Trò Chơi Công Lược Toàn Năng
Chương 2
Chương 2: Ngạo kiều muộn tao tổng tài công
Đối với sự thay đổi bất ngờ của Khương Ly, Giang Trạm không hề cảm thấy kỳ lạ, chỉ coi đây là thay đổi phương thức câu dẫn hắn mà thôi, loại thủ đoạn này hắn nhìn thấy nhiều lắm rồi.
Chân chính khiến hắn lưu tâm chính là Khương Ly nói hắn “không được”.
Đàn ông kiêng kỵ nhất là bị người khác nói mình không được, đặc biệt là từ người vừa rồi còn khóc sướt mướt dưới thân mình.
Giang Trạm sầm mặt lại, tay ôm lấy hông Khương Ly kéo người ôm vào trong ngực, giam giữ trong vòng tay.
Hai người dựa vào nhau, Giang Trạm một tay giữ chặt eo Khương Ly, ngữ khí nguy hiểm hỏi lại: “Cậu nói ai không được?”
Khương Ly có thể cảm giác được hơi nước lạnh lẽo và tiếng tim đập từ thân thể đối phương, cơ thể lành lạnh dán vào nhau khiến cậu dâng lên cảm giác sung sướng, không vì hành động của đối phương mà hoảng sợ, trái lại còn đối mắt lại với đối phương.
“Là ai…” Khương Ly nghiêng đầu, biểu cảm vô tội rồi mang theo nụ cười khiêu khích, “Thử là biết.”
Bị khiêu khích tới mức này rồi, nếu như hắn còn thờ ơ không động lòng, Giang Trạm chắc chắn không phải đàn ông, ít nhất không phải là đàn ông sinh lý bình thường.
Hắn dùng tay đè gáy Khương Lý, năm ngón tay mở ra luồn vào trong mái tóc của cậu, tay hơi dùng lực khiến cậu hơi ngửa đầu ra sau, Khương Ly bị đau há miệng kêu một tiếng, hắn cúi đầu dùng miệng ngăn chặn đôi môi Khương Ly, vừa bá đạo vừa hung ác.
… Cắn ác không trượt phát nào luôn.
Khương Ly thầm mắng một câu, không phản kháng lại mà ôm lấy cổ của Giang Trạm, dùng lực đáp trả.
Hai người anh tới tôi đến một phen, Giang Trạm buông gáy Khương Ly ra rồi đẩy người lên vách tường sau lưng, cúi đầu tiếp tục hôn môi, một tay đi xuống muốn kéo khóa quần đang treo trên eo của Khương Ly, ngón tay vừa mới đụng tới dây kéo đã bị Khương Ly ngăn lại: “Chờ đã! Chúng ta nói rõ ràng trước đi…”
Giang Trạm giờ đang cao hứng, đối với việc bị ngăn lại có hơi không kiên nhẫn, nghĩ là cậu lại muốn nháo giống như lúc nãy, ngữ khí trầm xuống: “Cậu muốn gì nữa? Sẽ không thiếu tiền cậu.”
“Tiền?” Khương Ly nhíu mày, “Tôi không cần.”
“Không cần tiền?” Giang Trạm ngạc nhiên, bật cười một tiếng, “Không vì tiền thì tại sao cậu lại ở đây? Không phải cậu tới để làm giao dịch sao?”
“Tôi tới vì giao dịch là đúng nhưng không phải vì tiền.” Khương Ly không quan tâm hắn cười nhạo mình, tiếp tục nói, “Tôi muốn vai diễn Liễu Truyền Đăng của Trường Hà Lạc Nguyệt, nhưng là cho tôi chứ không phải là cho Trương Tử Dương.”
Trường Hà Lạc Nguyệt là bộ phim truyền hình mà Trương Tử Dương thử vai thất bại, là bộ phim được cải biên từ quyển tiểu thuyết cùng tên. Bởi vì Trương Tử Dương nên nguyên thân có xem qua bộ tiểu thuyết kia, Khương Ly cũng có chút ấn tượng đối với cốt truyện và nhân vật.
Nếu phải hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân, vả mặt Trương Tử Dương và xoa dịu cảm xúc của nguyên thân thì bước thứ nhất là lấy được một vai trong bộ phim Trường Hà Lạc Nguyệt này.
Trương Tử Dương muốn vai diễn trong bộ phim này, cậu sẽ thay gã lấy vào trong tay, Trương Tử Dương muốn nổi danh, cậu sẽ một lần nữa bước lên con đường nổi tiếng.
Trương Tử Dương muốn có được tất cả, cậu nhất định phải có nhiều hơn, chắc hẳn biểu cảm lúc đó của Trương Tử Dương sẽ rất đặc sắc.
Khương Ly là diễn viên được mài giũa mười mấy năm, cái cậu không thiếu nhất chính là kỹ năng diễn xuất, duy nhất thiếu chính là kỳ ngộ mà người trước mắt này là kỳ ngộ đầu tiên của cậu.
Giang Trạm không nghĩ tới Khương Ly không cần tiền mà trái lại muốn một vai diễn trong phim truyền hình. Lấy thân phận của hắn, một vai diễn trong đoàn phim là chuyện dễ như ăn cháo nhưng khiến hắn không vui là một đồ chơi tiêu khiển như Khương Ly lại dám cùng hắn bàn điều kiện, nhưng nhìn hai mắt Khương Ly ám chỉ “nói rõ ràng trước khi chịch” hắn lại cảm thấy đáng yêu một cách khó hiểu khiến hắn hơi buông xuống cảm giác phòng bị.
“Được.”
…
Sau một đêm, Khương Ly liên tục bị đòi hỏi, tới lần thứ ba thiếu chút nữa cậu đã bị Giang Trạm làm ngất đi.
Thực tế đã chứng minh sức lực của Giang Trạm không phải là không được, mà là được x 3,14. Khương Ly trước khi ngủ thiếp đi còn cảm thấy bản thân hy sinh đến nỗi cúc sắp tàn thế này mà chỉ muốn một vai phụ thật chưa đủ, ít nhất phải là vai chính.
Ngày hôm sau, Giang Trạm tỉnh lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy Khương Ly đang nằm bên cạnh.
Khương Ly vẫn còn đang say ngủ, dùng tư thế đưa lưng về phía hắn, sợi tóc màu đen xõa trên gối, vỏ chăn che cơ thể cậu từ trên hông trở xuống nên hắn dễ dàng nhìn thấy được toàn bộ phần lưng trắng nõn.
Trên lưng Khương Ly có không ít dấu hôn cùng vết xanh tím nhàn nhạt, từ đó có thể thấy được tối qua hai người đã chiến đấu trên giường kịch liệt thế nào.
Nhớ tới tối hôm qua người trước mắt này vừa bắt đầu đã câu dẫn mình, lúc lên giường lại không có chút kỹ xảo nào, cuối cùng là bị chính mình làm tới mức khóe mắt ửng đỏ như muốn bật khóc, Giang Trạm trầm tư.
…. Quả nhiên là đêm đầu tiên à.
Tối qua Thẩm Ngọc Chi nói phải tìm cho mình một xử nam, xem ra cũng không phải nói dối. Hôm qua hắn cũng rất thỏa mãn nên hắn quyết định tha cho Thẩm Ngọc Chi tự chủ trương sắp xếp.
Nằm trên giường một hồi, Giang Trạm ngồi lên, tay cầm lấy di động xem giờ mới phát hiện có nhiều cuộc gọi từ Thẩm Ngọc Chi, còn có cả tin nhắn nữa nên tiện tay mở ra đọc, sau khi đọc xong hắn lập tức nhíu mày, ánh mắt chuyển lên người Khương Ly.
Lúc này Khương Ly bỗng tỉnh lại.
Vì hoàn cảnh mới lạ nên giấc ngủ của Khương Ly khá nông, vài giây sau cậu mới nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm qua nên eo và nơi ấy ấy đều đang lên tiếng kháng nghị ai đó hoạt động quá sức.
Khương Ly ở trong lòng mắng “cầm thú”, nghiêng người qua thì thấy cầm thú ngồi ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình.
Hai người nhìn nhau vài giây, bầu không khí bỗng trở nên kỳ quái.
Khương Ly cử động eo, mở miệng trước: “Chào buổi sáng…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Giang Trạm đánh gãy: “Cậu là ai?”
Thanh âm Giang Trạm mang theo lạnh lẽo cùng tức giận, Khương Ly không hiểu tại sao hắn lại hỏi cậu là ai nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tôi là Khương Ly.”
“Khương Ly?” Giang Trạm liếc nhìn tin nhắn, xác nhận người tối hôm qua Thẩm Ngọc Chi nói tới không phải tên này mà người kia cũng chạy mất rồi, cho nên Khương Ly là ai?
Giang Trạm đột nhiên có cảm giác bị gài bẫy, sầm mặt xuống, nghiêng người qua, một tay bóp cổ Khương Ly, ép hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai? Ai cho phép cậu vào đây?”
Khương Ly đột nhiên bị nắm lấy cổ nên theo bản năng tức thì phản kích, tay mới hơi động một chút đã bị hắn dùng tay còn lại kéo lên trên đỉnh đầu.
Khương Ly vừa mới xuyên qua, thể chất nguyên thân vốn không tốt lại thêm tối hôm qua bị Giang Trạm giằng co mấy hiệp nên trong lúc nhất thời dễ dàng bị người ta kiềm hãm.
Loại tư thế không có năng lực phản kháng nào khiến Khương Lý tức giận, thầm chửi trong lòng, trên mặt cũng biểu lộ tâm trạng khó chịu, đôi mắt mở to chứa đầy sợ hãi và bất an, ngữ khí khó khăn nói: “Anh… Thả tôi ra… Thật khó thở…”
Khương Ly vừa mới tỉnh lại, khóe mắt còn ửng đỏ, Giang Trạm đọc được trong ánh mắt đó là sợ sệt liền nhớ tới tối qua người này ở dưới thân hắn lộ ra bộ dạng yếu ớt bật khóc vì sung sướng, tay hơi nới lỏng ra nhưng ngữ khí vẫn cứng rắn: “Nói, ai cho cậu tới đây?”
Khương Ly biết mình đang ở thế yếu, ho khan, âm thanh khàn khàn: “Là anh gọi tôi tới mà, anh và Trương Tử Dương làm giao dịch để tôi tới.”
Trương Tử Dương?
Giang Trạm không hề ấn tượng với cái tên này, tối hôm qua hắn với đám bạn Thẩm Ngọc Chi tụ hội, sau khi chơi xong, Thẩm Ngọc Chi gọi điện tới nói đã tìm một người cho một xử nam 32 năm như hắn khai trai, là người mới của Phoenix Coast nên bảo đảm đẹp và sạch.
Lúc đó hắn không có hứng thú gì lắm, chỉ coi Thẩm Ngọc Chi đang gây sự mà thôi. Nhưng mà sau khi người tới lại phát hiện tướng mạo người này là kiểu hắn thích nên để người lưu lại, sau đó mới có chuyện tối qua, nhưng không nghĩ sáng sớm lại nhận được tin từ Thẩm Ngọc Chi nói người mà cậu ta gọi tới căn bản đã chạy trốn không có tới đây!
Như vậy người đã cùng hắn trải qua đêm xuân tối qua là ai?
“Trương Tử Dương là ai?” Giang Trạm hỏi.
“Trương Tử Dương là…” Khương Ly khựng lại, chú ý tới biểu tình của Giang Trạm phát hiện sự tình có chút không đúng liền vội vàng hỏi: “Anh không phải là phó đạo diễn đoàn phim Trường Hà Lạc Nguyệt sao?”
“Ai nói cậu tôi là phó đạo diễn?” Giang Trạm hỏi ngược lại.
“…Anh không phải sao?” Khương Ly hỏi lại lần thứ hai.
“Không phải!” Mặt Giang Trạm tối sầm, phó đạo diễn là thằng nào con nào, ông đây là nhà đầu tư!
Khương Ly nhớ lại ký ức của nguyên than, là Trương Tử Dương với phó đạo diễn kia ước định khách sạn, lúc nhận điện thoại cũng là Trương Tử Dương tiện tay viết lại số phòng, lúc đó gã vội vàng đi ra ngoài để tới đoàn phim khác nên đưa tờ giấy đó cho nguyên thân rồi vội vã bỏ đi.
Nguyên thân chỉ biết phó đạo diễn kia họ Giang chứ kỳ thật chưa từng thấy mặt.
Lúc Khương Ly tỉnh lại là đã ở trong phòng rồi, vừa vặn nam chính cũng họ Giang nên theo bản năng cho rằng nam chính là phó đạo diễn mà Trương Tử Dương nói tới nhưng hoàn toàn không ngờ tới là sai người. Cơ mà tối qua người này đã đáp ứng cho cậu một vai diễn trong phim rồi mà, nếu không phải là bị t*ng trùng thượng não mới tùy tiện đáp ứng thì tất nhiên là có quan hệ với đoàn phim.
Nghĩ tới đây, Khương Ly quyết định làm rõ chuyện này trước đã nên mở miệng hỏi: “Nếu anh không phải phó đạo diễn thì anh dựa vào cái gì mà đồng ý cho tôi một vai diễn trong đoàn phim đó?”
“Tôi dựa vào cái gì?” Giang Trạm nghe thấy cảm xúc hoài nghi cùng lên án hắn không khỏi khịt mũi khinh thường, “Đoàn phim là do tôi mời tới, cậu nói tôi dựa vào cái gì?”
“Anh mời?” Khương Ly kinh ngạc, “Anh là nhà đầu tư?”
Tin tức này quá sốc rồi, Khương Ly hoàn toàn không đoán ra được. Trương Tử Dương vốn chỉ định ôm chân một phó đạo diễn thôi, không ngờ nguyên thân đánh bậy đánh bạ lại trực tiếp tới ôm đùi bự của nhà đầu tư?
“Cậu không phải biết tôi là ai nên mới đồng ý sao? Còn giả vờ giả vịt làm…?” Giang Trạm đang nói thì ngừng lại, nghĩ tới ban nãy Khương Ly cho rằng hắn là phó đạo diễn đoàn phim, trong nháy mắt mới phản ứng lại là Khương Ly căn bản không phải tới tìm hắn mà là tìm tới phó đạo diễn muốn quy tắc ngầm!
Là nhà đầu tư của Trường Hà Lạc Nguyệt, Giang Trạm đã cùng đoàn phim ăn cơm, trong ấn tượng của hắn quả thật có một vị đạo diễn họ Giang nhưng đối phương đã bốn mấy gần năm mươi rồi, vừa béo lúc nhúc còn đầu hói nữa.
Mặc dù nói chuyện quy tắc ngầm trong giới giải trí đã không còn xa lạ thế nhưng vừa nghĩ tới Khương Ly chỉ vì một vai diễn mà muốn bò lên giường loại người như vậy khiến Giang Trạm không khỏi xem thường, yêu thích tối qua bỗng nhiên nhạt đi không ít.
Chỉ là một diễn viên nhỏ muốn nổi tiếng mà leo lên giường người khác mà thôi.
Giang Trạm hừ một tiếng, đè tâm trạng khó chịu khó hiểu xuống.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Hồi lâu sau…
Giang Trạm: Nói muốn quy tắc ngầm nhưng Khương Ly à, em có thể chuyên nghiệp hơn một chút không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!