Edit: Tuyền
Beta: Cam
– —————————
Con mèo nhỏ nằm úp sấp trong hộp giấy, Khương Ly đẩy đống giấy ra ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến mèo con run lên từng đợt, lén nhìn hắn vài giây rồi cố gắng kêu lên một tiếng.
Bộ lông trên người nó hiện giờ vô cùng bẩn, vừa dính vừa ướt, một cái chân trước thì quấn băng gạc, nhìn rất chật vật, yếu ớt.
Đây là một con mèo nhỏ bị thương.
Khương Ly thấy thế, không nói hai lời liền ngồi xuống, bê chiếc hộp giấy bên cạnh thùng rác này ra chỗ khác rồi mở ra, duỗi tay ôm lấy vật nhỏ trong đó mà không hề để ý đến những thứ bẩn thỉu trên người nó.
Trì Phóng cũng ngồi xuống, thắc mắc hỏi: “Mèo con ở đâu ra mà lại bẩn như thế này?”
“Chắc là bị bỏ rơi.” Khương Ly lấy tay nâng nó lên, liếc nhìn chiếc hộp dưới đất, phát hiện những thứ hôi thiu bẩn thỉu đó là bãi nôn của mèo nhỏ này, nghĩ rằng nó có thể đang bị bệnh, liền nói với Trì Phóng bên cạnh, “Cậu có thể về nhà lấy khăn mặt hay giấy gì đó được không?”
“Đợi một lát.”
Trì Phóng nói xong liền chạy thẳng lên lầu, rất nhanh đã thấy hắn cầm một cái khăn mặt sạch sẽ xuống, còn có cả hộp giấy nữa.
“Cảm ơn.” Khương Ly lấy khăn mặt trải dưới đáy hộp, cẩn thận ôm mèo nhỏ này bỏ vào, nhấc hộp lên, nói với Trì Phóng, “Tớ đưa nó đi bệnh viện trước, trà sữa phải hẹn cậu hôm khác rồi.”
Trì Phóng liếc nhìn mèo nhỏ đang nằm úp sấp trong hộp, nghĩ thầm đi bệnh viện nhất định sẽ tốn không ít tiền, mà Khương Ly thì lại không phải kiểu có nhiều tiền trên người, liền nói: “Tôi sẽ đi với cậu.”
“Được.”
Hai người đón xe đi bệnh viện thú y gần tiểu khu này nhất, trên đường đi mèo nhỏ này nôn đến hai lần, Khương Ly gọi nó cũng không kêu tiếng nào nữa, nếu không phải nó vẫn còn thở, Khương Ly đã nghĩ là nó đi rồi.
“Kiên trì thêm chút nữa.” Khương Ly nhỏ giọng nói với nó.
Đến bệnh viện, Khương Ly ôm hộp vội vã xuống xe, Trì Phóng trả tiền xong cũng vội chạy theo.
Sau khi bác sĩ nhìn thấy mèo nhỏ yếu ớt này lập tức thay đổi sắc mặt, một bên dặn dò y tá chuẩn bị thiết bị cấp cứu, một bên nghiêm nghị nói với hai người: “Tại sao nó thành như vầy rồi mới đưa đến đây, bộ hai người không muốn nó sống nữa sao?!”
Bác sĩ cứ liên tục trách cứ làm Trì Phóng có chút khó chịu: “Ông nói cái gì vậy? Rõ ràng là….”
“Thật ngại quá.”
Khương Ly ngăn hắn lại, nói với bác sĩ: “Là chúng tôi đến muộn, phiền ông cứu nó giúp ạ.”
Nhìn thái độ thành khẩn của cậu, sắc mặt bác sĩ mới tốt lên được một chút, gật nhẹ đầu, đi vào phòng cấp cứu.
Khương Ly và Trì Phóng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn chứ không thể đi vào, tay Khương Ly lúc nãy ôm mèo nhỏ bị dính chút bãi nôn của nó, đi vào vệ sinh rửa sạch xong liền trở về trông coi.
Cấp cứu kết thúc, mèo nhỏ này bước đầu được chuẩn đoán là bị dính vi khuẩn bệnh độc dẫn đến phát bệnh, bị nôn mửa cùng một số triệu chứng không xác định, muốn xác thực nguyên nhân thì phải chờ nguyên bộ kết quả kiểm tra, ngoài ra, chân bên trái có dấu vết bị gãy xương, hẳn là do bị ngã từ trên cao xuống, tình huống rất là không tốt.
“Tình huống như thế chắc chắn không phải bị ngày một ngày hai, tại sao bây giờ hai người mới đưa đến?” Bác sĩ cau mày, giọng điệu vô cùng khó chịu, nếu đến chậm thêm một chút, vật nhỏ này liền đi đời, “Nếu đã nuôi nó thì phải phụ trách, các cậu đây là không tôn trọng sinh mệnh của chúng!”
“Hôm nay bọn tôi mới nhặt được nó, ok? Đừng có mà chưa phân biệt trắng đen trái phải liền mắng chửi người khác.”
Liên tục bị mắng hai lần, Trì Phòng không nhịn được nên nổi giận phản bác lại.
Bác sĩ sững sờ: “Đây không phải mèo của các cậu?”
“Là của bọn tôi.” Khương Ly ở bên cạnh nhẹ giọng nói, ánh mắt kiên định nhìn bác sĩ, “Từ hôm nay trở đi nó là mèo của bọn tôi, phiền ông mau cứu nó, làm ơn.”
“Tôi hiểu rồi.” Bác sĩ gật đầu, có chút lúng túng với những lời mình vừa nói,” Thật ngại quá, tôi trách lầm các cậu, nhưng mà tình huống của mèo nhỏ này khá nghiêm trọng, các cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hơn nữa, phí chưa bệnh cũng tương đối đắt đấy.”
Nói tới đây, ông thấy tuổi tác của Trì Phóng và Khương Ly cũng không lớn, nhiều lắm cũng chỉ là học sinh cấp 3 thôi, liền nói: “Trên người vật nhỏ này có dấu vết từng trị liệu qua, tôi nghĩ chủ nhân lúc trước của nó từng đưa đi viện, mà rất có thể là vì phí chữa bệnh quá đắt nên nó mới bị vứt bỏ, nên tôi kiến nghị các cậu tốt nhất là nói chuyện chữa bệnh này với người lớn trong nhà.”
Khương Ly nhìn về phía Trì Phóng, Trì Phóng hiểu ý cậu, vốn hắn đi theo cũng là vì việc này, vì vậy nói với bác sĩ: “Tôi biết rồi, ông chỉ cần chú tâm cứu nó là được.”
Bác sĩ nhìn cách ăn mặc của hắn không giống nhà nghèo, nếu hắn không ngại thì ông cũng không nói thêm gì nữa, dặn dò y tá dẫn bọn họ đến xem mèo nhỏ.
Mèo nhỏ được đặt bên trong lồng giữ nhiệt, trên người nó có vài cái ống, nó nhắm măt lại nên không biết là đang ngủ hay bị ngất đi, thân thể nhỏ của nó co ro, bụng nhẹ nhàng chập trùng, chứng minh nó vẫn còn sống.
Như bác sĩ nói, đại khái nó bị bệnh, muốn chữa bệnh thì phải bỏ tiền nên mới bị chủ nhân trước bỏ rơi.
Khương Ly để tay lên bên trên lồng giữ nhiệt, đầu ngón tay nhẹ nhàng m.ơn trớn một chút.
“Tôi đi trả viện phí trước, cậu chờ ở đây.” Trì Phóng bên cạnh nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Khương Ly gật nhẹ đầu, ánh mắt không hề di chuyển mà nhìn mèo nhỏ bên trong, trong lòng cầu mong nó mau tỉnh lại.
Đến buổi chiều, mèo nhỏ vẫn không tỉnh lại, trong lúc mê man nó còn mất kiểm soát đến hai lần, hơn nữa tình trạng cơ thể ngày càng yếu, có thể nói là vô cùng không ổn.
Khương Ly gọi điện thoại cho tiệm cà phê xin giám đốc cho nghỉ, sau đó một tấc cũng không rời khỏi bệnh viện, Trì Phóng cũng không rời đi, sau khi gọi điện thoại cho ông ở nhà thì cùng cậu trông coi mèo nhỏ kia.
Đến buổi tối, nhìn nó bị mang vào phòng cấp cứu lần thứ hai, trong đầu Khương ly đều là câu “Mong các cậu chuẩn bị thật tốt tâm lý.” của bác sĩ, vô cùng căng thẳng đứng bên ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt mờ mịt luống cuống.
Cậu đang nhớ tới Khương Nhu Mễ.
Đời trước, Khương Nhu Mễ sống mười sáu năm.
Mười sáu năm ấy đối với Khương Ly mà nói nó chỉ là một phần nhỏ trong đời nhưng đối với Khương Nhu Mễ mà nói, đó chính là cả đời của nó, nó dùng cả đời để làm bạn cùng Khương Ly và Giang Trạm.
Khương Nhu Mễ ra đi rất an bình, nó chết già, không bị ốm đau nhiều, chỉ là tuổi tác quá lớn, thân thể cùng tinh thần đều không được tốt như trước nữa, cả ngày đều nằm cạnh cửa sổ mà ngủ gật.
Trước khi nó mất, nó cọ vào mu bàn tay Khương Ly một cách rất thân mật, sau đó giương nanh múa vuốt với Giang Trạm một chút, chỉ là nó quá già rồi, móng vuốt sau khi hạ xuống liền không bao giờ nâng lên lần nữa.
Khương Ly vẫn còn nhớ một ngày trước khi Khương Nhu Mễ bị đem đi hỏa táng, nửa đêm, Giang Trạm ngồi ở ổ mèo của Khương Nhu Mễ thật lâu.
Nếu như nói kết thúc thế giới trước Khương Ly không nỡ bỏ nhất là ai, ngoại trừ Giang Trạm thì chính là Khương Nhu Mễ.
Khi xốc đống giấy lên nhìn thấy vật nhỏ trong đó, cậu như đã về đến thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Khương Nhu mễ, chúng nó đều nhỏ như vậy, dễ thương như thế, và, cũng thật yếu ớt.
Bác sĩ mắng không sai, nếu mình phát hiện nó sớm một chút và đưa nó đến đây sớm hơn thì có lẽ nó sẽ không phải chịu khổ như bây giờ.
Trì Phóng nhìn cậu thất hồn lạc phách đứng ở cửa, thần sắc cô đơn khổ sở, biết cậu lo lắng mèo nhỏ kia nên muốn vỗ vỗ bờ vai của cậu an ủi một chút, nhưng vừa mới đụng vào lại bị cậu duỗi tay nắm chặt lấy.
Lòng bàn tay Khương Ly đầy mồ hôi, thậm chí còn có chút run rẩy không thể kiềm chế.
Cậu ấy đang sợ.
Trì Phóng hơi kinh ngạc, nắm lấy tay cậu: “Cậu…..”
“Sẽ không có việc gì phải không?” Khương Ly ngẩng đầu nhìn hắn, giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó có thể làm mình trấn định lại, cậu nắm thật chặt tay của Trì Phóng, sức lực thật lớn khiến cả mu bàn tay của hắn đỏ lên.
“Nó sẽ không sao phải không?” Cậu lại hỏi một lần.
Trì Phóng đối diện đôi mắt đỏ ửng của cậu, tâm tình của hắn như bị lây nhiễm, trong lòng bỗng có chút khó chịu, ngẩng đầu nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, giơ tay xoa đầu Khương Ly, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, sẽ tốt lên mà.”
—— đừng khóc, nếu như không tốt thì tôi sẽ đền lại cho cậu một con mà.
Trong lòng Trì Phóng cam kết.
Hai người chờ ở bên ngoài một lúc lâu, khi nghe bác sĩ thông báo tình huống của mèo nhỏ đã tạm thời ổn định, cả hai không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Khương Ly mềm oặt mà ngồi ở trên ghế dài, đầu dựa vào tượng, nhìn Trì Phóng đang đứng dựa tường trước mặt
Bên trong ánh đèn sáng choang kia, thiếu nhiên đẹp trai cao ráo duỗi tay búng trán cậu một cái, nở nụ cười, “Nó sẽ tốt lên mà, đừng lo lắng.”
“Ừm!”
Khương Ly nhẹ giọng đáp lại, đập tay với hắn.
Vật nhỏ ở bệnh viện ba ngày, thân thể từ từ khôi phục, tuy rằng vẫn không thể đi lại nhưng không còn nôn mửa nữa, cũng bắt đầu có thể ăn uống, tinh thần khá hơn nhiều.
Khương Ly ngoại trừ đi làm và dạy thêm cho Trì Phóng ra thì thời gian còn lại đều đến bệnh viện thăm mèo nhỏ, Trì Phóng tất nhiên sẽ đi cùng cậu, nhìn mèo nhỏ này từ từ, từ từ tốt lên, lòng của hai người cũng nhẹ nhõm, sau khi ở chung được một khoảng thời gian, độ hảo cảm của Trì Phóng lên tới tận 30%.
Một tuần sau, mèo nhỏ đã có thể di chuyển từ từ, chỉ là cái chân bị gãy trước đó có chút di chứng, không thể chạy nhanh, cần chậm rãi tĩnh dưỡng.
Sau khi rửa sạch hết vết bẩn trên người nó, bộ lông của mèo nhỏ này cũng đã khôi phục lại nguyên vẹn – trắng như tuyết, dáng dấp cực dễ thương, các y tá bên trong bệnh viện thú y đều vô cùng yêu thích nó, lúc Khương Ly không có ở đó các cô đều thay cậu chăm sóc nó rất cẩn thận chu đáo.
Vào ngày nó xuất viện, Khương Ly cùng đi với Trì Phóng.
Mèo nhỏ vừa nhìn thấy Khương Ly là hưng phấn kêu to, ghé vào bên cạnh lồng sắt, mở to mắt long lanh nhìn cậu.
Khương Ly bị nó nhìn đến nỗi tâm cũng mềm, mở lồng ra ôm nó tới bên trên mặt bàn trải vải sợi bông, vật nhỏ khóe léo cọ tay cậu, cào nhẹ bàn tay cậu bằng cái đệm thịt mềm mại trên chân.
Bộ lông mềm mại cọ vào tay có chút ngứa, Khương Ly nhìn mèo nhỏ đã khôi phục sức khỏe đang thân cận mình, nhẹ nhàng sờ đầu của nó: “Ngoan quá.”
Trì Phóng một bên nhìn cậu rũ mi cười nhạt, trên mặt đầy sủng nịch, không biết sao tâm lý hắn có chút không thoải mái, cảm giác mình không được để ý đến, cũng thử duỗi tay sờ sờ mèo nhỏ kia một cái, ai mà biết hắn vừa mới mò tới liền bị quăng một cái đuôi.
“Mịa nó?” Trì Phóng tóm lấy mèo nhỏ nhấc lên, “Đồ ăn của mày đều là tiền của bố, mày còn dám chảnh hả?!!”
“Meo!” Mèo nhỏ giẫy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, không biết làm sao vì sức lực quá nhỏ, sau khi giãy dụa vài lần thì nó chỉ nó thể cầu cứu Khương Ly.
“Thôi, cậu đừng đùa vậy, nó mới vừa khỏi thôi.” Khương Ly giải cứu mèo con từ tay Trì Phóng, động viên mà nặn đêm thịt mềm mềm của nó, quở trách Trì Phóng, “Giận dỗi với một con mèo, cậu không thấy mất mặt sao?”
Trì Phóng: “…”
Y tá bên cạnh nhìn hai người đưa qua đẩy lại liền che miệng cười, lên tiếng hỏi: “Mèo con này vẫn chưa được đặt tên đâu, các cậu đã nghĩ ra chưa?”
“Nghĩ xong rồi.” Trì Phóng nói, “Tên là Không Lương Tâm đi.”
“Nói hươu nói vượn gì vậy?” Khương Ly liếc xéo hắn một cái.
Tựa hồ mèo nhỏ cũng biết Trì Phóng đang nói xấu mình, nhe răng về phía hắn kêu hai tiếng, coi đó là kháng nghị.
Trì Phóng dựng thẳng ngón giữa với nó, nhìn bộ lông trắng toát kia, nhớ đến nồi cháo đường trắng Nhu Mễ sáng nay ông nấu, thuận miệng nói: “Cứ gọi là Nhu Mễ đi, cậu nhặt thì để nó theo họ cậu, Khương Nhu Mễ.”
Tay Khương Ly đang sờ mèo chợt cứng lại, giật mình ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu nói cái gì?!”
“Tôi nói gọi nó là Khương Nhu Mễ.”
—— Giang Trạm, chúng ta lấy một cái tên cho mèo nhỏ này đi, anh nói xem nó tên gì?
—— Gì cũng được.
—— Đừng như thế mà, nghĩ đi nhanh lên.
—— Nhu Mễ đi.
—— Tại sao?
—— Sáng nay mới ăn cháo Nhu Mễ
—— Anh được lắm, nhưng mà nó trắng như thế, tên này cũng rất thích hợp, vậy mình quyết định nó tên là Khương Nhu Mễ đi!!!
Lời Trì Phóng nói như là một thanh đao, bổ thẳng vào trong lòng Khương Ly, moi ra những ký ức ẩn nơi sâu nhất, đoạn đối thoại kia không kịp chuẩn bị liền lũ lượt kéo đến, nhấn chìm cả người cậu.
Trì Phóng nhìn cậu đột nhiên rơi nước mắt, giật mình hỏi: “Sao cậu lại khóc?!”
Nhiều lúc nghĩ về việc ở thế giới trước, Khương Ly đều sẽ nuốt nước mắt xuống bởi vì cậu biết sẽ giống như lời hệ thống nói, một thế giới đã kết thúc, không cần biết cậu có muốn hay không, Giang Trạm vẫn sẽ không tồn tại, thậm chí hắn chỉ là một chuỗi dữ liệu bên trong cái trò chơi này thôi.
Nhưng mà biết là một chuyện, có thể quên đi không hay lại là một chuyện khác.
Trừ phi trí nhớ của cậu bị hệ thống xóa đi, bằng không làm sao có thể dễ dàng quên đi người đã đi cùng mình cả cuộc đời chứ.
Nhìn bộ dáng luống cuống của Trì Phóng, Khương Ly cúi đầu hít thở sâu một chút, cố gắng đè xuống cảm giác chua xót đau nhói trong lòng, khàn giọng nói: “Không sao, tớ chỉ là… quá cảm động thôi.”
“Cảm động?” Trì Phóng không hiểu vì sao, “Cậu cảm động cái gì?”
“Ừm!” Khương Ly gật đầu thật mạnh, ngẩng đầu nhìn hắn, “Bởi vì ngoài việc cậu bỏ tiền chữa bệnh cho mèo nhỏ, còn lấy tên cho nó nên tớ rất cảm động.”
“Thế thì có gì mà cảm động…”
Trì Phóng nói, đột nhiên hắn cảm thấy không được tốt lắm, quả nhiên một giây sau liền nghe Khương Ly nói, “Tớ quả nhiên không nhìn lầm người, Trì Phóng, cậu thật sự là một người tốt!”
Trì Phóng: “…”
Mẹ nó, phát thẻ người tốt cho ông đây thì cậu khóc cái mẹ gì.
– ——————————-
Editor có lời muốn nói: Chỗ toi đang bùng dịch các bác ạ
Thế nên giờ toi mới ở đay edit truyện cho các bác dayyy:v