Thời điểm tai nạn giao thông xảy ra, ngoại trừ ba người họ còn có Khương Nhu Mễ trên xe.
Vì quá đau đớn và thương xót cho mọi người, Khương Ly không còn hơi sức đâu để tự hỏi tại sao cậu lại trở về thời không vô tận này nữa.
Lòng như lửa đốt, Khương Ly gào thét gọi tên đám Giang Lẫm, muốn biết hắn có tới nơi đây như cậu không.
Trong màn đêm vô tận không phân nổi phương hướng, Khương Ly chỉ có thể lang thang lết từng bước kiếm tìm, vừa đi vừa gọi.
Cậu gọi Giang Lẫm, Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành, Tiêu Khải Hành, Lục Cảnh Hà, Huyền Thanh, Thẩm Dự, Khương Nhu Mễ, Tiểu Khả Ái, Từ Quốc Nhân.
.
.
chỉ hy vọng có tiếng đáp lại, một tiếng nhỏ nhoi thôi cũng được.
Thương thay dù cho Khương Ly có gọi tới khản cổ, có hy vọng đến rệu rã thì vẫn chẳng ai đáp lại cậu.
Bóng tối bốn phía ập tới cắn nuốt hình bóng Khương Ly, khiến cậu sợ hãi tới cùng cực, chỉ biết bất lực gục xuống co rúm người lại, muốn thoát cũng không thoát nổi.
Cậu sợ mình mãi mãi không thể trở về thế giới thực, không thể gặp lại Giang Lẫm nữa.
Lường trước khốn cảnh đó, ngực cậu như có đá tảng đè nặng lên nghẹn thắt, đau đớn không thở nổi, chỉ có thể ôm ngực ngồi im.
Nếu nơi đây có ánh sáng, chắc chắn sẽ nhận thấy sắc mặt Khương Ly đã tái nhợt cả rồi, đôi mắt sáng trong thường ngày cũng vằn tia máu, tựa con thú non bị vây trong cảnh khốn cùng.
Từ ngày cậu về bên Giang Lẫm tới nay chưa đầy một tháng, ấy thế mà số trời trớ trêu vẫn cố tách hai người bằng cách tàn nhẫn tới vậy.
Khương Ly còn nhiều lời chưa kịp nói với Giang Lẫm lắm, còn nhiều chuyện muốn cùng hắn hoàn thành, nhưng giấc mộng đó đã bị đập tan một cách thảm khốc.
Cậu vẫn chưa kịp nhớ hết những chuyện trải qua bên hắn trong trò chơi kia mà.
Vết cắt trong trái tim đầm đìa máu chảy, bóng đêm càng thêm vô tận, mạch máu như ngừng đập.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ Khương Ly đau đớn đến thế, dường như dây thần kinh khắp cơ thể cậu đang căng lên, run lên bần bật.
“.
.
.
Vì sao giữ lại mình tôi?”
Khương Ly nghiến răng thống khổ gào lên, vì sao giữ mạng cậu lại, sao không để cậu đi theo hắn? Cơ thể nhỏ bé run dữ dội như muốn gãy gập, sống không bằng chết.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng tuyệt vọng nhất, trước mắt Khương Ly đột nhiên lóe lên nguồn sáng.
Ánh sáng chói lòa khiến cậu bất giác ngẩng đầu lên, khi thấy rõ tường hình ảnh thì cả người chết sững.
Người xuất hiện là mẹ Khương ở thế giới thứ nhất, bà đang làm công việc quen thuộc mọi ngày, đan len.
Trên chiếc sofa to mềm, bà cặm cụi tỉ mỉ đan từng mũi kim, nhìn từ kiểu dáng có thể đoán ra bà đang đan áo len cho Khương Ly.
Ở thế giới thứ nhất, sau khi công khai quan hệ yêu đương với Giang Trạm, cậu tạm ẩn khỏi giới giải trí ba năm.
Trong ba năm này, Khương Ly thường xuyên về quê bầu bạn với mẹ Khương, hai mẹ con vô cùng thân thiết, ngay chính cậu cũng luôn coi bà thành mẹ ruột mình mà cư xử
Cho nên dù thế giới thứ nhất đã kết thúc hơn trăm năm, nhưng được thấy bà lần nữa, Khương Ly vẫn bất giác lên tiếng gọi: “Mẹ ơi.”
Vầng sáng tiếp theo là cảnh mẹ Khương ngoài năm tuổi, bà vẫn mang trên môi nụ cười dịu dàng từ ái như thế, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu xem TV, không đáp lại tiếng gọi của Khương Ly.
Sự xuất hiện của bà như sợi dây thừng kéo Khương Ly ra khỏi vũng bùn chết chóc.
Khương Ly lấy lại tinh thần, có lẽ ngọn lửa hy vọng trong lòng cậu lại được nhen nhóm thêm lần nữa.
Khương Ly đứng bật dậy dậy chạy về phía bà, nhưng mới chạy vài bước đã phải dừng gót ngẩng đầu ngóng trông.
Theo sau bà, vầng sáng dần hiển hiện những người khác, một người, hai rồi ba.
.
.
ngày càng đông.
Có kiếp trước của Thẩm Dự là Thẩm Ngọc Chi, có thư ký của Giang Trạm là Kỷ Thư, có Phùng Đông người đại diện, trợ lý và vài người bạn trong giới giải trí của thế giới đó.
Dù đứng hay ngồi thì biểu cảm trên mặt họ vẫn vô cùng sinh động, tiếc rằng đó chỉ là những vầng sáng ảo giác mà thôi.
Cơ thể bọn họ lay động mờ nhạt, chỉ sợ lúc nào cũng có thể biến mất ngay tức thì.
Khương Ly há miệng thở dốc, liên tục lê bước và gọi tên họ, nhưng không một ai đáp lại cậu, thậm chí ngay giây sau những hình ảnh đó chợt hóa hư không, tan tác thành trăm mảnh phiêu tán chung quanh cậu.
Khương Ly hoảng hốt quay vòng vòng muốn bắt lấy những mảnh vỡ đó, chỉ tiếc chúng như lông chim vương vãi khắp nơi, muốn chạm không được mà muốn bắt cũng không xong.
Bàn tay trống vắng chẳng nắm nổi thứ gì, nhưng thời điểm Khương Ly thất vọng nhất, vầng hào quang kia lại tụ thành hình ngay trước mặt cậu, là Phùng Vũ, là cô chủ nhiệm Trương Linh, là ông ngoại Trì Phóng và các bạn học khác.
Từng khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến khóe mắt Khương Ly chợt rưng rưng, chưa bao giờ cậu nghĩ mình còn cơ hội gặp lại những người này.
Cậu cứ yên đó nhìn những vầng sáng tản ra rồi lại hợp thành những khuôn mặt quen thuộc lướt ngang qua đời cậu như thế.
Thế giới thứ ba là các học sinh khu D cậu từng dạy, thế giới thứ tư là gia nhân trong phủ Thái Tử, cả vị nhũ mẫu hiền từ kia nữa, thế giới thứ năm là cha mẹ Khương và cha mẹ Lục, cuối cùng thế giới thứ sáu, bên cậu có cha Khương và trụ trì Huyền Mẫn thông tuệ đủ chuyện trên đời.
Họ đến rồi lại đi như một nghi thức từ biệt trang trọng nhất.
Vì một cuộc tai nạn Khương Ly mới được gặp họ, giờ giây phút chia ly cũng thế, cũng kết thúc bằng một cuộc tai nạn.
Vầng sáng quẩn quanh Khương Ly như thể lưu luyến không rời, nhưng chúng chẳng chịu cho cậu chạm vào, càng chạm chúng càng vỡ vụn ra.
“Đừng đi!”
Khương Ly chới với đuổi theo họ, ngay sau đó, mọi mảnh vỡ dần hợp thành hình người thêm lần nữa.
Một người hai người rồi lại ba người.
.
.
Khi những khuôn mặt rõ ràng hơn, đồng tử Khương Ly hơi co rút, đau đớn thét lên một tiếng xé ruột!
Trước mắt cậu là Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành, Tiêu Khải Hành, Lục Cảnh Hà và Huyền Thanh đứng song song với nhau.
Bấy lâu nay dáng hình họ vẫn như in trong trí nhớ Khương Ly, chẳng mảy may thay đổi.
Cho dù có là ở dạng ánh sáng mơ hồ như bây giờ thì vẫn có thể khiến khuôn mặt cậu đẫm nhòe nước mắt.
Khương Ly chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày được gặp lại nhau theo cách này, thậm chí cậu không dám chạm vào, chỉ sợ mình chạm nhẹ thôi họ đã tan thành mây khói.
Những ký ức thuộc về họ đổ xô ùa về, bổ khuyết từng mảng trí nhớ thiếu sót trầm trọng của Khương Ly.
Ngay khi Khương Ly nhớ lại hoàn toàn, sáu người trước mắt dần dung hợp lại, thân ảnh trong suốt cũng chậm rãi rõ ràng hơn, cuối cùng hợp thành Giang Lẫm.
Hắn đứng trước mặt Khương Ly, đưa tay ra với cậu, nhẹ giọng nói: “Tôi tới đón em về.”
Khương Ly run rẩy, chậm rãi đưa tay ra.
Thời điểm nắm chặt tay Giang Lẫm, tâm trạng sợ hãi và hoảng loạn của Khương Ly nháy mắt được sự ấm áp của hắn xua tan.
Khương Ly khóc đã mệt, lúc này mới chịu nhoẻn miệng cười.
“Chờ anh lâu quá.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“.
.
.Ưm.”
Khương Ly vô thức rên rỉ, cậu chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu, mắt tiếp xúc với ánh sáng chói lóa thì theo phản xạ nhắm chặt lại.
Giang Lẫm túc trực bên giường bệnh Khương Ly mấy ngày nay, hắn mới thấy cậu tỉnh là bổ nhào tới hỏi han: “Khương Ly, Khương Ly, em có nghe tôi nói gì không? Em tỉnh lại chưa?”
Giọng Giang Lẫm vang lên khiến Khương Ly vô thức quay đầu, nhìn băng gạc trắng trên đầu hắn, cậu lại nhớ khoảnh khắc hắn nhào tới dùng cả tính mạng bảo vệ mình.
Khương Ly giật mình, cậu vội vàng vươn tay xoa xoa mặt Giang Lẫm: “Anh sao rồi? Anh có ổn không?”
Giang Lẫm nâng tay cậu lên khẽ hôn đầy trân trọng: “Em ổn là tốt rồi, em có biết em hôn mê mất một tuần trời rồi không, sớm muộn gì tôi cũng bị em dọa chết!”
Lời Giang Lẫm chan chứa lo lắng, mặt cũng hốc hác hẳn, vừa nhìn là biết tuần vừa rồi hắn đã hốt hoảng tới mức nào.
Khương Ly tưởng cùng lắm cậu chỉ ngủ một giấc thôi, ai ngờ hôn mê những một tuần liền.
Nhìn băng gạc trên trán Giang Lẫm, cậu đau lòng hỏi: “Vết thương của anh ra sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Không sao đâu, tôi chỉ xây xát chút thôi.” Giang Lẫm an ủi: “Thẩm Dự vẫn ổn, trong xe có túi khí bảo vệ nên không một ai bị thương hết, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.
Khương Nhu Mễ nữa, nó được em ôm nên không bị thương miếng da lông nào đâu.
Em cứ yên tâm.”
Cuối cùng Khương Ly mới yên lòng, Giang Lẫm hỏi tiếp: “Em còn chỗ nào khó chịu không? Để tôi đi gọi bác sĩ.”
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Giang Lẫm, trái tim Khương Ly ấm áp hẳn lên, cười nói với hắn: “Em không sao, chỉ phải mơ một giấc mơ dài dằng dặc mà thôi.
Lúc này em hơi mệt, nhưng vui nhiều hơn mệt đó.”
“Mơ?” Giang Lẫm khó hiểu nhìn cậu.
Khương Ly gật đầu, lại ngoắc tay ý bảo hắn lại gần.
Giang Lẫm không hiểu ra sao nhưng vẫn làm theo, mới ghé qua đã được Khương Ly hôn chụt lên má: “Em nhớ lại hết rồi.”
Một câu khiến bàn tay nắm lấy tay Khương Ly thêm siết chặt, hắn vui sướng quay phắt lại nhìn cậu.
“Để anh đợi lâu rồi ngài Giang à.” Đáy mắt Khương Ly trong veo: “Những ngày sau, xin được chỉ giáo nhiều hơn nhé chồng.”
Giang Lẫm im lặng, hắn ngắm nhìn cậu hồi lâu, sau đó cúi người hôn Khương Ly với tất cả sự trân quý, và cuối cùng lặng lẽ ôm lấy cậu.
Một giọng nói trầm khàn lên tiếng.
“Xin được chỉ giáo nhiều hơn, thưa chàng vợ nhỏ của tôi.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sau khi Khương Ly tỉnh, cậu ở lại dưỡng bệnh thêm mấy ngày rồi mới cùng Giang Lẫm rời khỏi bệnh viện.
Trong lúc Khương Ly nằm viện, Từ Quốc Nhân cũng từng đi tìm cậu, biết cậu đang nằm viện thì hộc tốc bay từ thành phố A tới thành phố C thăm bệnh.
Mãi khi Khương Ly đã hoàn toàn bình phục, anh mới an tâm quay về thành phố A với gia đình.
Thẩm Dự xuất viện sớm hơn Khương Ly một ngày, khi Khương Ly xuất viện vừa lúc có Thẩm Dự ra đón.
Tiết trời ấm áp hắn lên, Khương Ly và Giang Lẫm cùng nhau đặt máy bay trở về thành phố L.
Quán cà phê sách tại thành phố L đã có người quản lý riêng, Khương Ly không cần nhọc lòng lo toan như lúc mới khai trương nữa, cậu và Giang Lẫm về thu dọn nhà cửa xong xuôi thì đưa nhân viên ra ngoài liên hoan một bữa gắn kết tinh thần.
Biết cậu muốn tới thành phố C định cư, nhân viên quán cà phê đều nuối tiếc khôn cùng, xôn xao hy vọng cậu có thể thường xuyên về đây thăm thú tình hình quán.
Sau buổi liên hoan kết thúc, Giang Lẫm tới đón Khương Ly về nhà.
Nhớ lời chúc thoát ế cô nhân viên Tiểu Chu từng tặng mình, Khương Ly tới xoa đầu cô bé, cười nói: “Cảm ơn lời chúc của em, nó ứng nghiệm lắm đấy, em cũng cố mà thoát ế đi nhé!”
Nói rồi mở cửa xe rời đi.
Tiểu Chu sững người hồi lâu, mãi mới nhận ra ý cậu là gì, nhận ra rồi thì vui sướng nhảy cẫng lên hoan hô mừng cho thần tượng nhà mình.
Mấy nhân viên khác chẳng hiểu ra sao, cứ gặng hỏi Tiểu Chu mãi nhưng cô chỉ đáp: “Bí mật, nhưng đây là một chuyện tốt, siêu tốt luôn đó!”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trước khi rời khỏi thành phố L, Khương Ly đưa Giang Lẫm tới vùng ngoại ô thắp hương phúng viếng cha mẹ cậu.
Hai người đi tới trước bia mộ dâng hương.
Nhìn tấm ảnh cha mẹ chụp chung, Khương Ly bất giác bồi hồi: “Năm nào cũng chỉ mình em tới thăm cha mẹ, năm nay có anh, phỏng chừng đã tới lúc cha mẹ yên tâm được rồi.”
Giang Lẫm nắm chặt tay cậu, nghiêm túc cúi người chào cha mẹ Khương: “Chào chú dì ạ, chú dì an tâm, sau này có con chăm sóc em ấy chu toàn.”
Có lẽ chẳng còn gì thiêng liêng hơn lời hứa này, Khương Ly bất giác nắm chặt tay hắn.
Quét dọn mộ xong xuôi, hai người lên máy bay trở về thành phố C.
Cùng ngày, trên Weibo đột nhiên có hotsearch với tiêu đề —— “Ảnh đế Khương Ly và một người đàn ông cùng nhau viếng thăm cha mẹ, hai người đan chặt tay nhau, quan hệ thân mật mờ ám, nghi ảnh đế là đồng tính luyến ái! ! ! !”
Hotsearch nổi mấy ngày vẫn chưa hạ nhiệt.
Bài viết phân tích khá dài, dưới còn thêm vài tấm ảnh chụp Khương Ly và Giang Lẫm đủ mọi góc độ.
Trong ảnh, mười ngón tay hai người đan chặt lấy nhau, cùng nhìn nhau mỉm cười vô cùng hạnh phúc.
Hình mặt Giang Lẫm có hơi mờ nhưng liếc mắt cái là có thể nhận ra Khương Ly ngay.
Tuy Khương Ly đã giải nghệ nhưng độ nổi tiếng vẫn còn đây, bài đăng đó chưa được bao lâu đã đột phá hơn ngàn vạn lượt chia sẻ, từ khóa “Khương Ly là đồng tính luyến ái” cũng liên tục đứng top hotsearch.
Nào có chuyện gì giấu nổi cư dân mạng cơ chứ, mấy tiếng sau thân phận Giang Lẫm cũng bị đào ra ngay.
Vì sự kiện này, hệ thống Weibo sập những hai lần liên tục, nhân viên kỹ thuật khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Quan hệ giữa hai người gây nên sóng gió khắp nơi, nhưng lúc đó Khương Ly và Giang Lẫm còn đang an tọa trên máy bay, đâu rảnh quan tâm.
Bộ phận công chúng tập đoàn Giang thị làm việc rất nhanh nhẹn, yêu cầu gỡ hotsearch trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa liên hệ với chủ tài khoản xóa bài.
Tiếc rằng họ chẳng thể nào bì kịp tốc độ chia sẻ và chụp màn hình của cư dân mạng, không chỉ có vậy, sau có sự tham chiến của các blogger đại V nên chuyện muốn nhỏ cũng chẳng nhỏ nổi.
Bộ phận công chúng chỉ tạm ứng phó thế thôi, dưới tình huống chưa nhận được lệnh của Giang Lẫm, họ cũng không dám tùy tiện phủ nhận quan hệ giữa sếp mình với Khương Ly.
Giờ họ chẳng thể làm gì hết, chỉ đành chờ Giang Lẫm xuống máy bay rồi hẵng tính tiếp.
Thời điểm đọc được tin, Giang Lẫm và Khương Ly đang trên xe về nhà.
“Tôi biết rồi, mấy anh giúp tôi xử lý mọi tin tức tiêu cực cho triệt để.” Sắc mặt Giang Lẫm âm trầm như sắp bùng nổ tới nơi, hắn kể cho Khương Ly nghe một cách giản lược nhất.
Ngay từ đầu Khương Ly đã biết quan hệ giữa cậu và Giang Lẫm chẳng giấu được bao lâu, đã là người của công chúng thì phải chấp nhận từng lời nói, từng hành động bị mang ra cho người khác đánh giá, cậu cũng quen rồi.
Chỉ là không ngờ đám paparazzi này lại vô liêm sỉ tới mức dám đem ảnh chụp lúc hai người tảo mộ cho cha mẹ lên câu view, thực đáng giận.
Cậu rút điện thoại mở Weibo lên xem.
Lần trước lên Weibo chỉ thấy tin chúc bình an, giờ lại toàn thông báo tag tên vô mấy bài đăng là lạ.
Tuy hotsearch có tên cậu và Giang Lẫm đã bị gỡ nhưng tiện tay gõ hai chữ “Khương Ly”, kiểu gì cũng dính thêm mấy chữ “Đồng tính luyến ái”.
Khương Ly lướt qua phần bình luận một đoạn, có ủng hộ có mắng mỏ, cũng có người dám lên tiếng chỉ trích hành vi vô liêm sỉ chụp lén mộ phần nhà người khác.
Thấy Khương Ly bực dọc, Giang Lẫm cũng tức theo, hắn rút điện thoại không cho cậu xem nữa: “Tôi cho người đi xử lý rồi, em không cần phải nhúng tay vào đâu, đừng đọc nữa.”
Khương Ly đột nhiên lên tiếng: “Anh có phật ý khi em công khai không?”
Giang Lẫm đáp ngay: “Sao lại không thích, tôi mong còn chẳng được ấy chứ.”
Trong xã hội hiện đại ngày nay, cộng đồng của cậu không bị người ta hắt hủi kỳ thị gay gắt như xưa nữa, cơ mà nói đi cũng phải nói lại, còn rất nhiều người coi đồng tính luyến ái là trái với tự nhiên, là sự tồn tại không bình thường.
Sở dĩ Giang Lẫm ngại ngần không muốn công khai chính là vì những người đó, hắn chỉ sợ Khương Ly phải đối mặt với những lời lẽ gay gắt, hắn không muốn cậu buồn.
Khương Ly hỏi cho có vậy thôi chứ trước đây hắn cũng từng trả lời vấn đề này rồi, chính là ở thế giới trò chơi đầu tiên đó.
Với Khương Ly mà nói, yêu là yêu, tình cảm là hai người tự mình giành lấy, ngoại trừ bạn bè thân thiết, cần gì phải đao to búa lớn thông báo cho ai? Cơ mà nếu đã lộ thì khỏi phải giấu nữa.
Vì thế Khương Ly đăng nhập Weibo chính chủ, tag tên Giang Lẫm tỷ năm không đụng tới Weibo kia lên.
【 Khương Ly ✓】: Hôn anh @ Giang Lẫm.
Vừa đăng xong, bên tai cậu chợt có tiếng đáp lại “Được.” Đúng như ý nguyện, Giang Lẫm cúi đầu hôn cậu, lại khẽ thì thầm.
“Hôn em.”
Hai người hôn nhau say đắm, tài xế đằng trước vững tay lái, điềm nhiên ấn dựng tấm chắn chừa không gian riêng tư cho hai người.
Ngay sau đó, Giang Lẫm lên chia sẻ bài đăng công khai tình cảm của Khương Ly.
Thấy động thái của sếp, bộ phận công chúng tập đoàn Giang thị lập tức rửa tay gác kiếm, mặc cho muốn cháy thế nào thì cháy.
Chớp mắt, tên hai người lại ầm ầm lên hotsearch, tổng mười mục thì hai người chiếm bốn mục đầu tiên, thành tích quả thực vô cùng đáng ngưỡng mộ.
Sức nóng của tin tức này phải ngâm mấy ngày mới chịu nguội, cư dân mạng cũng dần bị các thông tin khác thu hút.
Sau này có một vài người tiết lộ, tòa soạn tung ảnh chụp hai người đi viếng mộ ngày đó đã tuyên bố đóng cửa.
Hơn nữ bộ phận công chúng tập đoàn Giang thị đã lùng sục khắp nơi, thu thập bằng chứng những người nhục mạ Khương Ly khởi kiện đồng loạt.
Sự kiện này chẳng may may ảnh hưởng tới Giang Lẫm và Khương Ly.
Sau khi về thành phố C, Giang Lẫm cũng dẫn Khương Ly đi thăm mộ cha mẹ và ông ngoại hắn, từ đó hai người coi như đã ra mắt thông gia hai bên.
Ngày 21 tháng 5 sinh nhật Giang Lẫm, hai người cùng nhau ra nước ngoài đăng ký kết hôn.
Ngày đăng ký kết hôn, trang cá nhân vạn năm không đổi của Giang Lẫm bất chợt đăng một tấm hình pháo hoa, khiến nhân viên dưới trướng và các tập đoàn đối tác sốc rớt cằm, nháo nhào suy đoán hắn ta đang có mưu đồ gì đây.
Chỉ riêng Thẩm Dự khi thấy Khương Ly đăng ảnh bật lửa theo sau thì nghẹn cơm chó không nói nên lời.
Bắt người ta đớp cơm chó những sáu thế giới, ấy thế mà hai tên vô nhân tính kia vẫn tiếp tục thồn, Thẩm Dự ngẫm mà rớt nước mắt.
Vì Khương Nhu Mễ còn đang trong nước với Thẩm Dự nên hai người không nấn ná lại lâu, sau đăng ký kết hôn ba ngày thì về với nhóc mèo ngay.
Khương Nhu Mễ không thích sống nơi xa lạ, thế nên Thẩm Dự qua nhà hai người hầu hạ nhóc mèo luôn cho khỏe.
Ngày nào Thẩm Dự cũng gọi điện than thở với hai người, than thở sắp bị con trai hai người hành chết luôn rồi.
Mắc gì đêm nó không ngủ ngồi xổm ngay đầu giường mắt sáng quắc, dọa Thẩm Dự sắp lên cơn trụy tim luôn rồi đây! ! !
Dọc đường từ sân bay về nhà, điện thoại Giang Lẫm giật liên tục vì tin nhắn, mở ra mới biết lại là tố tội Khương Nhu Mễ hôm nay phá phách những gì.
Tóm gọn một câu, hai người còn không mau về thì nhóc mèo sắp trèo lên đầu Thẩm Dự nhảy disco tới nơi rồi đấy.
Cách một màn hình Khương Ly cũng có thể nhận thấy Thẩm Dự sắp phát điên tới nơi rồi, cậu mượn điện thoại Giang Lẫm nhắn tin an ủi: “Tụi tôi sắp về rồi, chịu khó chờ xíu nữa nhá.”
Về tới nhà, Khương Ly lấy chìa khóa mở cửa, mới bước vào đã có một nùi trăng trắng bay thẳng tới.
Cậu nhanh tay ôm lấy Khương Nhu Mễ, ngay tức khắc, một tiếng nổ lớn vang lên và rồi dải pháo đủ loại vương vãi đầy đầu.
Đương nhiên Giang Lẫm cũng không thoát vạ, hai người và Khương Nhu Mễ đồng loạt dính một đống pháo hoa hòe hoa sói vô cùng lòe loẹt.
“Bất ngờ chưa! ! !?”
Thẩm Dự khoa chân múa tay với ống pháo to tổ chảng rồi hô lớn: “Tân hôn vui vẻ! ! !”
Phía sau Thẩm Dự là một biểu ngữ nền đỏ chữ vàng to tướng, trên có ghi: “Nhiệt liệt chúc mừng anh Lẫm tân hôn vui vẻ, vui vầy sánh duyên bên anh dâu! ! !”
Giang Lẫm: “.
.
.”
Cảnh tượng quá mức quen thuộc, Giang Lẫm đen mặt vứt vali sang một bên rồi nhào tới túm côt Thẩm Dự đấm cho một trận.
Học ăn học nói học đâu cái thói phá nhà người khác như vậy! !?
Phòng khách văng vẳng tiếng gào xin tha của Thẩm Dự, Khương Ly bật cười xoa đầu Khương Nhu Mễ.
Khương Nhu Mễ dụi dụi tay cậu làm nũng: “Meow~”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Khương Ly thọ 91 tuổi, lần này cậu đi trước Giang Lẫm.
Trước phút cậu lâm chung, Giang Lẫm nhẹ nhàng nâng tay Khương Ly khẽ hôn: “Em cứ nghỉ, lần này tôi sẽ tiễn em, chờ tôi.”
Khương Ly không còn sức nói gì nữa, chỉ biết níu chặt lấy tay hắn mấp máy miệng, sau đó mỉm cười chậm rãi nhắm mắt.
Giang Lẫm hiểu ý Khương Ly.
Cậu nói: “Anh cứ chờ ở đây thật lâu, em đi trước nhé.”
Giang Lẫm không nghe, ngay khi Khương Ly rời đi chưa đi được bao lâu, hắn gọi con trai vào.
Năm Khương Ly 45 tuổi, Giang Lẫm 47 tuổi, hai người nhận một đứa bé làm con nuôi, giờ đứa bé đó cũng đã thành gia lập thất, con cái đề huề cả rồi.
Nhìn con trai, Giang Lẫm bình tĩnh dặn dò: “Cha nhỏ đi một mình cô đơn lắm, cha không yên tâm.”
Con trai nghe hiểu ý hắn, nước mắt chảy dài, chỉ biết đau xót bật thốt một tiếng: “Cha.
.
.”
Giang Lẫm vẫn nắm chặt tay Khương Ly, dịu dàng nhìn cậu đang say ngủ: “Trước kia khi nào cha cũng để em ấy chờ, lần này cuối cùng cũng có cơ hội đền tội rồi.
Chung quy cha còn nợ cha nhỏ của con nhiều điều lắm.”
Đứa con trai nhìn Giang Lẫm, lúc này nước mắt đã giàn dụa.
“Con ra ngoài đi.” Giang Lẫm mỉm cười: “Để cha nhìn em ấy thêm chốc nữa.
Con trai nghe lời Giang Lẫm, cúi người bái lạy rồi ra ngoài để không gian riêng tư cho hai người.
Đêm đó Giang Lẫm nằm cạnh Khương Ly, dần từ giã cõi đời, hưởng dương 93 tuổi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thái Cổ thượng cảnh.
Giữa điện Thái Cổ nghiêm cẩn, một tiểu động mặc đạo phục trắng bước nhanh vào điện, cung kính quỳ gối hành lễ với vị cao nhân trước mắt.
“Chân nhân, con mới nhận được tin Lẫm Uyên chân quân và Khương Ly phủ chủ đã lịch kiếp từ Hư Di Cổ Cảnh về rồi đó ạ.”
Thái Cổ chân nhân đang nhắm mắt tĩnh thần, chưa kịp nói gì thì nắm trăng trắng gần đó đột nhiên nhảy dựng lên, xẹt một cái lao thẳng ra ngoài đại điện.
“Chậm chậm.
.
.”
Tiểu đồng giật mình đang muốn đuổi theo nhưng Thái Cổ chân nhân cản lại: “Để nó đi, nó đợi ngày này lâu lắm rồi.”
“Vâng thưa chân nhân.”
Tiểu đồng xin lui.
Trong thần điện rộng lớn chỉ còn mỗi Thái Cổ chân nhân tùy ý bấm đốt tay, đáy mắt hiển hiện ý cười hiền từ.
“Về là tốt rồi.”
—— THE END ——
——oOo——