Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi - Chương 44: Chỉ dẫn của Nguỵ Hữu Phúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi


Chương 44: Chỉ dẫn của Nguỵ Hữu Phúc


“Không thể nào! Trừ tôi ra, bọn họ còn có thể kiếm được ai làm diễn viên chính nữa chứ? Tổ làm phim này nghèo kiết xác thế, chị nghĩ bọn họ có tiền mời diễn viên khác hay sao?” Gã Thành vô cùng quả quyết: “Lần sau, nhất định tôi phải để tay đạo diễn Khương Nghĩa kia đích thân đến mời mình mới được.”

Dường như gã vừa nghĩ đến việc gì đó rất vui vẻ, khóe môi dần dần nhếch lên một nụ cười.

Người đại diện kia cũng rất biết điều, chỉ im lặng và không nói gì thêm, thẳng thừng lái xe đưa gã Thành rời đi.

Trong phim trường, thực ra chẳng có ai để ý đến hành vi bỏ di giữa chừng của gã Thành nọ. Tất cả đều đang nhìn đạo diễn Khương Nghĩa và Hàn Phi.

Khương Nghĩa là đạo diễn chính của phim nên bộ phim này phải quay như thế nào thì chỉ cần ông ta nói là được.

Còn Hàn Phi, tuy chỉ là một vai phụ, song kỹ năng diễn xuất của hắn đã thuyết phục được mọi người tại trường quay.

Hơn nữa, lúc nãy nhân viên công tác của đoàn và thân nhân của người bị hại suýt chút nữa đã xảy ra xung đột. Có thể nói, chính Hàn Phi đã ngăn cản lại một viễn cảnh rắc rối bằng sức lực của bản thân. Hắn đã giúp cho tổ làm phim thoát khỏi cửa ải khó nhằn này.

“Hàn Phi, tôi biết cậu nói rất có lý, sự kiên trì của cậu cũng không hề sai. Chỉ là, đôi khi cần phải biết nhượng bộ một chút, điều này cũng không hề trái với nguyên tắc mà.”

“Đây không phải là vấn đề nguyên tắc hay không nguyên tắc.” Hàn Phi nhẹ lắc đầu, chuẩn bị rời khỏi đây: “Qua một thời gian nữa thì mọi người sẽ hiểu thôi.”

Nhìn bóng dáng Hàn Phi rời đi, nhân viên công tác của phim trường và đạo diễn Khương đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Thậm chí, nhân viên thường vụ vốn bị Hàn Phi dọa sợ còn đuổi theo hòng giữ chân Hàn Phi lại.

Tuy rằng Hàn Phi chẳng phải là minh tinh gì cả, song chỉ qua thái độ đối đãi khác biệt của mọi người với hắn và gã Thành, có thể nhìn ra người được nhân viên công tác trong tổ tôn trọng là Hàn Phi.

“Giờ tôi đã biết vì sao kỹ năng diễn xuất của anh ấy tốt như thế nhưng mãi không thể nổi tiếng được.” Nữ diễn viên đóng vai vợ của Ngụy Hữu Phúc cảm động nhìn Hàn Phi: “Nước quá trong ắt không có cá, tính cách của anh ấy dễ đắc tội người ta quá.”

“Ở độ tuổi này của cậu ta, có thể đạt được kỹ năng diễn xuất bậc này, cộng với tính cách và sự kiên trì kia nữa… Một diễn viên như vậy, một khi có thể nắm bắt cơ hội chứng minh được bản thân, vậy thì tương lai sẽ một bước lên mây. Còn loại người chỉ biết dựa dẫm vào công ty mới miễn cưỡng trở thành minh tinh tuyến 4 kiểu như tên Thành nọ, cơ bản không thể so sánh được với Hàn Phi.” Sau khi Hàn Phi rời đi, đạo diễn Khương mới mở miệng nói với các nhân viên công tác.

“Đạo diễn! Khụ khụ khụ, xin chú ý một chút. Bộ phim của chúng ta vẫn phải dựa vào công ty của gã Thành đấy.” Người quay phim giả bộ như không nghe thấy câu nói kia của đạo diễn Khương.

“Thu dọn đi. Chúng ta tạm thời đình chỉ quay chụp, tranh thủ thời gian thảo luận lại kịch bản thôi.” Đạo diễn Khương bắt đầu quay sang thu xếp lại phim trường còn lộn xộn ngổn ngang.

“Đạo diễn Khương, chúng ta không gọi điện lại cho gã Thành ấy ư?”

“Gọi cái gì? Tôi đây chẳng qua vì nể mặt nhà đầu tư mới cho cậu ta diễn vai nam chính, giờ cậu ta chủ động rút lui thì càng tốt.” Đạo diễn Khương nhìn về phía hành lang mà Hàn Phi vừa rời khỏi: “Kỳ thực trong lòng tôi đã có sự lựa chọn tốt nhất rồi, chỉ đáng tiếc…”

………..

Trên đầu và mặt của Hàn Phi vẫn còn dính một ít vết máu nhân tạo, trông hắn lúc này có hơi nhếch nhác.

Ra khỏi trường quay của bộ phim “Hoa Tội Ác”, phía bên đường đối diện bỗng truyền tới từng trận cười cợt.

Một nam diễn có vẻ ngoài bảnh trai vừa bước ra từ trường quay của bộ phim [Tình Yêu Bí Mật Chốn Đô Thành] đang được một đám người vây quanh. Có vẻ bọn họ đặc biệt chạy ra xem náo nhiệt.

“Anh Tử Phong, người kia chính là Hàn Phi đấy. Nghe nói sau khi rời khỏi công ty của chúng ta, anh ta bắt đầu đi đóng vai phụ rồi.”

“Mắc gì phải thế chứ? Cứ yên lành đứng sau hậu đài chẳng phải tốt hơn ư?”

“Anh ta vừa gia nhập tổ làm phim [Hoa Tội Ác] thì có người tới gây chuyện ở đấy, tiến trình quay của cả bộ phim đều bị ảnh hưởng hết rồi. Em từng tiếp xúc với người này, bản thân anh ta không xấu, chỉ là cứ xui xẻo một cách khó hiểu thôi.”

“Đối với chúng ta thì đây là chuyện tốt mà! Cùng khoảng thời gian này cũng chỉ có [Hoa Tội Ác] là có khả năng cạnh tranh với chúng ta. Bây giờ cái gã xui xẻo này tới gây họa cho bọn họ, đoán chừng chúng ta sẽ chiếm lĩnh vị trí số 1 trong khung giờ chiếu rồi.”

Mấy người thuộc tổ quay phim của [Tình Yêu Bí Mật Chốn Đô Thành] nghe được tiếng ồn ào của người qua đường thì đặc biệt chạy đến vây xem. Khi nhìn thấy bộ dạng của Hàn Phi hiện tại, thâm tâm mỗi người đều cảm thấy vui sướng.

Mọi người cùng đẩy tường ắt đổ, vạn người cùng gõ trống ắt vỡ – nhìn từ điểm này mà nói, quỷ vẫn tương đối đáng yêu hơn một chút.

Hàn Phi từng trải qua mấy chuyện kiểu này rất nhiều lần rồi, nhiều đến mức giờ đây hắn nghe thấy những lời trào phúng kia mà trong lòng hoàn toàn không có cảm giác gì nữa, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.

Ánh đèn đã soi rọi cả con đường dài trong khu phố cổ.

Giữa những ánh sáng đan xen, một đám người vẫn đứng dưới bóng đèn cười cợt, trào phúng. Còn Hàn Phi lại đang tiến dần vào màn đêm đen tối phía cuối con đường.

Đột nhiên, chiếc điện thoại trong túi rung lên, Hàn Phi đứng trong bóng tối ngay góc khu phố cổ để nghe điện thoại.

“Lệ Tuyết à?”

“Hàn Phi, có lẽ lần này cậu đã lập công lớn rồi!”

“Vụ chặt thây – ghép xác có tiến triển ư?” Nghe giọng điệu kia của Lệ Tuyết, Hàn Phi ắt hẳn cô ta đã có thu hoạch.

“Thầy của tôi đã tra cứu lại hồ sơ ban đầu của vụ án trong khu bảo quản nội bộ, sau đó điều tra lại các đối tượng trước đây, kết quả tra ra một người có tên là Giang Tương. Người này không phải hung thủ trong vụ chặt thây – ghép xác nhưng đã từng tiếp xúc với hết thảy những nạn nhân trong vụ án này! Ông ta cũng từng xuất hiện trước cửa tiệm đồ chơi ghép hình; camera giám sát đã quay được cảnh Ngụy Hữu Phúc đưa tiền lẻ cho ông ấy. Người này đã từng gặp gỡ Cốc Diệp đang trong tình trạng say khướt trong đêm khuya, lại còn thu dọn đống chai rượu cho Cốc Diệp nữa. Ông ta cũng từng đụng chạm với nữ phát thanh viên Trương Linh Phạm tại trung tâm thương mại, bị cô nàng kỳ thị nên chửi mắng rất lâu…

Ông ta là một kẻ lang thang từ thành phố khác lưu lạc tới đây, luôn trú ngụ trong những tòa nhà còn đang xây dựng dang dở ở vùng ngoại ô, kiếm sống bằng nghề thu nhặt rác thải và phế liệu. Ông ta có hơi bị thiểu năng về trí não, ngờ nghệch, thô kệch, thường xuyên bị bọn lưu manh khác bắt nạt. Những phế liệu mà ông ấy thu lượm về cũng hay bị mất trộm.

Tính tình của Giang Tương đặc biệt tốt, bản tính rất lương thiện, không trộm cắp cướp bóc bao giờ. Thậm chí khi nhặt trúng thứ gì không nên nhặt, ông ta còn chủ động tìm đến những người mặc đồng phục cảnh sát. Có điều ông ấy chuyên bị nhầm lẫn giữa cảnh sát và bảo vệ, cho nên có lần còn bị gã bảo vệ nọ lừa lấy mất tiền kiếm được nhờ nhặt phế liệu nữa.”

Lệ Tuyết nói rất nhanh, cũng không cần quan tâm xem Hàn Phi có hiểu hay không: “Có lẽ biến cố bắt đầu từ 11 năm trước. Tại phía Bắc của khu phố cổ vốn dĩ có một trại trẻ mồ côi tư nhân. Trong một lần đi công tác, vị viện trưởng nọ bị trộm mất ví tiền. Tuy bên trong không có nhiều tiền cho lắm, nhưng các giấy tờ quan trọng thì đều nằm trong đó cả.”

“Giang Tương đã tìm được ví tiền kia ư?”

“Không sai! Giang Tương tìm ra ví tiền trong một thùng đựng rác. Ông ta không có cách nào đi vào ga tàu cao tốc nên chỉ biết canh chừng bên cạnh thùng rác kia, mãi cho đến khi nhân viên công tác của nhà ga tới. Sau khi nhận lại ví tiền, vị viện trưởng nọ cảm thấy tuy con người Giang Tương này có hơi ngốc nhưng lại khá thật thà đáng tin, nên người này cũng muốn giúp đỡ ông ấy. Vì vậy, vị viện trưởng kia đã sắp xếp cho Giang Tương làm công việc quét dọn vệ sinh trong viện cô nhi của mình.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang. Chỉ vì con người Giang Tương vốn không giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, cơ thể luôn bốc ra mùi hôi khó chịu nên ông ta làm ở đó chưa được bao lâu thì bị sa thải. Vấn đề nằm ở chỗ, từ khi Giang Tương rời đi, có một đứa trẻ trong cô nhi viện cứ nói là mình sẽ gặp ma quỷ vào buổi tối.

“Ma quỷ?” Lời này của Lệ Tuyết đã thu hút sự chú ý của Hàn Phi: “Chúng ta còn có thể tìm ra đứa trẻ ấy không?”

“Đứa bé kia mất tích rồi. Nhưng chúng tôi đã tìm thấy một đứa trẻ khác ở cùng phòng với đứa bé kia. Kết quả là, đứa trẻ này đã nói với chúng tôi một sự việc hết sức kinh khủng.” Giọng nói của Lệ Tuyết chậm lại: “Nó và đứa trẻ bị mất tích kia được sắp xếp ngủ ở hai bên đối diện nhau, có thể nhìn thấy trên và dưới gầm giường của nhau. Đứa trẻ bị mất tích ấy luôn nói rằng dưới gầm giường của một đứa bé khác có một con quỷ ẩn nấp, hơn nữa nó chỉ xuất hiện vào tầm sau nửa đêm, khi mà tất cả mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ.”

“Chắc chị định nói con quỷ này chính là Giang Tương chứ gì?” Sau khi được chơi game [Cuộc Sống Hoàn Hảo], hướng suy nghĩ của Hàn Phi đã có thể bắt kịp được vị cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phá án phong phú kia: “Nhưng sự việc rõ ràng đến thế, phía cảnh sát khi ấy chắc chắn sẽ phải nghi ngờ Giang Tương ngay mới đúng.”

“Người đầu tiên mà cảnh sát điều tra đến chính là Giang Tương, nhưng vụ điều tra rất khó có thể tiếp tục được.”

“Tại sao chứ? Ông ta có chứng cứ ngoại phạm ư?”

“Bởi vì ông ta đã chết.” Lệ Tuyết gửi cho Hàn Phi một bức hình: “Người tên Giang Tương này chính là người chết đầu tiên trong vụ án giấu xác trong tủ đông.”

“Ông ta chính là người đàn ông lang thang mà ba anh em nhà họ Mạnh đã giết chết á?”

“Chúng tôi không có chứng cứ chứng minh ba anh em họ Mạnh là hung thủ. Thế nhưng cậu từng gợi ý cho tôi việc 2 vụ án Giấu xác trong tủ đông và Chặt thây – ghép xác có liên quan với nhau. Chính vì thế, chúng tôi đã lục lại tư liệu liên quan đến vụ giấu xác trong tủ đông, kết quả đúng là có phát hiện kinh người.” Lệ Tuyết gửi cho Hàn Phi tấm ảnh thứ ba, đó là bức ảnh được chụp trong một căn biệt thự bỏ hoang. Phía dưới tấm chăn của người đàn ông lang thang tên Giang Tương ấy có vẽ một bức tranh kỳ quái.

Có một gian nhà màu đen ẩn nấp giữa từng hàng cây già cỗi, cao lớn màu đen. Xung quanh gian nhà này được vẽ một đám trẻ con không đầu.

“Khi ấy, cũng vì bức tranh này mà phía cảnh sát cho rằng người đàn ông trí óc có vấn đề tên Giang Tương kia có lẽ là một tên biến thái có nội tâm đen tối. Chỉ là bình thường lão ta đều cố gắng kiềm chế lại cảm xúc của bản thân. Thế nhưng hôm nay, sau khi nghe những lời cậu nói, tôi mới ý thức được rằng, từng hàng cây màu đen, gian nhà màu đen và những hình người nhỏ bé không đầu ấy vừa đúng trùng khớp với những gợi ý mà cậu nói cho tôi!” Lệ Tuyết bất giác tăng nhanh tốc độ nói của mình: “Một kẻ lang thang, trên người chẳng có bất cứ thứ gì thì căn bản chẳng đáng để người ta có mưu đồ với lão. Cảnh sát cho rằng việc ông ta bị sát hại là phù hợp với định luật tên một sát nhân điên cuồng sẽ bị giết một cách ngẫu nhiên. Nhưng trên thực tế, khi nhìn thấy bức tranh này, tôi mới phát hiện ra mục đích mà hung thủ giết kẻ lang thang tên Giang Tương này là để giết người diệt khẩu. Có khả năng ông ta đã chứng kiến được quá trình hành hung của hung thủ! Thậm chí còn nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng hơn nữa!”

“Tôi hiểu ý của chị rồi. Chị cảm thấy Giang Tương từng chạm trán với mấy người Ngụy Hữu Phúc, không phải là vì muốn hại bọn họ, mà vì muốn cứu bọn họ, đúng không?” Giờ phút này, Hàn Phi mới phát hiện ra giữa 2 vụ án Chặt thây – ghép xác và Giấu xác trong tủ đông thế mà lại có quan hệ mật thiết đến như vậy.

“Cậu có biết điều đáng sợ nhất là gì không?”

“Là gì?”

“Rất có khả năng hung thủ trong vụ chặt thây – ghép xác đã cố ý để cho người đàn ông bị thiểu năng về trí tuệ là Giang Tương kia đi cứu người. Kẻ thủ ác muốn hưởng thụ cái khoái cảm ý tốt bị phụ bạc, bị căm thù, bị chán ghét! Hoặc cũng có lẽ trong con mắt của hung thủ, sự lương thiện phải trông như bộ dạng của Giang Tương vậy, khuôn mặt xấu xí, toàn thân bốc mùi khó ngửi, trí tuệ thấp kém.” Giọng điệu của Lệ Tuyết trở nên thâm trầm đi rất nhiều: “Giang Tương chưa từng làm bất cứ điều xấu nào cả. Vốn dĩ ông ta mang suy nghĩ không muốn người khác bị tổn hại để đi nhắc nhở những nạn nhân của vụ chặt thây – ghép xác kia. Thế nhưng, kết quả mà ông ta nhận lại chính là sự chán ghét và không được thấu hiểu. Trừ Ngụy Hữu Phúc ra, không một ai tình nguyện tiếp xúc với một kẻ bẩn thỉu như ông ta.”

“Nếu đang đi trên đường mà đột nhiên bị một kẻ không bình thường tìm tới, nói rằng bản thân có thể sẽ bị giết, chỉ e đến tôi cũng không thèm tin ấy chứ. Về cơ bản, hung thủ không phải là đang lợi dụng điểm yếu của nhân tính, mà rõ ràng đã biết Giang Tương sẽ thất bại nên cố ý chờ xem kịch mà thôi.”

“Đúng vậy. Hung thủ tự cao tự đại, cho rằng tất cả mọi người sẽ coi Giang Tương là một kẻ điên. Ai ngờ có một người lại làm ra hành động ngoài ý muốn, đó chính là Ngụy Hữu Phúc!”

Cuối cùng, Lệ Tuyết cũng nói đến điểm mấu chốt: “Trước đây, cậu bảo tôi chú ý đến cửa tiệm sưu tập đồ chơi ghép hình, cho nên tôi đã tra xét lại tất cả các bản ghi chép về nó. Ngoại trừ chủ tiệm và nhân viên trong đó, Giang Tương chính là người tiếp xúc với Ngụy Hữu Phúc ở gần cửa tiệm đồ ghép hình này nhiều nhất. Ngụy Hữu Phúc bằng lòng giúp đỡ Giang Tương; Giang Tương cũng muốn cứu anh ta, liên tục nhắc nhở anh ta, nên cuối cùng anh ta đã bị dao động. Ngụy Hữu Phúc là một người chăm chỉ làm tăng ca thêm giờ. Vào mấy ngày cuối cùng trước khi chết, hành vi cử chỉ của anh ta bỗng trở nên kỳ lạ hẳn. Một mình anh ta đi tới một khu rừng phòng hộ sinh thái tại ngoại ô thành phố Tân Hỗ những 2 lần liền.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN