Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi - Chương 132: Tiền thưởng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Chương 132: Tiền thưởng


Ngô trưởng lão trầm mặc một hồi lâu, hắn vốn còn định dính chuyện này lên trên người Tô Bằng, nhưng tình thế hôm nay, có thể giải vây thay Hoắc Tư Kiệt, đã là một chuyện có chút xa vời, lúc này lại trèo cắn Tô Bằng, cũng chỉ lộ vẻ không thức thời.

Cắn chặt răng, Ngô trưởng lão mở miệng nói: 

“Ân oán của phái Hằng Sơn với Tô Bằng ngươi, hôm nay coi như xong”.

“Tốt!”

Tô Bằng cũng chờ những lời này của hắn, gật đầu nói:

“Tốt lắm, chuyện này, ta cũng không muốn tham dự nữa, sau này làm thế nào, phái Hằng Sơn các ngươi tự xử lý đi”.

Nói xong, Tô Bằng cũng chắp tay với bốn phía, coi như là tạ ơn mọi người bốn phía.

“Được, chuyện hôm nay cũng xem như đã rõ, Tô Bằng, ngươi đi xuống trước đi, tí nữa cùng ta hồi phủ, ta còn một số chuyện hỏi ngươi. Về phần mấy vị phái Hằng Sơn, đã có người bị thương, trước hết dưỡng thương ở biệt viện đi, chờ thương thế ổn định, rời khỏi quận Giang Ninh cũng không muộn, cũng không thể để người khác bảo ta lạnh nhạt với khách”.

Mạc Thiên Kình mở miệng nói, Tô Bằng gật đầu, nhìn thoáng qua Ngô trưởng lão tựa hồ còn rất không cam lòng, nói:

“Tô Bằng cáo lui”.

Nói xong, Tô Bằng thu Vô phong kiếm vào vỏ, xoay người rời khỏi đại sảnh.

Đi ra đại sảnh, Tô Bằng mới phát hiện, ngoài trời không ngờ đã tan mây đen, nơi xa tựa như đã mưa, nhưng vẫn có ánh mặt trời từ trong không trung chiếu xuống, gợn lên chút gió, đem những mây đen kia, dần dần thổi tan.

“Khí trời, cũng thật phù hợp tâm cảnh của ta”.

Tô Bằng nhìn về phía bầu trời bên nắng, bên mưa, trong lòng nghĩ, thời tiết lúc này, đúng như tình cảnh của mình, mặc dù thế cục chỉnh thể tựa hồ sóng gió, nhưng các phương diện đều phát triển theo hướng tốt, giống như nửa bầu trời trong vắt kia, hơn nữa mây bị thổi đi, nửa bầu trời còn lại, tựa hồ cũng sắp trong…

Lắc đầu, Tô Bằng đè suy nghĩ của mình xuống, lúc này bầu trời biệt viện cũng không mưa. Tô Bằng liền tìm một cái ghế lộ thiên, tùy tiện ăn chút gì đó, mặc dù trên thực tế không thể no bụng thật, nhưng có thể tạm thời tiêu trừ cảm giác đói bụng của mình.

Trong bữa tiệc, Tô Bằng phát hiện bên trái thị giác của mình có nhắc nhở, nhìn thử, Tô Bằng phát hiện. Danh vọng giang hồ của mình, vừa rồi không ngờ tăng hơn chín trăm.

“Danh vọng giang hồ, thoáng cái đã tăng nhiều như vậy?”

Tô Bằng xem, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Hắn từng hỏi Triệu Thu, danh vọng giang hồ đều là khi sự kiện dẫn phát, sau theo thời gian chuyển dời. Còn có thể tăng trưởng… Tỷ như chuyện của Cổ Kiếm sơn trang, Tô Bằng mới chỉ tăng danh vọng trực tiếp bảy trăm tám mươi, nhưng sau đó, ảnh hưởng sự kiện không ngừng khuếch tán ra ngoài, Tô Bằng mỗi một ngày, đều tăng bốn năm trăm danh vọng, đến bây giờ, tích lũy danh vọng đã gần ba nghìn.

Loại danh vọng này chính là khuếch tán sau ảnh hưởng, mặc dù theo thời gian chuyển dời sẽ càng ngày càng ít, nhưng luôn có một ít.

Mà lần so kiếm này, danh vọng giang hồ trực tiếp của Tô Bằng tăng hơn chín trăm, như vậy danh vọng sau đó, có thể là vượt qua chuyện của Cổ Kiếm sơn trang, sợ là sẽ có năm sáu ngàn kinh nghiệm.

Có điều mặc dù như thế, suy nghĩ một lát, Tô Bằng cũng bình thường trở lại, chuyện của Cổ Kiếm sơn trang, là rất nhiều người chia sẻ danh vọng, hắn dĩ nhiên là sẽ phân ít hơn một chút, còn nhân vật giang hồ Triệu Thu mời, địa vị lực ảnh hưởng chắc chắn không bằng những tân khách như Mạc Thiên Kình, mà lần này hắn lại chém cổ tay một đệ tử phái Hằng Sơn. Hoắc Tư Hiền xếp thứ sáu trong Thập Tiểu Kiếm giang hồ, thực lực vượt xa, danh vọng nhiều hơn chút, cũng là có thể nghĩ.

“Nghe Triệu Thu nói, hai vạn danh vọng giang hồ là một mức, đợi đến khi danh vọng đến trên hai vạn, sẽ có thể kích khởi sự kiện giang hồ, không biết có phải thật không… xem thử đã”.

Tô Bằng vừa uống rượu, vừa nghĩ.

Thời gian bữa tiệc này, đại khái đã tiến hành nửa canh giờ, sau đó, nội dung đại tế hôm nay, coi như là đại bộ phận đã tiến hành xong.

Tô Bằng và bộ phận tân khách, theo bọn thành chủ Mạc Thiên Kình, đường cũ quay trở về quận Giang Ninh, về tới phủ thành chủ, Tô Bằng ở phủ thành chủ, được một tên thân vệ thành chủ, dẫn tới thư phòng, để hắn chờ, sau đó thân vệ kia liền rời đi.

Bản thân Tô Bằng trong thư phòng, có hơi nhàm chán, nhìn một số tàng thư trong thư phòng, lại thấy điển tịch Nho gia tương đối ít, càng nhiều là một số văn tập kinh lược thực vụ, còn có một ít sách sử, truyện ký nhân vật, bút ký tiền nhân, cương luận võ học, cũng có phần phù hợp thân phận của Mạc Thiên Kình.

Xem qua tên của những sách này, trong lòng Tô Bằng nghĩ:

“Từ tàng thư gian phòng này mà xem, Mạc Thiên Kình cũng là một người khá thiết thực, rất ít những cuốn sách giảng đạo lý trống rỗng, có lẽ người này, xử lý chuyện, phương thức tư duy nhất định rất thực tế”.

Đang nghĩ tới đây, Tô Bằng chợt nghe phía sau mình có người ho khan một tiếng, Tô Bằng vội vàng quay đầu lại, thấy Mạc Thiên Kình, từ bên ngoài đi vào.

“Ra mắt thành chủ đại nhân!”

Tô Bằng nhìn thấy, khom người thi lễ nói, Mạc Thiên Kình khẽ gật đầu, đi đến.

“Ngươi cũng đã đợi một lúc rồi nhỉ… Thư phòng của ta, bình thường đều là chỗ xử lý việc chính vụ, cũng không phải tùy tiện ai vào cũng được”.

Mạc Thiên Kình nhìn như tùy ý đi đến cạnh bàn, thản nhiên nói.

Trong lòng Tô Bằng lại như gương sáng, vị thành chủ đại nhân này nói những lời này, là để bày ân.

Có điều Tô Bằng cũng không quá mức phối hợp, chỉ nói một tiếng thuộc hạ sợ hãi.

Mạc Thiên Kình cũng không có để ý thái độ Tô Bằng, câu vừa nãy, chỉ là thủ đoạn ngự hạ hắn từng dùng.

“được rồi, không cần sợ hãi gì cả, Tô Bằng, ngươi ngược lại là một người có phần khiến ta ngoài ý muốn, ban đầu nghe tên ngươi, vốn tưởng rằng ngươi là một người không may mắn, tên luôn dính với án mạng, nhưng hôm nay mới biết, hóa ra ngươi còn có võ công không tệ, khó trách có thể xông qua nhiều tai họa như vậy”.

Mạc Thiên Kình đi đến trước bàn sách, khoanh hai tay, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng cúi thấp đầu, phân biệt ý đồ của Mạc Thiên Kình này, trong ngữ khí của hắn tự hồ chỉ là nói chuyện bình thường, còn mang theo một tia khôi hài ở bên trong, nhưng nghe cũng không có ác ý.

Nghĩ đến đây, Tô Bằng nói:

“Võ công của thuộc hạ thật sự không đáng nhắc đến, may mắn thắng hai vị Hoắc thiếu hiệp phái Hằng Sơn mà thôi, thật sự thành phần may mắn chiếm đa số”.

“Ngươi cảm thấy ánh mắt ta không tốt như thế à? Kiếm pháp kia của ngươi, nhìn như bình thường, nhưng mà kiếm pháp của Hoắc Tư Hiền, lại là nhất đẳng, ngươi có thể đánh bại hắn, chứng tỏ võ công bản thân ngươi, đã đến một cảnh giới”.

Mạc Thiên Kình nói, mặc dù giống như là chất vấn, nhưng không chờ Tô Bằng đáp lời, tiếp tục nói:

“Có điều nhắc tới thì, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy kiếm pháp kỳ quái như ngươi, mặc dù thoạt nhìn hết sức bình thường, lại có thể Hoắc Tư Hiền mờ ảo thượng phẩm thậm chí siêu phẩm vật lộn lâu như vậy, hơn nữa còn thắng… ngươi là học từ đâu?”

Tô Bằng nghe xong, liền mở miệng, đem giải thích với Hàn Thác lần trước, lại trần thuật lần nữa.

“Ngươi thật may mắn…”

Nghe xong lời của Tô Bằng, Mạc Thiên Kình không nghi ngờ gì, gật đầu nói.

Sau đó, Mạc Thiên Kình lại hỏi Tô Bằng một vài vấn đề, nhưng lại không đến nơi đến chốn, Tô Bằng cẩn thận đáp, cũng không để ra sơ suất gì.

“Ừm… Hôm nay chỉ hỏi thử ngươi một số chuyện bình thường, ngươi đi xuống trước đi, đúng rồi, ngươi ở trong bữa tiệc này so kiếm thắng, cũng tăng một ít thể diện cho ta, đi khố phòng lĩnh năm lượng hoàng kim, coi như là ta thưởng cho ngươi đi, đi trước đi”.

Mạc Thiên Kình cuối cùng nói những lời này, Tô Bằng gật đầu, xoay người đi ra khỏi thư phòng.

“Tô Bằng này, xem ra thân thế coi như trong sạch, cũng có thể cân nhắc, đề bạt hắn, lại tôi luyện, sau này có thể trọng dụng… Dù sao, cách thời điểm kia, cũng sắp đến rồi, vẫn thiếu nhân tài…”

Mạc Thiên Kình nhìn Tô Bằng rời đi, trong lòng nghĩ như vậy…

Tô Bằng ra khỏi nơi này, trong lòng với câu hỏi của Mạc Thiên Kình cũng có ấn tượng đại khái, giống như hệ thống câu hỏi trước khi cán bộ cơ quan lên chức?

“Xem ra võ công ta triển lộ, khiến Mạc Thiên Kình chú ý tới ta rồi, tựa hồ muốn đề bạt ta, chỉ là lúc trước điều tra… Xem ra không tính là chuyện xấu, chỉ là không nên ảnh hưởng kế hoạch của ta là tốt rồi”.

Trong lòng Tô Bằng thầm suy nghĩ.

Về phần năm lượng hoàng kim kia, không lĩnh thật không phải, Tô Bằng liền cầm hoàng kim, sau đó đi ra khỏi phủ thành chủ.

Vừa đi ra phủ thành chủ, Tô Bằng đã thấy cách đó không xa, một trong hai gã phiên tử Hắc Lang Nhĩ cùng mình tra trạm dịch mấy ngày hôm trước, đang đứng sốt ruột ở góc đường.

Thấy Tô Bằng ra ngoài, người này chạy tới, thi lễ với Tô Bằng, sau đó tới bên tai Tô Bằng, nói nhanh thứ gì đó.

“Ừm? Người thường xuyên liên lạc với Triệu Thu, lại gửi thư tới?”

Tô Bằng nghe xong, miệng không khỏi nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN