Trò Chơi Công Lược Toàn Năng - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


Chương 28


Edit: Mều

Chương 28:

Trường Hà Lạc Nguyệt đã quay được hơn năm tháng, dưới sự nỗ lực của ekip và diễn viên thì đã bắt đầu tiến vào giai đoạn kết thúc.

Hôm nay là cảnh cuối cùng của Liễu Truyền Đăng cùng nam chính Mộ Dung Cảnh diễn cảnh chiến đấu sống còn.

Liễu Truyền Đăng không địch lại nổi Mộ Dung Cảnh, cuối cùng bị kiếm đâm xuyên ngực rồi ngã lên mặt đất.

Liễu Truyền Đăng nằm trong bùn đất, nhìn bầu trời rơi tí tách từng hạt mưa gột rửa vết máu trên mặt hắn, vết thương bị kiếm xuyên qua chảy ra càng ngày càng nhiều máu nhuộm cả nửa người hắn đều là huyết sắc.

Người trước khi chết tựa hồ nhớ lại hồi ức nửa đời, trước mắt của hắn dường như hiện lên một kiếp người của hắn.

Hắn nằm trên tấm gỗ lạnh lẽo bị cung hình đau tới mức thấu tậm tim gan, Triệu Đức Toàn cùng những người kia trói hắn ở trên giường dùng roi đánh gần chết, từng kẻ dám sỉ nhục hắn đều bị hắn tự tay đâm chết, Liễu Đồng thay hắn chặn kiếm rồi rống lên đốc chủ mau chạy đi…. Cùng với bóng lưng quyết tuyệt của Liễu Hà giấu hắn trong sơn động rồi một thân dụ truy binh.

Đời này của hắn chỉ thân cận hai người, một là Liễu Hà, một là Liễu Đồng, hai người đều vì hắn mà chết, làm chủ nhân nhưng lại không thể bảo vệ họ được.

Cuối cùng lại hóa thành cảnh mẫu thân hắn trước khi đưa hắn vào cung kéo tay hắn dặn dò phải ngoan ngoãn, nghe lời.

Nữ nhân kia đã từng xoa đầu, dịu dàng nói với hắn: “Đăng Nhi của ta thật ngoan.”

Nhưng rồi vẫn nhẫn tâm đem hắn vào chốn hoàng cung chẳng khác gì địa ngục. Sau khi bị cung hình, hắn nằm trên giường lạnh hai ngày hai đêm, suýt nữa đã không còn mạng, vô số lần gọi “mẫu thân” nhưng không có người ôm lấy hắn, mỗi ngày mỗi đêm chỉ có tử vong và sợ hãi làm bạn với hắn.

“Mẫu thân…”

Liễu Truyền Đăng cố hết sức đưa tay lên, giơ lên mấy lần rồi bất lực buông xuống, trong miệng ho ra một ngụm máu đen, tầm mắt chậm rãi tan rã.

“Mẫu thân, con đau quá…”

Ống kính kéo ra xa, thân ảnh người kia nằm trong bùn đất dần hóa thành một điểm đen rồi bị nhấn chìm trong trời mưa, ngay cả người nhặt xác giùm hắn cũng không có.

“Cắt!”

Chu Tấn hô lên: “Qua!”

Nghe thấy thanh âm của ông, Khương Ly nằm trong bùn bẩn mở mắt ra, từ dưới đất bò dậy.

Giờ đã là đầu tháng 1, dù không có tuyết rơi nhưng nhiệt độ vẫn dưới 0 độ, Chu Tấn vừa lên tiếng, trợ lý Tiểu Chu đã lập tức cầm áo lông phủ lên người Khương Ly rồi đưa khăn ấm cho cậu.

Y phục trên người Khương Ly đã ướt đẫm, trên người đều là hàn khí, run rẩy nhận lấy khăn mặt tiện tay lau đi vết máu trên mặt và nước bùn. Chu Tấn đi tới bên cạnh và Cận Vũ ban nãy đối diễn với cậu cũng đi tới.

Sau khi Chu Tấn xác nhận không cần quay nữa thì phần diễn chính thức của Khương Ly đã xong, cảnh quay hôm nay cũng kết thúc.

Nhân viên ôm một bó hoa to đến tặng cậu, cậu nhận lấy rồi cảm ơn mọi người. Sau đó mặc trang phục của Liễu Truyền Đăng chụp hình chung với mọi người rồi đăng lên weibo.

Khương Ly V: Chính thức đóng máy. Liễu Truyền Đăng, tái kiến. *ảnh*

Đi tới thế giới này đã được nửa năm, ngoại trừ đóng phim thì Khương Ly còn tham gia các game show, đóng quảng cáo, phỏng vấn. Hiện giờ weibo đã có một ngàn fan, vừa đăng tin đóng máy thì lập tức khung bình luận đều là “Cầu phát sóng”.

Khương Ly tháo lớp trang điểm xong, thay quần áo thường thì nhận được cuộc gọi của Giang Trạm, đối phương thấy cậu đăng trên weibo nên nói muốn qua đón cậu đi ăn cơm tối.

Mặc dù là ngày là đông lạnh nhưng đóng phim cả ngày cũng ra một thân mồ hôi, còn lăn nửa ngày trong bùn nữa, Khương Ly chỉ có thể ở trong trường quay tùy tiện rửa qua cơ thể, định về tắm luôn, vừa vặn đem đống quà của fan về nên hẹn hắn ở phòng ăn gặp.

Fan tặng không ít quà, hộp to hộp nhỏ bọc lại phải hai thùng lớn. Khương Ly ôm không xong, Giang Trạm không ở nhà nên nhờ Phùng Đông mỗi người một thùng ôm từ dưới bãi đậu xe đi thang máy lên.

Tuy đã làm người quản lý của Khương Ly nửa năm nhưng đây là lần đầu tiên Phùng Đông lên nhà cậu, hai người ôm hai thùng, vừa đi vừa nói chuyện về nhiệm vụ tiếp theo.

Không giống nhiều nghệ nhân khác phải cần người quản lý đi tranh thủ, công việc của Khương Ly đều là do công ty trực tiếp sắp xếp, hơn nữa tất cả đều là tài nguyên tốt. Phùng Đông thề trong hai mươi năm làm quản lý tới giờ, Khương Ly là nghệ nhân mà anh quản lý nhàn nhất.

“Sắp tới sẽ nghỉ ngơi một thời gian, sau khi kết thúc sẽ làm khách quý cho một chương trình, quay trong vòng ba ngày. Tất cả đều được lên lịch rồi, lát nữa tôi sẽ gửi Wechat cho cậu.”

“Được.” Khương Ly không có dị nghị gì, vừa vặn tuần này có thể về quê một chuyến, năm nay là năm nhuận nên dù là tháng một nhưng thời gian ăn tết vẫn còn.

“Khoảng thời gian này cậu cực khổ rồi, nghỉ ngơi cho tốt. Nếu muốn đi đâu chơi thì tôi có thể đặt vé máy bay với khách sạn giùm cậu.” Phùng Đông hỏi.

“Em muốn về quê.” Khương Ly lắc đầu, lần trước về gấp quá nên chưa kịp chăm sóc tốt mẹ Khương.

Lúc này thang máy đã lên tới phòng Khương Ly, hai người ôm hai thùng đi ra ngoài, Phùng Đông vừa đi vừa nói: “Cũng tốt, khi nào về thì nói tôi một tiếng, tôi sẽ đặt máy bay cho.”

Lúc này thang máy bên cạnh cũng ngừng lại, cửa thang máy vừa mở, người ở bên trong đi ra, Phùng Đông theo bản năng liếc mắc nhìn, thấy rõ người tới thì bước chân đột nhiên ngừng lại.

“Giang, Giang tổng?”

Người bước ra chính là Giang Trạm, Phùng Đông không ngờ ở đây sẽ thấy hắn, kinh ngạc chào hắn rồi dùng tay kéo Khương Ly sang bên cạnh nhường đường, đồng thời kéo ống tay áo Khương Ly ra hiệu cậu đừng đứng yên, nhanh chóng chào hỏi.

Khương Ly không ngờ Giang Trạm lại về sớm như thế, vừa nãy ở trong điện thoại đã nói sẽ gặp ở phòng ăn mà, cậu nhìn hắn: “Sao anh lại ở đây?”

Giang Trạm còn chưa trả lời thì Phùng Đông đã bị câu hỏi không lễ phép cậu dọa hết hồn, còn không kịp cân nhắc ý tứ trong lời nói của Khương Ly đã dùng sức kéo áo Khương Ly, nói với Giang Trạm: “Giang tổng, thật xin lỗi. Khương Ly là do cậu ấy quá kinh ngạc khi nhìn thấy ngài, ngài đừng để ở trong lòng…”

“Trở về đón em.”

Giang Trạm không để ý lời xin lỗi của anh, chỉ đáp lời Khương Ly, đi tới tự nhiên nhận thùng giấy trên tay Khương Ly, thấy nhiều hộp quà ở trong đó nên hỏi: “Gì đây?”

“Quà fan tặng.” Khương Ly nói, “Hơi nặng chút, anh đi từ từ.”

Khương Ly vừa nói vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, Giang Trạm ôm thùng đi vào, Khương Ly vừa quay đầu lại thấy Phùng Đông đứng ở đằng xa ôm thùng, sắc mặt vi diệu.

“Anh Phùng?” Khương Ly vẫy tay gọi, “Mau vào đi.”

Phùng Đông: “…” Tôi chỉ muốn mau về nhà thôi.

Sau khi vào phòng để đồ xong, Khương Ly hỏi Phùng Đông có muốn ở lại ăn tối không, Phùng Đông có cảm giác trong nháy mắt có tầm mắt ác liệt tập trung lên lưng anh, không cần nhìn cũng biết là sát khí đến từ đại boss, anh không hề nghi ngờ là chỉ cần anh đáp ứng thì ngày mai anh có thể xách túi vải cuốn gói rời đi.

Làm người quản lý của Khương Ly lâu như vậy, anh vẫn luôn biết Khương Ly có người chống lưng, nhưng không cố gắng đi tìm hiểu đối phương là ai, dù sao có một số việc không biết sẽ tốt hơn, ngoài ra Khương Ly giữ bí mật rất tốt, nếu như không phải hôm nay tới đây thì anh căn bản không biết người sau lưng Khương Ly là Giang Trạm.

Thế nhưng sau khi khiếp sợ thì lại có chút trong dự tính, thử nghĩ trong công ty ngoại trừ Giang Trạm thì còn ai có thể cho một người mới đãi ngộ của một nghệ nhân hạng A? Tài nguyên trên tay Khương Ly hiện giờ đều là ngang bằng với người “hot” nhất công ty.

Hơn nữa từ hành động ôm thùng giúp Khương Ly vô cùng thành thạo kia thì tình cảm hai người tựa hồ rất tốt, Khương Ly đã từng ở trong game show nhắc tới người tặng mèo cho cậu là người rất quan trọng, nghĩ như thế thì chắc chắn là Giang Trạm.

Ở trong ánh mắt của Giang Trạm, Phùng Đông cơ hồ là tay cùng tay, chân đều bước đi ra khỏi cửa nhà họ, vừa vào thang máy mới hít một hơi thật sau, âm thầm cảm thán một câu: “Chời ơi má ơi.”

Khương Ly tắm xong thì ra ngoài ăn cơm với Giang Trạm, tiện đường nói với dự định về nhà của mình cho hắn biết.

“Trở về mấy ngày? Khi nào thì đi?” Giang Trạm hỏi.

“Một tuần, mai sẽ đi.” Khương Ly cười nói, đường về quê hơi xa nhưng được cái non xanh nước biếc, cũng là nơi thư giãn rất tốt.

“Khương Nhu Mễ không được mang lên máy bay, anh giúp em chăm sóc nó.”

Giang Trạm gật đầu: “Anh sẽ bảo Kỷ Thư giúp em đặt vé.”

“Không cần đâu, anh Phùng nói sẽ…”

Giang Trạm ngẩng đầu liếc nhìn cậu, Khương Ly thức thời đổi giọng: “Được được được, anh sắp xếp đi.”

Sau khi về thì Khương Ly nhắn tin cho Phùng Đông nói ngày mai mình sẽ đi, vé máy bay đã sắp xếp xong, chờ trở về sẽ liên hệ anh.

Trong tin nhắn, Ngôn Tỳ và Phùng Nhã Đình chúc mừng Khương Ly đã đóng máy, Khương Ly nhắn lại cho họ rồi đi vào phòng xếp quần áo, đúng lúc nghe thấy Giang Trạm gọi điện cho Kỷ Thư đặt cho hắn hai vé máy bay.

Hai vé?

Khương Ly đứng ở sau lưng, đợi hắn gọi xong mới lên trước hỏi: “Sao đặt hai vé? Anh cũng muốn đi sao?”

Giang Trạm quay đầu nhìn cậu: “Không vui?”

“Dĩ nhiên không phải.” Khương Ly cười nói, trong mắt là sự vui vẻ, “Tất nhiên là vui rồi, nhưng Khương Nhu Mễ phải làm sao giờ?”

“Để Kỷ Thư mang về là được, bạn gái cậu ta cũng nuôi mèo nên biết cách chăm.” Giang Trạm đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai Kỷ Thư tới đây đưa họ ra sân bay tiện thể mang Khương Nhu Mễ về.

Nếu hắn sắp xếp xong thì Khương Ly không còn ý kiến gì nữa.

Ngày hôm sau, hai người đáp máy bay tới L thị. Tới L thị rồi thì ở lại nghỉ một đêm, trời vừa sáng liền đáp lên xe về Dương trấn.

Từ thành phố về khoảng sáu tiếng, hơn nửa đường là đi dường đất, hơn nữa trên đường đi còn đón thêm nhiều khách. Chờ về tới trấn, lúc bước xuống xe thì sắc mặt Giang Trạm đã khó có thể hình dung, vừa nghe Khương Ly nói còn muốn từ trên trấn đi xe ba bánh về trong thôn, đầu hắn đã ân ẩn đau, hắn tự nhéo mi tâm mình, cảm thấy mình bị trúng tà rồi mới cùng cậu chạy tới đây.

Giang Trạm lớn tới nhường này rồi nhưng là lần đầu tiên đi xe ba bánh. Đường trong thôn cũng không hề bằng phẳng, hắn ngồi trên xe mà cảm thấy như đi xe đụng, cái mông tựa hồ chưa từng chạm ghế.

Cũng may từ trấn xuống không xa lắm, đi xe ba bánh chỉ mất mười mấy phút.

Tuy một đường xóc nảy nhưng hoa thơm chim hót hòa cùng không khí trong lành của nông thôn khiến tâm tình Giang Trạm khá hơn một chút, ôm lấy lễ vật chuẩn bị cho mẹ Khương cùng về nhà với Khương Ly.

Trong thôn đều là nhà dân tự xây, phần lớn là nhà hai tầng. Nhà Khương Ly ở gần cửa thôn, tường ngoài không được sơn để lộ gạch đỏ bằng phẳng khá cũ, hiển nhiên là đã xây được khá lâu.

Cửa ngoài không có đóng, từ bên ngoài đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười, hai người mới vừa vào đã nghe thấy giọng phụ nữ trung niên nói: “Có thích hợp hay không cũng chưa nói trước được, không vội kết hôn, trước gặp mặt xem có hợp duyên không. Tôi nói với chị đây chính là nữ thạc sĩ đó! Học vị cao thế hoàn toàn xứng với Khương Ly nhà chị, không thiệt đâu!”

Giang Trạm: “…??”

Tôi vượt chông gai tới đây là để nhìn Khương Ly về đi xem mắt?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN