Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi
Chương 109: Pho tượng
Bọn người Tô Bằng thấy, mật thất dưới mặt đất kia hẳn là ao máu, không ngờ lúc này lại hiện ra một pho tượng bằng đá đen bóng, mà gương mặt của pho tượng này thế mà lại là một khuôn mặt còn sống sờ sờ, một mặt người sinh trưởng ở trên pho tượng đá đen bóng này.
Thấy bọn người Tô Bằng, cái mặt sinh trên pho tượng kia, trong miệng phát ra một trận ngôn ngữ mà tất cả mọi người đều nghe không hiểu, thanh âm kia dường như là chú ngữ, khiến cho người ta có cảm giác loại ngôn ngữ này bản thân nó vốn đã mang theo một loại khí tức tà ác.
“Cái gì vậy?”
Người tuổi trẻ cầm đầu trong Thập Tam Ưng kia nhìn thấy, cho dù nhân số xuống dưới đây rất nhiều, cũng không khỏi cảm giác được rét lạnh cả lưng, một trận khí lạnh dâng lên, hắn vung tay lên, từ trên người rút ra một loại ám khí, bắn tới gương mặt trên pho tượng kia.
“Ngao!”
Ám khí kia, vừa vặn đánh vào trên mặt của pho tượng, chỉ nghe pho tượng này kêu thảm một tiếng, bỗng nhiên trong pho tượng lúc này bay ra một trận khói màu đen, quanh quẩn trong toàn bộ không gian.
“Cẩn thận! Có thể có độc!”
Triệu Thu nhìn thấy một màn này, lớn tiếng hô.
Mọi người thấy vậy, lập tức cũng đều tự bịt miệng mũi mình lại, bắt đầu thối lui chạy tới cửa ra vào của địa lao.
Một tên thành viên của tổ Long Nha vừa mới thối lui đến nơi cửa của địa lao, đột nhiên cảm giác sau lưng hình như là có người ôm mình lại, cái tay kia hình như có chút nhơ nhớp, thành viên tổ Long Nha này vốn tưởng rằng người cùng tổ, vừa định bảo đối phương buông tay, lại nhưng đột nhiên giật mình, thành viên trong tổ Long Nha không thể nào có người chơi đùa giỡn kiểu này được.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, lại thấy một mặt người không có da mặt, trên khuôn mặt kia còn sinh đầy giòi bọ!
“Á!”
Dù là thành viên tổ Long Nha này kinh nghiệm tác chiến phong phú, nhưng loại tình huống khủng bố tinh thần này vẫn là lần đầu tiên trong đời gặp được, hắn không khỏi lớn tiếng kinh hãi kêu lên, nhưng mà đồng thời, tứ chi của hắn, bị thứ gì đó khóa lại.
Tô Bằng sau khi nghe được tiếng kêu sợ hãi kia, xoay đầu lại, phát hiện thành viên tổ Long Nha kia vốn đã thối lui đến cửa địa lao nhưng mà thân thể lại bị cái xác nữ không da ở gần cửa kia ôm lấy, các xác nữ không da kia thế nhưng lại giống như là sống lại, nàng há cái miệng lộ ra hàm răng, dùng hai chân khóa lại thành viên tổ Long Nha kia.
“Yêu quái gì vậy?”
Vạn Phong thấy một màn như vậy, cũng há to miệng, thành viên kia trong tổ Long Nha cũng coi như là không kém, nhưng mà dù có dùng sức giãy dụa đến đâu đi nữa cũng giãy dụa không ra được sự kìm kẹp của hai chân xác nữ này.
Đồng thời, ngay lúc này, các thi thể khác trong phòng, giống như là trong nháy mắt đều được truyền cho sức sống tà ác, cho dù là mấy cái thi thể đã bị xuyên đốt thành chuỗi kia, hay là những thi thể chỉ còn dư lại nửa thân thể, hoặc các thi thể thiếu niên ở bên trong cối đá đều đồng thời di động.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Thấy được một màn này, Vạn Phong cũng lông tóc dựng đứng, bối cảnh của trò chơi Tử Vong Luân Hồi là loại võ hiệp, xuất hiện loại cảnh tượng kỳ dị này hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Những nhân sĩ giang hồ kia cũng bị hù dọa không nhẹ, loại cảnh tượng quỷ mị kỳ dị này cũng không phải ai cũng có thể gặp được, một người trong Thập Tam Ưng, chạy thoát đến gần cái cối xay lại bị một thi thể thiếu niên chỉ còn lại có nửa thân thể ôm trụ, một trong những Thập Tam Ưng này cũng là tuổi trẻ khí tráng, cố lấy dũng khí, trường đao trong tay chém ra, chặt xuống trên thi thể của thiếu niên chỉ còn một nửa kia, chém vỡ đỉnh đầu của thi thể ấy.
Một nửa thi thể của thiếu niên kia gặp phải một đòn nghiêm trọng này lập tức bất động, thành viên này của Thập Tam Ưng thấy thi thể bất động, mới thu hồi lại trái tim vốn bị dọa sợ cho chết khiếp, há mồm hô:
“Thứ này rất yếu, chỉ cần chém rơi đầu… A!”
Ngay khi hắn vừa mới nói xong câu đó, đột nhiên, hắn kêu to lên, chỉ thấy nửa cái đầu của thi thể thiếu niên vốn đã thối rữa kia lại động đậy, bò lên phía trước, lấy tay kéo lại bắp chân của người này, lộ ra não trắng lòa, liền đã tiến lên hướng về phía bắp chân của người này cắn một cái.
Nhất thời trong nháy mắt cả địa lao đại loạn, các loại thanh âm la lên nhất thời dồn dập.
Ngay khi bọn người Triệu Thu, Vạn Phong còn cuống quít không có đối sách, Tô Bằng đột nhiên quay đầu lại, nhìn pho tượng bằng đá đen bóng đầy quỷ dị trong ao máu kia.
“”Là ngươi giở trò quỷ!”
Trong miệng Tô Bằng hét lớn một tiếng, khi nói chuyện liền từ bên trong cái giáp ở khuỷu tay rút ra một thanh Phi Đao, đột nhiên chém ra, Phi Đao xẹt qua một tia màu bạc, bắn thẳng vào cái mặt người trên pho tượng kia.
“Keng!”
Phi Đao trực tiếp bắn trúng trên trán của cái mặt người ở pho tượng đá đen bóng kia, phát ra thanh âm như chém vào quả bí đao, pho tượng đá đen bóng đó hét thảm một tiếng, đồng thời trên mặt phát ra sương mù màu đen, giống như là lập tức tiêu tán.
“Răng rắc…”
Sau khi Tô Bằng Phi Đao trúng cái đầu pho tượng này, toàn bộ pho tượng đá đen bóng cũng đồng thời vỡ vụn, biến thành đá vụn, ngã ở trong ao máu.
Trong nháy mắt pho tượng đá đen bóng này vỡ vụn, những thi thể trong địa lao cũng đồng thời phát ra tiếng rú bi thảm, trong thân thể tản mát ra sương mù màu đen, đồng thời nhanh chóng đã bị hư thối, sinh giòi, rất nhanh liền biến thành một bãi xương trắng.
Mọi người trong địa lao, thấy một màn như vậy đều kinh hồn chưa định, hai mặt nhìn nhau…
…
“Những cái này đều do nguyên nhân gì làm ra, phía trên còn có một cái mặt người, không biết nguyên nhân gì, suy nghĩ của tảng đá này trở thành có khuynh hướng cảm xúc như người bình thường, tựa hồ là tảng đá thân thể hóa.”
Thấy trong địa lao đã tạm thời an toàn, Vạn Phong chỉ thị hai thành viên tổ Long Nha, đi đến ao máu đem đầu của pho tượng đá đen bóng kia lấy đến đây, cùng với Tô Bằng và Triệu Thu nhìn hồi lâu.
“Có lẽ cái này chính là nguyên nhân thân thể Cổ Kiếm không e ngại đao kiếm, hiện tại xem ra có lẽ thật sự có một chút tà thần hoặc là tà linh, yêu cầu những máu thịt thân thể này hiến tế hơn nữa còn dâng sức mạnh cho Cổ Kiếm.
Tô Bằng nhìn cái đầu này, nói với Triệu Thu và Vạn Phong.
“Có lẽ là như vậy… Có điều, chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi phó bản tiến công chiếm đóng Cổ Kiếm Sơn Trang lần này của chúng ta, chỉ có thể mang về, giao nộp cho tổ Ám Kiêu của các ngươi để nghiên cứu, có lẽ vẫn còn một nhiệm vụ cao cấp hơn.”
Vạn Phong nhìn cái đầu trong tay này, suy nghĩ một chút nói với Tô Bằng.
“Có lẽ là vậy…”
Tô Bằng phụ hoạ theo đuôi, nghĩ đến quyển nhật ký của Cổ Kiếm còn có bút ký của sơn trang ở trong túi Càn Khôn của mình, có lẽ có thể từ nơi đó tìm ra được một số tin tức của Tà Thần này.
Lúc này Triệu Thu đã xoay người lại, đi xem xét tình hình thương thế của các bằng hữu giang hồ của hắn, thành viên họ Cung của Thập Tam Ưng kia, chân bị cái thi thể sống lại cắn một cái, lúc này sưng lên một chút, nhưng không thấy có bị lây nhiễm gì.
“Chuyện của Cổ Kiếm Sơn Trang, cứ để kết thúc như vậy đi, chúng ta thu dọn Cổ Kiếm Sơn Trang một chút, nhìn xem thử có cái Chiến lợi phẩm gì đáng giá không thì mang đi, sau đó chuyện liền giao cho tổ Ám Kiêu kết thúc công việc đi.”
Vạn Phong có chút mệt mỏi nói, trận chiến hôm nay đã khiến cho tổ Long Nha tổn thất một thành viên, thân làm tổ trưởng, trong lòng Vạn Phong không thể không có cảm xúc gì.
…
Bọn người Vạn Phong, lục soát bên trong Cổ Kiếm Sơn Trang một phen nữa, cuối cùng tìm ra một khố phòng nhỏ được che đậy, bên trong có một vạn lượng bạc trắng cùng với một trăm lượng hoàng kim, mà ở trong một địa lao khác, đã tìm được hơn bốn mươi nữ tử và đứa trẻ.
“Như vậy đi, tối nay, đã kết thúc…”
Sau khi lục soát hết thảy, hơn nữa đã có người logout báo cho tổ Ám Kiêu với tổ Dũng sĩ lại đây giao nhận nhiệm vụ, Tô Bằng, Triệu Thu, còn có Vạn Phong, đứng ở đại sảnh trang chủ, đồng thời thở phào nhẹ nhõm…
Tô Bằng đăng xuất khỏi trò chơi, lúc này trong phòng máy của tổ Ám Kiêu, các thành viên khác đều đang bận rộn tiến hành công việc, đều đang ở trong trò chơi, lúc này thoát khỏi trò chơi chỉ có hai người Tô Bằng cùng với Triệu Thu.
Hai người buông lỏng thân thể có chút mỏi mệt, cùng nhau đi tới cửa, nhìn vào nhau, cười khổ với nhau một tiếng, không ngờ, nhiệm vụ phó bản hôm nay, vượt quá dự tính tiêu hao tiêu hao tâm lực.
“Cũng đã một giờ sáng rồi… Ngày mai ngươi vẫn thức dậy sao?”
Triệu Thu nhìn thoáng qua thời gian, nói với Tô Bằng.
“Ta gần đây tinh lực dư thừa.”
Tô Bằng trả lời, Triệu Thu gật đầu, nói:
“Nếu đã có tinh lực như vậy đi ngủ bù một giấc đi, ngày mai đi đến nơi ta đã nói với ngươi đi.”
Nói xong, hắn nhẹ gật đầu với Tô Bằng, liền rời khỏi phòng máy của tổ Ám Kiêu.
“Võ quán đó sao?”
Tô Bằng vân vê cái thẻ hội viên vẫn còn để trong túi áo kia, nhìn bóng lưng Triệu Thu rời đi, trong lòng suy tư…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!