Tiếng vật nặng rơi xuống chỉ vang lên một lần.
Một lúc lâu sau mới loáng thoáng truyền tới vài tiếng sột soạt như có thứ gì đó đang lần mò bước đi.
Đường Tâm Quyết im lặng lắng nghe, thứ đó di chuyển vài bước rồi chậm rãi biến mất, bên ngoài lại chìm vào yên lặng.
Mãi một lúc lâu sau cũng không thấy có thêm âm thanh nào.
Từ tiếng động vừa rồi, Đường Tâm Quyết đoán khả năng rất cao đó là một “Con người”, lại còn là một người cực kì cẩn thận, vừa mới xuất hiện đã lập tức tìm chỗ trốn đi.
Đoán ra điều này, Đường Tâm Quyết thả lỏng hơn.
Quỷ quái sẽ không tạo ra tiếng động như thế, NPC sẽ không có phản ứng kiểu này, khả năng đây là thí sinh lớn hơn…!Nếu đây là phó bản độc lập và số cô may mắn hơn một chút thì rất có thể người đang ở bên ngoài bây giờ là…!Quách Quả hoặc Trương Du!
Trịnh Vãn Tình là đáp án đầu tiên bị loại bỏ.
Cô ấy mà xuất hiện ở đây thì điều đầu tiên cô ấy làm chắc chắn là tấn công ngay và luôn, thế thì bây giờ bên ngoài đã tràn ngập mưa bom bão đạn rồi.
Đường Tâm Quyết suy nghĩ một lát, cô đứng dậy đi tới cửa phòng hồ sơ, đột nhiên trông thấy phần cánh cửa sát khung cửa trên có dán một tấm bảng ghi “Cấm ồn ào”.
Cô mím môi, hé cửa phòng ra một chút để ánh sáng trong phòng hắt ra ngoài.
Không biết phòng này có quy tắc gì sau khi bước vào không, hiện giờ cô không thể tùy ý ra ngoài nhưng có thể dụ người tới đây.
Bất kể là dự cảm đối với nguy hiểm của Quách Quả hay sức phán đoán của Trương Du, bọn họ đều có thể đưa ra lựa chọn chính xác.
Quả nhiên chỉ một lát sau Đường Tâm Quyết lại nghe thấy tiếng di chuyển.
Dường như người này đi đứng có chút bất tiện, tiếng chân khập khiễng còn thường xuyên dừng lại, giống như một con thú nhỏ cẩn thận đánh hơi bốn phía trong bóng tối, nhưng cuối cùng vẫn nhích dần về phía phòng hồ sơ, thẳng cho đến khi dừng lại trước cửa, lặng lẽ dò đầu vào…
Sau đó bị người nấp sau cánh cửa thò tay bịt miệng.
“Ưm!”
Quách Quả hoảng hốt giãy dụa, thấy người bịt miệng mình là Đường Tâm Quyết thì trợn tròn mắt dừng động tác, tiếp theo hai mắt đảo đảo như đang nghĩ cái gì, lại tiếp tục giãy lên.
Đường Tâm Quyết kẹp Quách Quả trong khuỷu tay, quay mặt Quách Quả về phía cửa, nâng cằm lên cho cô ấy nhìn thấy tấm bảng gắn sát khung cửa: Cấm ồn ào.
Lúc này Quách Quả mới dừng lại.
Hai giây sau, cô ấy chậm rãi đảo mắt nhìn Đường Tâm Quyết với vẻ không thể tin được, bắt đầu nháy mắt liên tục.
Đường Tâm Quyết:…!Tớ chưa từng học mã Morse.
Cô bỏ tay đang che miệng ra, Quách Quả vội hít thở lấy hơi, lắp bắp thì thầm: “…!Tâm Quyết?”
Quách Quả vươn tay véo má Đường Tâm Quyết, vẫn không tin được, đưa cả hai tay lên nhào nặn mặt cô thành cái bánh bao.
“Quyết thần?! Là cậu thật!!!”
Hai mắt rưng rưng, vì không dám nói chuyện to tiếng nên cô ấy chỉ có thể lắc lắc tay Đường Tâm Quyết gào thét trong im lặng: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi hu hu hu! Cậu không biết vừa rồi tớ đã trải qua chuyện kinh khủng cỡ nào đâu, tớ rơi từ tầng 5 xuống…!Không phải, chuyện này không quan trọng…!Tớ phải thi đại học rất nhiều lần, phó bản này đáng sợ quá đi mất!!”
Đường Tâm Quyết kiên nhẫn lắng nghe, Quách Quả sau khi bình tĩnh hơn cũng bắt đầu chọn điểm quan trọng để kể lại, cộng thêm động tác hình thể hỗ trợ, rốt cuộc cũng kể xong mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian từ lúc Đường Tâm Quyết hôn mê tới giờ.
…
Giống như mấy đoạn ngắn thấp thoáng trong kí ức của cô, sau khi con mắt đỏ máu bị đánh lui thì giải đấu hữu nghị các phòng ngủ mau chóng tuyên bố kết thúc.
Công bố xếp hạng, không hề bất ngờ, phòng 606 giành được hạng nhất.
Sau khi bị bắt phải thưởng thức một loạt pháo hoa chúc mừng ngũ sắc rực rỡ xong, phòng ngủ rời khỏi phó bản khôi phục nguyên trạng giống như những lần trước, vết thương của bốn người cũng hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ có Đường Tâm Quyết là vẫn cứ mê man không làm sao đánh thức được.
Cũng may sau khi công bố xếp hạng là đến tiết mục tổng kết phần thưởng, mọi người vốn dĩ đang trông chờ nhận phần thưởng và điểm tích phân xong sẽ lên cửa hàng tìm kiếm đạo cụ giúp Đường Tâm Quyết tỉnh lại…!Nhưng mà còn chưa cả kịp tổng kết phần thưởng xong, một đoạn thông báo của trò chơi từ trên trời rơi xuống cắm ngang, cắt đứt toàn bộ kế hoạch của bọn cô.
“…!Thông báo nói là phó bản thi đại học sắp bắt đầu, yêu cầu chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, 10 phút sau lập tức tiến vào phó bản.”
Quách Quả vẫn còn nhớ rõ rành rành những lời này, bởi vì thông báo của trò chơi chỉ có vẻn vẹn một câu như vậy, về phần tin tức phó bản thì nửa chữ cũng không hé, cứ như sợ các cô có thể chuẩn bị sẵn sàng thật ấy.
Ba người bất ngờ không kịp trở tay, chỉ có thể tranh thủ thời gian vào cửa hàng mua vài món đạo cụ dự phòng như là bùa hộ mệnh, thuốc hồi HP MP…!Cuối cùng vẫn nhờ Trương Du nhạy bén ngửi thấy mùi không ổn, sợ phó bản chó má thình lình tách bốn người ra nên mua một cái máy liên lạc mang hình dạng mắt kính.
Nói tới đây, Quách Quả thở dài thật mạnh: “Bọn tớ cũng để lại cho cậu rất nhiều giấy giải thích tình hình, nhưng mà tính trước tính sau không tính tới phó bản chó má không chỉ tách chúng ta ra, mà còn tịch thu hết dị năng đạo cụ nữa!”
Thế còn bảo bọn cô chuẩn bị cái con khỉ khô gì chứ, nói thẳng là hãy chuẩn bị tâm lý đi không được hay sao?
Thứ may mắn duy nhất còn giữ lại được chắc chỉ có mắt kính truyền tin của Trương Du, nhưng mà cũng lúc linh lúc không linh, đến giờ không biết liệu đã liên lạc được với những người khác hay chưa.
Đường Tâm Quyết hơi trầm ngâm: “Tớ không thấy liên lạc gì.”
Xem ra tạm thời Trương Du thất bại rồi.
Nhưng nếu tiếp tục vòng tuần hoàn thi cử thì dù tạm thời các cô không tìm được nơi đột phá cũng vẫn có thể liên hệ được nhau thông qua đạo cụ và năng lực đang từ từ khôi phục…!Chỉ cần các cô có thể sống đến lúc ấy cũng coi như là tìm thấy phương pháp giải quyết rồi.
Nhưng trước đó, cô càng để ý đến vấn đề khác hơn.
“Kì thi tuyển sinh đại học?”
Đường Tâm Quyết đã tò mò về tính chất của phó bản này từ lâu rồi.
Dù mọi người đều biết từ trước đến nay trò chơi này đều rất chó má, nhưng lần này dường như còn chó má hơn: Thí sinh đang hôn mê đã bị ném vào phó bản, không tìm thấy tin tức và nhiệm vụ, mất liên lạc với bạn cùng phòng…!Quách Quả vừa tới đã đem theo đáp án của những vấn đề này.
Đây là một phó bản kiểm tra.
“Phó bản kiểm tra là sao?”
Thật ra trong lòng Quách Quả đã có suy đoán, mà phản ứng của Đường Tâm Quyết đã khẳng định suy đoán này: “Chẳng lẽ là…”
Đường Tâm Quyết gật đầu: “Đúng thế.
Phó bản lần này chính là bài kiểm tra để chúng ta thăng cấp từ trường đại học hạng ba lên hạng hai.”
“Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ” này chia thí sinh làm mấy giai đoạn khác nhau, lần lượt là đại học hạng ba, đại học hạng hai, đại học hạng nhất…!Tất cả mọi người đều bắt đầu từ đại học hạng ba.
“Quy tắc trò chơi có viết, muốn thăng cấp phòng ngủ cần phải kiểm tra.
Khi trò chơi đánh giá năng lực tổng hợp một phòng ngủ nào đó, cảm thấy đã vượt qua cấp bậc hiện tại thì bài kiểm tra sẽ lập tức bắt đầu.”
Đường Tâm Quyết nhớ lại nội dung quy tắc, hoàn toàn khớp với tình hình phó bản lần này.
Trò chơi xác định các cô có thể thăng cấp vừa đúng lúc kết thúc giải đấu hữu nghị các phòng ngủ, cho nên mới xảy ra tình huống mọi người bị ném vào đây khi chỉ mới nhận thưởng nửa chừng.
“Hóa ra quy tắc từng đề cập đến chuyện này…” Quách Quả chột dạ, cô ấy vốn không hề nhớ.
Sau khi trao đổi tin tức một phía, hiện giờ đến lượt Đường Tâm Quyết giải thích tình huống.
Quách Quả vội ngước đôi mắt long lanh, sau đó thấy Đường Tâm Quyết móc từ trong lòng ra một xấp giấy.
“?”
Nhìn kĩ hơn, Quách Quả kinh hãi: “Đây chẳng phải là thẻ dự thi của tớ sao? Sao lại ở chỗ cậu?”
Cô ấy sờ s0ạng lấy ra thẻ dự thi trong túi, vừa so sách, quả thực trông như in ra từ cùng một khuôn.
Đường Tâm Quyết cười nói: “Đúng lúc không cần phải đi tìm cậu, tớ cũng muốn xem thử người thứ hai là ai.”
Người thứ hai gì cơ? Quách Quả còn chưa hiểu gì thì đã thấy Đường Tâm Quyết lặp lại quá trình xé thẻ dự thi giả.
Quách Quả: “???”
Quách Quả: “!!!”
Cô ấy ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng trong đầu thì như có một vạn con dương đà chạy rầm rập qua, cuối cùng chúng hóa thành một câu: “Đây không phải thẻ dự thi của tớ sao?”
Cô ấy làm bài đến mức buồn nôn, là đang làm thay người khác!
“Không chỉ có vậy.” Đường Tâm Quyết xé tấm ảnh chụp trên thẻ dự thi giả ra, nở nụ cười không rõ ý tứ: “Người lựa chọn cậu đóng thế, hình như còn là người quen cũ của chúng ta nữa kìa.”.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ |||||
Trên thẻ dự thi, gương mặt quen thuộc trong ảnh nhìn thẳng vào máy chụp hình bằng ánh mắt vô cảm.
– ———–
[Điện thoại của bạn tạm thời không có tín hiệu, xin vui lòng gọi lại sau…]
[Điện thoại của bạn tạm thời không có tín hiệu, xin vui lòng gọi lại sau…]
Trên hành lang, Trương Du vừa chạy vừa ấn liên tục vào gọng kính, nhưng nhận lại chỉ toàn là thông báo không liên lạc được.
Đám người ồn ào đuổi theo sau lưng càng ngày càng gần, cô ấy cắn răng hít sâu một hơi, dùng sức ấn mạnh gọng kính.
[Có khởi động quá trình tự hủy hay không? Sau khi tự hủy đạo cụ sẽ báo hỏng, xin hãy xác nhận cẩn thận…]
[Đã khởi động quá trình tự hủy.]
“Đứng lại!”
Trương Du dừng chân, quay đầu lại.
Một nữ giáo viên trẻ thân hình cao gầy hùng hổ chạy tới, mái tóc nhuộm rực rỡ lắc lư sau gáy: “Em chạy cái gì?”
Trương Du bình tĩnh trả lời: “Thầy cô đuổi theo làm em sợ, sợ thì đương nhiên là phải chạy rồi.”
Nữ giáo viên hừ một tiếng: “Thí sinh Trương Du đúng không? Chúng tôi nghi ngờ em có liên quan đến gian lận trong thi cử, cô khuyên em hãy im lặng phối hợp với quá trình điều tra.
Đừng có nghĩ đến việc chạy trốn lần thứ hai, em không muốn biết hậu quả đâu.”
Nói xong cô ta vung tay lên, lạnh lùng nói: “Soát người cho tôi!”
Trương Du bình tĩnh nhìn lại cô ta qua mắt kính: “Cô Lam, đây là kì thi đại học năm 2019 trong một xã hội thượng tôn pháp luật, em khuyên cô hãy bình tĩnh một chút, dù sao lát nữa em còn phải thi tiếp.”
Giám thị Lam cười khẩy giật mắt kính Trương Du xuống ném cho giám thị bên cạnh: “Kiểm tra cẩn thận cái kính này cho tôi.
Còn muốn thi đại học? Vậy trước tiên phải loại trừ nghi ngờ của em đã.”
Vừa dứt lời thì giám thị bên cạnh nghiêm túc trả lời: “Chưa kiểm tra ra vật phẩm vi phạm quy định, đã loại trừ nghi ngờ gian lận.”
Giám thị Lam: “…”
Cô ta giật cặp kính kiểm tra lại với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng thật sự không tìm được dấu vết gì cả, đành phải hậm hực nói: “Không phải đồ để gian lận, thế em hơi tí lại sờ nó làm gì?”
Vẻ mặt Trương Du vẫn bình thản không chút cảm xúc: “Kính chất lượng kém đeo không thoải mái, nếu cô có lòng thì đổi cho em cái kính mới đi.
Không còn chuyện gì khác thì em về trước đây.”
“Hừ, đừng để tôi bắt được lần nữa, lần sau tôi không dễ nói chuyện thế này đâu.” Giám thị Lam khoanh tay âm u nhìn theo bóng lưng Trương Du, người sắp đi khuất tầm mắt cô ta mới giật mình: “Từ từ, sao em biết…!Tôi tên Lam?”.