Trò Chơi Công Lược Toàn Năng - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


Chương 31


Edit: Mều

Tuy hai người trước đây không khác gì người yêu nhưng dù sao mặt ngoài vẫn là một bản hợp đồng.

Bây giờ đã xác định quan hệ, Giang Trạm cũng cảm giác tâm tình có sự thay đổi nhưng cụ thể khác chỗ nào lại không nói ra được, chỉ là tầm mắt luôn không tự chủ xoay quanh Khương Ly, ban đầu không muốn tới gần chuồng gà cũng đi qua đó.

Ở quê nhà thì một ngày thường trôi qua khá nhanh, đảo mắt đã hết một tuần, hai người quay trở về thành phố S.

Sau khi quay về, Khương Ly bắt đầu bận rộn trong công việc, ngày thứ hai liền bay tới thành phố C đi quay show thực tế xong lại chạy tới phim trường.

Giang Trạm vì cùng cậu về quê mà công việc dồn lại cũng không ít, vừa trở về đã bận họp không kịp chớp mắt, hai người bận rộn với công việc của mình, mỗi ngày chỉ có thể liên lạc bằng video call, song phương đều được cảm nhận tư vị thế nào gọi là “một ngày không gặp tựa như cách ba thu”.

Trước khi Trường Hà Lạc Nguyệt quay xong, công ty đã đưa mấy quyển kịch bản tới cho Khương Ly xem, trong đó có phim thần tượng hiện đại, phim truyền hình công nghiệp đô thị, phim gián điệp,… sau vài lần nghiên cứu, cậu chọn bộ phim kháng chiến tên “Nằm Vùng”.

Kịch bản công ty đưa đều là do công ty tự mình đầu tư chế tác kịch bản, không cần phải thử vai. Nhân vật của Khương Ly đóng là nam chính, một tiểu thiếu gia nhà giàu tên Lục Mân Vũ, sau khi du học ở nước ngoài trở về thì vô tình bị cuốn vào cuộc kháng chiến giữa Nhật – Trung.

Đây là một câu chuyện về tiểu thiếu gia nhà giàu trưởng thành thành quân nhân xuất sắc bảo vệ quốc gia, thời điểm weibo đoàn phim Khương Ly là nam chính, dưới bình luận có khen cũng có chê, trong đó người reo hò khen hay chiếm hai phần ba.

Trong mắt rất nhiều người, quân nhân là người gánh vác trên vai sứ mệnh bảo vệ đất nước, hình tượng phổ biến đều là nam nhân cao to, cơ bắp đầy mình nhưng Khương Ly quá đẹp, một số người cho rằng cậu lại không hợp với hình tượng quân nhân.

Đối với chuyện này Khương Ly không thèm để ý, toàn tâm toàn ý đặt ở việc quay phim, bởi vì có nhiều chuyện chỉ dùng miệng là vô ích, muốn ngăn chặn miệng người khác chỉ có thể dùng thực lực.

Kiếp trước Khương Ly đã từng đóng qua vai quân nhân, khi đó vì muốn thể hiện được hết bản sắc của quân nhân, cậu đã dùng quan hệ của mình tới nơi huấn luyện bộ đội một tháng, cùng ăn cùng ở cùng tập luyện với quân nhân thật sự.

Cho nên lần này quay phim cũng không khó, vào ngày đầu tiên tới phim trường sự thành thạo trong lắp ráp súng cùng sức ngắm bắn chuẩn xác cao của cậu đã khiến mọi người giật mình không thôi.

Kết thúc một ngày quay, Khương Ly trở lại khách sạn, đem tất cả bùn đất dính trên người rửa sạch rồi sau đó gọi video cho Giang Trạm giống như thường ngày.

Lúc Giang Trạm nhận cuộc gọi là lúc hắn đang giám sát Khương Nhu Mễ tập thể dục.

Hiện giờ Khương Nhu Mễ đã hơn tám tháng, từ khi về đây toàn ăn với ăn giờ đã thành một quả bóng tròn vo màu trắng. Mấy ngày nay Khương Ly ở bên ngoài đóng phim, Giang Trạm sợ nó chỉ ăn không động dễ sinh bệnh nên ở nhà đều bắt nó mỗi ngày phải chạy nửa tiếng trên máy chạy bộ, không tập sẽ không cho cá khô nhỏ khiến Khương Nhu Mễ hận không thể cùng hắn đồng quy vu tận.

Sau khi bật video call, âm thanh của Khương Ly từ điện thoại truyền tới khiến Khương Nhu Mễ từ máy chạy bộ lập tức nhảy lên nhào tới trên người Giang Trạm, hướng điện thoại kêu to không ngừng, trong thanh âm đều là phẫn nộ và oan ức.

“Làm sao vậy?” Khương Ly cười nói, “Giang Trạm, anh mau đẩy mặt Khương Nhu Mễ ra đi. Mặt nó quá béo rồi, màn hình điện thoại 6 inch cũng không chứa nổi.”

“Meo!!!” Khương Nhu Mễ kéo tay cầm điện thoại của Giang Trạm, dùng sức chọt mặt lên màn hình, bụng đầy oan ức khó nói nên lời, chỉ có thể kêu réo meo meo không ngừng.

Giang Trạm bị nó kêu tới phiền, trực tiếp ôm nó ra ngoài vửa, nhìn từ trên cao xuống, vẻ mặt ghét bỏ: “Lăn ra ngoài, bóng-đèn-béo!”

Nói xong đóng cửa cái rầm.

Khương Nhu Mễ: “…”

Không có mèo ngốc ở đây, tai Giang Trạm cuối cùng cũng được thanh tịnh, vừa mới ngồi xuống ghế đã nghe Khương Ly nói: “Giang Trạm, anh bắt nạt con trai của em, sao người làm ông nội như anh lại hư như vậy?”

“Em nói ai là ông nội?” Giang Trạm để điện thoại lên giá đỡ, ngữ khí nguy hiểm hỏi.

Nghe ngữ khí của hắn biến đổi, Khương Ly lập tức đổi giọng: “Em là ông nội, anh là ba ba được chưa? Hahaha.”

“…”

Lời này ngược lại là Khương Ly chiếm tiện nghi, bối phận cao hơn hắn.

Giang Trạm nhìn người trong video cười tới lăn lộn trên giường, hận không thể kéo cậu ra ngoài đánh cho một trận, miễn cho ba ngày không đánh lại nhảy lên mái nhà lật ngói.

Hai người đang trò chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Khương Ly nói với Giang Trạm “Anh chờ một chút”, đặt điện thoại lên giường rồi đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa chính là Phùng Đông đang cầm theo hai túi lớn, vừa đi vừa hỏi Khương Ly: “Chưa ngủ thì tốt, mua đồ ăn khuya cho cậu đây.”

“Cảm ơn anh Phùng.”

Lúc ăn cơm tối Khương Ly không có khẩu vị nên chỉ tùy tiện ăn vài miếng, không ngờ Phùng Đông lại chú ý tới. Đúng lúc cậu vừa tắm xong cũng đối bụng, cậu mở túi ra nhìn thấy Phùng Đông mang cho cậu cháo thịt cùng sủi cảo, tâm lý có chút cảm động: “Anh Phùng, anh và Tiểu Chu đã ăn chưa?”

“Chúng tôi cùng mua, để Tiểu Chu mang về phòng rồi.” Phùng Đông nói, từ một túi khác lấy ra hai chai thuốc cho Khương Ly, “Đây là thuốc trị thương mua cho cậu, trước tiên thoa thuốc rồi…”

“Thuốc trị thương gì?”

Một thanh âm cắt ngang lời Phùng Đông, trong phòng này chỉ có hai người Khương Ly và Phùng Đông bỗng nhiên có thanh âm khác khiến Phùng Đông sợ hết hồn, theo phản xạ kéo Khương Ly sang bên cạnh, lên tiếng hỏi: “Ai đang nói chuyện?”

“Là tôi, Giang Trạm.”

“…”

Tay kéo Khương Ly của Phùng Đông cứng đờ rồi nghe Giang Trạm nói tiếp: “Anh vừa mới nói thuốc trị thương gì? Khương Ly bị thương?”

“Trầy da thôi mà.” Khương Ly sợ hắn lo lắng, đi tới cầm điện thoại trên giường, an ủi nói, “Đừng lo, không phải chuyện gì to tát.”

“Bị thương chỗ nào? Cho anh nhìn một chút.” Giang Trạm hỏi.

“Thật sự không có gì…”

“Để anh xem.”

Giang Trạm nhấn mạnh, mang theo ý không được từ chối, trong lòng Khương Ly biết không cãi lại được nên không tranh cãi với hắn: “Được rồi, lát nữa cho anh xem.”

Phùng Đông nghe bọn họ đối thoại mà đứng ngồi không yên, nghe đến đó liền biết trong lòng có ở lại nói nữa có khi cả bát cơm cũng không giữ được nên vội vàng hỏi thăm Giang Trạm, nói cho Khương Ly cách sử dụng thuốc trị thương rồi lập tức rời đi.

Sau khi anh đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Khương Ly.

Đem điện thoại đặt lên giá đỡ trên bàm, Khương Ly kéo ghế ngồi xuống, cười híp mắt với Giang Trạm, nói: “Vết thương của em ở chỗ tương đối riêng tư, anh thật sự muốn xem sao? Em sợ sau khi anh xem thì đêm nay một người lại không ngủ được.”

Ở chỗ tương đối riêng tư…

Giang Trạm cũng đoán được đại khái, trầm mặc một hồi, ngữ khí kiên định nói: “Xem.”

Mấy ngày nay, chuyện nên làm hay không nên làm hai người cũng đều đã làm rồi, đừng nói là xem vết thương, để lõa thể cùng tắm cũng là chuyện thường xảy ra, cho nên Khương Ly không cảm thấy có gì không tiện, đứng lên trực tiếp cởi quần ngủ lộ ra quần lót màu trắng.

Vì không muốn đụng tới vết thương nên lúc này cậu mặc quần lót tam giác, tương đối ít vải, lớp vải mỏng manh cơ hồ không phủ kín hết cái mông vểnh của cậu.

Bất quá lực chú ý của Giang Trạm hiện tại không ở chỗ này mà là ở chỗ bị trầy xước trên mông Khương Ly.

Vết thương của Khương Ly ở dưới mông một chút, là lúc buổi chiều đóng phim bị thương. Vết thương ước chừng bảy tám cm, tróc hết một mảng da, có thể tưởng tượng được lúc vừa bị thương đã đau như thế nào.

Lông mày Giang Trạm nhíu chặt lại: “Này mà còn nói chỉ là ngoài da?”

“Kỳ thật chỉ là nhìn nghiêm trọng chứ không có tổn thương đến thịt, chờ da lành lại là không có chuyện gì nữa.” Khương Ly nói.

Kiếp trước làm diễn viên, cậu đã từng nhận không ít thương tổn, nghiêm trọng nhất là một lần đóng phim võ thuật bị đứt dây cáp, cả người bị rơi xuống vách núi, cũng may có cành cây cản lại, chỉ bị gãy chân với xương sườn, bằng không thì cả mạng cũng mất.

Giang Trạm nghe cậu không quan tâm tới vết thương thì mím môi: “Trước tiên thoa thuốc lên đã.”

“Chờ lát nữa, em còn chưa ăn, ăn xong rồi thoa.” Khương Ly vừa nói vừa lấy đồ ăn khuya ra, cũng lười mặc quần, đằng nào lát nữa cũng phải thoa thuốc nên cứ mặc mỗi quần lót bắt đầu ăn.

Lúc này đã hơn mười giờ tối, Giang Trạm nghe cậu nói chưa ăn cơm, ngữ khí liền mất hứng: “Đoàn phim không có đặt cơm sao?”

“Có đặt.” Khương Ly ăn hai miếng sủi cảo, nhìn hắn đùa giỡn nói, “Khả năng là vì không có anh bên cạnh nên không có khẩu vị. Giờ thấy anh nên khẩu vị cũng được mở ra, giống như câu nói “tú sắc khả xan*” ấy.”

(*tú sắc khả xan: Là thành ngữ chỉ vẻ đẹp của người phụ nữ hoặc phong cảnh. Trong một số trường hợp cũng có thể hiểu là nhìn người đẹp là thấy no rồi.)

Giang Trạm: “…”

Từ sau khi hai người xác định quan hệ, miệng lưỡi Khương Ly giống như được mở phong ấn, nếu không phải hắn biết cậu trước đây chưa từng hẹn hò với ai thì Giang Trạm quả thật nghĩ cậu chính là thầy giáo tình yêu, thật sự là không biết xấu hổ.

Ăn xong, dưới sự giám sát của Giang Trạm, Khương Ly thoa thuốc lên vết thương.

Chính mình bôi thuốc có chút không tiện nhưng vị trí mẫn cảm nên không thể nhờ người khác, Khương Ly vừa thoa thuốc vừa nói với Giang Trạm: “Anh đừng có nhìn chằm chằm em nữa, mắt anh nóng như lửa sắp thiêu cháy em luôn rồi.”

“…” Giang Trạm dời tầm mắt, khẽ mắng một câu: “Nói hươu nói vượn.”

“Nói hươu nói vượn chỗ nào?” Khương Ly dán sát lên màn hình, “Anh có dám nói anh không phải nhìn chằm chằm mông em thử xem? Anh không có tưởng tượng chuyện gì đó không trong sáng?”

“…Không có.” Giang Trạm bị nhìn thấu tâm tư, ngữ khí có chút chột dạ.

“Vậy à…” Khương Ly kéo dài thanh âm, nghiêng đầu cười cười với hắn, “Nhưng em có.”

“…”

“Giang Trạm.” Khương Ly thả nhẹ thanh âm mang theo ý tứ câu dẫn, “Chúng ta nửa tháng chưa làm rồi, anh không khó chịu sao?”

“…”

“Từ sáng tới tối chỉ có một mình ngủ, em rất rất nhớ anh.”

Đối phương tắt video.

Khương Ly dừng hai giây rồi gục xuống bàn cười thành tiếng, cười đủ liền ghi âm gửi tin cho Giang Trạm.

Một bên khác, Giang Trạm rõ ràng đã nổi lên phản ứng ở nơi nào đó, trong lòng mắng nhóc khốn nạn Khương Ly vô số lần, hít thở sâu hai lần mới mở đoạn ghi âm cậu gửi.

“Nghỉ ngơi sớm đi, yêu anh.”

Lặp lại đoạn ghi âm mấy lần, khóe miệng Giang Trạm giương lên, tay nhắn lại ngủ ngon rồi gọi điện thoại cho Kỷ Thư đặt vé máy bay ngày mai tới Giang thành.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Trạm và Kỷ Thư cùng bay tới Giang thành, Khương Nhu Mễ gửi nhờ bạn gái Kỷ Thư chăm sóc.

Xuống máy bay, hai người trực tiếp đi tới nơi quay phim Nằm Vùng, sau khi nói rõ thân phận với nhân viên liền tiến vào phim trường.

Đây là cảnh diễn chạy trốn, Khương Ly đóng vai Lục Mân Vũ bị phát hiện thân phận nằm vùng, cùng với Triệu Khê tới tiếp ứng cùng nhau phá vòng vây để chạy, trong quá trình Khương Ly suýt nữa trúng đạn, Triệu Khuê nhào tới ôm cậu ngã xuống đất.

Lúc tiến vào Giang Trạm vừa vặn thấy cảnh này, từ hướng của hắn nhìn lại thấy đôi môi của Triệu Khuê chạm lên mặt Khương Ly, hai tay ôm chặt lấy eo Khương Ly.

Giang Trạm: “…”

…Má, không có lần tham ban nào mà vui vẻ cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN