Trò Chơi Chuyên Sủng
Chương 7: Mỹ nữ cải nam trang
3 ngày sau.
Phủ Quận Chúa.
Nàng Quận Chúa đang nằm vật vưỡng trên giường nhìn trông rất mệt mỏi “Mấy cái tên nam nhân này ngày nào cũng đến phiền ta, thật là mệt muốn chết… Nhưng mà được ngắm trai đẹp miễn phí mỗi ngày như vậy cũng không phải chuyện tổn thất gì. Và…”, nàng bật ngồi dậy nhìn về phía cái bàn “… Cả đống vàng bạc, châu báu kia nữa. Ta phát tài rồi!”, nói xong nàng liền hớn hở chạy ngay lại mấy gương to lớn được đặt trên bàn kia, nào là ngọc trai, trân châu quý hiếm, vàng bạc óng ánh, trâm cài, vòng ngọc, toàn là hàng thượng đẳng, nàng ta như hạnh phúc sấp ngất trong đống bảo vật ấy, nhưng sau đó nàng lại nảy ra một thắc mắc, số tiền tài này khiến nàng phát sinh nghi hoặc “Nhưng mà… Sao bọn họ lại biết ta thích tiền nhỉ?… Người duy nhất biết ta thích tiền là…”
Xoạt!
Nha đầu Ngân nhi mở cửa ra, trong tay đang cầm bình ngọc trân quý mới được cấm hoa hồng mà nàng Quận Chúa thích nhất.
“NGÂN NHI!!!”, Tinh Phi lớn tiếng gọi nha đầu đó khiến nàng ta giật bắn người lên, trong lúc hoảng hốt nha đầu đã lỡ tay làm rơi chiếc bình ngọc trân quý, tất nhiên người xem tiền bạc là tình yêu như Tinh Phi không thể để bảo vật của mình rơi vào nguy hiểm được. Lúc đó nàng nhanh lao đến chụp lấy chiếc bình và đã nằm dài trên nền nhà, nhưng cũng may là bình hoa vẫn nguyên vẹn nằm trọn trong tay nàng ấy.
“Tiểu… Tiểu thư!”, Ngân nhi mau chóng đỡ nàng dậy mà trong lòng cảm thấy tội lỗi.
“Phù! Cũng may bảo vật của ta không sao. Nhưng… Đau chết ta rồi.”, nàng vừa ôm bình ngọc vừa mếu máo xoa đầu gối mình.
“Tiểu thư! Em xin lỗi. Là tại em mà…”, nha đầu sụt sịt mũi, nước mắt lưng tròng, mếu mặt đáng thương.
“Được… Được rồi. Ta cũng có bị gì đâu. Em đừng có khóc nữa.”, nàng vỗ vỗ vai nha hoàn dỗ dành cô ấy, và đột nhiên nhớ đến chuyện nàng thắc mắc lúc nãy “Nhưng ta có chuyện hỏi em. Em phải trả lời thành thật, nếu không ta phạt em đó.”
“Vâng. Tiểu thư cứ nói đi.”, nha đầu được dỗ dành cũng ngưng khóc phần nào, rồi chăm chú nghe câu hỏi của tiểu thư nhà mình.
“Có phải em là người nói cho bọn người Hoàng tộc kia biết ta thích tiền bạc không hả? Là em bán đứng ta có phải không? Trả lời mau.”, nàng nghiêm nghị nhìn nha đầu với ánh mắt thăm dò đầy hung hăng.
“Em… Em…”, Ngân nhi khó xử không biết trả lời thế nào với nàng ấy, cô nha đầu ngốc nghếch đang lo sợ, sau đó trong lòng nôn nao không chịu được, Ngân nhi đã quỳ xuống xin tha thứ của tiểu thư “Xin tiểu thư thứ tội. Em cũng không muốn phản bội tiểu thư đâu. Bởi vì Hoàng Thượng người uy hiếp Ngân nhi, nếu không nói ra sẽ là kháng chỉ khi quân, người sẽ chém đầu em. Bát Vương gia thì nói sẽ cho em chết không toàn thây. Còn có Tiểu Vương gia đòi bắt cóc em, bán vào thanh lâu nữa. Em sợ quá, nên mới… Tiểu thư! Người tha thứ cho em đi. Em biết lỗi rồi…”, tiểu nha đầu nước mắt giàn dụa, tủi thân, thảm thiết khóc kể với nàng ấy.
“Mấy tên này, Hoàng tộc cái gì chứ, toàn là lưu manh. Đúng là không mặt phong nhã nhưng thủ đoạn có thừa mà.”, tức tối mắng chửi các mỹ nam xong một trận, nàng quay xuống nhìn Ngân nhi với ánh mắt đồng cảm và đỡ cô ấy đứng lên “Em đừng khóc nữa. Ta không trách em đâu. Là tại cái đám lưu manh mặt dày kia giở thủ đoạn tiểu nhân thôi… Có điều cũng phải trách phạt, dù sao em cũng là người của nữ hán tử ta, sao có thể nhát gan như vậy chứ?”
“Tiểu thư! Người muốn phạt em thế nào?”, nha đầu lo lắng trong lòng, cứ cảm thấy tiểu thư nhà mình lại có âm mưu quái gở gì nữa.
Trước câu hỏi của Ngân nhi, nàng ta không nói một lời nào hết, nàng chỉ cười mỉm đắc ý, nhìn trông như thể đang mưu tính chuyện gì đó, khiến nha đầu nhút nhát kia càng lo lắng hơn.
Một canh giờ sau.
Trên đường phố tấp nập của kinh thành, bao người qua lại, ngược xuôi không đếm xuể, nào là hoa quả tươi ngon, trang sức đẹp mắt, vải lụa mềm mại từ lề đường cho đến các cửa hiệu lớn đều đông đúc người chọn lựa. Quận Chúa và tiểu nha đầu cũng đang dạo bước trên đường, khám phá điều mới lạ. Có điều nàng ta không dùng thân phận nữ nhi của mình mà du ngoạn, trên người nàng khoác một bộ y phục của nam nhân, kiểu tóc, phong cách điều như một vị nam tử phong lưu, đào hoa. Nàng cải nam trang để dạo chơi, ngay cả Ngân nhi đi cạnh bên cũng như vậy.
Nha hoàn nhút nhát, e dè nhìn người qua lại rồi khẽ gọi “Tiểu thư!”
Nàng nhanh chóng quay qua trừng mắt với Ngân nhi và buông lời cảnh cáo “Gọi ta là công tử. Còn gọi sai nữa là ta xử đẹp em luôn đó.”
“Dạ vâng. Tiểu… Công tử!”, nha đầu hằng ngày đều nghe những lời đe dọa của nàng rồi cũng đỡ sợ được phần nào, nhưng cũng không dám làm trái lời của nàng ấy “Công tử! Chúng ta ăn mặc thế này đi đâu thế?”
Nàng cười khẽ mưu mô rồi nói lời làm Ngân nhi khó hiểu “Tất nhiên là đi tìm gái đẹp rồi.”
Đang dạo bước thanh bình, chạy hết quầy hàng này tới cửa hiệu khác, khám phá những thứ chưa từng được thấy, ăn các món chưa từng thử qua, nàng cực kì vui sướng vì cái cảm giác an nhàn này. Bỗng nhiên, nàng nghe được tiếng gây nhau ở phía trước, nên tò mò cùng tiểu nha đầu đi đến xem.
“Cô nương! Xin lỗi! Ta chỉ vô tình va vào cô. Ta không cố ý đâu.”
Một nam nhân đang vây vào phiền phức cùng với một nữ tử đanh đá, cô ta đi cùng đám hạ nhân của mình. Chắc hẳn là tiểu thư quyền thế, con nhà đại quan nào nữa đây. Còn về phần nam nhân kia, chàng mới là người mà Tinh Phi đang chú ý đến. Chàng có vẻ ngoài anh tuấn, nhã nhặn, đôi mắt nhìn người khác rất dịu dàng, miệng chàng nhìn lúc nào cũng như đang cười vậy. Y phục trên người chàng có màu lam thanh đạm, nó tôn lên được dáng vẻ điềm tĩnh, ôn nhu của chàng, nhìn chàng cứ như một thư sinh nho nhã, trông rất ân cần. Trên tay, chàng còn cầm một cây quạt giấy có hình bông hoa phượng vĩ đỏ rực, hẳn như chàng là công tử thư sinh thứ thiệt rồi.
“Ôi… Nam thần thư sinh! Ta chấm ngươi rồi. Có phải ngươi cũng là một trong 10 đại mỹ nam của ta không? Đây là cơ tốt cho ta. Tiến lên!”, nàng hí hửng vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa nhìn đam mê chàng nam nhân kia và đang định vạch kế sách ra tay thâu tóm chàng.
“Rõ ràng ngươi cố ý đụng ta. Còn chối nữa hả? Người đâu! Đánh cho ta!”, tiểu thư kia hung hăng đòi động thủ với công tử đó, cô ta nhìn chàng bằng ánh mắt khinh thường, dáng vẻ đanh đá đó như không xem ai ra gì.
“Dừng tay!”, nàng Quận Chúa tinh quái cuối cùng cũng xuất chiêu, nàng ta lớn giọng can thiệp, oai phong đi ra giữa đám đông, thần thái của nàng cứ như một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đây có thể coi là chiêu gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, để mà làm quen với người ta.
Khi nàng xuất hiện và đi đến trước mặt tiểu thư kia, ai ai cũng nhìn, bàn tán to nhỏ, không biết vì nàng dũng cảm, hay là vì thân thế của tiểu thư kia quá lớn nên tội nghiệp nàng chăng.
“Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của ta. Ngươi có biết ta là ai không?”, tiểu thư hung hăng đó cất giọng kiêu căng, khiến ai nhìn cũng không ưa nổi, càng huống chi là nữ tử như Tinh Phi đây.
“Ta không biết và cũng chẳng muốn biết. Ta chỉ biết cô nương đánh người như vậy là không đúng. Vị công tử này đã nói là chỉ vô tình va vào cô và cũng đã xin lỗi rồi. Cớ sao cô nương lại dùng dạ tiểu nhân để tính toán với người ta như vậy? Thử hỏi còn vương pháp hay không?”
“Tiểu tử thối! Ngươi dám mắng ta là tiểu nhân. Lời của bản Quận Chúa ta chính là vương pháp. Ngươi là ai mà dám hỗn láo như vậy?”, cô ta nóng giận khôn nguôi và trừng mắt nhìn Tinh Phi với sự câm ghét tột độ.
Tinh Phi cười hớt qua một bên và nhìn nàng ta với ánh mắt khinh thường và âm thầm nghĩ trong đầu “Thì ra là Quận Chúa. Ta cũng là Quận Chúa vậy. Ta còn tưởng tổ sư của Rồng xấu xí tái thế chứ? Nếu không phải đang là thân phận nam nhi, ta thật muốn đem đám người Hoàng tộc kia ra dọa cô ta một trận.”, sau đó nàng nhìn cô ta trừng trừng và lớn giọng giáo huấn “Là Quận Chúa thì không xem ai ra gì à? Cô nói mình là vương pháp, vậy đương kim Hoàng thượng thì sao? Là bù nhìn à? Vậy ý cô là Thánh thượng chẳng là gì với cô hết, cũng tức là cô chính là chủ nhân của Đại Kim quốc này sao?”, nàng ấy nhanh trí ra một loạt đả kích khiến Quận Chúa kia không kịp trở tay mà bấn loạn suy nghĩ.
“Ngươi… Ngươi… Ta không có ý đó… Ta chỉ là…”, cô ta một lời lúng túng, không nói được gì, sự tức tối càng lúc càng lớn.
“Cô chỉ là không coi Hoàng Thượng ra gì. Khi quân phạm thượng, mưu đồ bất chính, muốn mưu phản sao?”, khẩu khí của Tinh Phi càng lớn thì nàng ta càng phẫn nộ tột độ, nàng chỉ trích độc đoan khiến cô ta tức đến nỗi máu muốn trào ngược ra, không nói được lời nào.
“Ngươi… Ngươi… Mau bắt hắn lại cho ta!”, nàng ta thét lên giọng gay gắt, ra lệnh cho đám hạ nhân tấn công nàng ấy.
Nhưng nữ hán tử này đâu thể ngồi yên chờ chết, nàng ấy né tránh, tấn công, đánh trả bọn người kia. Bọn họ toàn nhận nào là đấm, nào là cước của nàng. Không lâu sau đó, tên nào cũng lăn lộn ra khắp đường, bị nàng thẳng tay đánh tơi bời. Quận Chúa đáng ghét kia tức muốn điên lên nhưng cũng chẳng làm được gì. Đột nhiên, có một tên còn sức chống trả được, hắn lao đến rất nhanh, nhưng không phải về phía Tinh Phi, mà là về phía chàng công tử thư sinh kia, chàng hoảng sợ vô cùng, cũng vì chàng ấy không có một chút võ công nào nên đã tránh qua một bên, tên hạ nhân đó cũng quá trớn lao đến va vào Tinh Phi, làm nàng ngã nhào ra phía trước. Và chuyện chấn động hơn nữa là vì bản tính hành động của con người khi ngã đều phải đưa tay về phía trước để chống đỡ, nàng ta cũng vậy, nhưng chỗ chống tay để không bị ngã của nàng lại là ngực của Quận Chúa kia. Ngay lúc đó, mọi thứ như dừng lại, ai ai cũng sững sờ, Tinh Phi thì há miệng, trợn mắt nhìn vào đôi tay đang đặt trên ngực Quận Chúa. Còn Quận Chúa kia nhìn càng thảm hơn, cô ta bất động nhìn vào đôi bàn tay của Tinh Phi, mắt cũng không chớp nổi. Nhưng qua được vài giây, nàng Tinh Phi nghịch ngợm như nhìn thấy được hai hòn lửa đang rực cháy trên mắt của Quận Chúa đó, cô ta còn ngấu nghiến răng của mình như muốn ăn tươi, nuốt sống nàng ấy. Vẻ mặt hiện giờ của cô ta khiếp sợ đến nỗi nữ hán tử như Tinh Phi cũng phải giật mình, nàng nhanh chóng rút tay về và lùi bước đề phòng.
“Cô nương! Bớt giận! Không phải ta cố ý đâu. Có gì từ từ nói. Quân tử động khẩu không động thủ.”, nàng đưa tay lên nói một cách thận trọng, cố gắng giải nan, dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy kia.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi dám hạ nhục ta?”, cô ta tức đến nỗi muốn nổi cơn điên lên.
“Quận Chúa! Người có sao không?”, nha hoàn của cô ta lo lắng hỏi thăm.
“Ta… Ta… Ta làm sao còn mặt mũi gặp Bát ca ca đây. Ta phải làm sao đây?”, cô ta trong lòng vừa tức tối, vừa lo sợ khi phải đối diện với Bát Vương gia.
“Bát ca ca? Người cô ta nói là tên Vương gia chết bầm đó à?”, nàng lẩm bẩm trong miệng vài lời, rồi dường như nảy ra chủ ý gì đó “Quận Chúa! Có phải cô mến mộ Bát Vương gia không? Ta có quen ngài ấy, hay là để ta giúp cô một tay. Có được không?”, nàng nói giọng kính cẩn nhằm dụ dỗ, che mắt cô ta.
“Không cần! Tên tiểu tử thối hạ tiện như ngươi thì làm gì quen biết Bát ca ca chứ. Ngươi đừng hòng lừa ta để trốn tội.”
Đến đây thôi, sự nhẫn nhịn của nàng cũng tới giới hạn rồi, không thể chịu nổi loại nữ nhân quá quắc kia, Tinh Phi liền tháo gắt “Nè! Ta đã cố tỏ thiện ý với cô lắm rồi đó. Cô còn muốn gì nữa?… Không lẽ… Cô muốn ta cưới cô? Làm ơn đi! Ta không thích nuôi hổ làm thú cưng đâu.”
Mọi người ai nấy đều cười hi ha với câu nói mỉa mai, châm chọc của Tinh Phi, mặt mũi của Quận Chúa kiêu ngạo giờ đã không còn gì nữa rồi…
“Tên hèn hạ như ngươi đừng có mơ. Thứ ta cần là đầu của ngươi. MAU GIẾT HẮN CHO TA!”, nàng ta cáu gắt, phẫn nộ ra lệnh cho đám hạ nhân ra tay với nàng ấy.
“Cô ta điên rồi. Mau chạy đi!”, thấy nguy nan, nàng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, nhưng chàng công tử kia vẫn đứng ngẩn ngơ không biết gì, nàng dừng lại hét cho vài tiếng và nắm tay chàng ấy chạy đi “Còn ngây ra đó làm gì? Chạy đi, đồ ngốc!”
Một mạch chạy đi, không dám quay đầu, đám người hung hăng đó thì cứ đuổi mãi, khắp suốt mấy con đường liền…
Một lúc sau.
Cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn họ, cả hai mệt nhọc thở hỗn hểnh, đứng nghĩ một lúc mới hết mệt được.
“Mệt chết ta… Cũng may là ta có học karate, nếu không chết chắc rồi.”, nàng than vãn với thân thể mệt lả lời.
“Cảm ơn huynh đã cứu ta. Thật ngại quá, lôi huynh vào phiền phức rồi.”, chàng trai ấy cảm thấy ấy náy vô cùng, vẻ mặt chàng lúc này như đang tỏ lòng rất biết ơn Tinh Phi.
“Nếu biết sớm mệt như thế này thì ta đã không cứu tên ngốc này rồi. Lần sau nhất định không làm nữa.”, nàng lầm bầm trong miệng nhắc nhở mình không được vì trai mà dại như thế nữa.
“Huynh đang nói gì vậy?”
“Không có gì. Nhóc con! Nhìn ngươi cũng khá đấy. Làm huynh đệ với ta đi.”, nàng nói giọng cứng rắn ra dáng một trượng phu.
Chàng mỉm cười rồi ưng ý trả lời “Được. Đệ tên Vân Tịnh. Còn huynh?”
“Vân Tịnh? Tên gì như con gái vậy? Còn ta tên là Khúc… Phi. Khúc Phi! Cứ gọi ta là Phi ca! Ta sẽ gọi đệ là… Tiểu Tịnh!”
“Được. Phi ca!”, chàng vui vẻ cười thật thoải mái, vui tươi.
“À mà… Tiểu Tịnh này! Nhìn đệ xem ra là con nhà khá giả nhỉ?”
“Thật không giấu gì Phi ca. Cha ta là Thượng thư trong triều đình, Vân Liêm.”, lời chàng nói ra có chút e dè, có lẽ chàng là người ôn nhu, không thích khoe khoan hay dùng thân phận để trưng diện gì hết.
“Cái gì? Thượng thư đại nhân?”, điều kinh ngạc đến quá nhanh, nàng lại suy nghĩ tâm tư trong âm thầm “Số ta sao vậy nè? Toàn quanh quẩn trong đám người của triều chính. Hậu cung đấu đá thế này, chắc ta chết mất. Biết sớm vậy đã không nên dây dưa với hắn rồi.”, nàng rầu rĩ than sầu, thở dài trong lòng.
“Phi ca! Có chuyện gì sao?”, biểu hiện này của nàng ta khiến chàng ấy không khỏi tò mò.
“Không… Không có gì. Nếu đã kết bạn rồi thì hai ta nên đi chơi cùng nhau thôi.”, nàng lấy lại tinh thần, khoát tay lên vai Vân Tịnh, hớn hở muốn đi chơi.
“Đi chơi? Đi đâu?”
“Tất nhiên nam nhi chúng ta phải đi tìm những cô nàng sexy, body siêu chuẩn rồi.”, nàng cười hí hởn trông rất sung sướng cứ như mình là nam nhi ấy.
“Xéc xi? Bo đì siêu chuẩn? Là cái gì?”, lại thêm một nạn nhan trở nên ngu ngơ vì những phát ngôn của nàng, từ ngữ kì lạ đó có thể coi như một công cụ tàng hình biến những người thông minh ở cổ đại này thành những tên khờ khạo hết chỗ nói.
“Chính là những cô gái nóng bỏng, quyến rũ, gợi cảm đó.”
“Cái đó… Ý huynh đây là đang muốn đến thanh lâu sao?”, lòng chàng e ngại, trên người toát hết cả mồ hôi.
“Đúng, đúng. Chính là thanh lâu.”, nàng gật đầu lia lịa, hối thúc chàng thật nhanh “Mau đi!”
“Nhưng mà… Nơi đó…”, chàng chần chừ tỏ ý không muốn đến.
“Sao hả? Đệ không muốn đi à? Uổn công ta dùng mạng mình để cứu đệ. Vậy mà… Hazy…”, nàng trút giọng than thở, cố ý tỏ ra vẻ vừa đáng thương, vừa thất vọng về chàng ấy, nàng đây là lại dùng chiêu thâm sâu để chàng mềm lòng mà đồng ý.
“Được… Được rồi. Đệ đi với huynh.”, cuối cùng chàng công tử yếu mềm cũng không thể không mềm lòng với dáng vẻ diễn như thật của nàng.
“Huynh đệ tốt. Đi thôi!”, thế là ý nguyện đã thành, giờ nàng đang vui vẻ đi đến thanh lâu cùng với tên tiểu đệ ngây thơ vô đối này.
Thanh Hương Các.
Qủa nhiên là thanh lâu bậc nhất kinh thành, các nam tử ra vào nơi đây còn nhiều hơn buổi họp chợ. Bên ngoài Thanh Hương Các có vài cô nương đang phất khăn tay mời gọi các nam nhân đi qua đó, bọn họ đều có nhan sắc khá cao, thân hình mảnh khảnh như lá liễu đào tơ.
Vào bên trong càng tấp nập hơn, các mỹ nhân ấy đều sắc nước hương trời, quyến rũ vô cùng. Cả thanh lâu đều tỏa ra nhiều mùi hương khác nhau, là vì các cô gái ai ai cũng chọn cho mình một hương thơm đặc biệt để các vị nam tử nhớ mãi không thôi. Ngay cả nữ nhân như Tinh Phi cũng có chút động lòng.
“Công tử! Mời hai công tử ngồi. Nhìn hai người lạ mặt, có phải là lần đầu tiên đến đây không?”, một tú bà đi đến bên cạnh hai người họ và kéo họ ngồi xuống bàn.
Bộp!
Nàng đặt hai đỉnh vàng lên bàn một cách dứt khoát, ra khí thế của một nam tử lắm, rồi nghiêm nghị nói “Không cần nói nhiều. Gọi cô nương đẹp nhất ở đây ra hầu hạ ta ngay.”
Tú bà nhìn thấy hai đỉnh vàng, mắt liền sáng loé lên, nhanh chóng thu hai đỉnh vàng vào tay mình và cười hớn hở cung phụng họ “Vâng. Vâng. Hai vị công tử chờ một chút.”, bà ta vội vàng chạy đi tìm mỹ nhân cho họ.
Tinh Phi mỉm cười và ghé sát tai Vân Tịnh nói khẽ “Đệ thấy không? Nam nhân là phải có khí thế như ta vậy đó, thế thì mỹ nhân mới yêu chứ. Đệ học hỏi ở ta đi.”
“Vâng. Phi ca!”, Vân Tịnh cố cười trong đau khổ bị cưỡng ép vui chơi.
“Ôi… Vàng của ta.”, nàng âm thầm than vãn, tiếc nuối tình yêu tiền bạc của mình, nhưng biết làm sao, ra khí thế như vậy rồi thì phải diễn cho giống một trượng phu chứ.
“Ây dô… Công tử! Người đến rồi. Đây là Thi Thi.”, tú bà đưa một cô gái đến trước mặt hai người họ.
Nàng ta đúng là mỹ nhân số một. Vẻ đẹp của nàng yêu kiều, diễm lệ, sắc nước hương trời. So với các cô nương khác càng sắc sảo hơn nhiều. Nàng có làn da trắng nõn nà, mịn màng như long vũ. Đôi mắt bồ câu long lanh vạn ngời, đôi mày lá liễu nhỏ cong như vầng sáng đêm thu. Đôi môi mềm mại, ửng đỏ làm người khác nhìn vào mà không nhịn được muốn cắn một cái. Thân hình nàng thanh mảnh nhưng lại quyến rũ và nóng bỏng vô cùng.
Nàng ta nhìn Tinh Phi bằng đôi mắt hút hồn vừa lẳng lơ, vừa dịu dàng, sau đó ngay lập tức nàng sa vào lòng Tinh Phi, rồi cất giọng ngọt lịm hơn cả dịch mật “Công tử! Đêm nay hãy để Thi Thi hầu hạ người nhé.”, nàng ta từ từ ngã đầu vào vai Tinh Phi thật nhẹ nhàng, khiến Tinh Phi cũng rùng rợn trong lòng.
“Mỹ nhân! Ta là muốn nàng hầu hạ tiểu huynh đệ này của ta.”, nàng chỉ tay vào Vân Tịnh, làm cho mỹ nhân kia bực tức.
“Đệ???”, Vân Tịnh sửng sốt nhìn chầm chầm Tinh Phi có ý không hài lòng.
“Công tử! Có phải người chê Thi Thi không?”, nàng ta nhìn Tinh Phi bằng ánh mắt vừa ra vẻ tức giận, lại vừa nũng nịu, ẻo lả.
“Không có. Mỹ nhân nàng…”
Chưa nói được hết câu, mỹ nhân đã bị một nam nhân khác kéo vào lòng ngay tức khắc. Thân thủ của hắn thật nhanh nhẹn, có lẽ là một đại cao thủ nào đó.
“Nhưng ta muốn nàng là của ta.”, giọng nói cùng nhan sắc của hắn ta đã khiến Thi Thi liền say mê đắm đuối.
Nam nhân đó có vẻ ngoài phong lưu, tiêu soái, đặc biệt là gương mặt anh tuấn vô song, đôi mắt hút hồn, nhưng lại mang đến cảm giác thâm sâu khó lường. So với Vân Tịnh điềm đạm, thanh nhã thì hắn ta lại đào hoa, quyến rũ vô cùng. Nhan sắc này của cả hai thật khó lòng mà so sánh được. Một ánh nhìn của hắn ta có thể khiến cho biết bao cô nương chao đảo, say mê.
“Thì ra là một đại mỹ nam. Anh tuấn thật đó, nhưng tiếc thay lại là một tên hèn hạ.”, dường như nhiều lần trải qua rồi, nên hiện giờ nàng cũng quen nhờn mà không còn bộc phát tính say mê điên cuồng như những lần gặp trước nữa, riêng lần này nàng lại ngỏ lời mỉa mai.
“Nếu ngươi đã không cần nàng thì hãy nhường nàng cho ta.”, chàng ta nhẹ nhàng nâng cằm Thi Thi lên một cách thân mật, khiến nàng ta ngày càng mê mẩn.
“Công tử! Không được đâu. Vị công tử này đã trả tiền rồi cho nên…”, nàng ta miệng nói không được nhưng thân thể thì lẳng lơ cứ bám sát vào tên nam nhân kia.
Hắn ta đưa liền ra bốn đỉnh vàng và đặt lên trên bàn “Vậy ta trả gấp đôi hắn ta thì sao?”
“Chuyện đó phải hỏi vị công tử này có đồng ý không?, nàng ta giờ tựa như sên bám chặt tên kia không buông, ánh mắt nhìn Tinh Phi thì lại là chán ghét.
“Đúng là trong thanh lâu nữ nhân nào cũng thật trơ trẽn. Nhưng mà ta không để tiểu tử nhà ngươi có được người đàn bà này dễ dàng vậy đâu.”, nàng suy nghĩ sâu xa một lúc, rồi cười nhết mép lên một cái như cố ý khinh thường nam nhân kia “Không được. Ai đến trước thì được trước. Ngân lượng này, ngươi lấy về đi.”
Tinh Phi vừa chạm vào đỉnh vàng trên bàn, thì hắn ta đã nhanh như cắt bắt lấy cổ tay nàng, hắn trau mày lại nhìn nàng ta trừng trừng “Ngân lượng ta đã đặt xuống rồi thì đừng hòng ai lấy lên được.”
Nàng Quận Chúa đương nhiên cũng không chịu khuất phục mà đánh trả. Nàng nhìn hắn ta chầm chầm và đưa một quyền lên, nhưng lại bị hắn bắt được, rồi nàng bị kéo sát lại gần hắn, nam nhân đó nhìn nàng bằng ánh mắt thu hút ngơi ngời, vừa đắc ý, vừa khiêu khích. Nàng ấy có chút ngại ngùng đẩy hắn ta ra, nhưng lại càng tức giận hơn, tiếp theo đó lại tung một cước lên, hắn nhanh nhẹn lùi về phía sau. Lợi dụng thời cơ đó, Tinh Phi đã dùng trỏ tay của mình để thụt vào người hắn, nhưng vẫn bị hắn bắt lại, tay hắn trượt dọc xuống cổ tay nàng và kéo nàng xoay một vòng, thế là nàng đã nằm trọn trong lòng hắn, mặt hướng ra ngoài, muốn vùng vẫy như thế nào cũng không thoát ra được.
Lúc đó, hắn ta đã ghé sát vào tai nàng và thỏ thẻ nói “Dựa vào võ công mèo quào này mà cũng muốn giành mỹ nhân với ta sao? Tiểu nương tử!”
Nàng giật mình khi nghe hắn ta gọi mình như thế, hẳn là đã biết được thân phận nữ nhi của nàng, mà lại còn cố ý trêu chọc, thật là khiến nàng ta tức giận vô cùng, nàng liền quay qua trừng mắt với hắn ta “Ngươi… “
Không để nàng tỏ ra hết cảm xúc phẫn nộ, hắn ta liền đẩy nàng ra nhưng lại cố ý kéo mái tóc búi kiểu nam nhân đó xuống, khiến nàng bại lộ thân phận. Tóc nàng đen dài óng ả đang bay phất phới với gương mặt vừa ngỡ ngàng, vừa tức giận, hình ảnh này thoát tục như một tiên nữ đang giáng trần.
Mọi người ai ai cũng bở ngỡ trước sự việc này, nhiều lời bàn tán, sì sầm to nhỏ vang lên. Cả Vân Tịnh cũng đờ người ra vì nàng ấy…
Tên nam nhân đó nhìn nàng bằng ánh mắt đầy hứng thú, hắn ta cười nhếp mép lên, đó là một nụ cười phong lưu, phóng đản làm người người điên loạn và hắn đã ngon ngọt thốt lời “So với đám mỹ nhân kia, nàng càng đẹp hơn nhiều”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!