Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi - Chương 134: Bắt cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Chương 134: Bắt cóc


Ninh Thái thi cao đẳng, không ngờ lại thi đậu học viện cảnh sát, cái này cũng vượt ngoài dự liệu của Tô Bằng.

Tính thời gian thì Ninh Thái hẳn là đã tốt nghiệp, mà tốt nghiệp đại học cảnh sát, khả năng lớn nhất tất nhiên là làm cảnh sát rồi.

“Ninh Thái… Không ngờ lại có thể là cảnh sát!”

Tô Bằng bỗng nhiên cảm giác chuyện có chút phiền phức.

Lúc trước Tô Bằng không chỉ một lần suy nghĩ về thân phận của Ninh Thái, theo người hợp tác của Triệu Thu, nội gián nằm trong các nhân viên công ty, hắn đều đã từng nghi ngờ qua, nhưng chưa từng nghĩ tới Ninh Thái lại có khả năng là cảnh sát!

“Có điều ngẫm lại… Vẫn không thể loại bỏ khả năng này, Ninh Thái mới đến nay, biểu hiện trong công ty khiến một số người có cảm giác có chút gì đó không thích hợp…. Nhưng không có bằng chứng chứng minh cô ấy là nội gián… Nhưng nếu cô ấy thật sự là người của công ty, lúc trước mình nhắc nhở sao lại lộ ra vẻ có chút không đúng.”

Trong lòng Tô Bằng suy tư, chợt nhớ tới tính cách của Ninh Thái khi còn bé, bản thân hắn thường xuyên làm vài trò đùa dai, xem như đóng vai tội phạm trong lớp đi, còn Ninh Thái khi còn là một cô bé đã có một tinh thần trượng nghĩa quá mức, luôn muốn bắt lấy hắn, tính cách này được phát triển đến tận giờ, quả thật nàng chạy đi làm cảnh sát cũng không hẳn không có khả năng.

“Không biết có phải là trong lòng ảnh hưởng không, sao càng nghĩ càng giống vậy chứ…”

Tô Bằng kết hợp với biểu hiện của Ninh Thái, cảm thấy quả thật khả năng nàng là cảnh sát cũng không nhỏ.

“Trước tiên tam dừng lại đã, tiếp tục như vậy, mình sẽ suy đoán sai lầm mất.”

Tô Bằng hít một hơi thật sâu, ngưng dòng suy nghĩ miên man của bản thân.

“Tóm lại đây xem như là một thông tin đi, cứ đặt giả thuyết Ninh Thái là cảnh sát thì nàng ở trong công ty với kế hoạch của mình cùng tin tức mình nắm giữ có ảnh hưởng gì đây.”

Tô Bằng rất nhanh liền tỉnh táo lại, dù sao, Ninh Thái là cảnh sát, nàng ở công ty nằm vùng, như vậy nàng chính là ở phía đối lập với hắn.

“Đầu tiên, nếu Ninh Thái đúng là cảnh sát, như vậy phải nghĩ xem công ty có bị cơ quan chính phủ chú ý đến không.”

Tô Bằng thầm nghĩ, nếu cơ quan quốc gia can dự vào chuyện này, vậy hắn cần phải cẩn thận hơn nhiều, mục đích của hắn là trộm một bộ máy chủ, nhưng nếu chính phủ chú ý tới chuyện công ty, như vậy theo như lời Triệu Thu, trò chơi này mà thật quỷ dị như vậy, chính phủ sẽ nghiêm khắc hạn chế người chơi, nói không chừng mình cũng bị bắt đi làm chuột trắng thử nghiệm.

Có điều suy nghĩ về khả năng chính phủ có thể tham gia vào vụ này vừa thoáng qua liền bị Tô Bằng phủ định.

Cũng không phải là Ninh Thái đơn độc dấn thân vào chuyện này, nếu chính phủ thật sự có những tin tức này thì cũng sẽ có hàng ngìn thủ đoạn thâm nhập, cũng không phải như bây giờ, dù sao giá trị nghiên cứu khoa học của trò chơi này quá lớn.

“Như vậy nếu Ninh Thái đúng là cảnh sát, nàng có thể biết được một vài nghi vấn khác, nhưng còn chưa đến mức được công khai hoặc là chỉ những người cấp cao mới biết rõ, hơn nữa còn thiếu chứng cứ cần thiết.”

Trong lòng Tô Bằng đưa ra phán đoán đầu tiên.

“Vấn đề thứ hai, giữa Ninh Thái và Tôn Thế Giai có quan hệ gì?”

Tô Bằng nhớ lại biểu hiện của Tôn Thế Giai trong công ty, Tô Bằng từng một lần hoài nghi Tôn Thế Giai là người của cục công an hoặc là cảnh sát, bởi hắn đã từng nhắc tới việc xin súng lục vài lần, nhưng nhưng Ninh Thái đúng là cảnh sát thì phán đoán này lại tựa hồ sẽ bị phủ định.

Bởi nếu cùng là người bên phía cảnh sát nằm vùng thì không lý nào Tôn Thế Giai lại không biết Ninh Thái cũng là “Đồng chí”, dù sao công ty cũng nhiều người như vậy, nếu Tôn Thế Giai và Ninh Thái có mục đích giống nhau, dù là giúp nhau che giấu thân phận hay là phối hợp cũng đều dễ dàng đạt được mục đích.

Đương nhiên cũng có thể là hệ thống hai người nằm vùng độc lập bên phía cảnh sát, nhưng dựa theo phong cách hành sự của bên phía cảnh sát, Tô Bằng phán đoán khả năng này hết sức nhỏ. 

Trừ phi có khả năng, chính là Ninh Thái không được phía cảnh sát tín nhiệm thì mới thế được.

Nhưng trong lúc nói chuyện với nhau, Tôn Thế Giai cùng “Tiếu Tiếu”không hề đề cập tới Ninh Thái, hình như bọn họ cũng không biết thân phận của Ninh Thái.

“Suy đoán này cho ra ba kết luận. Thư nhất, Tôn Thế Giai không phải là người của cục công an mà thuộc tổ chức khác. Hoặc là Ninh Thái có thể không phải là cảnh sát; hoặc là Ninh Thái và Tôn Thế Giai đều không biết sự tồn tại của đối phương.”

Tô Bằng nghĩ lại nghĩ, bằng chứng không có, suy đoán nữa có thể sẽ sai đường, hắn đành tạm dừng những phân tích theo hướng đó.

Sau đó, Tô Bằng tự hỏi một chút đối về sự tồn tại của Ninh Thái, về ảnh hưởng của những người khác ở công ty, cuối cùng đưa ra được kết luận, xem biểu hiện trước mắt của Ninh Thái, tuy rằng tựa hồ sẽ không tạo thành ảnh hưởng đặc biệt lớn với bất luận kẻ nào, nhưng một khi Ninh Thái hành động lại có thể nhằm vào một người bất kỳ.

“Ha ha… Không nghĩ tới cô vẫn vẫn còn che giấu thật sâu.”

Tô Bằng nghĩ về khi còn bé Ninh Thái, rồi bộ dạng cảnh sát bây giờ, khẽ bật cười.

Mặc kệ thân phận của Ninh Thái là gì, Tô Bằng cũng đã nắm giữ được một số tin tức và suy đoán, vì tương lai của chính mình, vạch ra kế hoạch, tránh để bị đánh không kịp trở tay.

“Đến đi, chúng ta cùng chơi một trận xem sao, đến tột cùng ai là người chiến thắng cuối cùng.”

Tô Bằng thầm nghĩ đến trong một đến hai tuần sau, bản thân hắn, Tôn Thế Giai, Lôi Minh, Triệu Thu, công ty, thậm chí cả Ninh Thái sẽ cùng nhau đánh một ván cờ…

Ngày hôm sau, Tô Bằng login bình thường, ở trong trò chơi bôn tẩu một ngày, xử lý một số chuyện, cũng rút khỏi một số thiết lập, một mực bận đến hơn bốn giờ chiều.

Thấy sắc trời trong trò chơi cũng đã tới giờ tan việc, Tô Bằng liền chạy về đại doanh Thành Tây, mới vừa vào cửa đại doanh liền bị một tên lính canh gác gọi lại.

“Tô đầu, hôm nay có một người đưa phong thư này cho ngươi, bảo là muốn ngươi tự mình mở ra, trong thư còn có thứ gì đó.”

Quân sĩ Hắc Thủy quân kia lấy ra một phong thư lớn đưa cho Tô Bằng.

“Ồ?”

Tô Bằng cầm phong thư, là một phong thư giấy cứng lớn, sờ bên trong, hình như có một vật gì đó tựa như đồ trang sức.

Tô Bằng mở phong thư ra, một chiếc vòng tay liền rơi ra ngoài, sau khi Tô Bằng thấy vòng tay này, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Đây là vòng tay của Lăng Tiêu Vũ!”

Hắn lập tức nhận ra nhận ra đây là vòng tay Lăng Tiêu Vũ thường xuyên mang theo trên tay.

Trong lòng Tô Bằng dâng lên dự cảm bất hảo. Hắn rút lá thư bên trong ra.

“Tô Bằng Quận Giang Ninh, ngươi hẳn có thể nhận ra vòng tay này là của ai, Lăng Tiêu Vũ Lăng Tiêu Vũ trong tay chúng ta, nếu muốn cứu cô ta, ngay giờ tý một khắc tối nay, đến gặp nhau tại ba mươi dặm ngoài rừng cây Thành Tây quận Giang Ninh, không nên vọng tưởng liên lạc với Mạc Thiên Kình, trong phủ thành chủ có người của chúng ta. Nếu biết được ngươi liên lạc phủ thành chủ hoặc người trong Hắc Thủy quân, cứ đợi nhận được từng phần thi thể của Lăng Tiêu Vũ đi.”

Đây chính là nội dung lá thư.

Chân mày Tô Bằng chau lại, nhìn nội dung lá thư này, toàn bộ chữ đều viết bằng máu tươi, vẫn còn mang theo mùi máu mơ hồ. Không xác định được là máu của người nào.

Tô Bằng cẩn thận quan sát, phát hiện chữ trên thư bị lệch sang phía bên phải một chút, căn cứ kinh nghiệm giám định bút tích của bản thân, những chữ này hẳn là viết bằng tay trái, kẻ này tương đối cẩm thận, ở trên phong thư không hề lưu lại điểm đáng ngờ gì.

Trầm mặc hồi lâu, Tô Bằng kêu tên lính canh gác kia, hỏi:

“Phong thư này là ai đưa tới có đặc điểm gì?”

“Một người bình thường đưa tới. Khẩu âm Giang Ninh, hẳn là người địa phương, hắn cũng tự xưng là giúp người khác truyền tin… Diện mạo cũng vô cùng bình thường, ăn mặc cũng thế, ta không nhớ rõ bộ dạng hắn ra sao.”

Tên lính kia gãi đầu nói.

“Vậy sao… Ta biết rồi.”

Tô Bằng gật đầu, cho hắn trở về.

“Lăng Tiêu Vũ bị bắt cóc? Hơn nữa nguyên nhân bị bắt cóc là bởi vì ta?”

Trong lòng Tô Bằng nhanh chóng phân tích.

“Lăng Tiêu Vũ là cháu Mạc Thiên Kình, thành chủ quận Giang Ninh, đối phương biết rõ điểm này vẫn dám động thủ, nhất định là có chỗ dựa, hoặc là hoàn toàn không quan tâm, hay hoặc là kẻ có thù với thành chủ… Rốt cuộc là kẻ nào?”

Trong đầu Tô Bằng nhanh chóng nhớ lại người có hiềm nghi.

“Kẻ có khả năng nhất chính là dư nghiệt của Cổ Kiếm sơn trang… Dù sao ta với Lăng Tiêu Vũ cùng nhau ngăn chặn vụ án bán buôn nô lệ của Cổ Kiếm sơn trang kia mới tìm được manh mối điều tra Cổ Kiếm sơn trang, mà người biết chuyện này lại rất nhiều… Thật sự là đám dư nghiệt kia trả thù sao?”

Trong lòng Tô Bằng nghĩ.

“Tóm lại hôm nay nên đi xem một chút…”

Mặc dù đây là một trò chơi nhưng, thế giới này cũng sinh động như người thât, tiểu cô nương Lăng Tiêu Vũ kia rất tốt, nếu quả thật nếu quả thật rơi vào trong tay trong tay dư nghiệt dư nghiệt Cổ Kiếm sơn trang, sự tình quả không ổn…

“Bây giờ nên xác định Lăng Tiêu Vũ có quả thật bị bắt cóc… Nhưng Nhưng bản thân lại không thể đi hỏi, nếu là thật như lời trong thư, trong thành chủ phủ có tai mắt của chúng thì thật không xong.”

Tô Bằng nghĩ.

Bỗng nhiên, vào lúc này, chuông điện thoại Tô Bằng vang lên bên tai.

Tiếng chuông điện thoại thế nhưng lại nhắc nhở Tô Bằng, hắn đột nhiên nghĩ đến:

“Đúng rồi! Lúc trước khi cùng Tần Tiểu Nguyệt tán gẫu biết được một đồng nghiệp trong tổ Ám Kiêu có chức vụ trong phủ thành chủ, có thể thông qua hắn hỏi một chút.”

Nghĩ đến đây, Tô Bằng liền không chậm trễ lập tức đăng xuất.

Vừa ra khỏi khoang trò chơi, Tô Bằng thấy Tần Tiểu Nguyệt cũng vừa tắt máy, Tô Bằng chống người đứng lên, kéo lại Tần Tiểu Nguyệt đang muốn đi ra ngoài.

“Làm gì vậy?”

Tiểu Nguyệt không hề phòng bị, bị hù giật ình, Tô Bằng cũng không cùng nàng giải thích cụ thể, nói:

“Tiểu Nguyệt, giúp ta một việc, ta có nhiệm vụ cần ngươi trợ giúp…”

Tô Bằng cùng Tiểu Nguyệt trao đổi, nói bản thân đang làm nhiệm vụ, cần phải biết tung tích Lăng Tiêu Vũ ngay, Tần Tiểu Nguyệt nghe xong gật đầu nói:

“Không thành vấn đề, có điều đồng nghiệp kia cũng tan việc rồi… Ngươi rất gấp sao?”

“Rất gấp.”

Tô Bằng gật đầu nhấn mạnh, Tần Tiểu Nguyệt nói:

“Được rồi… Thấy ngươi van xin như vậy, ta đi hỏi hắn giúp ngươi một chút.”

“Cám ơn nhiều.”

Tô Bằng gật đầu, nhìn Tần Tiểu Nguyệt hắng hái đi tìm đồng nghiệp ấy.

Nửa giờ sau, Tô Bằng rốt cuộc xác nhận được, hôm nay Lăng Tiêu Vũ sau khi ra ngoài từ buổi sáng quả thật chưa trở về.

Sau khi biết được tin này, Tô Bằng vô thức siết chặt nắm tay…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN