Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi
Chương 126: Hành động ngu xuẩn (2)
Mạc Thiên Kình lúc này, trong lòng cũng có chút khó chịu, hắn bỏ ra ngàn vàng cầu y cho phụ thân, lại rơi vào tình cảnh tiệc thọ trở thành tang lễ, vốn dĩ trong lòng đã không vui, không ngờ rằng đám người phái Hằng Sơn này, lại không có mắt như vậy, vào đúng lúc này muốn truy xét thuộc hạ mình.
Nhưng đối phương làm đủ quy củ giang hồ, trường hợp lựa chọn lại nhằm vào lúc có nhiều khách quý ở đây để nói ra như vậy, danh dự môn phái chuyện này không thể bảo là không lớn, cho nên Mạc Thiên Kình cũng đành phải để bọn họ làm, nhưng trong lòng cực kỳ không vui.
Còn về Tô Bằng thuộc hạ, gần đây hắn mới có ấn tượng, gần đây gắn liền với cái tên của người này gần như đều rất nhạy cảm, hơn nữa dường như còn giết chết sư đệ Cổ Kiếm của mình…
Mặc dù Mạc Thiên Kình đối với tất cả hành vi của Cổ Kiếm có nghe thấy, ở trong môn phái quan hệ với Cổ Kiếm cũng chỉ là bình thường, chưa nói tới vô cùng ăn ý, nhưng cũng biết Cổ Kiếm thay phái Thanh Thành làm một vài mối làm ăn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ là gần đây chán ghét môn phái, trưởng bối trong môn phái cố ý thanh lý môn hộ, thông báo mình cứ mặc cho bọn người Tô Bằng mở rộng tra xét, Cổ Kiếm sơn trang mới bị bọn người Tô Bằng diệt trừ, nhưng dù sao Tô Bằng giết một người trong phái Thanh Thành, trong lòng Mạc Thiên Kình, cũng có phần không thích Tô Bằng.
Cho nên, Mạc Thiên Kình đối với Tô Bằng, cũng không bảo vệ lắm, nếu thật sự hắn làm ra chuyện hay ho kia ở hồ Phàn Dương, mình cùng lắm thì sai thuộc hạ đánh chết hắn ngay tại đây, với địa vị giang hồ Mạc Thiên Kình, tất cả mọi người sẽ nói hắn công bằng nghiêm minh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Thiên Kình đã có đánh giá.
“Tô Bằng, theo như lời Hoắc thiếu hiệp nói ngươi đã nghe rõ chưa? Ngươi có gì để giải thích không, nói đi. Mặc dù ta sẽ không vu oan cho người tốt, nhưng nếu như chứng minh chuyện xảy ra ở hồ Phàn Dương là đúng, quả thực do ngươi làm, hôm nay, ta sẽ trừng trị ngươi, đòi lại thanh danh cho thiếu hiệp phái Hằng Sơn.”
Mạc Thiên Kình nhìn Tô Bằng, thản nhiên nói.
“Ha ha, nghe vị thiếu hiệp phái Hằng Sơn này nói, trong lòng Tô Bằng chỉ có một câu: Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?”
Tô Bằng nghe thế, làm ra dáng vẻ bi phẫn, lớn tiếng hỏi.
Nói xong, Tô Bằng nhìn về phía Hoắc Tư Kiệt, liếc mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói:
“Hoắc Tư Kiệt Hoắc thiếu hiệp, ngày đó ta chỉ là tình cờ, ở trên thuyền lầu làm ngươi mất mặt, ngươi cũng muốn khiến Tô mỗ cũng rơi vào con đường bất nghĩa sao? Nếu như là vậy, ngươi đúng là điên cuồng rồi!”
“Ngươi nói cái gì?”
Hoắc Tư Kiệt nghe thế, trong lòng nảy sinh một trận tức giận, ‘vụt’ một tiếng đứng phắt dậy.
Tô Bằng lại nghiêng đầu đi, không thèm nhìn hắn, mà nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn Mạc Thiên Kình, chắp tay cao giọng nói:
“Chư vị khách quý đang ngồi ở đây, thành chủ đại nhân, ta cùng với Hoắc thiếu hiệp đồng hành trên đường đi, chỉ là biết một vài chuyện ngu xuẩn của vị thiếu hiệp Hoắc Tư Kiệt này, khiến cho Hoắc thiếu hiệp ghen ghét, thật sự oan uổng!”
“Ồ? Hoắc thiếu hiệp làm chuyện ngu ngốc gì? Hai người các ngươi không phải ở trong khách sạn chợt có chút hiềm khích khắc khẩu sao, chẳng lẽ còn chuyện gì khác?”
Mạc Thiên Kình nghe thế, đột nhiên mở miệng nói.
“Đúng vậy! Chuyện là như thế này…”
Tô Bằng mở miệng, nói đến chuyện Hoắc Tư Kiệt trên đường đi gặp phải hòa thượng giả Diêu Thông, sau đó kết giao hòa thượng giả kia, lại bị gạt mười lượng vàng, lần lượt kể từng chuyện.
Nghe Tô Bằng nói như vậy, Hoắc Tư Kiệt vội đứng dậy, trong lòng xấu hổ khó chịu, sắc mặt tức đến đỏ bừng, chuyện bị hòa thượng giả kia lừa, là một chuyện sau khi vị Hoắc thiếu hiệp này xuống núi, bản thân cảm thấy ngu xuẩn nhất, không còn chút thể diện nào, nếu bị người nghe thấy, khó tránh khỏi cười nhạo, lúc này bị Tô Bằng vạch trần, khiến cho hắn hết sức xấu hổ.
Tô Bằng cũng không để ý chuyện này, đem mọi chuyện nói ra rõ ràng, lúc nói không khỏi tăng thêm bút pháp tiểu thuyết, cường điệu khắc họa hình tượng Hoắc Tư Kiệt Hoắc thiếu hiệp muốn dựa vào Đại Không tự, cũng cường điệu phác hoạ lúc bản thân vạch trần hòa thượng giả kia, Hoắc thiếu hiệp thẹn quá hoá giận, lời nói ác ý đều nhắm vào mình.
Có điều, thân phận của Phó Dịch, còn có sự tồn tại của Âu Dương Khánh, còn có suy đoán thân phận của hòa thượng giả Diêu Thông kia, Tô Bằng kể rất nhạt nhòa, không hề đề cập tới.
“Chính là như vậy, Hoắc Tư Kiệt thiếu hiệp sau đó, hận ta làm hắn mất mặt, căm ghét ta, Hoắc thiếu hiệp có thật sự cưỡng gian giết chết tiểu thư nhà giàu kia không, Tô mỗ không biết, nhưng hắn lúc này cắn ta một phát như thế, có lẽ là bởi vì chuyện này, bởi vì tại hạ khiến Hoắc thiếu hiệp xấu mặt.”
Tô Bằng đem toàn bộ câu chuyện kể xong, bèn không lên tiếng nữa.
Khách khứa giang hồ, lúc này nghe thế Tô Bằng nói, lại cảm giác hứng thú, không ngờ, còn dây dưa cả một câu chuyện thú vị thế này.
“Hoắc Tư Kiệt phái Hằng Sơn này, khoan bàn nhân phẩm như thế nào, có phạm phải đại tội hay không, nói về độ thông minh trước, cũng khiến người sầu não nha.”
“Quả thật như thế, mánh khoé lừa bịp giang hồ đơn giản như thế, không ngờ cũng mắc mưu, thật là ngu ngốc.”
“Có thể phái Hằng Sơn đời này, cũng chỉ dạy cho bọn họ võ công, quên mất truyền thụ một vài kinh nghiệm giang hồ, không được, sau khi ta trở về phái Thanh Thành, nhất định phải nắm bắt vấn đề trải nghiệm giang hồ của các đệ tử.”
Nghe những tiếng xì xào bàn tán trong tiệc, Hoắc Tư Kiệt mặt đỏ bừng như sắp rỉ máu, chính là bởi vì cảm thấy mình bị lừa cực kỳ ngu xuẩn, những chuyện này, ngay cả ca ca của mình hắn cũng không dám nói, chính là sợ đánh giá và phê bình tiêu cực.
Bây giờ tốt rồi, có những đánh giá này, con đường giang hồ của mình tương lai, đủ loại cười nhạo cản trở khó lòng tránh khỏi, ít nhất những lời nhận xét ca ngợi như là mục quang như đuốc nhìn rõ mọi chuyện đã hoàn toàn vô duyên với mình, sau này sợ rằng phải nỗ lực gấp mười lần, mới có thể đổi lại danh dự này.
Hoắc Tư Hiền nhìn đệ đệ mình, không khỏi trừng hai mắt, loại chuyện này, không ngờ hắn không hề nói gì với mình!
Trừng mắt mấy lần, trong lòng Hoắc Tư Hiền thở dài, đệ đệ của mình xét toàn diện cũng không tồi, có điều vừa bước chân vào gaing hồ đã nóng nảy bộp chộp, về sau sợ rằng nhuệ khí sụt giảm mất… Có điều, đây cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt, nếu như sau này hắn có thể trở mình lần nữa, như vậy không hẳn không phải một cách rèn luyện.
Về phần Tô Bằng, Hoắc Tư Hiền cũng không mấy quan tâm, một tên quân sĩ bán mạng cho địa phương ngang ngược có thể phát triển năng lực bao nhiêu, làm sao có thể xem như giống nhau với đệ đệ mình được, có điều, Tô Bằng hôm nay ngôn từ lợi hại cũng nằm ngoài dự đoán của bản thân, nhưng cũng không phải không thể khống chế.
Bởi vì, Hoắc Tư Hiền tự cảm thấy mình đang nắm một con bài tẩy trong tay.
Lúc này nên lật bài rồi… Hoắc Tư Hiền nghĩ như vậy, chợt nghe hắn đột nhiên mở miệng, nói:
“Chuyện này, tạm thời bỏ qua không bàn tới, Mạc tiền bối, ta từ chỗ bộ khoái nha môn hồ Phàn Dương biết được tin tức, lúc ấy con gái của thần bộ Lăng Truy, cũng có mặt ở hồ Phàn Dương, lúc đó, nàng từng nói với những bộ khoái nơi đó, tận mắt nhìn thấy một việc kỳ lạ…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!