Trò Chơi Tình Ái Và Quyền Lực (H+)
Chương 112: Ngoại truyện 9 - Bắt cóc (1)
Ngoại truyện 9
“Phong, Đông Nghi lúc mang thai tiểu Lam có đáng sợ không vậy?”-Tom nói khẽ vào trong điện thoại trò chuyện với Hoàng Phong, dù là vậy mắt vẫn dáo dác nhìn xung quanh, lỡ như Vy Vy có mặt đâu đây sẽ rất tồi tệ.
Hoàng Phong chễm chệ ngồi trên ghế thoải mái ngả lưng ra sau, ở đây là văn phòng nên anh không lo gại như ai kia đang ở trong nhà: “Đáng sợ cái gì chứ, cô ấy lúc nào mà không đáng sợ. Từ sau khi sinh con càng nhạy cảm hơn nữa, cậu bây giờ chỉ mới bước một chân vào con đường gian khổ thôi.”
Tom cau mày khổ sở: “Không tệ đến thế chứ, nhìn em vợ cũng rất tốt mà.”
“Tôi có nói không tốt đâu, nhưng ai cho cậu khen vợ tôi?”-Hoàng Phong chợt lạnh giọng nhắc nhở, dù là bạn bè anh cũng không muốn Tom để ý đến vợ mình, một mình anh là đủ rồi.
“Ai thèm đâu. Vợ con tôi ở đây hạnh phúc như vậy, cần gì đến bông hoa đã có chủ kia.”
“Hạnh phúc như vậy điện thoại than vãn với tôi làm gì, tôi cúp máy đây!”-Hoàng Phong lầm bầm mắng trong điện thoại, không cho khen thôi, anh cũng không muốn người khác xem nhẹ vợ của mình đâu.
Tom gấp gáp nói nhanh khi hay Hoàng Phong định dập máy: “Chờ đã, dạo này anh nhạy cảm vậy?”-biết được bên kia vẫn đang nghe máy, Tom tiếp tục: “Vợ ốm nghén có những yêu cầu quá đáng hay làm những chuyện không giống bình thường, anh đã nhịn như thế nào hay vậy?”
Hoàng Phong tỏ ra kinh nghiệm lên tiếng: “Tôi không biết vợ cậu mang thai đáng sợ như thế nào, tôi chỉ biết nếu cậu muốn sống yên gió lặng thì hãy ngậm chặt miệng lại cắn răng chịu đựng, chờ ngày hái quả thôi.”
Tom im lặng lĩnh ngộ lời nói thâm thúy của Hoàng Phong, sau một hồi mới đáp lời: “Hóa ra là vậy, nhưng mà có chút hụt hẫng khi nhìn vợ mình khác với trước kia quá.”
“Cậu hãy lấy đó làm ưu điểm nâng cao giá trị của bản thân mình đi, như thế cậu sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.”
“Tôi không hiểu lắm?”
Hoàng Phong đổi tư thế ngồi thẳng người dậy, tay cầm lấy cây bút xoay đều trên tay, tự nhiên giải thích: “Vợ mang thai sẽ khó ở và sắc diện cũng thay đổi phần nào, trong khi đó chúng ta vẫn giữ vững phong độ của mình, đó coi như là một lợi thế. Tôi không biết Vy Vy nghĩ như thế nào nhưng người khôn ngoan như Nghi sẽ ngoan ngoãn thương yêu tôi nhiều hơn vì sợ chồng bị người khác cướp mất thôi.”
“Hay thật!”-Tom bày tỏ sự ngưỡng mộ với bạn của mình.
Khuôn mặt đang đắc ý của Hoàng Phong bỗng trở nên cứng đờ rồi tối sầm lại, cây viết đang xoay trên tay cũng rớt cái cộp xuống mặt bàn khi nhìn thấy Đông Nghi đứng trước mặt, dường như những lời vừa rồi cô ấy đều nghe hết cả, nhìn khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc cùng đôi mắt sắc nhọn nhìn mình khinh thường, Hoàng Phong nuốt khan giựt giựt khóe môi:”Tôi dập máy đây!”
Tom vẫn còn đang thầm tán thưởng người anh em của mình, nhưng anh cũng không dám mạo hiểm khi vợ anh là một “con sư tử” đích thực, lỡ như có chuyện gì không phải anh mất luôn những gì đang có sao?
“Chỉ nên tiếp thu câu “cắn răng chịu đưung thôi.”
Về phần Hoàng Phong, sau khi đặt điện thoại xuống bàn liền đứng bật dậy đi đến chỗ Đông Nghi, trong lòng thấp thỏm lo lắng lề thế nhưng ngoài mặt vẫn ráng nở nụ cười tươi nhẹ nhàng hỏi: “Em đến đây có việc gì không?”
@media(min-width:480px){#mgiframe{width:100%!important;height:315px!important;max-width:980px;margin:auto;display: table;}} @media(max-width:480px){#mgiframe{width:100%!important;height:570px!important;}}
Đông Nghi khoanh hai tay trước ngực xoay người đi tới ghế trong phòng khách ngồi: “Không phải anh nên hỏi em vào phòng từ lúc nào sao?”
Hoàng Phong sắc mặt càng lúc càng tối hơn, anh rũ bỏ hết hình tượng của một chủ tịch cao ngạo và tôn nghiêm, đứng sau lưng vợ mình bóp vai cho cô ấy, nhẹ giọng nói: “Em biết đó, đàn ông đôi lúc cũng cần chút thể diện với bạn bè,,em cũng tiếp xúc qua với nhiều khách hàng, em biết mà…”
Đông Nghi liếc mắt đưa ngón tay chỉ sang bên vai ý muốn anh xoa bóp cho, giọng vẫn đều đều không bộc lộ chút cảm xúc ngoài mặt: “Thể diện rất là quan trọng, nhưng cũng không nên vì bản thân mà bóp méo sự thật quá nhiều, có biết không?”
“Anh biết rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu.”-anh vòng tay qua ôm trọn cơ thể cô vào lòng, biết rằng vợ đã dịu đi không làm khó nữa, trong bụng như mở cờ ăn mừng: “Mà em đến tìm anh có gì không?”
Đông Nghi gỡ nhẹ vòng tay anh ra xoay người đứng đối diện với chồng, khóe môi kéo lên nụ cười nhạt, khẽ khàng đáp: “Vốn định nói với anh lâu rồi gia đình chúng ta không đi du lịch cùng nhau, định bàn với anh sắp xếp nghỉ hai ngày đi đâu đó với con.”
“Thế thì tốt quá, anh sẽ thu xếp.”
Đông Nghi đưa tay lên vỗ nhẹ má Hoàng Phong, cô lắc đầu nói hết ý: “Nhưng mà thấy anh bận rộn trò chuyện với bạn bè quá, chuyến du lịch lần này hai mẹ con em đi là đủ rồi.”
Cho đến khi cô đã rời khỏi phòng nét mặt của Hoàng Phong vẫn còn đơ ra chưa hoàn toàn lấy lại thần sắc, cô là đang trừng phạt anh sao? Nặng quá rồi…
Bên ngoài cánh cửa phòng chủ tịch, Đông Nghi lấy điện thoại ra gọi cho Vy Vy, bàn tay từ tốn đưa lên vuốt lọn xóc xõa trước trán, chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy.
“Alo!”
“Vy Vy, chồng chị và chồng em vừa trò chuyện rất vui vẻ với nhau, bên em đã giải quyết xong rồi, còn lại giao cho chị đó.”-nụ cười thâm thúy một lần nữa được vẽ trên khuôn mjawt xinh đẹp, Đông Nghi hài lòng trở về phòng làm việc.
Tiểu Lam vẫy tay chào khi nhìn thấy thím Trần đứng trước cổng trường đón, bé con chạy nhanh tới, nhưng còn chưa được mấy bước đã bị một người đàn ông lạ mặt bế đi, một chiếc ô tô màu đen tấp nhanh vào lề mở cửa cho người đàn ông lôi tiểu Lam lên xe chạy đi.
A Cầu hốt hoảng ngồi trong xe vội vàng nhấn ga truy đuổi, ban ngày ban mặt dám bắt cóc con gái của chủ tịch Hoàng, người này gan cũng to bằng trời rồi.
Tiểu Lam mặt như sắp khóc đến nơi nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai che gần nửa khuôn mặt, còn cả khẩu trang màu đen nốt làm bé con không nhìn thấy gì: “Chú bắt con sao ạ?”
“Nhiều lời quá, im lặng ngồi đi!”
Bé con thút thít hỏi một câu cuối: “Vậy con có được phép ăn không ạ, lúc căng thẳng con rất thèm ăn.”
Gã đàn ông nhìn khuôn mặt tội nghiệp của đứa trẻ cũng không muốn khó dễ: “Ăn đi!”
Tiểu Lam lấy khăn tay trong cặp ra chậm nước mắt, sau đó vắt lên cổ lấy tiếp thanh socola ra bóc vỏ ăn, như nhớ ra điều gì bé con đưa lên mời: “Chú với chú tài xế có ăn không?”
“Đã bảo im lặng đi mà!” –gã đàn ông chật lưỡi phiền hà, đầu ngoảnh ra sau thấy một chiếc ô tô đang đuổi theo, hắn bực bội quát: “Cắt đuôi chiếc đó đi, nhanh lên!”
Bé con ngồi xếp bằng trên ghế, trong nháy mắt đã ăn hết thanh kẹo, bé lấy chai nước ra uống rồi lấy khăn lau miệng, nhìn không khí căng thẳng và hồi hộp, tiểu Lam lại lấy tiếp thanh socola khác ra ăn.
Chương sau nữa là end luôn, coi như tổng hợp hết những nguyện vọng của các bạn cho các nhân vật xuất hiện lần lượt rồi nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!