bốn.”
La Phục nói: “Trước đó tôi cũng muốn tìm ra tư liệu trong Hội có đề cập tới màn chơi cuối cùng nhưng không tìm được gì, chỉ đứt đoạn ở màn chơi số mười bốn thôi.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh ta.
La Phục nói tiếp: “Thông tin của tài liệu này rất ít ỏi, hơn nữa còn không hoàn chỉnh, phía cuối có viết, theo như điều tra, tổng cộng có năm mươi sáu người chơi đã tham gia màn chơi số mười bốn, trong đó có bốn mươi mốt người chết.”
Đường Cổ nhíu mày: “Chỉ mười lăm người còn sống?”
“Đúng vậy, Hội Sinh Tồn cũng chỉ thu thập được thông tin của năm trong số mười tám người này.” La Phục đưa mắt nhìn mọi người một vòng, trầm giọng: “Tình trạng của bọn họ cũng giống Phong Đình, bị mất một phần ký ức. Theo những gì họ nhớ, vụ án phát sinh trong màn chơi này dù rằng không dễ nhưng chẳng đến mức quá khó. Tuy vậy mỗi lần nhớ đến họ sẽ lại tự động sản sinh ra cảm giác kinh hoàng sợ hãi.”
Đường Cổ nói: “Những người chơi có thể tham gia nhiệm vụ số mười bốn cũng đã chẳng phải hạng xoàng. Theo lẽ thường, càng là các nhiệm vụ về sau, số người chơi sống sót sẽ càng nhiều. Nhưng màn chơi này có hơn năm mươi người tham gia, mà lại chỉ mười lăm người còn sống… Những người chơi còn lại đã chết thế nào? Trước khi chết họ có nói gì không?”
La Phục lắc đầu, “Một người từng chứng kiến tận mắt sự tình đã kể lại, có người chơi rời khỏi nhiệm vụ số mười bốn, mọi người bèn lập tức hỏi anh ta có hoàn thành nhiệm vụ không. Người này bèn đưa mắt nhìn họ một vòng, rồi đột nhiên bật cười ha hả như phát điên, lao ra cửa sổ nhảy thẳng xuống.
Nhưng còn có một tài liệu khác nói khi người chơi phát điên lên, anh ta có thét rằng, “Là giả”.”
“Là giả?” Vương Đại Long hỏi: “Nghĩa là sao?”
La Phục im lặng lắc đầu, quay sang Phong Đình: “Những người chơi hoàn thành nhiệm vụ không biết. Những người chơi chưa tới nhiệm vụ số mười bốn cũng không biết. Kẻ biết thì đã chết sạch rồi.”
Vẻ mặt của các người chơi trong phòng khách đều trở nên khó coi.
Bọn họ bàn bạc một hồi nhưng vẫn chẳng tìm ra được thông tin hữu ích nào, cuối cùng chỉ đành bỏ đi.
Chiều hôm ấy, mọi người kéo nhau đi mua một mớ đồ rồi lái hai chiếc xe, lên đường tới một ngọn núi nổi tiếng gần đó để cắm trại.
Bọn họ còn mang theo cả vỉ nướng, đồ đạc linh tinh. Bạch Thiên và Đường Cổ có tài nấu ăn rất khá, bèn nhận luôn việc nướng thịt, những người khác cũng giúp một tay, vừa nấu nướng vừa nói cười vui vẻ.
Sự nặng nề của cả nhóm cứ thế bay biến sạch, lại náo nhiệt như thường.
Đêm buông, mọi người ngồi ngoài lều uống rượu đánh bài, lúc này Phong Đình mới rút điện thoại xem phần thưởng của màn chơi số mười lăm.
Mọi người đều tò mò sán lại gần, rồi ngạc nhiên phát hiện ra phần thưởng nhiệm vụ chính là…
[Thể theo mong ước của người chơi Phong Đình, Ứng dụng xin được trao tặng phần thưởng: Nhẫn kim cương*1]
Mọi người: “…”
Phong Đình ho khan, lẳng lặng tắt màn hình điện thoại.
Hôm sau, trời vừa sáng, vụ án giết người rơi vào ngõ cụt suốt hơn hai mươi năm cuối cùng cũng tìm ra hung thủ, tin tức được đẩy thẳng lên vị trí số một trên trang báo.
Đến lúc này Dư Tô mới biết khi còn nhỏ Phong Đình đã phải trải qua chuyện gì.
Họ của anh vốn cũng là Vương, giống như Vương Đại Long. Quê Phong Đình ở một thôn nhỏ nơi vùng non xanh nước biếc, bố mẹ đều là người thật thà trung thực. Bố anh là thợ mộc, nhà còn có cả máy may, mẹ anh thường dệt vải làm quần áo bán cho người cùng thôn. Bố mẹ anh cùng cố gắng kiếm tiền, tuy không được dư giả nhiều nhưng cả nhà ba người vẫn vô cùng hạnh phúc.
Năm Phong Đình lên năm, một biến cố lớn đã xảy ra cướp đi tính mạng bố mẹ anh.
Hôm ấy anh ôm theo quả bóng rổ – món quà sinh nhật đầu tiên của mình, đi chơi cùng người bạn Vương Đại Long cùng thôn, hai người chơi với nhau đến tận hơn sáu giờ chiều. Bình thường nếu tới giờ này còn chưa về, chắc chắn mẹ anh sẽ tức giận chạy đi tìm rồi véo tai anh bắt về. Nhưng hôm nay không hiểu vì sao mà mẹ không đi tìm anh.
Bà Vương Đại Long gọi anh ta về nhà. Phong Đình chơi một mình cũng chán nên đành trở về.
Về tới nhà, anh đứng ngoài gọi mẹ mấy tiếng, nhưng không ai đáp lại.
Đầu tiên anh vào bếp, vì tầm giờ này là giờ nấu cơm. Nhưng phòng bếp lạnh tanh, còn chưa hề đốt lửa.
Anh ngờ ngợ, ôm lấy quả bóng nhỏ, mặt mũi đầy mồ hôi, tìm đến từng phòng gọi bố mẹ.
Trong lúc đi tìm hai người, tất cả những căn phòng anh tiến vào đều không hề đóng, đồ đạc bên trong rối tung lên, thậm chí có vài món vật dụng còn bị đẩy rơi xuống đất.
Phong Đình khi ấy hẵng còn nhỏ, anh cho là bố mẹ mình đánh nhau, anh sốt sắng gào to lên, chạy thật nhanh đi tìm hai người.
Cứ thế cho đến khi anh chạy vào căn phòng ngủ chính giữa nhà.
Trong nhà chỉ có mình căn phòng này đóng cửa, nhưng chỉ đóng thôi chứ không khóa.
Khi đưa tay đẩy cửa ra, Phong Đình không hề nghĩ ngợi gì nhiều, lại càng chẳng để ý tới một giọt máu tươi vương nơi ngưỡng cửa.
Rồi anh đẩy cửa ra, ngơ ngác đứng đờ một chỗ.
Quả bóng tuột khỏi tay Phong Đình, lăn từng vòng vào căn phòng ngủ. Nó lăn qua một vũng máu, để lại vệt máu đỏ tươi kéo dài trên mặt đất.
Báo đài đưa tin, nói có vụ án bí ẩn không tìm ra hung thủ, nạn nhân là một cặp vợ chồng, trước khi chết người vợ bị xâm hại, trong quá trình xâm hại, bà bị hung thủ bóp cổ rồi chết vì ngạt thở.
Xác người chồng được đặt trên chiếc ghế nằm bên trái căn phòng ngủ, ông bị dây thừng quần nhiều vòng quanh thân thể, trói chặt không thể cựa quậy.
Mà cái xác này lại không hề có đầu.
Về sau cảnh sát tìm đoực đầu ông trong hố xí ngoài sân.
Vụ án trông mà kinh hoàng gớm ghiếc này khiến phái cảnh sát tạm thời không còn tâm trí quan tâm đứa con còn nhỏ của nạn nhân, mà chỉ dốc hết sức để điều tra vụ án.
Khi ấy, không ai coi sóc Phong Đình, chính mắt anh đã nhìn thấy cảnh người ta vớt đầu bố mình ra từ hố phân.
Nghe nói đầu nạn nhân không được nguyên vẹn. Nhưng dù có là tin tức trên báo đài hay là lời tự thuật của Phong Đình thì cũng chẳng bên nào dám đề cập tới tình trạng thi thể của ông.
Phong Đình khi đó còn nhỏ đã chứng kiến cái chết thê thảm của bố mà không phát điên cũng đã là may mắn lắm rồi.
Chưa tới nửa năm sau, ông bà Phong Đình cũng mất. Trước đó hai người đưa anh về nuôi nấng, thân thích họ hàng đều nghĩ anh là đồ sao chổi, mang về nuôi chỉ tổ xui xẻ nên chẳng ai dám nhận. Cuối cùng anh bị đưa tới cô nhi viện.
Sau vài tháng điều tra, có một người đàn ông xuất hiện trước cửa cục cảnh sát, nói muốn tự thú.
Người này không phải dân trong thôn, thậm chí còn chẳng ở gần thôn này. Người trong thôn Phong Đình chẳng ai quen biết ông ta. Ông ta bảo ngày hôm ấy mình có việc đi ngang qua nơi này, đi đường thấy mệt nên định xin chút nước uống, nhưng bị từ chối. Nạn nhân không cho nước còn mắng ông ta là tên ăn xin thối tha.
Trong cơn tức giận, ông ta nhặt lấy con dao phay băm cỏ lợn ngoài hiên, ra tay giết hai mạng người.
Về sau, cảnh sát kiểm tra tâm lý nghi phạm, xác nhận ông ta mắc bệnh tâm thần rất nặng. Cuối cùng họ tuyên bố đóng vụ án, không xử phạt tên điên nọ.
“Vì hắn bị điên, hắn không cố tình giết người.”
Lúc nói câu này, Phong Đình nở một nụ cười lạnh lùng.
Dư Tô ngồi cạnh anh, thấy hốc mắt anh chuyển đỏ. Cô do dự rồi ôm lấy anh an ủi.
Bài báo nói sáng nay, tên điên giết người chỉ vì một ly nước nọ đột nhiên xuất hiện trước cục cảnh sát, ông ta nói năm ấy mình móc nối quan hệ để làm giả giấy giám định tâm thần. Thật ra ông ta không hề bị bệnh, ông ta là người bình thường.
Báo đài không nhắc tới nguyên nhân thật sự của vụ án năm ấy, chỉ miêu tả rằng trong suốt bao năm nay người này đã vô cùng ăn năn hối hận, còn đi phỏng vấn cả bố mẹ ông ta, phân tích rằng tại sao tâm lý ông ta lại trở nên vặn vẹo như vậy, giảng giải về sự bất hạnh của tên sát nhân.
Cư dân mạng phẫn nộ, mong tên sát nhân bị phán tử hình, rồi lại mắng chửi trang báo mạng vô lương tâm nọ: Các người đăng bài báo kia có ý gì? Chẳng lẽ các người muốn chúng tôi phải thương xót tên giết người đó sao? Bọn họ không quan tâm phạm nhân có cuộc sống bất hạnh ra sao, cũng chẳng quan tâm giờ ông ta hối hận nhường nào. Bọn tôi chỉ muốn ông ta trả giá, đền tội cho nạn nhân và gia đình nạn nhân!
Trang báo nọ lờ đi coi như không có gì, liên tục đăng các video, bài báo về quá trình trưởng thành, các sự kiện biến cố trong đời tên giết người.
Phong Đình tự tìm tới cục cảnh sát, nhờ sử dụng thân phận cảnh sát của mình để gặng hỏi mà cuối cùng anh cũng biết được sự thật về vụ án năm ấy.
Tên sát nhân là người cùng thôn với mẹ anh. Ngày còn trẻ ông ta theo đuổi mẹ Phong Đình. Nhìn Phong Đình là đủ biết thời trẻ mẹ anh xinh đẹp tới mức nào, cũng vì đẹp mà bà được rất nhiều đàn ông theo đuổi. Người đàn ông này chỉ là một trong số đó, bà cũng chẳng để tâm.
Về sau mẹ anh cưới chồng ở thôn khác. Từ nơi ở mới tới nhà cũ phải cách nhau vài thành phố, ông bà ngoại anh sinh bệnh qua đời nên người đàn ông nọ cũng tạm mất liên lạc với mẹ Phong Đình.
Nhưng nào ngờ sau vài năm, kẻ này lại nghe ngóng ở đâu được địa chỉ của bà, lặn lội đường xa tìm tới tận nơi.
Khi ấy đương vào vụ mùa, việc đồng áng rất bận rộn, người trong thôn đều tập trung ngoài đồng, có rất ít người ở lại nhà. Bố Phong Đình cũng vậy, đầu tắt mặt tối làm việc ngoài vườn rau sau núi.
Trong nhà chỉ còn lại mình mẹ anh, lúc người nọ tìm đến, bà còn sợ hết hồn.
Theo như lời khai trong tù của phạm nhân, năm ấy ông ta tìm đến là vì muốn thuyết phục mẹ Phong Đình ly hôn, bỏ đi cùng ông ta, ông ta không khinh chê bà từng kết hôn, nếu bà không bỏ được con mình thì còn có thể đưa theo cùng, ông ta sẽ nuôi nấng, coi nó như con ruột.
Đương nhiên mẹ Phong Đình rất kinh ngạc. Bà chưa từng có tình cảm với ông ta, cũng không hề có chút biểu hiện tỏ vẻ thiện cảm với người này, bà hoàn toàn không hiểu tại sao ông ta lại nói ra những lời ấy.
Thế là bà kiên quyết từ chối ngay tức khắc, bà bảo ông ta đừng tìm tới đây nữa, bà hoàn toàn không có ý gì với ông ta
Người đàn ông nọ không tin, còn quỳ xuống đất xin bà hãy đi cùng mình.
Mẹ Phong Đình vừa ngạc nhiên vừa tức giận, bà nói vài câu nặng lời, người đàn ông nọ thẹn quá hóa giận, tuyên bố nếu bà không chịu đi cùng mình, ông ta sẽ giết chết con bà.
Mẹ Phong Đình đùng đùng nổi giận, trong lúc cãi cọ, bà giận dữ, giơ tay cho ông ta một cái tát.
Cái tát này đã khiến tên đàn ông cố chấp, ác độc nọ hoàn toàn mất kiểm soát.
Vì vậy mà màn bi kịch về sau mới xảy ra.
Do phần lớn người trong thôn đều đang làm đồng, các gia đình gần đó đều không ở nhà nên chẳng ai nghe được tiếng kêu cứu của mẹ Phong Đình.
Nhưng tên đàn ông nọ lại sợ người ta nghe thấy tiếng bà. Trong lúc xâm hại mẹ Phong Đình, ông ta đã hoảng loạn dùng tay bóp chặt lấy cổ bà.
Mẹ Phong Đình vùng vẫy, nhưng động tác càng lúc càng yếu ớt hơn, cuối cùng thì bà nghẹt thở tới chết.
Người đàn ông nọ bò dậy định bỏ chạy, vừa mới kéo quần lên đã nghe thấy ngoài nhà có tiếng bước chân cùng giọng gọi nghe rất thân thiết, là giọng của một người đàn ông.
Bố Phong Định gọi tên mụ của vợ. Tên sát nhân nọ nghe được thì lại càng nổi cơn tức giận.
Trong tù, tên sát nhân nghiến răng nói với Phong Đình: “Nếu không phải hắn ta cướp mất em Quỳnh thì em ấy đã không chết! Tất cả lại tại hắn ta, hắn đã hại chết em Quỳnh, không phải tôi! Không phải tại tôi!”
Phong Đình ngùn ngụt lửa giận, lẳng lặng nghe hết toàn bộ đoạn tự thuật của hắn.
Tên đàn ông nọ đã bất ngờ tấn công, giết chết bố Phong Đình. Hắn núp sau cửa gian nhà chính, chờ tới lúc bố anh bước vào phòng, nhìn thấy người vợ nằm trên mặt đất đã chết thảm thương, hắn bèn nhân cơ hội đánh lén ông từ phía sau.
Hắn ta dùng con dao phay chém liên tiếp vào đầu bố Phong Đình, khiến mặt mũi bố anh chẳng ra hình người.
“Khi ấy kỹ thuật điều tra của cảnh sát còn lạc hậu, họ lại không chịu dốc hết sức xử lý vụ án. Nếu họ chịu điều tra kỹ hơn sẽ phát hiện ra tên đàn ông này và mẹ anh là người cùng thôn…” Phong Đình nhìn Dư Tô, chầm chậm thốt: “Vậy nên anh mới trở thành cảnh sát, anh muốn tự điều tra vụ án này. Nhưng sau nhiều năm trôi qua, đến lúc anh trưởng thành thì hồ sơ vụ án cũng thất lạc. Dù muốn lật lại vụ án anh cũng phải có bằng chứng, nhưng anh lại chẳng nắm được gì trong tay. Anh chỉ có thể dựa vào Ứng dụng này thôi.”
Dư Tô không biết phải an ủi anh ra sao, điều duy nhất cô có thể làm là ôm lấy anh.
Anh tự cằm lên vai Dư Tô, khẽ nói: “Mừng là trong màn chơi anh đã biến thành ma, tự tay giết chết hắn.”
Còn về phần tại sao tên này lại ra đầu thú, lý do là hắn bị ma ám, ép phải nhận tội.
Án tử được phán rất nhanh. Sau một trăm ngày, hắn bị tử hình bằng cách tiêm thuốc độc.
Sau chuyện này, dường như mối quan hệ của Dư Tô và Phong Đình không có thay đổi gì, như thể giữa họ chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ tiếp diễn như trước.
Cô và mọi người cũng bắt đầu tự tham gia màn chơi một mình.
Đây là công tác chuẩn bị cho màn chơi số mười bốn.
Trong khoảng thời gian này, Vương Đại Long đã thất bại ở màn chơi số mười hai, Hồng Hóa thất bại trong màn mười ba, mỗi người sử dụng một món đạo cụ miễn tử.
Thời gian trôi cứ trôi qua từng chút từng chút một, các thành viên của Hội lần lượt phải đối mặt với màn chơi số mười bốn của mình.
Người đầu tiên là Vương Đại Long.
Vì từng thất bại một lần nên cả Vương Đại Long lẫn Hồng Hóa đều rất lo lắng, thời gian bắt đầu màn chơi số mười bốn càng tới gần, không khí của cả Hội lại càng thêm nặng nề.
Một ngày trước khi bắt đầu nhiệm vụ, Phong Đình và Vương Đại Long đóng cửa nói chuyện riêng một hồi lâu. Phong Đình chỉ có một mục đích duy nhất – cùng Vương Đại Long tham gia màn chơi.
Cuối cùng Vương Đại Long cũng chịu nhận ời, nhưng đến hôm sau phòng anh ta lại trống trơn.
Rõ ràng tối hôm ấy mọi người còn luân phiên nhau coi chừng Vương Đại Long, sợ anh ta lén bỏ đi, nào ngờ vẫn để anh ta trốn mất.
Đến sáng sớm khi đi tìm Vương Đại Long, phát hiện ra anh ta mất tích, Bạch Thiên mới nói: “Tôi đã giúp anh ấy trốn đi. Đây là chuyện Vương Đại Long muốn làm, không ai có thể ép anh ấy được, dù có vì muốn tốt cho anh ấy cũng không được.”
Phong Đình không nó lời nào. Anh rút điện thoại gọi cho Vương Đại Long, nhưng rất nhanh sau đó đã nhận được lời đáp: “Số máy bạn đang gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Bạch Thiên bình tĩnh: “Đừng gọi nữa, đây là điều không thể tránh được. Tất cả chúng ta đều phải trải qua màn chơi này, cũng chẳng ai muốn để người khác đi mạo hiểm cùng mình.”
Dư Tô cầm lấy máy của Phong Đình, nặn ra một nụ cười: “Bạch Thiên nói đúng, chúng ta phải tin nhất định anh ấy sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Đường Cổ nhìn Dư Tô, khẽ cười: “Đúng vậy, tất cả chúng ta đều sẽ tự thành công.”
Anh ta nhả chữ “tự” rất nặng. Đường Cổ luôn là người thông minh.
Phong Đình nắm lấy chiếc điện thoại trong tay Dư Tô. Anh nắm rất chặt, trầm giọng: “Nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi.”
Dư Tô gật đầu, cười nói: “Chúng ta xuống nhà đợi tôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong chắc chắn anh ấy sẽ gọi điện.”
Nói xong, cô bèn đẩy Phong Đình đi: “Đi, xuống tầng thôi.”
Phong Đình đưa lưng bước đi, gương mặt cô vừa khuất khỏi tầm mắt anh, nụ cười đã biến mất, ánh mắt chất chứa đầy lo âu.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ như nhiệm vụ cá nhân này của Vương Đại Long chẳng hề đáng lo, như thể tất cả đều đang chắc chắn anh ta sẽ sống sót.
Bọn họ xuống phòng khách ngồi, Bạch Thiên còn bật cả laptop chơi game.
Đường Cổ ngồi cạnh nhìn, Hồng Hóa vừa khẽ ngâm nga hát vừa chơi game Anipop trên điện thoại.
Chỉ là máy anh ta cứ liên tục vang thông báo thua cuộc.
Tất cả mọi người đều đang cố tỏ ra điềm tĩnh.
Ánh mắt Bạch Thiên dán chặt trên màn hình máy tính nhưng lại chẳng hề nhìn vào màn hình trò chơi, bàn tay cứ gõ lung tung trên mặt phím, còn hai mắt nhìn chằm chằm góc phải phía dưới cùng màn hình… đó là đồng hồ.
Dư Tô giả bộ như đang nhìn anh ta chơi game, nhưng chỉ chớp mắt thôi tim cô đã trầm xuống nặng nề.
Còn năm phút nữa thôi là nhiệm vụ sẽ bắt đầu.
Phong Đình ngồi yên, hai mắt nhìn chằm chặp đồng hồ trên màn hình, cứ thế nhìn chăm chú mà chẳng thốt một lời.
Vì nhân vật trong game chết mà màu sắc trên màn hình máy tính cũng xám xịt. Qua hình ảnh phản chiếu trên đó Dư Tô trông thấy Hồ Miêu đang đứng trên hành lang tầng hai, lén đưa tay lau nước mắt.
Dư Tô khẽ thở dài, chỉ sợ âm thanh mình phát ra lớn quá sẽ khiến mọi người để ý.
Sự rối bời trong lòng họ khiến thời gian trôi đi như càng lúc càng chậm hơn.
Dư Tô rất muốn hỏi Bạch Thiên rốt cuộc Vương Đại Long ở đâu? Dù có không tham gia nhiệm vụ cùng nhau nhưng ít nhất… cũng phải nói vài lời cùng Vương Đại Long trước khi màn chơi bắt đầu chứ.
Anh ta một thân một mình trốn đi đâu mất rồi?
Hai phút trước khi nhiệm vụ bắt đầu, Phong Đình đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thì chợt thấy có một dòng thông báo hiện lên, đó là thông báo email mới.
Anh vội mở thư, đó là email Vương Đại Long gửi.
Nội dung bức thư không được dài, chỉ vỏn vẹn vài câu.
“Sếp à, nếu lỡ tôi có thật sự gặp chuyện không may thì anh cũng đừng buồn. Anh biết trên đời này còn ma quỷ mà. Về sau anh rảnh rỗi, tiến vào Trò chơi chết chóc có khi lại gặp tôi cũng nên? Ha ha ha ha… Tôi đùa thế thôi, chắc chắn tôi sẽ sống sót mà, tôi còn chưa được uống rượu mừng của anh đâu đấy.”
Phong Đình chớp mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà trên cao thật cao.
Dư Tô thấy vậy bèn ngồi xuống đọc lá thư trên điện thoại. Cô ngỡ ngàng, chớp mắt, một giọt lệ tràn ra từ hốc mắt cô.
Bạch Thiên nhìn chằm chằm màn hình: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, không phải xấu hổ.”
Dư Tô dụi mắt, cười nói: “Khóc gì mà khóc, anh ấy sẽ thành công, chúng ta phải cười mới đúng.”
Hai phút chờ đợi cuối cùng cũng đã kết thúc với câu nói này của cô.
Dư Tô căng thẳng nhìn chiếc điện thoại của Phong Đình, tiếng tim cô đập mạnh như thể chuẩn bị át được cả tiếng nhạc game tinh tang bên cạnh.
Một phút sau, Vương Đại Long vẫn chưa gọi điện.
Lại một phút nữa, trái tim của mọi người càng lúc càng nguội lạnh. Đường Cổ nói: “Có thể anh ấy ngất xỉu rồi. Bạch Thiên, Vương Đại Long đâu?”
Bạch Thiên nói: “Anh ấy ở nhà cũ của mình.”
“Lái xe từ đây tới đó, nhanh nhất cũng phải hơn một tiếng, tự nhiên anh ấy lại chạy đi xa vậy làm gì!” Hồng Hóa đứng phắt dậy, vừa nói vừa chạy thẳng một mạch ra cửa, cầm lấy chìa khóa xe rồi quay đầu nói: “Đi, mau đi thôi!”
Hồ Miêu lao từ trên tầng hai xuống, mọi người cùng leo lên hai chiếc xe, lái tới phố Cây Đinh với tốc độ nhanh nhất.
Càng gần tới đích Dư Tô lại càng thêm căng thẳng. Cô và Hồ Miêu ngồi ghế sau, lòng bàn tay ướt đẫm, rịn đầy mồ hôi.
Nhà Vương Đại Long được khóa kín nhưng Phong Đình có chìa dự phòng. Anh tra chìa vào vặn mấy cái, mở toang cửa ra.
Mọi người cùng xông vào nhà, họ bắt gặp Vương Đại Long trong phòng khách.
Anh ta ngã dưới đất, hai mắt nhắm chặt, nhưng lúc này bọn họ đều mềm nhũn người, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Dư Tô cũng có thể yên tâm. Nhưng vào giờ phút nên vui mừng thì cô lại muốn bật khóc.
Hồ Miêu cũng đã bịt miệng khóc nức lên, cô lao tới bên Vương Đại Long, vừa khóc vừa khóc: “Đồ ngốc, sao anh lại ngốc tới mức này? Đã đòi tự làm nhiệm vụ một mình mà sao còn trốn vào phòng khóa chặt cửa, không biết ra ngoài đường mà đứng sao? Ít ra lúc ngất xỉu còn có người thấy!”
Triệu chứng của Vương Đại Long nặng hơn Phong Đình khi trước rất nhiều. Anh ta hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh suốt mấy ngày, trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng người ta lại nghe được anh ta vô thức lẩm bẩm hai chữ “Là giả”.
Chỉ có hai chữ này thôi. Vương Đại Long cứ lặp lại lặp lại không biết bao nhiêu lần, khiến các người chơi đều phải chú tâm hơn tới hai chữ này.
Khi tỉnh dậy Vương Đại Long chỉ nhớ nhiệm vụ của mình lấy bối cảnh trong một cô nhi viện, vai phản diện là một tên viện trưởng biến thái chuyên xâm hại các bé trai, giết chết hai đứa trẻ trong số đó.
Cũng như Phong Đình và các người chơi khác từng nói, khi hồi tưởng lại nhiệm vụ, anh ta luôn cảm nhận được cảm giác kinh hoảng tuyệt vọng tới kỳ lạ, nhưng lại hoàn toàn không nhớ ra được tình tiết cụ thể. Nhiệm vụ ấy kinh khủng tới mức nào mà có thể khiến người ta tuyệt vọng nhường này?
Nhưng dù có thế nào thì sự thành công của Vương Đại Long cũng đã khiến bầu không khí nặng nề u ám của cả Hội tốt đẹp lên nhiều.
Sau đó không bao lâu, đến lượt Bạch Thiên tham gia nhiệm vụ.
Bạch Thiên cũng từ chối lập đội, tự tiến vào màn chơi.
Trước đó Đường Cổ có đi tìm một sợi dây trói chặt anh ta vào ghế, nói: “Các người chơi khác đều lên cơn điên chảy lầu tự sát hoặc xông vào đầu xe. Nếu trói lại thì có thể kéo dài thời gian nhỉ?”
Cũng may cuối cùng không phải dùng đến cách này.
Bạch Thiên đã sống sót trở về, rồi cũng hôn mê bất tỉnh như Phong Đình và Vương Đại Long.
Bọn họ cứ luân phiên nhau hôn mê nhập viện, bác sĩ y tá thấy làm lạ, thi nhau bàn tán biên ra đủ các câu chuyện sau lưng họ.
Người tiếp theo là Hồng Hóa, sau anh ta là Dư Tô.
Đường Cổ cũng trói Hồng Hóa lại trước cho an toàn. Hồng Hóa cười khổ nắm lấy điện thoại, trước khi đồng hồ đếm ngược chuyển về số không anh ta nói: “Tôi phải nói trước một câu đã. Tôi rất vui vì được quen mọi người, mong là có thể sống sót quay về gặp mọi người.”
Mọi người vây kín lấy anh ta, Đường Cổ cười: “Sau khi anh trở về tôi sẽ lại làm sủi cảo cho anh.”
Hồng Hóa bật cười: “Anh mà lại lấy ớt cựa gà làm sủi cảo cho tôi tôi sẽ gói một trăm cái cho anh ăn trả thù!”
Vừa dứt lời, đồng hồ đếm ngược đã điểm số không.
Trong mắt những người chơi khác, sau khi nói xong câu này Hồng Hóa chỉ ngẩn ra trong nháy mắt.
Sau đó, mắt Hồng Hóa chợt trừng lớn, kinh hãi mở miệng thở dốc.
Sau ba tiếng thở dốc, Hồng Hóa chớp mắt rồi lăn ra bất tỉnh.
Mọi người đều ngây ra, lập tức hành động ngay. Bọn họ đưa anh ta tới bệnh viện, vì để tránh nghi ngờ mà lần này còn đổi sang viện khác.
Trên đường tới viện, hình ảnh trong thoáng chốc trước lúc hôn mê của Hồng Hóa cứ liên tục hiện lên trong đầu cô.
Đó là biểu cảm kinh hoàng tới tột độ, như thể vừa chứng kiến thứ gì đáng sợ tột cùng trên đời này, hai con mắt anh ta trừng lớn như chuẩn bị nổ tung trong hốc mắt, mạch máu đỏ lan đầy con ngươi.
Rốt cuộc anh ta đã gặp phải chuyện gì trong màn chơi? Sao lại sợ hãi tới nhường này?
Áp lực đè trong lòng Dư Tô không khỏi tăng lên gấp bội.
Cô không biết liệu mình có thể sống sót không…
Tin tức bốn thành viên Hội bọn họ thành công vượt qua nhiệm vụ số mười bốn lan đi nhanh chóng, không biết tin được truyền đi thế nào mà dường như tất cả các người chơi đều đã biết.
Rất nhanh sau đó đã có người tìm tới tận cửa, vài kẻ muốn gia nhập Hội, vài kẻ lại là người của Hội khác muốn tới thăm dò tin tức.
Nhưng điều duy nhất họ có thể nói cho những người này biết là chữ “Giả”.
Về phần các người chơi muốn tham gia Hội thì đều bị từ chối. Ban đầu lúc thành lập Hội bọn họ rất muốn mở rộng quy mô, nhưng sau một thời gian lại trở thành một Hội nhỏ chất lượng, có thực lực.
Một Hội nhỏ như vậy không cần đến sự tham gia của các người chơi xa lạ.
Hồng Hóa nằm trong viện suốt hơn nửa tháng mới hồi phục, nhưng khi về nhà anh ta vẫn thường cảm thấy đau đầu hoa mắt.
Trước khi tình trạng này của Hồng Hóa biến mất, Dư Tô đã chuẩn bị phải đối mặt với nhiệm vụ.
Một tuần trước ngày này, Phong Đình đã xin nghỉ phép dài hạn cùng Dư Tô đi du lịch.
Bọn họ tìm đến những nơi cảnh sắc tươi đẹp nhất, ở đó họ làm quen được với một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng thắm, còn gặp được cả hai vợ chồng già đang chụp ảnh kỷ niệm đám cưới vàng (*).
(*) Đám cưới vàng: Đám cưới 50 năm.
Phong Đình cầm máy ảnh chụp cho đôi vợ chồng già, rồi bảo Dư Tô cùng nhìn: “Về sau anh cũng muốn chụp thế này.”
Dư Tô cười: “Anh xem người ta lớn tuổi thế này rồi cơ mà. Anh có thể sống tới khi già được như hai ông bà không?”
Phong Đình chỉ mặt nước hồ trong veo, ý bảo Dư Tô bước lại, rồi anh giơ máy ảnh chụp cho cô một tấm. Chụp xong, anh cúi đầu nhìn màn hình máy, khẽ nói: “Vậy phải xem em sống thọ tới mấy chục tuổi.”
Dư Tô giả bộ như không nghe thấy, cô quay đầu nhìn áng mây trắng phía xa xa, cười nói: “Anh nhìn đám mây kia kìa, trông có giống cốc trà sữa hôm qua anh uống trộm của em không?”
Phong Đình cúi đầu cười, thấy bên cạnh có người đang chụp ảnh bèn nói với cô: “Chúng ta chưa từng có bức ảnh chụp chung nào, chụp một tấm nhé?”
“Được.” Dư Tô vui vẻ đồng ý, cười nói: “Đừng lấy máy ảnh, ra dùng điện thoại mà chụp này, em muốn mở ứng dụng siêu làm đẹp!”
Phong Đình phì cười: “Thôi bỏ đi, ứng dụng siêu làm đẹp cũng không cứu được gương mặt em.”
Dư Tô giận dữ trừng mắt với anh: “Vậy anh mắc chứng bệnh thích người xấu à?”
“Không,” Phong Đình tiến lại gần, để cô mở điện thoại chụp hình cả hai, xong xuôi anh mới nói: “anh thích em.”
“…” Dư Tô quay đầu đi: “Đám đàn ông mồm mép đều chẳng phải loại tốt đẹp gì, anh học được ở đâu vậy, vừa buồn nôn vừa rùng cả mình.”
“Vậy sao mặt em lại đỏ?”
“Gió thổi lạnh nên mặt em đỏ.”
“Để anh lấy tay sưởi ấm cho em nhẻ?”
“Chắc chắn anh sẽ nhân cơ hội này bóp mặt em.”
Trước khi về nhà thì thời hạn nhiệm vụ của Dư Tô cũng tới.
Hai người đã thương lượng trước với nhau, Dư Tô sẽ một mình tham gia màn chơi. Anh phải năm lần bảy lượt hứa không xông vào nhiệm vụ cùng, Dư Tô mới không đuổi anh đi.
Đến khi đồng hồ đếm ngược chỉ còn dư lại đúng một phút, Phong Đình đưa cô tấm ảnh trước đó hai người chụp, khẽ nói: “Thật ra em rất đẹp.”
Dư Tô cười: “Đương nhiên em biết em đẹp, không phải em bốc phét đâu nhưng mấy ngôi sao trên TV còn không đẹp bằng em!”
Phong Đình vươn tay cốc đầu cô: “Đồ ngốc, em bốc phét quá đà rồi đấy.”
Thông báo hiện lên màn hình điện thoại, tiêu đề nhiệm vụ của cô cũng giống như Vương Đại Long và Phong Đình khi trước, là [Một màn chơi đơn giản].
Dư Tô ngẩng đầu nhìn Phong Đình, cười: “Có khi lại dễ thật ấy chứ.”
Phong Đình cũng cười, cười cười rồi vươn tay cướp luôn điện thoại của cô.
Dư Tô không thắng nổi anh, bị anh dùng chân đè xuống giường, bất lực kêu thét ngăn anh lại, nhưng anh vẫn nhập ID mình vào ô trống.
Cô đúng là đồ ngốc, lời đàn ông mà đáng tin thì lợn cũng phải biết leo cây!
Cô hối hận day dứt, vừa sốt ruột vừa bực tức tới độ suýt bật khóc, nhưng lại đột nhiên thấy sắc mặc Phong Đình trở nên rất khó coi.
Anh trầm mặt, im lặng trả điện thoại lại cho cô.
Dư Tô ngẩn ra, thấy dòng thông báo trên màn hình: [Lập đội thất bại, đây là màn chơi đơn, không thể lập đội.]
Vẫn còn năm phút nữa mới bắt đầu.
Phong Đình vội rút một món đồ ra từ túi. Anh nắm lấy tay Dư Tô, trầm giọng: “Anh đợi em trở lại, nhất định em phải trở lại. Nếu em mệt em sợ thì hãy nhớ tới anh… và mọi người.”
Đồng hồ đếm ngược, mắt Dư Tô hoa lên, cô đã bị đưa đến một thế giới khác.
Dư Tô vươn tay lên nhìn… có một chiếc nhẫn kim cương đẹp tuyệt đang an vị trên ngón áp út bàn tay phải cô.
__________________________________
Tác giả:
Đường Cổ: Tất cả chúng ta đều sẽ thành công.
Mọi người: Sao anh tự tin vậy?
Đường Cổ: Vì tác giả là mẹ ruột của chúng ta.
Hạnh: Cảm ơn mọi người đã yêu mến và ủng hộ Trò chơi chết chóc trong thời gian vừa rồi. Quyển tiếp theo [Hãy sống sót] là một trong hai màn chơi hay và lắt léo nhất của truyện bên cạnh [Xóm tàn tật]. Mong mọi người sẽ tiếp tục kiên nhẫn theo dõi Trò chơi chết chóc nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!