Nhiệm vụ mới
Chương 028: “Duyên phận” tới ngăn không được.
Tạ Tịch quả thực muốn móc bốn chữ Người thiết kế X này ra!
Thật chướng mắt!
Tại sao lại là trò chơi của y? Vận may “tốt” kiểu này, chỗ nào khoái thì cút sang bên đó đi!
Tạ Tịch tức giận đến ứa gan, lập tức đóng giao diện lại, không muốn nhìn thêm chút nào cả.
Làm sao bây giờ? Cậu chỉ là một người thu thập sơ cấp, chỉ đợi ở Trung Ương tối đa được hai ngày, rất nhanh sẽ phải tiến vào Chuẩn Thế giới kế tiếp, vậy mà thứ cậu trăm cay nghìn đắng kiếm được vẫn là Atlantis thất lạc.
Phải đi Chuẩn Thế giới này sao?
Tạ Tịch bình tĩnh lại, tính chờ một chút.
Ngộ nhỡ lại có nhiệm vụ tập kết thì sao? Cậu không tin hai lần còn đá không được nó!
Bên này cậu khó chịu, bên kia Giang Tà lập tức hứng một cơn mưa -1 -1 -1 -1 đỏ chói…!
Khụ, xem ra em ấy đang xoát nhiệm vụ mới.
Giang Tà rất rõ ràng, Tạ Tịch nhất định sẽ tìm được Chuẩn Thế giới y thiết kế, dù sao độ phù hợp cao như vậy mà.
Y yên lặng thu lại “móng vuốt” muốn gửi tin nhắn cho Tiểu Tường Vi – Em ấy đang nổi nóng, tạm thời chớ chọc vào.
Tạ Tịch mãi mới dằn được cơn tức, cậu đi chỉnh lý lại tài sản đang có một chút.
Qua cửa “Tình yêu bên trái hay là bên phải” được thưởng 100.000 ngân tệ, mua một sấp Định Thân Phù mất 10.000, mua Kính Tìm Kiếm mất 30.000, đồng phục đặc chế và ngôn ngữ thông dụng chỉ tốn 90 ngân tệ, có điều cường hóa đồng phục hết thêm 10.000 ngân tệ nữa.
Cấp bậc của cậu quá thấp, đồ bán trong Thương Thành có hạn, thứ Tạ Tịch muốn nhất là đạo cụ miễn vết thương chí mạng, đáng tiếc trong Thương Thành chỉ có mỗi bộ đồng phục đặc chế có hiệu quả như vậy.
Còn may đồng phục có thể cường hóa, sau khi cường hóa có thể chống cự hai lần vết thương chí mạng, chỉ là giá tiền có chút mắc, người chơi phổ thông nhất định không nỡ bỏ ra.
Qua cửa “Thị trấn cổ tích”, cậu nhận được phần thưởng là 10.000 ngân tệ và một viên đá trữ năng lượng.
Về phần con dao găm cướp được từ chỗ Trọng Kim, bởi vì không bỏ vào cột đạo cụ nên không mang ra ngoài được.
Thêm vào bớt ra, bây giờ cậu còn có 59.910 ngân tệ, vẫn là một khoản tiền lớn.
Chỉ tiếc nhiều tiền thì làm được gì? Trời mới biết Chuẩn Thế giới sau có bao nhiêu cạm bẫy to lớn đang chờ cậu!
Tạ Tịch nghĩ đến mà lòng khó chịu, kiên quyết muốn đợi đến giây phút cuối cùng mới đi vào thế giới do X thiết kế.
Một khi có lựa chọn khác, cho dù lên núi xuống đao biển lửa cậu cũng phải thử một lần!
Tạ Tịch dành phần lớn thời gian ở trên màn nước, lật lại phía trước đọc tư liệu…!
Mãi đến khi cột truyền tin của cậu lóe lên.
Tống Thích: “Anh Tịch! Tôi ra ngoài rồi!”
Tạ Tịch nói: “Chúc mừng.”
Tống Thích nói: “Anh ở đâu? Tôi trả lại Định Thân Phù và Kính Tìm Kiếm cho anh.”
Tạ Tịch hỏi: “Cậu không dùng à?”
“Anh biết không, sau khi anh đi…” Tống Thích nói, “Gặp mặt rồi nói chuyện!”
Không lâu sau hai người gặp nhau, trong tay Tống Thích còn bưng hai ly đồ uống.
Tạ Tịch khẽ giật mình: “Mua ở đâu vậy?” Trong Thương Thành không có thứ này.
Tống Thích nói: “Anh chưa đến chợ phiên đúng không?”
Tạ Tịch hỏi: “Chợ phiên?”
“Tối nay tôi dẫn anh ra đấy, còn bây giờ tôi kể cho anh chút chuyện của Thị trấn cổ tích đã.”
Tạ Tịch gật đầu đáp: “Ừ.” Cậu cũng muốn biết tình huống xảy ra sau đó.
Tống Thích uống một ngụm nước lớn rồi nói: “Hóa ra thứ kia là một viên đá trữ năng lượng, nói là thu thập tim rồng, nhưng thực ra là thu thập sức mạnh của A Long…”
Những điều này Tạ Tịch đã nghĩ đến.
Tống Thích tiếp tục nói: “Sau khi anh đi, viên đá chứa sức mạnh của A Long biến thành mặt trời, chiếu ánh sáng xuống, từ từ khôi phục thị trấn nhỏ từng chịu giày vò, các cư dân cũng rối rít tỉnh táo lại…”
“Kim Long kia thì sao?”
Tống Thích nói: “Anh ta vứt bỏ sức mạnh dư thừa, trở thành một cư dân thị trấn chân chính.”
Tạ Tịch sửng sốt, sau đó cậu nở nụ cười, vậy cũng tốt, xem như tâm nguyện được bù đắp.
Tống Thích nói: “Anh ta bảo tôi gửi lời cảm ơn đến anh, cám ơn anh đã cứu Tiểu Phong, cũng cám ơn anh qua cửa Thị trấn.”
Chuyện sau đó cứ thế tiếp diễn suôn sẻ, dù sao Tống Thích cũng tham gia giải phóng thị trấn, chẳng qua chỉ là nhiệm vụ thu thập một cái quần lót mà thôi, mặc dù không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cũng giải quyết thuận lợi.
Tạ Tịch nhăn mày nói: “Viên đá trữ năng lượng kia do ai giấu dưới ao máu vậy?”
Tống Thích nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng A Long cho tôi một chiếc chìa khóa, anh ta hy vọng chúng ta có thể đến nhà mình nhìn xem.”
Tạ Tịch hỏi: “Nhà của anh ta ở Trung Ương?”
“Đúng vậy!” Tống Thích nhìn cậu, “Nhanh đến xem chứ?”
Tạ Tịch gật đầu: “Đi thôi.”
Trung Ương là một tồn tại rất trừu tượng, nó tựa hồ nhỏ như một đại sảnh, lại lớn đến vô biên vô hạn, tất cả người chơi đều có thể mua nhà riêng từ Thương Thành, chìa khóa ở đây cũng chỉ là giấy phép thông hành mà thôi, “nhà” là một tồn tại có sự riêng tư và an toàn tuyệt đối.
Dĩ nhiên, người chơi cấp bậc quá thấp không có cách nào đợi mãi ở Trung Ương, bởi vậy dù an toàn đến đâu cũng không có khả năng luôn vùi mình ở trong “nhà”.
Tống Thích mời Tạ Tịch vào nhóm, hai người cùng đi đến nhà A Long.
Chuyện này tương tự như kiểu chuyển cảnh khi chơi game, mới nãy còn ở trước màn nước, chốc lát sau cả hai đã đứng trong một căn phòng có vẻ hơi lộn xộn.
Tạ Tịch thấy vô số bản vẽ, đâu đâu cũng đều vẽ các hình nhân vật.
Tống Thích nói: “Tất cả đều là cư dân thị trấn…”
Xem ra A Long đã thiết kế ra bọn họ ở đây.
Tạ Tịch tinh mắt thấy được một quyển sổ phác họa, cậu lật ra, thấy được đủ loại dáng vẻ khác nhau của đứa bé mắt vàng.
Vẽ bằng màu sáp lại có thể sinh động như vậy.
Cứ cách vài trang lại có một hàng chữ viết màu vàng bên dưới.
Trang 7.
Tôi để Tiểu Phong vào trong thị trấn, Trọng Kim nói tôi điên rồi.
Trang 10.
Tôi biết rõ thằng bé không phải con rối, thằng bé là con tôi.
Trang 18.
A Kim nói, người thiết kế không có trái tim, bởi vì thượng đế không cần nó.
Trang 19.
Nhưng người thiết kế cũng không phải thượng đế.
Trang 22.
Tiểu Phong cười với tôi, tôi rất nhớ thằng bé.
Trang 32.
Đời này tôi không thể trở thành người thiết kế, bởi vì tôi không có cách nào ngừng thương bọn họ.
Trang 39.
Chỉ muốn dành điều tốt nhất cho con, hy vọng con sống vui vẻ ở một thế giới khác.
Trang 42.
Đến tột cùng như thế nào mới được xem là một thế giới chân thật?
Trang 43.
Nơi đó có toàn bộ khát vọng của tôi, ở đây lại chỉ có hiện thực trống rỗng.
Trang 45.
Thành công rồi.
Trang 60.
Tại sao phải đối xử với con của tôi như vậy? Chúng đều có sinh mệnh độc lập!
Trang 68.
Tiểu Phong, đừng sợ, lần này cha nhất định sẽ bảo vệ các con cẩn thận.
Trang cuối cùng có một dòng chữ khác biệt, cũng dùng bút máy màu đen, nét chữ cứng cáp mang theo tức giận: Ngớ ngẩn.
Không biết tại sao, Tạ Tịch cảm thấy hai chữ cuối cùng này là do Trọng Kim viết.
Cuốn sổ vẽ đến đây hoàn toàn dừng lại, sau đó cũng không còn gì nữa.
Đôi ba câu A Long lưu lại này rất mập mờ, Tạ Tịch yên lặng nhìn, trong lòng dâng lên vô vàn thắc mắc.
Chuẩn Thế giới là gì?
Và Trung Ương là gì?
Người chơi thì sao?
Vì sao lại có người thiết kế, vì sao lại có thu thập người, nhà thám hiểm và người ghi chép?
Zone tuyên bố nhiệm vụ có ý nghĩa gì?
Nhiệm vụ để qua cửa Thị trấn cổ tích có quan hệ mật thiết với A Long…!
Nhiệm vụ này xuất hiện như thế nào? Bởi vì A Long thả mình vào trong thế giới nên nhiệm vụ qua cửa cũng thay đổi theo sao?
Tạ Tịch nghĩ không ra.
___
Trung Ương, Trảm Song Môn.
“Trọng Kim, ông có ý gì?”
“Tôi còn có biện pháp nào khác? Cậu ta là người được Vân Các coi trọng, tôi cũng chỉ còn cách phối hợp để cậu ta hoàn thành nhiệm vụ.”
“Chúng ta vất vả lắm mới nâng được Chuẩn Thế giới này lên cấp D, còn chút nữa thôi là lên cấp C rồi, vậy mà ông còn giúp cậu ta qua cửa!”
“Tôi cũng không ngờ cậu ta may mắn như vậy, nhận được đủ nhiệm vụ nòng cốt.”
Có một giọng nói khàn khàn vang lên: “Viên đá trữ năng lượng kia là thế nào?”
Trọng Kim ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Lực lượng của lão Long, tôi nghĩ không nên lãng phí nên cầm theo viên đá đi vào, tính chứa đầy năng lượng thì trở về, ai ngờ đánh bậy đánh bạ trở thành đạo cụ nhiệm vụ.”
“Ông thật là hồ đồ!”
“Cứ như vậy đi.” Trọng Kim khẽ thở dài, “Thiết kế thế giới phải có thiên phú, thay vì lãng phí thời gian với nó, không bằng nghĩ đến thứ có giá trị hơn.”
Ví dụ như “Thế Giới Mở” sắp tới.
___
Rời khỏi nhà A Long, Tống Thích dẫn Tạ Tịch đi dạo chợ phiên.
Chợ phiên – tên như ý nghĩa – là một chợ nhỏ do người chơi tự phát tạo thành.
Người chơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được chút phần thưởng, mình không dùng được có thể lấy ra mua bán.
Có điều chợ phiên sơ cấp chẳng có ý nghĩa mấy đối với Tạ Tịch, mặc dù bán đủ thứ nhưng có tác dụng thực sự thì không nhiều.
Cả hai vừa đi dạo, Tống Thích vừa hỏi: “Anh xoát nhiệm vụ mới chưa?”
Không đề cập tới còn tốt, nhắc đến cậu lại buồn bực.
Tạ Tịch gật đầu nói: “Xoát rồi.”
Tống Thích nhìn vẻ mặt này của cậu còn tưởng cậu ngại nhiệm vụ có cấp bậc quá thấp, an ủi nói: “Không có việc gì đâu, tùy tiện làm, sau ba nhiệm vụ là có thể mở ra chức năng mới.”
Tạ Tịch cũng muốn tùy tiện qua như vậy, nhưng cậu lo lắng dốc hết sức cũng không qua được…!
“Cậu thì sao?” Tạ Tịch hỏi cậu ta, “Đã xoát chưa?”
Tống Thích chép chép miệng nói: “Xoát rồi, Chuẩn Thế giới cấp E, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Tạ Tịch vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm thì vô cùng ghen tỵ.
Cậu không quan tâm đến cấp bậc thế giới, cũng không quan tâm có bất ngờ hay không, cậu chỉ không muốn thấy tên X.
Nhưng mà…!
Đợi ròng rã một ngày cũng không thấy màn nước tuyên bố nhiệm vụ tập kết.
Tạ Tịch do dự mãi, rốt cuộc vẫn gửi một tin nhắn cho X: “X thần, chào anh ^_^”
Giang Tà: “…” Có cảm giác sắp bị mưa đỏ dìm chết.
“Chào cậu.” Phải thận trọng.
“Có thể xin anh chỉ bảo mấy vấn đề được không?”
“Cậu nói đi.”
“Anh thiết kế tổng cộng bao nhiêu Chuẩn Thế giới vậy?”
Giang Tà thành khẩn nói: “Nhớ không rõ.”
Tạ Tịch: “…” Mịa cả nhà anh!
(K: Hiện tại, lúc Giang Tà nói chuyện với Tạ Tịch mình sẽ để xưng hô tôi-cậu, vì anh này vẫn đang thận trọng tiến từng bước trên con đường cua vợ, phải giữ đứng mực để bạn Tịch không ghét mình thêm.
Nhưng trong lòng Giang Tà và trước mặt đám bạn, anh vẫn gọi bạn Tịch là em ấy hoặc Tiểu Tường Vi, nghe nó thinh thích nên chương trước đó mình đã để vậy cho cưng.
Vậy thôi, chừng nào xưng hô thay đổi nữa mình sẽ note lại.).