Tạ Tịch như có gai ở sau lưng, như mắc nghẹn ở cổ họng, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là nhân sinh tuyệt cảnh!
Mặc dù cậu không phải tên tra nam, yêu không phải cậu nói, thuyền càng không phải là cậu đạp, nhưng cậu lại không thể không đứng trước khảo vấn trí mạng đến từ linh hồn!
Trả lời thế nào? Chọn làm sao? Seyin Hall mi mau quay về thu thập cái sạp hàng nát của mi đi!
Seyin không về được, nhưng đại biểu ca của cậu – Glinton thiếu gia anh dũng không sợ, bước nhanh đến phía trước, bảo hộ trước người Tạ Tịch.
Trong mắt Vampire Aix đầy quang mang nguy hiểm khát máu: “Tránh ra.”
Glinton bất vi sở động: “Tên Vampire nhà ngươi đừng hòng thương tổn em ấy!”
Lúc này Gal cũng đi ra từ trong bóng tối, hiện ra khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Aix liếc nhìn hắn, hồng mâu co rụt lại: “Ngươi còn sống.”
Quả nhiên là gã biến Gal thành Vampire!
Gal đối với vị “tiền bối” này không sợ hãi chút nào, thậm chí còn nhướng mày khiêu khích nói: “Thiếu gia là của ta.”
Một câu giống như cú nổ dưới biển sâu, oanh một tiếng đem mặt nước vốn đang gợn sóng nổ tung.
Quản gia Randy sắc mặt trầm lãnh: “Gal, ngươi cho rằng mặc y phục của ta liền có thể thay thế ta sao?”
Gừng càng già càng cay, quản gia cũ chỉ cần một câu liền khiến quản gia mới tức điên.
Gal siết chặt nắm đấm: “Ta chính là ta, thiếu gia phân rõ ràng.”
Quản gia Randy cười lạnh: “Thời điểm ta còn tại, sao không thấy ngươi lớn lối như thế?”1
Gal nói: “Ta chỉ là không muốn thiếu gia khó xử!”
Vị thuốc súng giữa hai người càng ngày càng nặng, Vampire Aix lại thêm một mồi lửa: “Hai tên nô bộc thân phận đê tiện, cũng dám ở đây tranh đoạt tiểu Seyin của ta.”
Randy quay đầu: “Tà vật như ngươi, càng không xứng tới gần thiếu gia của ta.”
Gal tương đối thảm, đã là nô bộc đê tiện, nay lại thành tà vật, thật sự là tiễn tiễn xuyên tim. Người trẻ tuổi mà, nói không lại ta liền đánh, hắn rút bội kiếm bên hông, trực tiếp đâm về phía Vampire.
Aix cũng không phải ăn chay, hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm của hắn, châm chọc nói: “Mao đầu tiểu tử, cũng dám ở trước mặt ta giương nanh múa vuốt.”
Gal tức thì nóng giận, hai mắt cũng biến đỏ. Quản gia Randy tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, y cùng Aix đánh năm ngày sáu đêm, đều trong tình trạng kiệt sức, bây giờ Gal xuất thủ phân tán Aix, y dễ dàng mượn cơ hội giết tà vật quấn lấy thiếu gia không nghỉ!
Ngũ giác Aix nhạy cảm, nháy mắt phát giác được động cơ của y, gã cười lạnh tránh đi, trở tay một kiếm đâm về Randy.
Randy gầm lên: “Gal, kiềm chế gã!”
Gal trước kia là hầu gái ngoan ngoãn nghe lời, không thể không đối với y nói gì nghe nấy, bây giờ có sức mạnh, lại cùng với thiếu gia mình yêu tha thiết ở chung hai người lâu như vậy, làm sao còn nghe lời y, hắn nghĩ tới Randy được thiếp thân hầu hạ thiếu gia nhiều năm như vậy, hắn liền đố kị đến hận không thể giết y.
“Đừng ra lệnh cho ta!” Gal không chỉ không kiềm chế Vampire Aix, ngược lại quay đầu tập kích quản gia Randy.
Randy cấp tốc lui lại, châm chọc nói: “Ta ngược lại quên mất, ngươi cũng là loại tà vật người không ra người quỷ không ra quỷ này!”
Ba người đánh thành một đoàn.
Tạ Tịch: “…”
Bỗng nhiên lĩnh ngộ chân lý, kết cục huyền bí của chân đạp n thuyền chính là – – buồn bực không lên tiếng chờ bọn họ kéo ra một hai ba bốn?
Ha ha, đứa chưa từng nói chuyện yêu đương như cậu căn bản cũng không có nhu cầu biết cái loại huyền bí chết tiệt này a!
Thực lực của Aix và quản gia Randy đủ để nghiền ép Gal, nhưng hai người bọn họ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, bây giờ lại đều hai mặt thụ địch, thật đúng là khó phân thắng bại.
Tạ Tịch thần thái phức tạp, từ đáy lòng kỳ vọng bọn họ đánh hết ba mươi giờ, để cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Không có sức chiến đấu – Glinton bỗng nhiên gây sự, anh nắm chặt tay Tạ Tịch, lo lắng nói: “Chúng ta chạy mau!”
Cơ hồ là cùng lúc, ba người đang đánh thành một đoàn lập tức dừng tay, ba ánh mắt đồng thời quét tới, lạnh lùng nhìn về hai bàn tay đang nắm.
Tạ Tịch: “…” Đại biểu ca việc khác thì chẳng được tích sự gì, năng lực tìm chết lại cực cao.
“Đừng chạm vào em ấy.” Aix động thủ trước, gã tức sùi bọt mép, cấp tốc giương cung, bắn một tiễn qua.
Glinton chỉ là người bình thường, làm sao trốn được, nhưng dù vậy anh cũng không buông tay Tạ Tịch, ngược lại nắm thật chặt.
Tạ Tịch cũng không cứu anh được, vốn cho rằng bốn chiếc thuyền phải đào thải một cái, không nghĩ tới Gal lại huy kiếm đón đỡ, cứu Glinton.
Vampire Aix nheo mắt lại: “Ngươi làm gì!”
Gal nói: “Hắn là tế phẩm, không thể giết hắn.” Dứt lời ánh mắt hắn rơi xuống tay Glinton đang kéo Tạ Tịch.
Tạ Tịch thừa dịp tránh thoát, cách đại biểu ca xa nhất có thể.
Glinton thần tình ưu thương, môi mỏng giật giật, Tạ Tịch cũng không dám nói gì, cậu sợ mình nói nhiều một câu, Glinton liền bị chọc thành tổ ong vò vẽ.
Vampire Aix nhíu mày hỏi: “Tế phẩm?”
Tạ Tịch hơi động lòng, Vampire là tên duy nhất không rõ tình hình, không biết có thể nhân cơ hội này tìm được manh mối không.
Gal nhếch phiến môi mỏng, không chút khách khí châm chọc: “Ngay cả việc này ngươi cũng không biết?”
Aix bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Tạ Tịch.
Tạ Tịch không phản bác gì được: tui nói tui cũng không biết, anh có tin không?
Quản gia Randy lại đâm Gal một đao: “Ngươi cũng chỉ là một tế phẩm thất bại mà thôi.”
Gal giận tím mặt.
Tạ Tịch nghe đến mông lung mơ hồ, tiếc là lại không dám hỏi. Trường hợp hôm nay, cậu chỉ có thể làm một chú gà an tĩnh, nói gì cũng có thể làm lật thuyền.
Aix đang muốn hỏi Tạ Tịch. Đúng lúc này, biến cố xảy ra.
Cửa chính đã bị nổ bay, những bó đuốc bên ngoài trở nên đặc biệt chói mắt, phảng phất như là một biển lửa, muốn đốt tòa cổ thành này thành tro.
Giờ không phải lúc để nói chuyện.
Bên ngoài tiếng người huyên náo, tiếng vó ngựa, tiếng rống giận dữ, tiếng chinh phạt nối liền không dứt, rất nhanh đoàn người đã kéo đến trước cửa.
Bọn chúng cưỡi ngựa lớn, mặc y phục giáo hội, lão giả dẫn đầu râu tóc bạc phếch, trong tay cầm cuốn sách cổ cũ kỹ, lão không giận tự uy, nhìn chằm chằm đại sảnh chỉ có vẻn vẹn mấy người, trách mắng: “Mau giao tên ác quỷ Seyin Hall ra!”
Glinton vội bước lên trước: “Giáo chủ! Seyin đã thu tay lại, em ấy sẽ không làm hại người vô tội thêm nữa, xin hãy tha cho em ấy một mạng.”
Kỵ sĩ đứng bên cạnh lão giả cảm thấy mình người đông thế mạnh, giải quyết bốn năm người là việc dễ như trở bàn tay, cho nên gã thần thái ngạo mạn, trở tay đâm Glinton.
Không cần Tạ Tịch mở miệng, Gal cùng Randy đã cứu Glinton.
Lão đầu thần sắc trang nghiêm, tay đặt ở trên quyển sách cũ: “Seyin Hall chấp mê bất ngộ, giết không tha!”
Theo lời của lão, người bên ngoài giơ cao bó đuốc, nhất hô bách ứng, nhìn chiến trận này sợ là phải đến mấy ngàn người.
Tạ Tịch minh bạch, đây đại khái chính là cửa ải cuối cùng, mình có thể sống qua đêm nay hay không chính là nhiệm vụ mấu chốt.
Aix, Randy, Gal, ba người vốn đánh đến ngươi chết ta sống, tại tình huống cấp bách đạt thành “đoàn kết” trước nay chưa từng có, bọn họ chắn trước mặt Tạ Tịch, lời nói không khác nhau chút nào: “Đừng sợ, ai cũng không thể tổn thương em/ngài.”
Tạ Tịch: “…” Tâm tình càng phức tạp!
Một hai canh giờ tiếp theo, đối với người thân ở xã hội hài hòa như Tạ Tịch mà nói có lực trùng kích rất lớn.
Ba người khiêu chiến cả một quân đoàn, giết ra một biển máu. Aix cùng Gal đều có sức mạnh kinh người cùng năng lực tự lành cường đại, Randy thì có kiếm pháp tinh diệu cùng thân pháp không hề giống nhân loại. Bọn họ xông vào biển người, giống như cầm dao cắt đậu hũ, dễ như trở bàn tay liền đem chiến sĩ nhân loại thân mang áo giáp chém thành hai khúc.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kinh hô, còn có huyết khí phóng lên tận trời, cơ hồ đem tòa thành này biến thành luyện ngục dưới nhân gian.
Hình ảnh quá chân thực, sắc mặt Tạ Tịch đã trắng bệch.
Mà lúc này Glinton sầu thảm nói: “Không cách nào vãn hồi sao?”
Tạ Tịch nhìn về phía anh, bởi vì trong dạ dày cuồn cuộn mà không nói nên lời.
Glinton nhìn cậu, trong mắt tràn đầy áy náy: “Là ta không tốt, nếu như ta sớm một chút mang em rời đi, em sẽ không… thôi, ta cũng chỉ có thể làm việc này vì em.”
Anh cầm lấy tay Tạ Tịch, đem bàn tay trắng nõn của cậu đặt lên trái tim mình.
Con ngươi Tạ Tịch co rút.
Glinton nhắm mắt lại: “Ta yêu em, nguyện đem hết thảy dâng hiến cho em.”
Theo tiếng nói của anh, máu tươi thấm ướt mặt đất giống như nhận được chỉ dẫn tụ tập thành sông, dùng nét tiên diễm của máu vẽ nên tội ác tày trời.
Tạ Tịch đứng tại tâm pháp trận, mà tay của cậu xuyên qua trái tim Glinton.
Trong chốc lát, hồng mang phóng lên tận trời, một cỗ lực lượng không cách nào hình dung ở trong cơ thể cậu nhanh chóng phun trào.