Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi - Chương 138: Thuộc tính của Nhất Đao Phong Vân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Chương 138: Thuộc tính của Nhất Đao Phong Vân


Thấy cổ phun ra một búng máu, sau đó Ngô trưởng lão ngã xuống đất, còn có trên đầu của hắn trị số thương tổn hơn ba nghìn, Tô Bằng không khỏi thất thần một chút.

Tô Bằng đã từng đánh ra công kích cao nhất, đại khái chỉ được bạo kích hơn hai trăm, phải biết rằng, lượng máu cao nhất của người bình thường cũng chỉ khoảng một trăm sáu mươi một trăm bảy mươi.

Chỉ có người có võ công nội lực tu hành tới trình độ nhất định, thể chất mới có thể dần dần tăng trưởng, có điều cũng giới hạn, chẳng hạn như bản thân Tô Bằng chính là lượng máu cao nhất khoảng hơn hai trăm hai mươi, mà Triệu Thu cũng đã từng trò chuyện qua với Tô Bằng, khí huyết của hắn trị giá khoảng hơn hai trăm sáu mươi.

Ngô trưởng lão này, cho dù tính toán theo BOSS, nhiều nhất cũng chỉ là khí huyết cỡ bốn trăm thôi, BOSS nhân vật giang hồ hình người tương đối lợi hại ở chỗ là có thể né tránh cao (khinh công), phòng ngự cao (nội lực bơm vào cùng với công pháp hộ thân), mà không phải là lở lượng máu cao.

Mà công kích vừa rồi của Tô Bằng, không ngờ lại đánh ra hơn ba nghìn điểm thương tổn… Mặc dù là bạo kích chỗ hiểm, công kích gấp bội, nhưng lúc này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tô Bằng lúc này, cảm giác trong giai đoạn ngắn ngủi đầu óc trống rỗng vừa rồi thi triển một đao phong vân dường như đã nằm mộng một cái gì đó, giống như đã từng có thể nghiệm gì đó vượt xa người thường, cẩn thận nhớ lại thì lại nghĩ không ra cái gì.

Ngồi dưới đất, Tô Bằng nghỉ ngơi, một ít ký phi đao vừa rồi đã khiến hắn tiêu hao quá nhiều tinh lực, cho dù là nội lực hay là thể lực, đều cứ như bị Phi Đao mang toàn bộ ra khỏi cơ thể, bây giờ có chút suy yếu.

Nghỉ ngơi hơn mười phút, hắn mới có khí lực để đứng lên.

Chuyện làm thứ nhất sau khi Tô Bằng khôi phục một phần thể lực chính là mở ra thanh kỹ năng của mình, nhìn một chút phần giải thích của kỹ năng Nhất đao phong vân.

Mở ra thanh kỹ năng, Tô Bằng thấy biểu tượng của Nhất Đao Phong Vân đã được sáng lên.

“Nhất Đao Phong Vân, cấp bậc không biết, cái gọi là “nhất đao”chính là không cần phải ra tay lần thứ hai. Nếu một đao giết không chết đối thủ, như vậy cũng không cần phải ra đao thứ hai. Cho nên, một đao kia chắc chắn ngưng kết thi triển toàn bộ kỹ năng thực lực của ngươi.

Miêu tả kỹ năng: Người thi triển mang toàn bộ tinh lực của kỹ năng ngưng kết trở thành một thanh Phi Đao, sau khi thi triển Nhất Đao Phong Vân, xét thực lực của người sử dụng, có thể không ngừng đem nội lực, thể lực, tinh thần của bản thân ngưng tụ ở trên Phi Đao. Tiến hành công kích.

Xuất đao của Nhất Đao Phong Vân, phải xúc động “Hiểu ý”kỹ năng bị động, “Hiểu ý”: Trong lòng ngầm hiểu mọi điều thông, tâm không thấu rõ mọi cách đều vô ích. Tỷ lệ kỹ năng bị động tùy theo tỷ lệ ngộ tính hiểu ý, lấy trạng thái huyền diệu khống chế Phi Đao, đem tinh thần dung hợp trong không gian phụ cận, tiến hành nắm giữ, khống chế xuất đao Phi Đao.

Nếu như ngộ tính quá thấp. Không thể khởi động kỹ năng bị động hiểu ý. Sau khi kỹ năng Phi Đao rút nội lực ra thì sẽ thất bại.

Mà kỹ năng này vì không biết cấp bậc võ công, không cách nào thăng cấp, nhưng có cảnh giới Phi Đao cấp 5. Cảnh giới Phi Đao không phải là kinh nghiệm tăng lên liền tăng lên, mà là cùng với thực lực, tinh thần, nội lực của người sử dụng, trạng thái, hoàn cảnh thậm chí là nhân tố đối thủ làm ảnh hưởng.

Hiệu quả của kỹ năng: Tổng thương tổn của kỹ năng = ( giá trị nội lực cao nhất của người sử dụng kỹ năng x 0.05 + giá trị nội lực trước mặt x 0.15 + ngộ tính x 1.2 + cảm giác x 0.8) x hệ tham chiếu trạng thái x 3 x tham số cảnh giới Phi Đao.

Hiệu quả đặc biệt: Trong cảnh giới phi đao cấp 5, cảnh giới Nhất Sinh Tử là cảnh giới đặc thù trong phi đao. Sau khi Phi Đao bắn ra, không cần chú ý đến trạng thái phòng ngự, chỉ có hai loại kết quả, một là mục tiêu chết luôn hai là không có chút thương tổn nào.

Ghi chú: Ngoại trừ chủ nhân của Phi Đao, không có ai từng nhìn thấy người sử dụng Nhất Đao Phong Vân, bởi vì người gặp được đều đã chết hết.”

Tô Bằng nhìn công thức sát thương của Nhất Đao Phong Vân một chút, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Dựa theo công thức kia, sát thương mình mới vừa tạo thành lúc nãy hẳn là hơn một ngàn một chút, mà sát thương tuôn ra hơn ba nghìn, là bởi vì công kích chỗ hiểm, nên sát thương x 2.5 lần.

“Cũng thật lợi hại… Sát thương hơn một ngàn, cho dù đánh ở chỗ nào cũng đủ lấy mạng người, chẳng qua là, thời gian chuẩn bị một chiêu này quá dài, hơn nữa, chỉ có cơ hội một lần, nếu một chiêu này không trúng, quả thật sẽ không còn cơ hội lật lại, chỉ thích hợp với đánh giết một người, không thể sử dụng trong chiến đấu quần công, nếu không ra xong một đao, trúng hay không trúng, mình cũng đều bị mặc người chém giết.”

Hít một hơi thật sâu, Tô Bằng đã tính toán tốt rồi, từ nay về sau Nhất Đao Phong Vân chính là át chủ bài bảo vệ tánh mạng cuối cùng của mình.

“Mình giờ đây, vẫn chỉ có thể dựa vào lá bùa để kích phát kỹ năng của Nhất Đao Phong Vân, ngộ tính không có đạt tới trình độ thấp nhất mà năng lực của bản thân có thể thi triển, điều cũng không quá tốt, nếu muốn lấy chiêu này làm át chủ bài, tối thiểu nhất cũng phải tăng ngộ tính của mình lên 14 điểm.”

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

Lúc này, thể lực cùng với nội lực của Tô Bằng đều đã khôi phục được một chút một số, hắn đầu tiên là đứng dậy đi đến dưới tàng cây, Lăng Tiêu Vũ lúc Ngô trưởng lão buông tay đã rơi xuống dưới tàng cây, Tô Bằng nhìn một chút, Lăng Tiêu Vũ không có bị thương, hô hấp cũng coi như vững vàng, chẳng qua là có thể bị điểm huyệt đạo, Lục Thức bị phong bế, bây giờ còn đang mê man.

Tô Bằng lại không đi gọi Lăng Tiêu Vũ tỉnh lại trước mà là nhìn thoáng qua Ngô trưởng lão cách đó không xa, đi tới.

Đi đến trước mặt Ngô trưởng lão, Tô Bằng nhìn một chút, hắn ngoại trừ cổ động mạch và cổ họng bị Phi Đao cắt ra, chỗ của ngày hôm trước ngược lại cũng không có vết thương gì, lúc này vẻ sợ hãi, khiếp sợ, không chịu tin trên mặt hắn vẫn còn thể hiện cứng lại toàn bộ trên mặt của hắn.

Tô Bằng thở dài, ai có thể nghĩ được đường đường trưởng lão của phái Hằng Sơn lại chết ở chỗ này?

Có điều trong lòng Tô Bằng cũng không thương cảm gì, là hắn gieo gió gặt bảo, Tô Bằng ngồi xổm xuống ở trên người Ngô trưởng lão móc móc những nơi có thể chứa đồ vậy.

