Mùng một đầu năm, mới sáng sớm Khương Ly đã bị tiếng pháo ồn ào bên ngoài đánh thức.
Đêm qua ngủ quá muộn, lúc này người Khương Ly mệt đừ cả ra, cậu rúc vào ngực Giang Lẫm say sưa ngủ khì, muốn trốn tránh hết mọi âm thanh ồn ào đó.
Giang Lẫm bị đánh thức theo, hắn cau mày nhìn thoáng qua cửa sổ, đưa tay bịt tai cho Khương Ly.
Phỏng chừng ai đó trong khu phố đốt pháo, không biết đốt bao nhiêu mà đến cả căn hộ cao như nhà Khương Ly cũng nghe thấy.
May rằng đốt không lâu, tiếng ồn ã cũng trầm dần xuống.
Hai người tiếp tục ngủ nướng, hơn mười giờ sáng mới chịu bò dậy.
Khương Ly vươn vai, bổ nhào ôm lấy Giang Lẫm mỉm cười: “Năm mới bình an.”
Giang Lẫm đưa tay vuốt tóc Khương Ly, cúi đầu hôn trán cậu: “Năm mới bình an.”
Hai người xuống giường rửa mặt, song song đứng trước gương, một người lấy nước một người bóp kem đánh răng.
Vệ sinh cá nhân xong, Giang Lẫm lấy từ ngăn kéo ra một phong bao lì xì dày sụ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Khương Ly: “Tấn tài tấn lộc nhé.”
“Cảm ơn sếp!” Khương Ly vừa đáp vừa xé bao lì xì rút ra hai tờ đưa lại cho Giang Lẫm, cười tủm tỉm nói: “Tiền tiêu vặt của anh đây.”
“Cảm ơn vợ.” Giang Lẫm thuận tay nhét hai tờ tiền vô túi, lại lẽo đẽo theo Khương Ly ra ngoài.
Chỉ thấy cậu rút ra ba tờ tiền nhét vào túi áo Khương Nhu Mễ.
“Chúc mừng năm mới nhé con trai ngoan.” Khương Ly mỉm cười xoa xoa đầu Khương Nhu Mễ.
Khương Nhu Mễ: “Meow ~”.
Giang Lẫm: “.
.
.”
Hắn thảm hại tới mức không bằng một con mèo rồi ư! !?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mùng sáu Tết, một nhà ba người xuất phát tới thành phố C.
Thời điểm họ đáp xuống sân bay thành phố C, Thẩm Dự đã chờ đón sẵn rồi chờ cả nhà Giang Lẫm về nội thành.
Thẩm Dự đã sớm đặt chỗ ở nhà hàng, ăn cơm tối xong là tiện đường đưa đám Giang Lẫm về nhà hắn luôn.
Mấy ngày nay Giang Lẫm ở bên Khương Ly ăn Tết tại thành phố L, coi như cho mình một kỳ nghỉ ngắn, hôm nay về là phải lao vào guồng làm việc bù đầu bù cổ như trước luôn rồi.
Khương Ly tắm rửa xong, ra ngoài phát hiện Giang Lẫm vẫn vùi đầu vào đám giấy tờ ngập ngụa trong thư phòng: “Anh có muốn uống cà phê không?”
Giang Lẫm ngẩng đầu lên khỏi laptop, gật đầu với hắn: “Ừm, pha giúp tôi một cốc nhé, hạt cà phê ngay tủ chỗ quầy pha chế ấy.”
Khương Ly giơ tay ra dấu OK, sau đó xoay người pha cà phê.
Khương Nhu Mễ thoăn thoắt theo chân Khương Ly cùng nhau đi pha cà phê, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Khương Ly lựa hạt cà phê Mocha, đun hai cốc cà phê rồi mang vào thư phòng cho Giang Lẫm: “Bận lắm hả anh?”
“Vẫn ổn.”
Giang Lẫm vừa trả lời vừa gõ bàn phím, sau lại ngẩng đầu dặn cậu: “Em mệt lắm rồi phải không? Cứ nghỉ trước đi, đừng chờ tôi làm gì.”
“Còn sớm mà.”
Khương Ly biết hắn lo mình mệt mỏi, nhưng lúc này mới chín giờ tối, cậu có mệt cũng không ngủ sớm vậy đâu.
Thư phòng nhà Giang Lẫm rất lớn, sau bàn làm việc là một tường kín sách, quyển nào cũng ghi nhãn rõ ràng và được phân loại ngay ngắn.
Giang Lẫm thấy cậu chăm chú quan sát giá sách, hắn mỉm cười: “Em muốn đọc sách hả? Cứ thoải mái đi.”
Đúng thật Khương Ly muốn đọc sách, cậu lựa một vài tác phẩm nổi tiếng nước ngoài, lấy chăn ấm đắp chân rồi mở sách bắt đầu thưởng thức.
Khương Nhu Mễ lanh lẹ nhảy lên đùi Khương Ly, tìm một tư thế thoải mái lim dim ngủ.
Giang Lẫm thấy thế, hắn suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Khương Ly tưởng hắn đi vệ sinh, cậu không để ý nhiều, mãi tới khi Giang Lẫm bưng một thùng ngâm chân tới mới sửng sốt hồi lâu.
Giang Lẫm đẩy tới chỗ Khương Ly, ý bảo cậu ngâm chân thư giãn.
Hắn chẳng phải người thích sống dưỡng sinh nhàm chán, có điều ngồi xe lăn lâu năm thì mạch máu không lưu thông nổi, thường xuyên bị buốt người.
Bác sĩ chủ trị cho Giang Lẫm ở bệnh viện Khúc Khang khuyên hắn phải thường xuyên ngâm chân chữa trị.
Khương Ly nhìn túi thuốc trong thùng ngâm chân, nhịn không được bật cười, lại ngẩng đầu vẫy vẫy tay với Giang Lẫm.
Giang Lẫm cúi người nhìn Khương Ly, cậu hôn hôn đôi môi hắn, sau đó đặt chăn sang một bên bắt đầu ngâm chân.
Làn nước ấm áp khiến Khương Ly thỏa mãn lim dim mắt tận hưởng, lúc lâu sau mới ngồi thẳng tiếp tục đọc sách.
Phục vụ vợ con chu đáo, lúc này Giang Lẫm mới yên tâm trở lại làm việc.
Cả căn phòng rộng lớn chỉ vang tiếng lách cách của bàn phím và tiếng loạt soạt của giấy trắng, hai người đều bận rộn với việc của riêng mình nhưng bầu không khí lại ấm áp đến lạ.
Gần mười hai giờ đêm, Giang Lẫm tắt máy tính, đi tới trước mặt Khương Ly, cậu đã ngủ ngon lành.
Tránh làm phiền tới giấc ngủ của cậu, hắn hất Khương Nhu Mễ sang một bên, định ôm người vào phòng nhưng tiếc rằng Khương Ly đã dậy mất rồi.
Khương Ly mơ màng mở mắt: “Anh xong việc rồi sao?”
“Ừm.”
Khương Ly dụi dụi mắt, duỗi tay ôm lấy Khương Nhu Mễ không cho hắn đuổi: “Con trai em mà.”
“Ừ, em cứ ngủ tiếp đi.” Giang Lẫm bế cả vợ lẫn con ra ngoài.
Tới cửa, Khương Ly duỗi tay tắt đèn thư phòng, tiếp tục vùi mặt vào lòng hắn ngủ thiếp đi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sớm hôm sau, hai người cùng nhau tới bệnh viện Khúc Khang khám tổng quát.
Vẫn là bác sĩ Tống ngày đó, sau khi dò hỏi một loạt các di chứng Khương Ly gặp phải gần đây, bác sĩ quyết định cho cậu làm thêm một bài kiểm tra não bộ.
Trong lúc Khương Ly khám, bác sĩ Tống hỏi Giang Lẫm: “Ngài Giang, hôm nay ngài cũng ở đây, hay ngài cũng khám tổng quát với cậu ấy luôn đi?”
Tuy hai chân Giang Lẫm đã đi lại được như bình thường nhưng dù sao hắn đã ngồi trên xe lăn bao năm qua, chung quy bác sĩ Tống vẫn không an tâm, khuyên hắn tháng nào cũng phải tới tái khám một lần.
Lúc này chưa tới kỳ kiểm tra nhưng dù sao người cũng đã tới, hẹn khám luôn lần này cho tiện.
Dù sao Khương Ly cũng đã biết chân hắn thế nào, Giang Lẫm khỏi giấu diếm nữa, gật đầu với bác sĩ Tống: “Ừm.”
Khương Ly khám xong thì bác sĩ Tống đưa cậu tới nơi Giang Lẫm làm kiểm tra.
Giang Lẫm là nhà đầu tư lớn nhất bệnh viện Khúc Khang, đương nhiên sẽ có phòng bệnh riêng cho hắn.
Hai người không cần xếp số, cứ thế được ưu tiên vào luôn nên có kết quả cũng rất nhanh.
Kết quả kiểm tra cho thấy sức khỏe Khương Ly đã bình phục hoàn toàn, không có gì bất thường hết.
Trước sở dĩ cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ là do ép buộc bản thân phải tiếp nhận một lượng lớn ký ức trong khoảng thời gian ngắn, cơ thể không chịu đựng nổi.
Kết quả của Giang Lẫm không khác lần trước là bao, hai chân hắn vẫn cần phải chú ý nhiều hơn.
Sau khi có kết quả, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện Khúc Khang.
Trên đường về, Khương Ly tranh thủ ghé chợ hoa mua chút cây cảnh về nhà trồng.
Hầu như sản nghiệp dưới tay Giang Lẫm đều tập trung ở thành phố C, hai người không thể ở thành phố L mãi được.
Trước vì Khương Ly không có gì vương vấn nên mới lựa chọn giải nghệ về quê, nhưng nay vương vấn của cậu là hắn, hai người quyết định trở về thành phố C.
Tuy nhà Giang Lẫm rất rộng nhưng nhìn trống trải lạnh lẽo vô cùng, vẫn cần chút cỏ cây hoa lá vô cho có sức sống.
Không những vậy, Khương Ly còn tính khi nào tiết trời ấm áp hơn, cậu sẽ bắt tay vào việc trang hoàng lại toàn bộ căn nhà.
Giang Lẫm chở cậu tới thẳng chợ hoa.
Hai người loanh quanh chọn lựa, mua kha khá cây xanh, hẹn đơn vị vận tải sáng mai chuyển tới tận nhà mới hài lòng rời đi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sau khi về thành phố C, Giang Lẫm không thể suốt ngày ở nhà giải quyết công việc qua máy tính như lúc ở thành phố L, còn rất nhiều chuyện cần hắn xử lý trực tiếp.
Khương Ly lên kế hoạch bắt tay vào mở quán cà phê sách thứ hai ở thành phố C, rất may có Thẩm Dự tới giúp cậu tìm mặt bằng phù hợp.
Thẩm Dự làm việc rất năng suất, chưa đầy hai ngày đã sàng lọc vài khu đưa tới cho cậu.
Khương Ly lật xem một lượt, chọn ra hai vị trí khá hợp ý rồi sắp xếp thời gian đích thân tới khảo sát một phen.
Nháy mắt, hai người đã về thành phố C được khoảng thời gian khá lâu.
Một tối nọ, Khương Ly nằm ườn trên người Giang Lẫm hỏi hắn mai có phải tăng ca không.
Mấy nay Giang Lẫm đã xử lý được kha khá công việc tồn đọng, hắn nhéo nhéo má Khương Ly: “Không đâu, mai tôi sẽ về nhà sớm với em.”
Khương Ly trườn lên vùi mặt vào cổ hắn: “Công ty anh ở đường Tân Uyển phải không? Mai em tới đón anh tan làm nhé chồng?”
Giang Lẫm nghe vậy nhướn mày vui vẻ: “Em tới đón tôi tan làm?”
“Ừm.” Khương Ly trêu ghẹo: “Muốn gặp tổng giám đốc Giang có phải đặt lịch hẹn trước không?”
Giang Lẫm bật cười: “Phu nhân giám đốc thì không cần đâu.”
Khương Ly vui vẻ hôn hôn Giang Lẫm, sau đó túm chăn bất ngờ trùm kín hai người lại.
Khương Nhu Mễ ngồi xổm trên bàn liếm lông nãy giờ, thấy chăn trên giường động đậy thì mất hứng nhảy xuống ra ngoài.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vì tối qua Khương Ly đã hẹn tới đón nên Giang Lẫm cho giảm thời gian họp hành xuống từ năm tiếng thành ba tiếng.
Họp hành xong xuôi, hắn lại vùi đầu xử lý cái đống kế hoạch mới của tập đoàn một cách nhanh chóng.
Ký kết xong xuôi, may giờ mới chỉ 5:20 chiều.
Nếu không phải tăng ca, Giang Lẫm sẽ thường tan tầm lúc 6 giờ chiều.
Từ nhà tới công ty mất khoảng 20 phút đi xe, hắn đoán Khương Ly đang trên đường đi rồi đây.
Đóng bút, Giang Lẫm đưa tay vớ lấy điện thoại gọi cho Khương Ly.
Vừa đọc văn kiện, hắn vừa hỏi Khương Ly: “Em ra khỏi nhà chưa?”
“Rồi.” Giọng Khương Ly vang lên.
“Em đến đâu rồi? Tôi đã đánh tiếng trước cho bên lễ tân, em có thể lên luôn, hay có cần tôi xuống đón.
.
.”
Khương Ly cắt ngang lời hắn: “Em tới cửa văn phòng anh rồi.”
Giang Lẫm đứng bật dậy, bước nhanh ra mở cửa, nhưng thấy người trước mắt thì sững sờ không thôi.
Hôm nay Khương Ly mặc đồ nữ tới.
Cậu khoác một chiếc áo lông trắng tinh, dưới là chiếc váy dài kẻ caro xẻ tà trông khá thục nữ.
Khương Ly kéo khẩu trang, mỉm cười với Giang Lẫm: “Lục đại sư thân yêu, em tới đón ngài tan làm về nhà đây.”
Mẹ kiếp, chết hắn rồi!
——oOo——