Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh - Chương 161: 161: Kì Thi Tuyển Sinh Đại Học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh


Chương 161: 161: Kì Thi Tuyển Sinh Đại Học


Nhìn giao diện app nhảy tới nhảy lui, một dấu chấm hỏi to tổ chảng in trên mặt mọi người.
Đang làm cái trò gì vậy?
Bọn cô đợi một lúc lâu mà giao diện vẫn không ổn định, đã thế nó càng ngày càng nhảy nhanh hơn.
Hạng nhất, hạng hai, hạng nhất, hạng hai…
Trương Du nhíu mày: “Tình hình này là…!Người chấm bài thi còn chưa chốt điểm à?”
Bọn cô nhớ rõ ràng con mắt xám kia nói, bài thi có đạt tiêu chuẩn hay không là do giáo viên chấm bài quyết định.
Đường Tâm Quyết: “Có lẽ thế.”
Sau đó, màn hình di động đang nhấp nháy như điên tắt phụp, đen thui.
“…”
Đây không còn là vấn đề người chấm bài có phân vân sửa điểm hay không, mà như là trong lúc sửa điểm tiện tay cắt cáp quang của làng đại học luôn.
“Dù sao đi nữa ít nhất có thể xác định là chúng ta đã vượt qua bài thi.

Chỉ là hiện tại còn chưa biết chúng ta được tăng lên đại học hạng nhất hay hạng hai.”
Đường Tâm Quyết bấm bấm di động, phát hiện chỉ có phần thông tin cá nhân bị màn đen che mất, những chức năng khác vẫn sử dụng được bình thường.
Trịnh Vãn Tình vò đầu: “Báo cáo với dịch vụ chăm sóc khách hàng?”
Đường Tâm Quyết trầm ngâm: “Mai là chủ nhật, nếu trò chơi không làm khùng làm điên thì chúng ta sẽ có một ngày nghỉ ngơi.

Nếu đến mai mà nó vẫn không khôi phục thì chúng ta lại tìm tới chăm sóc khách hàng.”
Dù sao chăm sóc khách hàng cũng lên giá rồi, không thể ném 2 học phần xuống cống dễ dàng được.
Cũng may có hộp mù ngập nhà và phần thưởng điểm tích lũy, bốn người lao đầu vào công cuộc mua sắm mà mình chờ đợi đã lâu, nhanh chóng dời lực chú ý.
“Tớ nhận được 1 phiếu giảm giá 30%, 3 phiếu 20%, 4 phiếu 10%.” Trương Du giơ tay báo cáo: “Và một cái túi không gian loại nhỏ có thể gấp lại được.”
Cô ấy đánh giá xung quanh một chút, 80% những thứ tạm thời không dùng đến trong phòng đều có thể bỏ vào chiếc túi không gian to chưa đầy 30cm này.
Trịnh Vãn Tình xung phong mở toàn hộp to, cực kì phấn khích tiếp lời Trương Du: “Tớ cũng mở được đồ tốt nè!”
Cô ấy giơ cao tay lên, mọi người tập trung nhìn lại, là một cái xẻng đen sì dài hơn 1m.
Trịnh Vãn Tình: “Sao các cậu không nói gì vậy?”
Cô ấy vui vẻ vung vẩy tay chân: “Đừng thấy cái xẻng này không to lắm, cũng phải nặng mấy chục cân đấy, bổ một phát xuống đảm bảo toác đầu, vũ khí tốt đó!”
Trịnh Vãn Tình trân trọng đặt nó sang bên, mở tiếp một gói hàng to, lấy ra một cái xẻng sắt.
“Wa! Cái này còn đẹp hơn này!”
Ba người Đường Tâm Quyết đã mở xong hết quà, ngồi bệt dưới đất nhìn Trịnh Vãn Tình vừa bóc hàng vừa rút ra từng món từng món vũ khí một.
Xẻng, xẻng sắt, búa sắt, cuốc, gậy gỗ, chùy…

Quách Quả không nhịn nổi bật thốt ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Chẳng lẽ số phận của chúng ta sau khi thi xong là xuống ruộng làm việc ư?”
Trương Du: “Nếu mà có chương trình học lịch sử cổ đại thì cũng có thể là làm khởi nghĩa nông dân đó.”
Rồi cô ấy quay lại hỏi Quách Quả: “Cậu thì sao, cậu mở được cái gì?”
Vừa nói đến đây Quách Quả đã tỉnh cả người, cô ấy nhích mông sang bên cạnh khoe ngọn núi nhỏ sau lưng: “Nhìn nè!”
Tất cả đều là đồ ăn vặt!
Tuy chỉ là mấy món ăn vặt thường thấy nhất trong cuộc sống bình thường, nhưng ở trong trò chơi này cũng được tính mỹ vị hiếm có rồi.

Vừa tưởng tượng tới là Quách Quả đã cảm thấy nước miếng trào ra rồi, cô ấy cầm một túi bò khô lên, mắt long lanh hi vọng: “Có phải chúng ta nên ăn chiều rồi không?”
Đường Tâm Quyết đang lật xem “Sổ tay chương trình TV” mà mình mở ra, nghe thế ngẩng lên nói: “Đừng vội, chúng ta vẫn chưa làm chuyện quan trọng nhất.”
Chính là tiêu điểm.
Điểm tích lũy là loại tiền tệ phổ biến nhất trong trò chơi, cũng là căn cứ quyết định chất lượng sinh hoạt của học sinh.

Nói ngắn gọn, chỉ cần có đủ điểm tích lũy thì muốn biến trò chơi sinh tồn thành kì nghỉ dưỡng cũng được.
Nhưng hiển nhiên trò chơi sẽ không cho thí sinh cơ hội kiếm tiền, mỗi phó bản nhiều nhất cũng chỉ được phát vài chục điểm thôi.
Mỗi khi bọn cô tưởng rằng rốt cuộc mình cũng trở thành người giàu thì lại bị giá đạo cụ và kĩ năng trong cửa hàng dội cho một chậu nước đá: Tỉnh giùm, ngay cả một chai tương ớt Lão Can Ma còn mua không nổi, mau về gặm lương khô đi.
Cho nên khi nhìn số dư tài khoản bây giờ, bốn người lại một lần nữa có ảo giác nông nô vươn lên thành địa chủ.
1, 2, 3…!Tận 3 chữ số đấy nhé!
Mỗi người nhận được 100 điểm tích lũy cơ bản, dựa vào sự thể hiện của mình lại được cộng thêm nữa.

Đường Tâm Quyết được cộng nhiều nhất nhận một phát tận 200 điểm tích lũy, những người còn lại ít nhiều gì cũng được 150 điểm.

Cộng toàn bộ số dư của bốn người là gần 700 điểm.
Ánh sáng lóe lên, Trịnh Vãn Tình tăng cấp nắm đấm tiếp không chút do dự.
[Chúc mừng bạn đã tăng kĩ năng lên cấp cao nhất: Nắm đấm xe lửa! Không có ai muốn đứng trên đường ray chào đón một cái đầu xe lửa đang lao tới cả, tương tự như vậy, cũng không ai muốn chịu một đấm hết sức của bạn.]
[Buff bị động “Nước mắt song sắt” tăng cấp thành “Sức mạnh đường ray”: Trên đường ray buộc 5 mạng người, nếu bẻ lái sang lối khác thì chỉ cán 1 người, bạn chọn giữ nguyên tuyến đường hay là dùng một đấm đánh văng đầu xe lửa đây? Kích hoạt buff này nhận được lời chúc phúc của đường ray, lập tức tăng 50% crit damage.]
Lần này dưới ống tay áo Trịnh Vãn Tình xuất hiện một cánh tay kích cỡ như người bình thường, cử động lưu loát tự nhiên, chỉ có màu bạc phủ kín mới giúp người ta biết nó không phải một cánh tay bình thường.
Khi cánh tay nắm lại, ảo ảnh của một cánh tay chiếm hết gần nửa không gian phòng ngủ đột ngột xuất hiện, tất cả mọi người có thể cảm nhận được áp lực mà nó mang lại.

Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên nhìn thì cảm giác áp lực kia đã biến mất.
Trịnh Vãn Tình gãi đầu: “Xin lỗi! Vừa rồi sử dụng năng lực tớ quên điều chỉnh phạm vi.

Hiện giờ tớ có thể tách riêng hình thái tấn công và hình thái tự nhiên ra, chỉ cần tớ còn tỉnh thì còn có thể duy trì trạng thái này! Đỉnh chưa?”
Thấy cô ấy hoan hỉ, bầu không khí trong phòng ngủ cũng trở nên cực kì sôi nổi.

Tuy Trịnh Vãn Tình chưa bao giờ nhắc đến, nhưng cánh tay phải bị thiếu của cô ấy vẫn luôn là nỗi đau trong lòng mọi người.
Đến nay khoảng trống đó đã được lấp tràn đầy, mọi người đều cảm thấy rất mừng rỡ.

Trương Du cẩn thận dò hỏi: “Tớ đổi cánh tay thành màu da cho cậu nhé?”
Trịnh Vãn Tình lắc đầu nguầy nguậy: “Không đổi đâu! Màu này đẹp nhất rồi.”
Cô ấy vui vẻ nghiên cứu nắm tay, ba người còn lại tiếp tục mua sắm.

Quách Quả đang lướt không mục đích thì nghe Trương Du nói: “Kĩ năng của Vãn Tình đã gợi ý cho tớ.”
Quách Quả ngơ ngác ngẩng đầu: “Gợi ý gì cơ?”
Trương Du: “Đúng ra đây chính là điểm chung của Vãn Tình và Tâm Quyết: hai người đều tập trung vào một kĩ năng duy nhất, không ngừng tăng cấp căn bản của mình.

Nhưng cấp kĩ năng tăng lên không chỉ đơn giản là cộng dồn sức mạnh, mà còn là thay đổi về lượng và chất.”
Về lí thuyết, dù một kĩ năng lúc ban đầu hết sức bình thường nhưng một khi nó lên tới cấp cao nhất thì vẫn sẽ hiện ra mặt mạnh mẽ của mình.
Quách Quả hiểu: “Cho nên ý cậu là hai ta cũng nên tập trung tăng cấp một kĩ năng duy nhất?”
Trương Du gật đầu: “Dị năng đặc thù tự thức tỉnh thì phần lớn không thể tăng cấp bằng cách mua kĩ năng giống trong cửa hàng, ví dụ như “Thu hồi đồ cũ” của tớ và cây thông bồn cầu của Tâm Quyết, nhưng kĩ năng mua trong cửa hàng thì lại có thể.”
Dứt lời, cô ấy lấy quyển sổ cục gạch ra khỏi túi không gian, tiếng thông báo mua hàng thành công vang lên, một chùm sáng lớn cỡ ngón tay chui vào quyển sổ.
Quách Quả nhìn chằm chằm Trương Du mở sổ ra…!Chả có gì thay đổi.
Trương Du ho một tiếng gấp sổ vào: “Vừa rồi làm sai, giờ làm lại.”
Lần này cô ấy đổi vài tấm thẻ kĩ năng trị liệu, mở đại một trang ra kẹp thẻ vào.

Cuốn sổ đột nhiên hiện ra một không gian trong suốt, bốn tấm thẻ bay lơ lửng bên trong.
“Vốn quyển sổ này chỉ có thể chứa hai tấm thẻ, giờ nó có thể chứa bốn tấm, hiệu quả sử dụng cũng tăng lên.”
Nếu đã không thể làm damage chủ lực thì làm support công thủ nhiều mặt cũng tốt.

Quan trọng nhất là không ảnh hưởng đến chức năng cơ bản nhất của sổ.

“Đúng vậy!” Quách Quả gật đầu thật mạnh, hào hứng sờ mó bìa ngoài cuốn sổ, nhanh chóng phát hiện ra thêm một chỗ khác biệt nữa: “Trương Du, có thể đặt tên cho quyển sổ này, mau nghĩ ra một cái tên siêu ngầu đi!”
Trương Du nhận lại sổ nhìn nhìn thấy đúng thế thật.

Chưa để Quách Quả kéo thêm hai người kia xin ý kiến đóng góp của đông đảo quần chúng nhân dân thì Trương Du đã viết luôn rồi.

Đợi Quách Quả cầm lại cuốn sổ, trên bìa sổ lù lù một dòng chữ to với nét bút tươi sáng rõ ràng: Sổ ghi chép riêng của phòng 606.
Quách Quả: “…”
Sổ ma pháp đâu? Cuốn sổ ma pháp hoành tráng thần bí huyền ảo ngầu lòi đâu?
Trương Du vô tình đập nát ảo tưởng của cô ấy: “Dù sao nó cũng chỉ là một cuốn sổ thôi mà, đằng nào chả phải ghi chép vào.”
Cốt lõi của lối sống làm giàu từ tiết kiệm chính là không lãng phí giá trị sử dụng của bất cứ thứ gì, đặc biệt là những thứ phải xì tiền ra mua về.
Quách Quả héo queo quay về chỗ ngồi, ấm ức lẩm bẩm: “Thế sao không thấy cậu lấy cây thông bồn cầu của Tâm Quyết đi thụt WC…”
Đường Tâm Quyết nằm không trúng đạn: “?”
Lúc nghe thấy Quách Quả nói thầm là cô vừa mới mua xong kĩ năng cho mình, tổ hợp hai kĩ năng hệ tinh thần: “Cánh cửa ma thuật” và “Con dao tinh thần”.
Một cái dùng để điều khiển ảo giác, một cái dùng để tấn công tinh thần, vừa lúc bù đắp điểm yếu và chỗ khuyết thiếu kĩ năng tinh thần mà cô tự tạo ra.
Bây giờ mà đụng phải đối thủ như Cao Oánh trong giải đấu hữu nghị thì ngay giây phút cô ta nhìn trộm cô là đã bị cắn trả rồi, những người khác càng miễn bàn.
Đương nhiên trên đời này cũng không có chuyện mười phân vẹn mười, khách quan mà nói hai kĩ năng này cũng có nhược điểm rõ ràng.
Quá đắt.
Mua sắm xong, Đường Tâm Quyết đóng cửa hàng lại, bởi vì số dư tài khoản của cô lại trống trơn rồi, có ngắm thêm kĩ năng cũng không mua nổi, ngắm nhiều chỉ tổ đau lòng thôi.
Rảnh rỗi quá, cô dùng số điểm tích lũy cuối cùng của mình đổi một chai thuốc mọc tóc, đi đến chỗ Quách Quả: “Quả Quả…!Quả Quả? Quách Quả!”
Quách Quả đang nhắm nghiền mắt người run bần bật, hai tay kết chặt ấn đè lên cổ, thoạt trông rất giống bị bóng đè!
Cô lập tức nhấn một cái thật mạnh ngay giữa hai đầu lông mày Quách Quả.

Quách Quả hít sâu một hơi rồi bừng tỉnh, ánh mắt không có tiêu cự lướt qua Đường Tâm Quyết trước mặt, vài giây sau đồng tử mới tập trung.
Trịnh Vãn Tình và Trương Du cũng đã nhào tới, thấy Quách Quả mặt mũi tái mét thở một hơi thật dài: “Quyết thần, may mà cậu đến kịp, không có khi ban nãy tớ đã bị dọa chết rồi!”
Hóa ra lúc nãy khi đang tìm kĩ năng thì cô ấy nổi hứng với một kĩ năng giảm giá tên là “Thiên nhãn”.
Nhìn tóm tắt thấy chỉ ghi là một phiên bản khác của mắt âm dương nên cô ấy mới mua hòng tăng cấp mắt âm dương của mình.

Nhưng mà kĩ năng mới vừa áp lên người thì cô ấy rơi ngay vào ảo giác khủng khiếp.
“Tớ nhìn thấy rất nhiều rất nhiều khói đen, chúng nó chui lên từ mặt đất…!Sau đó bên trong xuất hiện tạp âm, có tiếng cười tiếng khóc, sau nữa tớ chỉ còn thấy bóng tối thôi, tất cả mọi thứ đều là bóng tối.”
Quách Quả không thể miêu tả hoàn chỉnh cảnh mà mình vừa nhìn thấy, chỉ có thể khái quát bằng câu “Ma quỷ quấy phá”.
Trong khung cảnh kinh hoàng và xa lạ, cô ấy muốn nắm lấy mặt dây chuyền để làm mình tỉnh táo lại, nhưng tìm mãi không thấy mặt dây đâu, chỉ cảm nhận được vô số quỷ quái ẩn nấp trong bóng đêm.
Chúng nó thậm chí còn không thể gọi là quỷ quái, càng giống thứ được tạo thành bởi sự ác ý nguyên thủy nhất.

Chúng nó chui lên khỏi mặt đất, biến thành đủ thứ quái vật, lại nương theo bóng tối tỏa ra, lan tràn, đến gần…
Tách!

Cái búng tay ngay bên tai gọi hồn Quách Quả quay về hiện thực, Đường Tâm Quyết ấn lên vai cô ấy: “Đừng chìm đắm trong những cảnh tượng đó, bây giờ cậu tạm thời chưa thể thích nghi được đau.”
Năng lực cảm nhận cực mạnh cần phải phối hợp với sức chịu đựng đầy đủ, nếu không sẽ bị năng lực của mình cắn ngược lại.
Quách Quả rưng rưng gật đầu nhưng vẫn không quên nhanh tay túm lấy chai thuốc mọc tóc trong tay Đường Tâm Quyết, cả người cuộn tròn trên ghế: “Cũng may cũng may, kĩ năng giảm giá không tốn mấy.”
Nếu mà đắt như vàng thì đêm nay cô ấy sẽ khóc trôi làng đại học luôn.
Đợi Quách Quả hoàn toàn bình tĩnh lại thì trời cũng đã tối.
Bốn người dọn dẹp sắp xếp kĩ năng và vật tư tương đối rồi tắm rửa đơn giản, chuẩn bị một bữa tối xa hoa chưa từng có: Lẩu kí túc xá.
So sánh với những bữa cơm nghèo khó tuần vừa rồi thì bữa tối nay thật sự quá xa xỉ: Từ nước lẩu đến đồ ăn kèm đều được mua trong cửa hàng, liên hoan mừng bốn người vừa vất vả vượt qua hai phó bản liền và gặt hái nhiều phần thưởng phong phú.
Trước khi ăn cơm, mọi người kí tên lên tấm “Vé cải tạo phòng ngủ” và đặt nó ở ngay giữa phòng chỗ dễ thấy nhất, để tránh cho lúc đội thi công tới mà không thấy khách hàng đâu.
Làm xong mọi thứ, các cô quây quần vào một bàn, bắc bếp, thả đồ ăn, bật nắp Coca, mở TV, ăn uống thỏa thuê trong làn hơi nóng lượn lờ.
Nếu không xét đến tình cảnh trong trò chơi thì dường như đây chỉ là một ngày bình thường trong phòng ngủ của bọn cô.

Kết thúc một ngày học tập và hoạt động đoàn trường, bốn người ngồi trong căn phòng kí túc nhỏ gọi một phần lẩu ship đến, vừa xem TV vừa xì xụp ăn đồ ăn nóng hổi.
Những ngày bình thường đến nhàm chán như vậy giờ lại thành khoảnh khắc tươi đẹp hiếm hoi.
“Thời gian gần đây, kì thi tăng cấp lần thứ nhất của làng đại học đã chính thức bắt đầu, các trường đại học hoan nghênh thí sinh đến báo danh.

Hoạt động tuyển sinh cũng sắp diễn ra, kính mong mọi người đón chờ…”
Trên màn hình TV, quỷ lưỡi dài vẫn là người đưa tin như cũ.
“Có người dân phản ánh gần đây xuất hiện nhiều cá nhân tự xưng là thần tượng mới debut của làng đại học nhảy múa trong khu dân cư, gây ảnh hưởng đến quá trình làm việc và nghỉ ngơi của những người xung quanh.

Đối với vấn đề này, người dân đệ trình ý kiến mong bộ giáo dục thành lập một tiết mục tuyển chọn thần tượng riêng biệt, đem những thành phần gây nhiễu nhương này nhốt riêng ra…”
“Theo một nguồn tin mật, giải thưởng tìm người mà giáo viên phụ trách chương trình học bị báo cáo đợt trước đăng lên đã gỡ xuống, là do giáo viên đó đã vượt qua lớp bảo vệ thân phận thí sinh cực mạnh tìm được người báo cáo rồi ư? Xin hãy cùng chúng tôi tiếp tục làm rõ thêm…”
Hơi nóng nồi lẩu vẫn còn chậm rãi bốc lên, làm không khí trong phòng ngủ thêm mờ ảo, che khuất thân hình bốn người đang từ từ ngủ say.
– ———
“Keng keng keng…!Keng keng keng…”
Đường Tâm Quyết mở mắt ra, phát hiện xung quanh là khoảng không gian trống trải trắng tinh, không nhìn thấy điểm cuối.
Đây là đâu?
Chẳng phải cô đang ăn lẩu với bạn cùng phòng sao?
Bốn phía trống trơn, chỉ có phía xa xa cất lên tiếng chuông trong trẻo như muốn gọi cô tới gần.
Đường Tâm Quyết đi theo tiếng chuông, trước mắt dần dần xuất hiện những người khác, Trương Du, Quách Quả, Trịnh Vãn Tình.

Tất cả đều đi về phía tiếng chuông với vẻ mặt khó hiểu vì không biết sao mình lại xuất hiện ở đây.
Khi các cô đến được nơi phát ra tiếng chuông mới nhìn thấy trên mặt đất trắng tinh có một dáng người nho nhỏ.
Đây là…!Rối gỗ?
Đám rối gỗ ngẩng đầu lên, mấy cái mặt gỗ tròn tròn tươi cười nhiệt tình giang hai tay lao nhao vui vẻ: “Keng keng keng…!Chào mừng mọi người đến với phòng ngủ mới!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN