Trò Chơi Công Lược Toàn Năng - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


Chương 21


Edit: Mều

Chương 21:

Giống như cảm giác được Giang Trạm đang không vui, Khương Nhu Mễ ngẩng đầu hướng hắn kêu hai tiếng.

Giang Trạm liếc mắt nhìn nó rồi trút giận lây sang nó, mặt lạnh quở trách nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, ba mày ở bên ngoài ung tung tự tại, còn muốn ông mày…”

Nói được một nửa lại ngừng lại, Giang Trạm nuốt xuống nửa câu còn lại “còn muốn ông mày hầu hạ mày”, trong lòng tự mắng rồi đẩy mông của Khương Nhu Mễ xích qua một bên.

“Cút cút cút, cách xa tao ra.”

“…???”

Khương Nhu Mễ mới vừa được hắn ôm ôm nắn nắn: O.O???

Câu trả lời của Khương Ly đều nằm trong dự liệu của mọi người, rất nhiều minh tinh dù không độc thân cũng sẽ không công khai, có người là vì quy định của công ty, có người là sợ ảnh hưởng tới nhân khí.

MC vốn không quan tâm Khương Ly có hay không, cũng sẽ không đào sâu vấn đề mà thuận tiện hỏi xem cậu thích người thế nào.

“Người tôi thích thế nào à…” Khương Ly trầm ngâm rồi phát hiện mình chỉ toàn nhớ tới khuôn mặt của Giang Trạm, nghĩ tới việc hắn từ nước ngoài bay suốt đêm để về với mình, còn đặc biệt chọn mèo tặng mình, nhớ tới tất cả những cử chỉ ôn nhu của hắn khiến cậu khẽ cười thành tiếng.

“Tôi thích ngạo kiều, mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, còn có thể cùng tôi nuôi mèo.”

Lúc cậu nói lời này, ánh mắt cậu nhìn thẳng tắp vào ống kính.

Con ngươi màu đen trong suốt mang theo sự chân thành và nhu tình tựa như xuyên qua ống kính nhìn ai đó.

Giang Trạm đang ngồi trước màn hình bỗng nhiên đối diện với ánh mắt đó khiến trong lòng hắn nhảy lên, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Giang Trạm tự động quên mấy lời nói trước dó, trọng điểm lại đặt ở chỗ cùng cậu nuôi mèo. Cùng với Khương Ly nuôi mèo, chẳng phải là… mình sao?

“Khụ.”

Giống như hiểu ra được điều gì đấy, Giang Trạm không được tự nhiên ho khan một tiếng, ánh mắt không rời khỏi màn hình.

“Ồ, đây có tính là công bố tiêu chuẩn tuyển chọn vợ không nhỉ?” MC trêu ghẹo nói, “Tôi nhớ là trên weibo của Khương Ly có đăng bức ảnh về mèo, hình như tên là Khương Nhu Mễ thì phải. Mèo con có vẻ còn khá nhỏ, là vừa mới mua sao?”

“Sắp ba tháng tuổi rồi.” Khương Ly nói, khóe môi mang theo ý cười nhu hòa, “Là một người rất quan trọng tặng cho tôi.”

Cậu cố ý nhấn mạnh từ “quan trọng” khiến tai Giang Trạm đỏ bừng, trong lòng thầm mắng Khương Ly lắm lời nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên, tay vẫy gọi Khương Nhu Mễ đang nằm sấp cắn đồ chơi cho mèo.

“Khương Nhu Mễ, lại đây.”

Khương Nhu Mễ nhả đồ chơi ra, quay đầu liếc nhìn hắn rồi nhảy xuống sofa, vẫy mông rời đi.

Giang Trạm: “…”

Yêu hay không yêu, mau nói một lời.

Tập hôm nay của “đối mặt với minh tinh” rất thành công, sau khi Khương Ly xuống đài thì nghe thấy thanh âm của hệ thống báo độ thiện cảm của Giang Trạm đã tăng lên tới 65%.

Khương Ly đoán vừa nãy Giang Trạm cũng có xem chương trình phát sóng trực tiếp, hơn nữa còn nghe thấy câu nói “thích người có thể cùng tôi nuôi mèo” của cậu.

Kỳ thực không cần hệ thống nhắc nhở, Khương Ly cũng biết thái độ của Giang Trạm đối với mình đã từ từ trở nên bất đồng, ngoài miệng nói ghét bỏ nhưng trong tâm lại rất vui.

Tưởng tượng bộ dạng Giang Trạm ngồi trên sofa coi chương trình, cậu không khỏi bật cười thành tiếng.

“Ký chủ, độ thiện cảm của nam chính chỉ cần 35% nữa là đầy. Sau khi hoàn thành có thể tiến vào thế giới tiếp theo. Mong cậu tiếp tục cố gắng.”

Thanh âm hệ thống lại vang lên, độ thiện cảm của nam chính đã vượt hơn nửa khiến hệ thống cũng ngạc nhiên không kém.

“Sau khi độ thiện cảm full thì tao sẽ bị cưỡng chế vào thế giới tiếp theo sao?” Khương Ly hỏi.

“Sẽ không. Đây tùy thuộc vào lựa chọn của ký chủ.”

Khương Ly gật đầu rồi báo với người khác một tiếng, tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Giang Trạm.

Khi Giang Trạm nhận được điện thoại là lúc hắn đang chạy khắp phòng tìm Khương Nhu Mễ, tên nhóc này không biết lại chui vào xó xỉnh nào rồi.

Điện thoại vừa reo, hắn theo bản năng cảm thấy là Khương Ly gọi tới, cũng lười không thèm quan tâm Khương Nhu Mễ nữa, nhanh chân đi tới phòng khách cầm điện thoại lên, thấy trên màn hình đúng là tên của Khương Ly.

Không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác vui vẻ và hồi hộp.

Giang Trạm không vội nhận điện thoại mà chờ chuông reo tới tiếng cuối cùng mới ấn nút nhận: “Chuyện gì?”

“Anh có ở nhà không?”

Thanh âm của Khương Ly từ bên đầu điện thoại kia truyền tới, lúc to lúc nhỏ, hắn đoán là cậu đang né những người khác để gọi điện thoại cho mình.

Nghe thấy Khương Ly nhắc tới nhà của hai người khiến trong lòng hắn có cảm giác thỏa mãn khác thường, nhưng ngoài miệng lại bất mãn nói: “Tôi không ở nhà thì ai trông mèo cho cậu?”

“Vậy thì vất vả cho anh rồi.” Khương Ly cười nói, “Khương Nhu Mễ đâu? Không có khó chịu gì chứ?”

“Nó mà dám khó chịu với tôi?” Giang Trạm hừ một tiếng, thanh âm mang theo vẻ xem thường, phảng phất như người bị Khương Nhu Mễ giẫm lên đầu không phải là hắn.

Hai người ở cùng một nhà, việc Giang Trạm và Khương Nhu Mễ không hợp nhau suốt ngày Giang Trạm bị Khương Nhu Mễ tỏ thái độ Khương Ly đều hiểu, biết hắn sĩ diện, Khương Ly buồn cười không chịu nổi nhưng không vạch trần hắn, phụ họa mấy câu rồi hỏi: “Lúc nãy anh có xem chương trình không? Biểu hiện của tôi thế nào?”

Tất nhiên là có coi rồi, còn là coi từ đầu từ cuối nữa.

“Tạm được.”

Nghe Khương Ly giống như đang muốn được khích lệ, Giang Trạm bất đắc dĩ đánh giá một câu, khóe mắt nhìn thấy Khương Nhu Mễ từ cửa thư phòng thò đầu ra nhìn mình, nhớ lại một chuyện, hắn nói: “Con trai cậu muốn ăn cá chiên sốt chua ngọt.”

“Ồ? Chỉ có con trai tôi muốn ăn thôi sao?” Khương Ly tỏ vẻ hơi thất vọng, “Tôi còn định làm cho anh ăn đây.”

Giang Trạm hừ một tiếng, làm ra vẻ nếu như cậu chủ động yêu cầu thì tôi cũng miễn cưỡng không từ chối, nói: “Tùy cậu.”

Hai người hàn huyên vài câu rồi mới cúp điện thoại. Khương Ly đi vào hậu đài thì phát hiện ngoại trừ Phùng Đông và Tiểu Chu đang chờ mình thì Phùng Nhã Đình vẫn chưa rời đi, ba người cùng nhau nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo tia sáng kì lạ.

“Mấy người nhìn em như vậy làm gì?” Khương Ly đi tới, không hiểu có chuyện gì.

“Khương Ly, cậu thực sự là thâm tàng bất lộ mà!” Phùng Nhã Đình dùng khuỷu tay huých nhẹ người cậu, vẻ mặt vô cùng thần bí, “Cậu cùng với đám người Thẩm Ngọc Chi có quan hệ gì?”

Phùng Đông cũng nói: “Cậu bị đám người Thẩm thiếu gia đưa lên hot search.”

Mấy thứ như hot search Khương Ly thấy nhiều rồi nên không quan tâm lắm, mà đối với mấy người Thẩm thiếu gia lại càng không biết là ai.

“Cái gì?” Khương Ly mờ mịt, “Thẩm Ngọc Chi là ai?”

“Cậu không quen biết?”

Khương Ly lắc đầu, Phùng Đông nhìn vẻ mặt thật sự không biết của Khương Ly rồi mới tạm tin, giải thích đơn giản cho cậu nghe.

Tại thành phố S thì có bốn nhà nổi danh quyền quý là Giang, Thẩm, Tôn, Triệu. Mà nhà nào có quan hệ với một trong bốn nhà này đều là không giàu thì quý.

Tối nay đột nhiên ba người Thẩm Ngọc Chi, Tôn Trạch Lâm, Triệu Quan Vũ share weibo Khương Ly, trực tiếp đem Khương Ly lên hot search khiến cư dân mạng suy đoán không biết Khương Ly có quan hệ gì với mấy người này.

Thẩm Ngọc Chi V: Không gặp không về!!! @Khương Ly V: Tối nay tám giờ, tôi chờ mọi người ở “đối mặt với minh tinh”.

Tôn Trạch Lâm V: Tôi đến!!! @Khương Ly V: Tối nay tám giờ, tôi chờ mọi người ở “đối mặt với minh tinh”.

Triệu Quan Vũ V: Xông lên!!! @Khương Ly V: Tối nay tám giờ, tôi chờ mọi người ở “đối mặt với minh tinh”.

Chuyện này là sao? Cậu hoàn toàn không quen ba người này nhưng tại sao ba người này lại làm ra vẻ là fan của mình?

Phùng Nhã Đình thấy cậu cau mày tựa như thật sự không biết những người đó liền khoát tay nói: “Cần gì quan tâm nhiều như thế. Có lẽ là thật sự fan của cậu.”

“Phim của em còn chưa lên sóng thì lấy đâu ra fan chứ.” Khương Ly cười lắc đầu, đem điện thoại trả lại cho Phùng Đông.

“Nhan khống đó!” Phùng Nhã Đình nhéo nhéo mặt cậu, “Tôi cũng vậy nè ~”

“…”

Khương Ly dở khóc dở cười cùng cô đi ra ngoài.

Phùng Đông đi theo phía sau, tâm tư vẫn còn nghĩ tới chuyện ba người Thẩm Ngọc Chi share weibo của Khương Ly, cảm thấy hình như bản thân đã quên chuyện gì đó, nghĩ mãi lại không nhớ ra nổi.

Ngày thứ hai, tổ tiết mục phụ trách mang bốn người Khương Ly tới địa điểm du ngoạn, tới buổi chiều Khương Ly mới đi máy bay trở về thành phố S.

Trước khi đi, Khương Ly đã gọi Giang Trạm báo lịch trình của mình cho hắn biết, muốn hẹn hắn tối nay cùng nhau ăn cơm nhưng không khéo là Giang Trạm bận tiệc xã giao không thể trốn nên coi như thôi.

Lúc máy bay hạ cánh đã sắp sáu giờ tối, Khương Ly lười về nấu cơm nên cùng với bọn Phùng Đông tìm nhà hàng nào đó ăn cơm tối.

Ba người theo chỉ dẫn của nhân viên đi vào phòng riêng thì bỗng nhiên có một thanh âm gọi Khương Ly lại.

“Khương Ly?”

Khương Ly dừng chân lại, quay đầu tìm người gọi thì thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi sọc caro, đội mũ cùng đeo khẩu trang đứng cách đó không xa.

Người trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Khương Ly kinh ngạc một hồi mới nhớ đối phương là ai.

“…Trương Tử Dương?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN