Nét thảng thốt của Huyền Thanh khiến Khương Ly sướng rơn, cho chừa, ai bảo con lừa trọc này cứ làm lơ cậu cơ, giờ biết sai rồi chứ?
Khương Ly nghiêm mặt nói: “Đêm đã khuya, mời hòa thượng nhỏ nghỉ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
Nói rồi mặc kệ Huyền Thanh, Khương Ly ôm Khương Nhu Mễ thản nhiên về phòng.
Theo bản năng Huyền Thanh muốn đưa tay níu cậu lại, tiếc rằng nửa đường phải khựng lại, trơ mắt nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt.
Phòng khách chỉ còn mỗi Huyền Thanh, tầm mắt hắn vẫn lưu luyến trên cánh cửa kia, lại dời tới bộ bàn ghế nơi Khương Ly ngồi đánh đàn ban nãy.
Một tiếng “Huyền Thanh ca ca” vẫn quanh quẩn bên tai Huyền Thanh, ca từ bài hát hắn cũng chẳng thể quên nổi, tựa như dòng nước nóng từng chút từng chút một thấm đẫm trái tim hắn.
Sợ làm gì vương quyền phú quý
Ngại chi hỡi giới luật thanh quy
Nguyện nay trời rộng đất dài,
Thương nhau mãi mãi, suốt đời bên nhau.
.
.
Cuối cùng Đường Tăng vẫn quyết tâm rời khỏi Nữ Nhi quốc, hứa hẹn kiếp sau, làm ngơ kiếp này.
Huyền Thanh không phải ngài ấy, kiếp sau thế nào hắn không biết, nhưng kiếp này hắn quyết phải nắm trong tay mình.
Nhìn thoáng cửa phòng Khương Ly lần chót, Huyền Thanh lặng lẽ về phòng.
Khương Ly về phòng, đặt Khương Nhu Mễ xuống giường rồi kêu hệ thống ra bắt đầu mở quà của Thành tựu yêu thích sơ cấp.
.
.
THÀNH TỰU YÊU THÍCH SƠ CẤP
– Vật phẩm: Thuốc mọc tóc siêu cấp.
– Công dụng: Giải quyết vấn đề đau đáu của đời người, cứu vớt những ai hói dai dẳng, hói lâu năm, hói hết cứu! Giấc mơ sở hữu mái tóc đen bóng óng ả của các nhà sư muốn hoàn tục không còn hão huyền nữa! Bao đẹp, bao đen, miễn đổi trả! ! ! Bạn xứng đáng có được điều đó!
-Phương pháp sử dụng: Hòa tan thuốc viên với nước, sáu tiếng sau sẽ có tác dụng.
.
.
“Thuốc mọc tóc!!?”
Khương Ly phẫn nộ đứng bật dậy, tay không ngừng ấn làm mới giao diện: “Sao lại là thuốc mọc tóc!? Thuốc trợ tim của tao đâu! !?”
Từ ngày chứng kiến Huyền Thanh vật vã vì đau tim, hai ngày nay lúc nào Khương Ly cũng đau đáu mong chờ quà sơ cấp, sớm ngày chữa khỏi cho người yêu, bớt chịu khổ ngày nào hay ngày đó.
Không ngờ sau khi đột phá 60% lúc sau, phần thưởng chẳng phải thuốc cứu chữa bệnh tim mà lại là thuốc mọc tóc.
Sau khi người xuất gia quy y cửa Phật, lỗ chân lông trên đỉnh đầu sẽ chịu thương tổn và dần biến mất.
Thế nên cho dù hoàn tục cũng rất khó để mọc lại một mái tóc đẹp, chắc hẳn thuốc mọc tóc của hệ thống sẽ giải quyết vấn đề này.
Nhưng đối với Khương Ly mà nói, Huyền Thanh là của cậu, có tóc hay không chẳng sao hết, có để đầu trọc cũng là của cậu.
Chung quy một câu, chai thuốc mọc tóc này vô dụng!
“Mẹ kiếp trò chơi rác rưởi gì thế này?!”
Thấy Khương Ly tức giận chửi thề như thể sắp nhai luôn trò chơi đến nơi, hệ thống vội lên tiếng hòa giải: “Ký chủ đừng vội tức giận!”
Mong ngóng hai ngày chỉ để đổi lại một thứ phế phẩm, Khương Ly không tức giận sao được, cậu nóng nảy đi qua đi lại hai vòng, sắc mặt siêu kém.
Khương Nhu Mễ cảm nhận được lúc này tâm trạng Khương Ly không tốt, nó chớp thời cơ bổ nhào vào lòng cậu.
Khương Ly phản xạ nhanh lẹ ôm trọn lấy nó.
“Meow?” Khương Nhu Mễ ngửa đầu nhìn cậu, ánh mắt tò mò quan tâm hỏi han.
Tuy không hiểu nhóc mèo muốn nói gì nhưng Khương Ly vẫn cảm nhận được nó muốn trấn an cậu.
Vốn tâm trạng rất tệ, nay thấy Khương Nhu Mễ tình cảm như thế nên Khương Ly cũng dần bình tĩnh lại, ôm nhóc mèo ngồi phịch xuống ghế thở đều.
Khương Ly lại lục lọi mục Thuốc trong cửa hàng hệ thống thêm lần nữa, tiếc rằng có làm mới bao lần vẫn không có thứ cậu cần.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Khương Ly nhíu mày, dựa theo giả thiết ở các thế giới trước, quà thành tựu sơ cấp luôn là thứ mật thiết tới người yêu cậu.
Theo lý thuyết, lần này vật phẩm phải là thuốc trợ tim mới đúng chứ, sao lại thành thuốc mọc tóc?
Chẳng lẽ.
.
.
Khương Ly nhịp nhịp tay, trong đầu xuất hiện một dự đoán.
Nếu đúng theo điều cậu đoán, rất có thể thứ người yêu cậu cần không phải thuốc trợ tim! Nói cách khác, kỳ thực bệnh tim đó căn bản không gây nguy hiểm tới tính mạng của Huyền Thanh! ! !
Tính tới khả năng này, Khương Ly vội vàng hỏi hệ thống, rồi sau đó một ký chủ một hệ thống thi nhau gật gù với phỏng đoán này.
Tiểu Khả Ái thấy Khương Ly phân tích cũng có lý, nó phụ họa: “Cậu nói đúng lắm, theo giả thiết bình thường của trò chơi, nam chính không dễ go die thế đâu, thế nên cậu đừng lo lắng nữa nhé.”
“.
.
.” Khương Ly thấy Tiểu Khả Ái đu trend ngày càng nhanh thì bật cười: “Nhóc đỉnh gớm nhể!”
Hệ thống: “.
.
.
Cậu quá khen.”
Tuy biết từ nay sinh mệnh Huyền Thanh không gặp nguy hiểm gì nữa nhưng mỗi lần chứng kiến hắn phát tác, Khương Ly vẫn cầm lòng không đặng.
Thế nên cậu vẫn lặn lội lên cửa hàng hệ thống chọn mua chút dược liệu quý về bồi bổ thân thể cho Huyền Thanh, không trị gốc được thì mình trị ngọn.
Dược liệu đổi từ cửa hàng hệ thống luôn được bỏ vào túi vô trùng hút chân không, để lâu ngày không sợ ẩm mốc, vô cùng tiện lợi.
Khương Ly đổi vài món, lại giở chai thuốc mọc tóc kia lên xem.
Huyền Thanh tuấn tú, cho dù đầu trọc cũng không ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của hắn.
Khương Ly tưởng tượng tới cảnh tóc hắn mọc dài, nhan sắc chỉ có hơn chứ không có kém, đáy mắt chợt thoáng hiện ý cười.
Khương Ly nào biết trong lúc cậu thao tác trên giao diện giả lập hệ thống chỉ mình cậu thấy, Khương Nhu Mễ cũng nằm im chong mắt nhìn lên giao diện đó, đồng tử lam biếc chợt lóe sáng.
Mua bán một hồi, Khương Ly tắt giao diện, cất hết dược liệu rồi thổi tắt nến, lên giường nghỉ ngơi.
Tuy không có thuốc trợ tim nhưng vẫn có thể giúp Huyền Thanh bớt đau phần nào, Khương Ly không lo lắng mất ăn mất ngủ như hai ngày vừa rồi nữa, vừa đặt lưng xuống lả thiếp giấc ngay.
Mà Huyền Thanh nằm phòng bên cạnh lại trái ngược hoàn toàn.
Sau khi về phòng, Huyền Thanh nằm trên giường không tài nào ngủ được, mắt cứ mở trưng trưng.
Đèn dầu đã sớm tắt, chỉ còn ánh trăng lòa nhòa chiếu qua khung cửa sổ.
Giữa không gian yên tĩnh, Huyền Thanh thao thức trên giường, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Khương Ly xõa suối tóc, nhẹ nhàng đàn hát giai điệu kia.
Vẻ chưa vấn tóc của cậu trông có vẻ biếng nhác kiêm chút kiêu sa hơn ngày thường, nụ cười khẽ mỉm trên môi càng khiến hắn không thể dời mắt.
Tiếng hát ngọt ngào uyển chuyển say đắm lòng người.
Lời tình tứ trắng trợn đưa đẩy nhưng không khiến người ta có cảm giác ngả ngớn thất lễ, ngược lại càng khắc sâu thêm tình cảm của nữ vương dành cho Thánh Tăng, một mối tình bi lụy nàng mong mỏi mà kiếp này chẳng thể có được.
Nhưng điều khiến Huyền Thanh trăn trở nhất không phải bài hát đó, mà là tiếng gọi “Huyền Thanh ca ca” kia.
Bốn chữ gọi mời truyền vào tai Huyền Thanh khiến trái tim hắn lỗi không biết bao nhịp.
Vào khoảnh khắc đó, Huyền Thanh như trúng tâm ma, hắn khao khát được vuốt ve mơn trớn cánh môi Khương Ly.
Kháo khao ấy vô cùng mãnh liệt, hắn biết một khi đã dấn vào thì khó lòng nào áp chế nổi.
Một đời giới trai niệm Phật, đọc không biết bao kinh thi, từ khi có trí nhớ đã quỳ gối trước đài sen Bồ Tát, đã chắp tay trước đức Phật từ bi.
Ấy vậy trụ trì vẫn bảo duyên trần hắn chưa đứt, không thể một lòng quy y cửa Phật.
Suốt bấy lâu nay hắn vẫn luôn khổ sở, vẫn luôn thắc mắc vì sao lại thế.
Đến nay, Huyền Thanh cảm thấy hắn đã tìm được câu trả lời của riêng mình rồi.
Bên tai chợt văng vẳng tiếng chuông chùa, nhưng nay Huyền Thanh không thể tĩnh tọa được nữa, hắn đã lạc hồng trần, đã vướng thất tình lục dục thật rồi.
Cả đêm đó, chỉ riêng hắn thao thức vì ai kia.
.
.
.
Một đêm mất ngủ, Huyền Thanh dậy muộn hơn mọi ngày một chút, lúc đánh răng rửa mặt xong ra ngoài đã thấy Khương Ly ôm tấm mẹt ngang qua.
Mẹt trải kha khá rau khô, là Khương Ly phơi lấy làm nguyên liệu nấu ăn.
Huyền Thanh tiến tới, tự nhiên nhận lấy mẹt rau trong tay cậu, lại thuần thục xếp lên giá đựng đồ khô trong bếp.
Khương Ly theo sau Huyền Thanh, dặn hắn mau xuống bếp ăn sáng còn uống thuốc.
Thuốc cậu đang đun, chờ hắn ăn sáng xong là có thể uống nóng.
Thuốc đại phu kê đã uống hết từ tối qua, Huyền Thanh nghe tới đây thì vô cùng thắc mắc: “Thuốc đâu ra thế?”
Khương Ly đưa tay sàng bụi cho mẻ rau mới, đáp: “Sáng nay ta vừa tới Y quán lấy đấy.”
Huyền Thanh chẳng ưa mấy vị thuốc khó nuốt ấy chút nào, hắn cau mày, mở miệng từ chối: “Ta không sao, không cần uống thuốc đâu.”
Khương Ly ngừng tay, quay đầu nhìn hắn: “Người còn sợ ta hạ độc à?”
Cái liếc mắt này bất mãn vô cùng, hiển nhiên Khương Ly rất không hài lòng với sự bất hợp tác của Huyền Thanh.
Huyền Thanh nào dám có ý đó, hắn cứng họng, bất đắc dĩ giải thích: “Ta không có ý đó.”
“Rồi người có chịu uống hay không?” Khương Ly liếc xéo hắn, hỏi.
Huyền Thanh nhìn thẳng vào mắt Khương Ly, thấy cậu thiếu điều in mấy chữ “Không nhân nhượng luôn lên mặt” thì thỏa hiệp, gian nan phun ra chữ “.
.
.
Uống.”
Lúc này Khương Ly mới chịu hài lòng, cậu khẽ mỉm cười: “Về sau ngày nào người cũng phải uống một chén, liệu trình khoảng một tháng, nhớ phải chăm chỉ uống đấy”.
Huyền Thanh: “.
.
.”
Sớm biết vậy hắn đã dũng cảm từ chối.
Quân tử nhất ngôn, Huyền Thanh không muốn cũng phải uống cho bằng sạch.
Ăn sáng xong, Huyền Thanh mò xuống bếp kiếm chén thuốc Khương Ly để lại cho hắn.
Cơ mà hôm nay thuốc không đắng như trong tưởng tượng, thậm chí có hơi ngọt dịu.
Uống hết chén thuốc, có vẻ một tháng sắp tới cũng không đau khổ như hắn nghĩ.
Mấy ngày kế tiếp, Khương Ly luôn tất bật dạy chú Thái nấu ăn, không chỉ có thế, cậu còn tranh thủ tuyển thêm hai tiểu nhị nữa cho quán.
Hai tiểu nhị này có Tiểu Đậu Tử hỗ trợ tuyển, đã có kinh nghiệm chạy bàn, tên các món ăn cũng thuộc rất nhanh, nói chung là lanh lẹ được việc.
Chuyện cải tạo khách điếm đã hoàn tất nhưng Khương Ly không vội khai trương, một là phải chọn ngày lành tháng tốt, hai là phải thông gió mấy ngày cho có hơi người trước đã.
Cất tửu lâu thành công, mọi người cùng nhau tụ tập làm một bữa cơm chúc mừng, Khương Ly và chú Thái tự tay xuống bếp, có mời cả Lộ Tiêm Tiêm và mẹ Lộ theo.
Năm nay Lộ Tiêm Tiêm đã tròn mười sáu tuổi, mẹ Lộ khoảng 37, dáng người vẫn còn rất thướt tha, tính tình hiền hòa dễ mến.
Quan hệ giữa hai nhà Khương – Lộ khá tốt, đương nhiên bữa cơm này ăn đến là vui vẻ.
Đang ăn cơm, mẹ Lộ đột nhiên lên tiếng: “Khương Ly xa nhà đi học lâu thật đấy, khoảng thời gian đó Tiêm Tiêm ngày nào cũng ngóng trông Khương Ly về, hôm nào cũng phải chạy sang xem, không biết còn tưởng con gái ruột nhà họ Khương đó chứ.”
Cha Khương bật cười: “Nhà ta ước còn chẳng được đứa con gái tri kỷ như vậy.”
Chú Thái uống rượu, mặt đỏ rực, nghe cha Khương nói thì vui cười hớn hở trêu đùa: “Lão Khương, con gái rượu thì hơi khó, chứ con dâu ngoan thì vẫn được nha, hơn nữa nhà chúng ta sẽ thân càng thêm thân đó hahahaha!”
Cha Khương sửng sốt, hiểu ra ý chú Thái là gì thì giật mình, Lộ Tiêm Tiêm ngồi cạnh mặt cũng đỏ bừng, huých chú Thái một phen: “Chú Thái, chú nói bậy bạ gì đó!?”
“Hừ, ta còn không rõ tâm tư nhóc nhà con sao?” Chú Thái nói: “Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, có gì mà ngại cơ chứ? Ngày nhỏ là đứa nào ồn ào đòi phải gả cho Tiểu Ly? Giờ người lớn hai nhà đều ở đây.
.
.”
“Rắc ——”
Một tiếng gãy nát răng rắc vang lên cắt ngang lời chú Thái, mọi người quay sang nhìn, chỉ thấy chiếc đũa trong tay Huyền Thanh đã gãy tan tành.
Ánh mắt Huyền Thanh chậm rãi đảo qua một lượt, lại chớp mắt với chú Thái: “Xin lỗi, tay run.”
Chú Thái: “.
.
.”
Sao ông cứ thấy cổ lành lạnh ấy nhể!?
——oOo——