Trò Chơi Công Lược Toàn Năng - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


Chương 7


Edit: Mều

Chương 7

Yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ là độ thiện cảm của nam chính đạt 100%, độ thiện cảm thấp hơn -20 sẽ phải chịu phạt.

Khương Ly nhìn độ thiện cảm giảm xuống nhanh chóng với khuôn mặt mờ mịt, bản thân cậu từ sau chuyện khách sạn vẫn chưa từng gặp lại Giang Trạm, hai người chẳng đụng chạm gì nhau nhưng cớ gì độ thiện cảm lại hạ xuống?

Cậu nhìn chằm chằm cột độ thiện cảm trên màn hình, liên tục reset lại màn hình, hỏi hệ thống: “Bảo bối à, có phải hệ thống của tụi mầy lại trục trặc không?”

“Vừa nãy tôi đã kiểm tra thử, tất cả dữ liệu đều bình thường.” Hệ thống cũng cảm thấy kỳ lạ nên không chờ Khương Ly hỏi đã kiểm tra một lần nhưng dữ liệu đều đang vận hành tốt.

“Mầy chắc chắn không?” Khương Ly biểu thị hoài nghi.

“Chắc chắn.”

“Vậy cái tên bệnh thần kinh này lại phát điên gì vậy?”

Xác định không phải hệ thống bị lỗi, Khương Ly cảm thấy thật đau não. Hiện giờ tâm tư của cậu không đặt trên người Giang Trạm, so với chuyện cùng đối phương nói chuyện yêu đương, đối với cậu diễn xuất càng hấp dẫn hơn nhưng hiện giờ lại xuất hiện tình huống này khiến cậu cần phải quan tâm hơn về nhiệm vụ chính.

Điều này khiến kế hoạch đã chuẩn bị trước của cậu bị gián đoạn, cảm giác thật cmn mất hứng.

“Xin lỗi ký chủ, tôi cũng không hiểu lắm.” Hệ thống suy nghĩ một chút, “Khả năng là hắn giống như cậu nói, là tên thích lật bánh tráng.”

“…”

Khương Ly cảm thấy cái miệng mình đúng là xui xẻo, xoa xoa huyệt thái dương hỏi: “Được rồi. Độ thiện cảm dưới -20 sẽ chịu phạt, vậy nếu giảm xuống -100 thì sao?”

“Bắt đầu lại từ đầu.” Hệ thống trả lời.

“Tao lựa chọn bắt đầu lại.” Khương Ly dùng vẻ mặt không biểu cảm nói chuyện, cậu chịu đủ tên Giang Trạm suốt ngày cố tình gây sự này lắm rồi, “Xin đổi cho tao một đối tượng công lược khác.”

“Rất xin lỗi ký chủ, dù bắt đầu lại nhưng chỉ có thể ở thế giới này làm lại, chỉ cần chưa hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không ngừng tuần hoàn. Mặc khác, trước khi độ thiện cảm rơi xuống -100 thì mỗi mốc -20 ký chủ sẽ phải bị trừng phạt.”

“…Các người rõ ràng là đang hãm hại tao.”

Khương Ly quả thực *éo còn gì để nói, phải nhận mệnh mở ra mục trừng phạt đang sáng nhấp nháy, ở trên màn hình có hai dòng chữ.

【Trừng phạt 1: Chết đi sống lại, sống lại chết đi.】

【Trừng phạt 2: Dục tiên dục tử, chết vì phê.】

Ngoài hai câu trừng phạt thì không giải thích gì thêm nên chỉ có thể tự suy đoán, tuy vậy Khương Ly vẫn có cảm giác có gì đó không ổn.

“Sống lại chết đi, chết đi sống lại ý là ký chủ sẽ phải trải qua đau đớn cơ thể, muốn sống không được mà chết cũng không xong, cơn đau sẽ kéo dài khoảng nửa tiếng.” Hệ thống giải thích.

“…Đau thế nào?” Khương Ly tò mò hỏi.

“Đại khái giống như phụ nữ sinh con.” Hệ thống hơi chần chừ, dù sao thì nó chưa có nếm thử qua.

“Nói giống như mầy đã từng đẻ con vậy.” Khương Ly bị nó chọc cười, “Tiểu khả ái, mầy biết nhiều thật đó.”

“…” Đối với lời trêu chọc của Khương Ly, hệ thống bảo trì trầm mặc, “Ký chủ có thể thử một chút.”

Rõ ràng là thanh âm máy móc nhưng Khương Ly lại nghe ra được sự bất đắc dĩ nên thu hồi tâm tình đùa giỡn lại: “Còn cái thứ hai?”

“Ý trên mặt chữ.”

“Hả?”

Khương Ly nhìn lại bảy chữ “Dục tiên dục tử, chết vì phê” lần nữa, trợn mắt lên: “Không phải là điều tao đang nghĩ đấy chứ?”

“Đúng thế.” Hệ thống đáp, “Nhân vật mục tiêu là nam chính, thỉnh ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”

“…Bọn mầy thực chất là trò chơi 18+ đúng không? Ở thế giới của tụi tao là bị cấm rồi đó.” Khương Ly đỡ trán, đây mà là trừng phạt cái gì chứ, này rõ ràng là tạo cơ hội cho cậu và nam chính mà.

Hệ thống trầm mặc không đáp, tựa hồ như đồng ý với ý kiến của cậu.

Khương Ly biết hiện giờ không giải quyết vấn đề độ thiện cảm thì không thể tập trung làm việc được nên đứng dậy lấy điện thoại gọi điện cho Kỷ Thư.

“Kỷ thư ký, làm phiền anh một chút. Tôi muốn gặp mặt Giang tổng, anh thay tôi hỏi được không? Ừ, tốt nhất là tối nay… Tôi muốn cùng anh ta tâm sự đêm khuya.”

Hệ thống: “…” Nói làm là làm, ký chủ thực sự năng suất mà.

Sau khi Kỷ Thư cúp điện thoại, đối với cuộc đối thoại vừa nãy với Khương Ly có chút nghĩ sâu xa, kết hợp với sự biến hóa cảm xúc của boss lúc nãy vẫn cứ ngửi thấy mùi gian tình.

Ở cạnh Giang Trạm làm việc mấy năm, trong ấn tượng của Kỷ Thư, đối phương vẫn không có hứng thú gì với chuyện nam nữ, không giống như ông chủ mấy công ty giải trí khác hay ra tay với nghệ sĩ của mình, trước đây từng có nữ thư ký xinh đẹp câu dẫn hắn cuối cùng bị hắn ném ra khỏi phòng.

Một loạt dấu hiệu kết hợp lạ khiến Kỷ Thư rất hoài nghi boss nhà mình ở phương diện nào đó có nỗi niềm khó nói cho nên mới dẫn tới tính cách không ngừng biến ảo. Đối với việc này, Kỷ Thư không khỏi cảm thán đấng tạo hóa quá công bằng, mở ra cho boss tư bản tất cả cánh cửa rồi lại đóng lại một cánh cửa của hắn.

Chỉ là không nghĩ tới sự xuất hiện của Khương Ly đã mở ra cánh cửa đó!

Lúc Giang Trạm nói chuyện an bài trợ lý cho Khương Ly, Kỷ Thư đã cảm thấy hắn cảm thấy hứng thú với Khương Ly rồi, bất kể là đến từ cơ thể hay phương diện khác nhưng ít nhất là có, dù sao Khương Ly vừa dễ nhìn vừa có kỹ năng diễn xuất, lại có thể mở ra cánh cửa vẫn luôn đóng kín trong lòng hắn.

Mà một cú điện thoại của Khương Ly tựa hồ là muốn mở cửa của boss lần nữa.

Tâm sự đêm khuya, nói chuyện gì, làm gì, này thì không cần nói cũng biết.

Nhớ đến chuyện này, Kỷ Thư không trì hoãn nữa mà tức tốc tới phòng làm việc của Giang Trạm.

Trong phòng làm việc, Giang Trạm bị câu nói của Kỷ Thư làm cho tức giận chưa bình tĩnh nổi, hắn còn không truy cứu chuyện Khương Ly bò loạn lên giường, vậy mà cậu ta còn cáo trạng mình là tên lừa đảo?

Hắn đường đường là tổng tài Giang thị, muốn người đẹp nào mà không được? Vậy mà dám nói hắn đi lừa một người đàn ông chỉ có mấy phần sắc? Thêm nữa, chính mình tuy thất hứa nhưng vẫn bồi thường cậu ta mà, coi như không có công lao cũng có khổ lao chứ? Cậu ta không cảm ơn thì thôi mà còn nói mình lừa đảo?

Tổng tài Giang thị lừa đảo? Má nó chứ, lộ ra chắc lên top 1 hot search weibo luôn!

Giang Trạm càng nghĩ càng giận, suy nghĩ có nên dạy dỗ tên nhóc hư đốn này không thì nghe thấy Kỷ Thư gõ cửa tiến vào, hắn dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì.

“Giang tổng, vừa nãy Khương tiên sinh có gọi tới…” Kỷ Thư nói tới cái tên này thì thấy bút trong tay Giang Trạm dừng lại liền nói tiếp, “Cậu ấy nói muốn gặp mặt ngày, hỏi ngài có thể nể mặt cậu ấy cho cậu ấy cái hẹn không?”

Muốn gặp hắn?

Giang Trạm vừa mới nghĩ làm sao dạy dỗ tên nhóc hư hỏng này thì không nghĩ cậu đã tự đưa tới cửa, giả vờ giả vịt hừ một tiếng, trên mặt lại bình tĩnh: “Muốn gặp tôi tối nay?”

“Đúng, cậu ấy nói muốn cùng ngài tâm sự đêm khuya.” Kỷ Thư đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “tâm sự đêm khuya”, ánh mắt len lén quan sát Giang Trạm, phát hiện cây bút trong tay đã rơi xuống.

Tâm sự đêm khuya, bốn chữ thành công khơi gợi ký ức về đêm hôm ấy cùng với Khương Ly.

Hôm đó thật sự thoải mái tới mức tê tái, khoái cảm chảy dọc cơ thể không cách nào hình dung, loại cảm giác giống như lữ nhân đi trên sa mạc nhiều năm bỗng nhiên gặp được ốc đảo ấy.

Ánh mắt mơ hồ của Khương Ly, phần lưng trần trụi, tiếng hừ nhẹ không cách nào áp chế như ma chú hiện lên trước mắt, chỉ mới tưởng tượng mà Giang Trạm đã cảm thấy máu trong cơ thể rục rịch, bụng dưới bắt đầu nóng lên.

Không thể phủ nhận, hắn đối với Khương Ly quả thật có hứng thú.

Kỷ Thư nhìn hắn đột nhiên lặng im, biểu tình hình như sai sai, gọi hồn hắn về: “Giang tổng.”

Giang Trạm lấy lại tinh thần, đem tâm tư đè xuống, ngữ khí không vui đáp: “Cậu ta cho Giang Trạm tôi là ai? Nói muốn gặp là gặp sao? Còn không biết tự suy nghĩ bản thân là thân phận gì?”

Kỷ Thư không nghĩ tới kết quả sẽ thế này, thấy hắn một bộ không có hứng, nghĩ thầm bản thân quá đa nghi rồi chăng? Chần chờ một chút, nói: “Được, tôi biết rồi. Vậy tôi sẽ nói lại với Khương tiên sinh.” Nói xong quay người muốn rời đi, mới đi vài bước thì nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nói.

“Tại cao ốc Ma Thiên đặt một phòng riêng, bảy giờ tối.”

Bước chân Kỷ Thư dừng lại, quay đầu nhìn Giang Trạm ra vẻ như không có chuyện gì đang xem văn kiện, phảng phất như không phải hắn nói vậy, không khỏi vì cái tính thích làm màu của boss mà thở dài.

“Vâng, Giang tổng.”

Từ trong phòng tổng tài đi ra, trước tiên Kỷ Thư sẽ đặt phòng ăn riêng rồi gọi cho Khương Ly, sắp xếp thời gian tới đón cậu. Làm xong tất cả, anh dựa vào ghế, thở dài một hơi: “Người có tiền thật có nhiều cách chơi.”

Cùng Kỷ Thư ước định thời gian xong, Khương Ly ném điện thoại sang một bên, không còn tâm tình nghiên cứu nhân vật nữa liền ngủ một chút.

Mới vừa nằm xuống, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, là một dãy số lạ, Khương Ly tiện tay ấn nhận: “Alo.”

“Khương Ly, sao gọi điện cho mày mãi mà không được? Mày chặn số của tao phải không? Tao nói mày biết…”

Đầu bên kia truyền tới thanh âm của Trương Tử Dương, Khương Ly trực tiếp cúp điện thoại.

Một tin nhắn vừa tới – “Sớm muộn gì mày cũng sẽ hối hận.”

Khương Ly cảm thấy Trương Tử Dương thật nhạt nhẽo, bản thân không có bản lĩnh gì nhưng lại thích dọa người khác, lần thứ hai đem số điện thoại của đối phương vào sổ đen.

“Ký chủ, tại sao cậu không nói cho Trương Tử Dương biết cậu đã lấy được nhân vật trong Trường Hà Lạc Nguyệt? Nếu để gã biết mình dồn hết sức lực cũng không vào được mà cậu có thể dễ như ăn cháo vào được nhất định sẽ rất tức giận.” Hệ thống hỏi.

“Để tao nói cho gã biết, không bằng để gã tự mình nhìn thấy sẽ càng kích thích hơn.” Khương Ly đáp, Trương Tử Dương là người không có tài năng gì, khẩu khí không nhỏ, dù nói cho gã biết gã sẽ không tin.

“Thì ra là như vậy.” Hệ thống hiểu ra, quả thực tai nghe không bằng mắt thấy.

Trước khi ra ngoài, Khương Ly đi tắm một lát, lúc mặc quần áo ánh mắt rơi xuống trên cơ thể, cảm thấy bản thân có thể cần sự giúp đỡ nên mở màn hình hệ thống, nhấn sử dụng phần thưởng cho người mới là “Làn da của Bạch Tuyết”.

Vừa nhấn xong, Khương Ly liền cảm thấy có một cảm giác mát mẻ từ trong cơ thể chảy ra ngoài, da dẻ như được chữa trị lần nữa, sáng rực hẳn lên.

Khương Ly sờ sờ tay phát hiện làn da quả thực quá mức nhẵn nhụi, xúc cảm hệt như dương chi bạch ngọc.

Tuy da dẻ nguyên thân vốn đã tốt rồi nhưng sau khi chữa trị càng giống như nghịch thiên vậy, thực sự là tiện nghi cho nam chính mà.

Khương Ly đi xuống lầu, vừa ra ngoài đường đã thấy Kỷ Thư đứng cạnh xe chờ, mới vừa bước tới thì thấy đối phương nhắc nhở cậu là Giang Trạm đang ở trong xe.

Khương Ly liếc nhìn cửa kính, hiểu ý của anh, đến gần cửa sổ gõ nhẹ hai lần.

Cửa xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn không cảm xúc của Giang Trạm.

Nghĩ tới độ thiện cảm, Khương Ly đè xuống ý nghĩ muốn đánh mặt hắn, cười chào hỏi hắn: “Giang tổng.”

“Ừ.” Ánh mắt Giang Trạm dừng trên mặt cậu vài giây, cảm thấy một ngày không gặp, da cậu hình như càng đẹp hơn.

“Cảm ơn ngài đã dành thời gian cho tôi. Vậy chúng ta đi thôi?” Khương Ly dò hỏi.

Giang Trạm gật đầu: “Lên xe.”

Khương Ly làm động tác ok rồi vòng qua bên kia, mở cánh cửa ghế phó lái ngồi vào.

Giang Trạm ngồi sau: “…”

Đờ mờ sao lại ngồi đó, sao không ngồi luôn vào ghế lái luôn đi?

Tác giả có lời muốn nói:

Giang tổng hôm nay tức giận sao?

Giận thành cá nóc luôn rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN