Hai người xuất phát muộn, đi được nửa đường Phùng Vũ đã gọi điện báo cả lớp vừa tới nơi, kêu bọn họ tới đi nhanh lên, đừng hôn hôn hít hít đắm chìm thế giới hai người nữa.
Chờ Trì Phóng và Khương Ly tới nông trại cũng là lúc mọi người đang nướng thịt.
Phùng Vũ chọn sẵn bếp lò, thấy hai người là hăm hở vẫy tay hô to: “Anh Trì! Khương Ly! Bên này!”
Trì Phóng sang đó trước, còn Khương Ly đi tìm cô Trương điểm danh.
Hôm nay không phải đi dạy, Trương Linh hiếm khi không mặc sơ mi trắng với quần âu như ở trường.
Cô Trương diện một chiếc áo phông xanh biếc, trên mặt cũng không có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc như ngày thường mà hiện hữu nụ cười dịu dàng như có như không.
Ngồi cùng cô Trương là cô Chu – giáo viên dạy tiếng Anh của lớp.
Khương Ly vừa tới gần, cô Trương đã vẫy vẫy tay bảo cậu lại đây, còn cô Chu kéo ghế cho cậu ngồi.
Ở Tượng Thành, giáo viên Khương Ly thích nhất chính là Trương Linh và giáo viên tiếng Anh, cậu không từ chối, ngồi xuống bên hai cô.
“Chân em bị sao thế?” Trương Linh thấy chân cậu quấn băng trắng, cô quan tâm hỏi.
“Sáng nay em sơ ý bị ngã ạ.” Khương Ly thấy cô cau mày, lại tiếp thêm một câu: “Em đã sát trùng rồi nên không sao đâu ạ.”
Trương Linh gật đầu, dặn Khương Ly phải thật cẩn thận.
Khương Ly cảm ơn cô, sau đó giúp hai cô nướng thịt.
Bên kia, Phùng Vũ chờ Trì Phóng lại gần là cầm xiên thịt đã chín trong tay đưa cho hắn: “Anh Trì, anh em đang chờ hai người tới để khai tiệc đấy.”
Tới nông trại mà chỉ nướng thịt thôi thì có hơi chán, hôm qua Phùng Vũ và mấy người nữa tới siêu thị mua một ít đồ ăn vặt và bộ bài, định xíu nữa sẽ tụ tập chơi cho vui.
“Chúng mày chơi đi, tao không chơi.” Trì Phóng ăn xiên nướng, ngó nghiêng xung quanh, ánh mắt nhìn về phía Khương Ly đang giúp mấy cô giáo nướng thịt.
Phùng Vũ nhìn sang: “Đậu má tao còn đặc biệt chờ Khương Ly để được hưởng tay nghề cậu ấy, ai ngờ bị nhóm sư thái nhanh chân cướp trước rồi, quả nhiên gừng càng già càng cay, thâm độc!”
Lưu Kiến Bình đang rắc bột thì là lên thịt dê bên cạnh, nghe Phùng Vũ than thở thì nói: “Anh Vũ à, tuy Khương Ly không ở đây nhưng kỹ thuật của tao cũng đỉnh lắm đấy, yên tâm là mày sẽ hài lòng.”
Phùng Vũ nhìn cái xiên trên tay Lưu Kiến Bình, thịt chưa chín mà que tre đã cháy: “Người anh em, cái kỹ thuật đỉnh cao này của mày ấy à, mày vẫn nên giữ lại tự ăn thì hơn.”
Phùng Vũ vừa dứt lời, Trì Phóng đã nhét vào tay cậu ta một xiên thịt khác, “Kỹ thuật của mày cũng không hơn gì nó đâu, tự ăn đi.”
Cầm xiên thịt, lại liếc sang dàn xiên của mấy đứa xung quanh, Phùng Vũ đành rơm rớm nước mắt tự hài lòng với kỹ thuật của mình.
Nhìn là biết không nuốt nổi rồi!
Cuối cùng Khương Ly vẫn phải trở về cứu vớt chúng sinh.
Tuy nói là đi chơi tập thể nhưng mọi người có thể tự do hoạt động, chỉ cần tới chiều tập hợp trong thời gian chỉ định là được.
Sau khi ăn xong, Trì Phóng liền kéo Khương Ly đi hưởng thụ thế giới hai người, chờ Phùng Vũ nhận ra đã không thấy hai người bọn họ đâu.
Phùng Vũ oán hận gào lên: “Ngày thường dính nhau như sam đã không nói làm gì, đến đi chơi tập thể cũng không thể tách nổi bọn họ ra, cái thứ trai đểu thấy sắc quên bạn.”
Mấy nam sinh nghe cậu ta gào liền lên tiếng hỏi: “Anh Vũ, mày đây là ghen ghét Khương Ly đoạt vị trí của mày à?”
“Tao cũng nghĩ vậy, trước đây anh Trì với anh Vũ hay đi riêng với nhau hơn, giờ đổi thành Khương Ly rồi.”
“Đúng thật, trước giờ anh Vũ với anh Trì luôn “Tiêu không rời Mạnh” nha!”
Phùng Vũ: “.
.
.” Đoạt vị trí ai cơ!? Cậu không phải, cậu không có, cậu với anh Trì của mấy người rất trong sạch đó nha!
Mà đôi sam trong miệng mọi người đã chạy tới hồ nước sau núi câu cá, trong lúc đó Trì Phóng còn tranh thủ gọi điện cho Trì Quốc Hành nhờ ông giúp xử lý chuyện của Khương Ly.
Khương Ly ngồi cạnh nghe, chờ Trì Phóng nói xong thì bảo hắn đưa điện thoại để cậu tự mình nói lời cảm ơn với Trì Quốc Hành.
Đã gần một tháng kể từ lần đầu ông với Khương Ly gặp nhau, giọng Trì Quốc Hành ôn hòa truyền tới: “Con không cần khách khí vậy đâu, bình thường con giúp Tiểu Phóng rất nhiều, vậy nên đừng để chuyện cỏn con này trong lòng làm gì.”
“Vâng, vậy con cảm ơn chú Trì ạ.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Khương Ly cũng không thể làm theo lời ông, coi chuyện này như không có gì được.
Cảm ơn xong, Khương Ly đang định trả điện thoại cho Trì Phóng thì nghe đối phương hỏi tiếp: “Quốc Khánh các con tính đi đâu chơi chưa?”
Theo lý thuyết thì chú Trì vẫn chưa quen thuộc với cậu là bao, sẽ không hỏi tới những đề tài thế này, song Khương Ly vẫn trả lời: “Con chưa nghĩ tới việc này ạ.”
“Hay con cùng Tiểu Phóng về thành phố B chơi đi, để chú sắp xếp xe cho các con.” Trì Quốc Hành đề nghị.
Giọng điệu ông vẫn rất bình thường như thể chỉ thuận miệng đề nghị vậy thôi, nhưng nhớ tới phản ứng của đối phương ngày đầu gặp, Khương Ly cảm thấy ông kêu cậu rất có thể sẽ liên quan tới quá khứ của nguyên chủ.
Cân nhắc một hồi, có lẽ chuyến đi này sẽ giúp cậu biết thêm về mẹ Khương, Khương Ly đồng ý với ông rồi trả điện thoại cho Trì Phóng.
Tắt điện thoại, Trì Phóng chọt chọt cánh tay Khương Ly, hắn bất mãn nói: “Anh cũng từng kêu em về cùng anh mà em không đồng ý, sao chú vừa kêu một tiếng em đã đồng ý rồi?”
Chân tướng những chuyện về mẹ Khương còn chưa rõ ràng, Khương Ly chưa muốn nói cho hắn biết nên chỉ cười: “Người lớn trong nhà mời, sao em từ chối được đây.”
“Hừ.” Trì Phóng rõ ràng không tin, nhưng hắn cũng không hỏi lại, chỉ cần Khương Ly đồng ý về cùng hắn là được.
Hai người vừa ngồi câu cá vừa trò chuyện.
Dưới ánh mặt trời, bóng của họ trùng điệp chồng lên nhau thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Phùng Vũ vất vả lắm mới tìm thấy hai người, thấy cảnh này lại lặng lẽ rời đi.
Tới chiều, buổi dã ngoại kết thúc, Trương Linh điểm danh một lượt rồi cho học sinh lên xe về trường.
Khương Ly và Trì Phóng không về cùng mọi người, hai người ở lại nông trại chơi thêm một ngày nữa rồi mới về.
Xe đạp của Trì Phóng vẫn đang đỗ gần nhà Khương Ly, thế nên hắn theo cậu về.
Hơn nữa hôm trước vừa đánh nhau xong, trong nhà rối thành một nùi chưa kịp dọn nên hắn qua cũng có thể giúp cậu một tay.
Về tới nơi đã 7 giờ tối, hai người tiện đường tới chợ mua đồ ăn về nấu cơm luôn.
Đi đường, Trì Phóng vẫn luôn huyên thuyên về những điểm muốn đưa Khương Ly đi khi tới thành phố B, hắn kể một loạt những danh thắng từ nội thành lẫn ngoại thành, cậu vừa nghe vừa tưởng tượng, không khỏi thêm chờ mong về chuyến đi này.
Tới nhà, Khương Ly lấy chìa khóa ra mở cửa, lúc này mới phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp, ngay lập tức dừng tay.
Trì Phóng xách đồ ăn đứng cạnh, hỏi: “Sao thế em?”
“Trước khi đi em đã khóa cửa bằng ổ khóa rồi mà.” Khương Ly thấp giọng hỏi.
Trì Phóng rất thông minh, mới nói thế hắn đã hiểu ngay vấn đề, hai người liếc nhau một phen, Trì Phóng hếch cằm, ý bảo cậu tránh qua một bên để hắn mở cửa cho.
Khương Ly lắc đầu, tỏ vẻ không cần.
Trì Phóng nhớ tới sự tích một mình quật ngã ba tên của Khương Ly thì không khuyên bảo nữa, chỉ đề cao cảnh giác đứng sang một bên.
Khương Ly nhẹ nhàng mở cửa ra.
Phòng khách tối đen, nhưng trong phòng Khương Ly lại sáng đèn, hơn nữa truyền tới âm thanh loạt xoạt như có ai đó đang lục lọi đồ.
“Trộm?” Trì Phóng mấp máy môi.
Khương Ly lắc đầu, trộm thì lấy đâu ra chìa khóa để mở cửa? Cậu suy đoán chắc là cha Khương lại lén về nhà trộm tiền như lần trước, vì thế dùng khẩu hình đáp lời Trì Phóng: “Khương Hải.”
Trì Phóng đặt túi đồ ăn xuống đất, tiện tay vớ lấy một cây gậy gần đó, hắn chỉ chỉ cửa rồi chậm rãi lại gần, Khương Ly theo sau.
Tới cửa phòng Khương Ly, Trì Phóng dùng sức đẩy cửa ra, đối mặt với tên đang lục lọi bên trong!
Khương Ly đoán không sai, quả nhiên cha Khương về nhà trộm tiền, ngăn tủ bị ông ta kéo ra hết, thậm chí hộp gỗ giấu dưới lớp gạch men cũng bị ông ta moi sạch ruột, vứt chỏng chơ dưới đất.
Mấy ngày nay cha Khương trốn chui trốn nhủi, trên người lại không có tiền, bần cùng chẳng khác ăn mày là bao, hôm nay lén lút về nhà là muốn lấy tiền cùng sổ đỏ đi cắm, không ngờ sẽ đụng mặt Khương Ly.
Nhìn Trì Phóng thân hình cao lớn lăm le cây gậy gỗ trong tay, cha Khương cảnh giác lui về sau hai bước, giấu vội chỗ tiền vào túi, ánh mắt âm trầm nhìn hai người: “Nhãi ranh, hôm nay ông đây không rảnh để dong dài với chúng mày đâu, cút ra!”
Đây là lần đầu tiên Trì Phóng gặp cha Khương, người đàn ông trước mắt vô cùng gầy, hai má hõm sâu, sắc mặt tái nhợt, lưng còng xuống, cả người chỉ còn da bọc xương gói trong cái áo sơ mi thùng thình như bao tải, trông uể oải cùng cực.
Ông ta hoàn toàn khác Khương Ly, nếu không phải vừa rồi cậu nói đây là Khương Hải chắc hắn cũng chẳng tin.
Khương Ly bước về phía trước hai bước, vươn tay với Khương Hải: “Trả tiền đây.”
“Mày đang đùa cái quái gì thế?” Cha Khương nhìn chằm chằm Khương Ly, giọng nói khàn đục khó nghe: “Thằng con hoang ăn cây táo rào cây sung như mày dám giấu tao tiền? Tính học con đĩ như mẹ mày bỏ nhà trốn đi đấy phỏng? Hai mẹ con mày đúng là rác rưởi như nhau, mẹ kiếp nếu ông không bỏ tiền nuôi mày, chắc mày đã sớm.
.
.A a a a! ! !”
Những lời khó nghe này tuôn ra khiến Trì Phóng không nhịn nổi nữa, hắn đẩy Khương Ly sang một bên, không nói hai lời đá cha Khương ngã lăn ra đất.
Trì Phóng vặn vặn cổ, cầm gậy trỏ thẳng vào mặt cha Khương: “Nói nhảm với thứ rác rưởi này làm cái gì, tốn thời gian.”
Cha Khương gầy tới mức trơ xương, bị hắn đá văng thẳng vào tường không gượng dậy nổi, trông không giống người từng hung hăng đánh nhau với Khương Ly trước đây chút nào.
Trì Phóng thấy thế, cười nhạo một tiếng: “Cái quái gì đây, chó đang bận sủa không dám cắn người nữa à? Tới đây coi.”
Nói rồi hắn định lấy tiền của Khương Ly về, chợt cậu giữ chặt tay hắn: “Khoan đã.”
“Hả?” Trì Phóng quay đầu, thấy Khương Ly cau mày nhìn chằm chằm cha Khương.
Lúc này ông ta rất bất thường, cứ cuộn tròn người run rẩy không thôi.
“Sao thành ra thế này?” Trì Phóng hỏi, một đá của hắn mạnh tới mức này luôn hả?
Khương Ly không trả lời, ngồi xổm xuống cạnh túm lấy tay cha Khương xắn áo ông ta lên, quả nhiên phát hiện vết tiêm chi chít.
—— Vết tiêm m.a túy.
Kiếp trước Khương Ly đóng bộ phim《 Sơn Trà Viên 2 》, cậu đặc biệt dành thời gian tìm hiểu rất nhiều thông tin về ma tú.y, cũng tự mình tới trại cai nghiện quan sát nên đủ biết khi người nghiện lên cơn thèm thuốc sẽ có triệu chứng gì.
Từ ngày nhìn thấy cha Khương trong vụ truy quét ma tú.y, lại chứng kiến dáng vẻ hoàn toàn thay đổi của ông ta trong ngày hôm nay, Khương Ly nhìn là biết rất có thể ông ta đang nghiện hút ma t.úy.
Cha Khương vươn tay nắm lấy vạt áo Khương Ly, bàn tay chỉ còn da bọc xương, gân xanh nổi đầy, gắng sức thở không ra hơi: “Cho tao.
.
.
cho tao.
.
.”
Khương Ly đẩy người ra, lấy lại tiền trả về hộp gỗ, cậu kiếm một cái dây thừng trói chặt ông ta lại rồi nói với Trì Phóng: “Báo cảnh sát giúp em.”
Trì Phóng gật đầu, lấy điện thoại báo án.
Cảnh sát rất nhanh đã tới đây bắt người, Trì Phóng là nhân chứng tại hiện trường và Khương Ly là người nhà phải cùng tới đó để lấy lời khai.
Chờ sự tình xử lý ổn thỏa, ra khỏi đồn cảnh sát cũng đã tối muộn.
Dọn dẹp nhà cửa mất rất nhiều thời gian, sáng mai hai người còn phải đi học nữa nên dứt khoát cùng nhau về nhà Trì Phóng nghỉ ngơi.
Đêm đến, cứ nhớ tới ánh mắt thương hại của mấy viên cảnh sát khi nhìn Khương Ly là lòng Trì Phóng lại đau xót khôn nguôi, hắn ôm Khương Ly vào lòng, khẽ thủ thỉ: “Sau này để anh tới thương em.”
Khương Ly không hề có cảm tình với cha Khương nên cậu đưa ông ta vào tù cũng không hề buồn bã gì cả, song lời Trì Phóng hứa hẹn vẫn khiến cậu vô cùng hạnh phúc.
Khương Ly vuốt ve mu bàn tay hắn, nghiêng đầu khẽ hôn lên chóp mũi kia: “Được.”
Một đêm an giấc.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hôm sau, kết quả khảo sát hàng tháng được công bố, Khương Ly vẫn vững vàng ở vị trí nhất khối.
Có lần đầu thì sẽ có lần sau, đối với chuyện cậu đạt hạng nhất mọi người đã tập mãi thành quen, chuyện đáng ngạc nhiên nhất vẫn là tất cả các điểm của Trì Phóng đều trên trung bình.
Từ ngày chuyển trường tới đây, Trì Phóng luôn trong tình trạng đi trễ về sớm, đi thi chưa bao giờ trên trung bình, ấy thế mà lần thi này lại đột phá tới vậy, quả thực khiến người ta không thể tin nổi.
Sau khi thứ hạng được công bố, Phùng Vũ dẫn đầu đi đặt băng rôn nền đỏ chữ vàng cổ vũ cho anh Trì nhà mình.
【 Nhiệt liệt chúc mừng anh Trì đi thi không môn nào dưới trung bình! Mong các học tra tới học hỏi, ngày ngày phấn đấu đi lên! ! —— Học sinh lớp 11-1 kính tặng.】
Biểu ngữ treo chình ình trong lớp, nội dung đơn thô lỗ, nhìn phát hiểu ngay.
Trì Phóng đọc được bèn chộp lấy cuốn sách ném thẳng vào đầu Phùng Vũ, cậu ta cúi đầu tránh thoát, cười hì hì với hắn một tiếng: “Chúc mừng anh Trì nha! ! !”
“.
.
.
Ngu ngốc.”
Trì Phóng lười quan tâm tên thiểu năng trí tuệ Phùng Vũ, hắn đi tới gõ gõ bàn Khương Ly, nhắc nhở: “Quà của anh đâu?”
“Em sớm chuẩn bị rồi.” Khương Ly đem hộp quà ra: “Em dành tặng riêng cho anh đấy, mỏ ra xem đi.”
Hộp quà màu đen, bên hông có khóa kim loại, góc dưới còn đính một chiếc lông vàng kim trông vô cùng xa hoa tinh mỹ.
Trì Phóng thấy cậu thực sự dốc lòng chuẩn bị quà cho mình thì vô cùng vui sướng, đang định mở ra thì một đống quần chúng ăn dưa vọt vào vây quanh hắn hóng chuyện.
“Đậu má, nhìn hộp quà này đỉnh thế, nhìn hết dám bóc luôn á!”
“Nhất anh Trì nhá, tao cũng muốn được tặng quà.
.
.”
“Được mỗi 30 điểm mà còn mặt mũi đòi quà, cút cút cút!”
“Khương Ly giúp anh Trì học tập, anh Trì đạt mục tiêu thì tặng quà, cậu ấy tốt quá đi mất.”
“Đúng thế đúng thế, anh Trì mau mở ra xem đi.”
Trì Phóng nghe họ tung hô mà người lâng lâng hết cả lên, nghĩ thầm mấy người hâm mộ cũng vô dụng, người của hắn, quà cũng là của hắn.
Hắn duỗi tay mở khóa, món quà bên trong lộ ra trước mặt mọi người.
Là một bộ sách mới toanh, trên bìa viết mấy chữ —— Bộ sách Năm – Ba tổng hợp đề chính thức trong 5 năm và đề tham khảo tiêu biểu trong 3 năm gần nhất bản giới hạn.
Mọi người đột nhiên câm nín, không khí xung quanh cực kỳ xấu hổ, không biết ai bật cười trước, sau đó tất cả đều cười ầm cả lên.
Khương Ly trịnh trọng đặt bộ Năm – Ba vào tay Trì Phóng, nghiêm túc nói: “Điểm trên trung bình không phải kết thúc, mà là khởi đầu, sau này xin tiếp tục cố gắng nhiều hơn nhé bạn Trì Phóng.”
Trì Phóng: “.
.
.”
Anh nghi ngờ, giữa chúng ta có phải có thâm thù đại hận gì không! !?
*Câu đầy đủ là “Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu” – (焦不离孟孟不离焦): Ví cho mối quan hệ mật thiết, không bao giờ rời xa nhau giữa hai người nào đó.
Tích này xuất phát từ “Dương Gia Tướng”.
Tiêu, Mạnh là chỉ Tiêu Tán và Mạnh Lương – Là hai tướng lĩnh cấp dưới của Dương Diên Quân (Dương Lục Lang), hai người là anh em kết nghĩa, thường như hình với bóng.
Sau này, người ta dùng để ví von mối quan hệ giữa hai người nào đó vô cùng mật thiết, tình cảm sâu đậm.
——oOo——