Đầu tiên tìm thấy túi Càn Khôn của mình, túi Càn Khôn may mà không tổn hao gì, chẳng qua là dây lụa cột túi đã bị chém đứt, trong lòng Tô Bằng thầm than, mình thiếu chút nữa đã giống như hai sợi dây lụa nho nhỏ này rồi.

“Từ nay về sau nhất định phải bảo quản chặt chẽ.”

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, đem túi Càn Khôn nhét vào trong ngực.

Sau đó Tô Bằng lại từ thi thể của Ngô trưởng lão lấy ra một vài đồ vật này nọ.

Ngô trưởng lão này có lẽ giống như lời hắn nói, thật là đối với tiền tài không có hứng thú gì, từ trên người hắn, Tô Bằng chỉ tìm được hai lượng hoàng kim, tuy rằng đối với người bình thường không tính là ít, nhưng lại không hợp với thân phận của Ngô trưởng lão.

Ngoài ra, Tô Bằng lại tìm ra hai bản bí tịch, một tấm lệnh bài, còn có một phong thư, một bình sứ nhỏ.

Hai bản bí tịch, lần lượt là “Dao Quang Lạc Ảnh Kiếm Pháp”cùng với khinh công “Phi Vân Hoành Độ”của phái Hằng Sơn, kiếm pháp cấp màu bạc, khinh công cũng là cấp màu bạc.

Tô Bằng nhìn nhưng hứng thú cũng không lớn… Bởi vì hắn nhìn thông báo một chút, hai bản bí tịch này yêu cầu phải có tâm pháp trụ cột của phái Hằng Sơn mới có thể tu luyện được. Nếu không trừ phi kinh nghiệm võ đạo của mình đạt tới trình độ cực cao, có thể sửa đổi điểm cốt yếu của bí tịch, nếu không thì không thể tu luyện được.

Giá trị của thứ này không tính là quá lớn, tuy rằng bí tịch màu bạc rất hấp dẫn, bí tịch của môn phái cũng nổi trội hơn bí tịch giang hồ, nhưng phải dựa vào tâm pháp trụ cột nên làm khó không ít người, hơn nữa cũng không tiện ra tay, dễ khiến cho người ta chú ý.

Nhưng Tô Bằng cũng không có ý định lãng phí, dù sao túi Càn Khôn lớn như vậy, vẫn còn dư rất nhiều chỗ trống. Không bằng cứ lấy đi, về sau chờ cơ hội thì sẽ thử xem.

Đem hai bản bí tịch kia bỏ vào túi Càn Khôn, Tô Bằng lại nhìn lệnh bài một chút.

Lệnh bài này, là dùng bạc tinh khiết chế tạo ra, phía trước có hình mặt trời mọc ngọn núi và biển trời, phía sau có một chữ “Hình”, xem ra hẳn là lệnh bài Hình đường của phái Hằng Sơn, hơn nữa nếu được làm ra từ bạc tinh khiết, như vậy thân phận đại diện cũng sẽ không thấp. Có thể phải là trưởng lão mới có thể có được.

Vật này cùng với hai bản bí tịch kia cũng giống nhau, đều là không biết xử lí sao mớt tốt, không có tác dụng đặc biệt gì, Tô Bằng cũng không thể đem nó làm lại thành bạc mà xài. Cho nên cũng giống như bí tịch, bị bỏ vào trong túi Càn Khôn, tạo thời cất đi cái đã.

Cuối cùng, vật phẩm còn dư lại là một phong thư.

Phong thư rất lớn, xem ra giấy viết thư bên trong không ít, cũng đã mở sẵn rồi. Mang theo thật không mấy thuận tiện, nhưng nếu Ngô trưởng lão đã đem theo phong thư này ra ngoài, nhất định là khá quan trọng.

Tô Bằng mở ra xem, chỉ thấy bên trong đều là một số công vụ, nhìn nhìn lại chỗ đề tên, là do thủ tọa Hình đường phái Hằng Sơn tự tay viết, nhìn sơ qua thấy nội dung viết trong thư là một số chuyện trong Hình đường gần đây, một số tin tức truy đuổi phản đồ của môn phái.

Tô Bằng nhìn dường như có chút kỳ quái, nội dung trong thư không quan trọng đến mức Ngô trưởng lão phải mang theo bên người, chẳng lẽ thư tới quá vội, hắn chưa kịp xử lý đã đi giết mình?

Tô Bằng vừa nghĩ vừa lật đến mặt sau, thấy hai trang cuối cùng của bức thư, Tô Bằng mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hai trang cuối cùng của bức thư, là vị thủ tọa Hình đường kia dặn dò Ngô trưởng lão thay mặt hắn dò xét tin tức của mật thám cùng với các phân đà bí mật tại châu quận phụ cận quận Giang Ninh của phái Hằng Sơn, cũng sử dụng một số tiếng lóng tương tự mật mã nói một ít địa điểm bí mật cùng với người liên lạc ở phụ cận quận Giang Ninh.

Sau khi Tô Bằng xem xong phong thư này liền suy đoán người đưa tin cho Ngô trưởng lão hôm nay, có lẽ chính là người liên lạc bí mật của phái Hằng Sơn tại phụ cận quận Giang Ninh.

“Kì quái, phái Hằng Sơn cách Tô Châu những mấy ngàn dặm, sao lại phải phái mật thám tới đây? Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?”

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, nhưng chỉ dựa vào nội dung trong phong thư này, sự tình không được nói đầy đủ, rất khó để suy đoán.

“Tạm thời không nên suy nghĩ nữa.”

Trong lòng Tô Bằng tự nhủ, sau đó cũng cất phong thư này đi.

Cuối cùng bên trong một bình sứ nhỏ, chứa một chút bột phấn màu trắng, cũng không biết là để làm gì, Tô Bằng cũng thu vào luôn.

Xử lý xong những chuyện này, Tô Bằng nhìn thoáng qua thi thể của Ngô trưởng lão, suy nghĩ nên xử lý thế nào đây.

Thoáng suy tư một chút, Tô Bằng quyết định không thèm xử lý, xoay người lại đi đến chỗ Lăng Tiêu Vũ, giúp nàng cởi bỏ dây thừng, bây giờ nội lực của Tô Bằng đã khôi phục được một chút, hắn xuất ra nội lực giúp Lăng Tiêu Vũ giải các huyệt vị, rất nhanh Lăng Tiêu Vũ đã từ từ tỉnh lại.

“Tiêu Vũ, Tiêu Vũ, ngươi tỉnh chưa?”

Tô Bằng dìu Lăng Tiêu Vũ, nói với nàng.

“… Tô đại ca? Ta làm sao vậy? Đây là nơi nào?”

Lăng Tiêu Vũ từ từ tỉnh lại, hỏi Tô Bằng.

“Ngươi có biết mình ngất đi ở chỗ nào không?”

Tô Bằng thấy Lăng Tiêu Vũ đã tỉnh dậy, hỏi nàng.

Lăng Tiêu Vũ đầu óc mờ mịt, sau một lúc lâu mới tạm khôi phục lại, kể lại chuyện mình bị bắt đi.

Hôm nay nàng vốn đang đi dạo trong thành, đột nhiên bị một cái tiểu cô nương đụng phải, lập tức nàng phát giác túi tiền của mình đã bị tiểu cô nương kia lấy đi rồi bèn bắt cô bé kia lại.

Nhưng mà tiểu cô nương kia lại hết sức đáng thương, nước mắt lã chã nói nàng là bị một tên ác ôn khống chế, nếu không ăn trộm thứ gì đó sẽ bị đánh, hơn nữa muội muội nàng vẫn còn đang ở chỗ tên ác ôn đó, nếu mình không trộm được tiền, hai tỷ muội sẽ phải bị đánh.

Lăng Tiêu Vũ nghe xong trong cơn giận dữ liền đi theo tiểu cô nương kia đi tìm tên ác ôn đó để tính sổ, mình với tiểu cô nương kia vừa tiến vào sân liền cảm giác được tay bị tiểu cô nương kia đâm một cái, sau đó nàng liền mất đi ý thức.

“Châm thuốc mê?”

Tô Bằng nghe xong lập tức hiểu rõ, nàng bị mật thám của phái Hằng Sơn tính kế.

Tô Bằng thấy ý thức của nàng đã được khôi phục một chút, kể lại cho nàng chuyện Ngô trưởng lão bức hiếp bản thân mình ra sao.

Lăng Tiêu Vũ nghe xong, giờ mới hiểu được chuyện nghiêm trọng đến mức nào, tuy rằng nhìn Tô Bằng đang ở trước mắt mình nhưng vẫn là hết sức khẩn trương, hỏi:

“Tô đại ca, ngươi không có chuyện gì chứ?”

“Ta không sao.”

Tô Bằng gật đầu, sau đó nói:

“Tiêu Vũ, ngươi theo ta đi xem người đã bắt cóc ngươi nào…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN