Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi - Chương 140: Mật thư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Chương 140: Mật thư


“Bình sứ này?”

Nghe xong lời của Tô Bằng, Tần Tiểu Nguyệt ngưng công việc đang làm, cầm lấy bình sứ kia hỏi.

“Đúng vậy, chính là cái phát ra mùi vị đặc thù này.”

Tô Bằng nói với Tần Tiểu Nguyệt.

Hắn mới vừa rồi đang xem Tư liệu, lại ngửi thấy một mùi đặc biệt, đột nhiên cảm thấy quen thuộc, lập tức hắn hồi tưởng lại, mùi này tựa hồ là ngày hôm qua…

“Cái này sao, là dung dịch rửa ảnh đó, là dùng để đọc thư được mã hóa. Có một vài nhân vật giang hồ có liên lạc với tổ chức của chúng ta, sử dụng trạm dịch lại lo lắng bị người xem được nội dung trong thư liền dùng nước thuốc đặc thù ghi lại, bình thường xem ra như thư bình thường, nhưng dùng dung dịch rửa ảnh bôi ở phía trên sẽ biến thành một phong thư khác.

Tần Tiểu Nguyệt nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, lập tức nhớ tới, ngày hôm qua mình từ trên người Ngô trưởng lão của phái Hằng Sơn thu hoạch được cái bình sứ nhỏ bên trong chứa thuốc bột màu trắng kia, cũng là có mùi vị đặc thù tương tự, chẳng lẽ…

“Tiểu Nguyệt, hỏi ngươi một chút, loại dung dịch rửa ảnh này có dạng thuốc bột sao?”

Tô Bằng hỏi Tần Tiểu Nguyệt, Tần Tiểu Nguyệt gật đầu, nói:

“Loại dung dịch rửa ảnh này, ta là bởi vì bây giờ muốn dùng mới điều chế nó thành dạng lỏng, bình thường đều là cất chứa ở dạng thuốc bột, hơn nữa thuốc bột dùng để rửa ảnh có thể cho thêm một số cách pha chế khác, cách điều chế bất đồng chỉ có nước thuốc viết thư đặc biệt mới có thể rửa ảnh được, nếu dùng sai nước thuốc thư viết ra sẽ biến mất, đây cũng là một số thủ đoạn mã hóa thư từ trong các tổ chức giang hồ.”

“Như vậy sao… Ngươi có thể nói cho ta biết cách dùng của những thuốc phấn kia không?”

Tô Bằng gật đầu, hắn nhớ tới thư của Ngô trưởng lão còn có bình thuốc bột mình đang cất giữ kia, trong lòng đã có tính toán.

“Rất đơn giản, cho vào chút nước là được rồi, một nắm thuốc bột liền đủ hòa ra rất nhiều dung dịch rửa ảnh.”

Tần Tiểu Nguyệt trả lời.

“Tiểu Nguyệt những tài liệu ta cần này ngươi giúp ta cất lại trước, ta ra ngoài một hồi. Lập tức quay lại ngay.”

Tô Bằng nghe xong gật đầu, nói với Tần Tiểu Nguyệt, Tần Tiểu Nguyệt không có hoài nghi cái gì, đáp một tiếng, Tô Bằng liền rời đi khỏi phòng hồ sơ của tổ Ám Kiêu.

Ra khỏi viện này, Tô Bằng xuyên qua mấy cái ngõ hẻm, đi tới một viện không mấy nổi bật.

Dùng thủ pháp gõ cửa đặc thù, lúc này trong viện có một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, nhìn thấy Tô Bằng cũng chẳng kinh ngạc chút nào, để Tô Bằng tiến vào viện. Nhượng lại cái buồng trong, sau đó phụ nữ viện này liền đi đến trong sân, giống như là đi hái rau.

Tô Bằng thì tiến vào buồng trong, nơi này là một cứ điểm bí mật trong thành của Hắc Lang Nhĩ, người phụ nữ trung niên bên ngoài kia cũng là mật thám của Hắc Lang Nhĩ.

Tô Bằng ở trong phòng, tìm một chậu đồng nhỏ, sau đó đổ vào một chút nước. Bưng đến trên bàn, sau đó từ trong túi Càn Khôn lấy ra bình sứ nhỏ ngày hôm qua thu được từ trên người Ngô trưởng lão, đem bột phấn màu trắng bên trong đổ một chút vào trong chậu đồng.

Một lát sau, nước trong chậu đồng có chút màu tím nhạt, cũng xuất hiện mùi vị không khác mùi của dung dịch rửa ảnh mà Tần Tiểu Nguyệt sử dụng.

Tô Bằng tìm trên bàn sách trong phòng một cây bút lông sạch sẽ, ở trong chậu đồng nhúng một chút dung dịch rửa ảnh. Sau đó lấy ra bức thư thu được từ chỗ Ngô trưởng lão, sau đó dùng bút lông đã nhúng nước thuốc quét lên.

Bút lông đã nhúng nước thuốc bôi trên thư, rất nhanh chữ trên tờ giấy kia đã bắt đầu biến hóa, vốn là chữ màu đen đã bắt đầu biến mất, sau đó từ phía dưới, chữ màu lam nhạt bắt đầu hiện lên.

“Quả nhiên là mật thư!”

Tô Bằng nhìn, trong lòng không khỏi kêu một tiếng.

“Ngô Hạo bạn ta, ngươi đi quận Giang Ninh, vì liệt đồ mà bôn ba, ta trong lòng rất là bất an…”

Tô Bằng bôi hết năm trang giấy, phát hiện hai tờ trước là mật thư.

Từ giọng điệu trong bức mật thư này, hẳn là sư phụ của huynh đệ Hoắc Tư Hiền, Hoắc Tư Kiệt; cũng chính là người xưng là bạn thân của Ngô trưởng lão, chẳng qua là không biết vì sao thế nhưng lại cùng gửi thư trên một trang giấy của thủ tọa Hình đường.

Nội dung cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là nói về chuyện Hoắc Tư Kiệt, ngôn từ lời nói có phần nặng về công bình, nói nếu như là Hoắc Tư Kiệt làm ra thì đưa hắn về phái Hằng Sơn quản giáo, nếu không phải thì truy cứu cho rõ ràng.

Mà còn trên tờ giấy thứ ba, người viết thư này đột nhiên bút chuyển chủ đề, nhắc tới một chuyện khác.

“Ngô Hạo bạn ta, nhớ ngươi với ta hơn hai mươi năm trước từng đi theo trưởng bối môn phái đến Tô Châu một lần, bao vây tiêu diệt người trong ma giáo, sự bi hùng vô cùng ngày đó đến nay ký ức có lẽ vẫn còn mới như ngày hôm qua, mỗi khi nhớ lại đều mồ hôi ướt đẫm. Đảo mắt hơn hai mươi năm đã trôi qua, chuyện mà ma đầu đó đã nói ngày hôm ấy cũng đã sắp tới thời hạn rồi “Ma sát hàng thế, ngoạn vật tiêu vong”(Ma quỷ đến thế gian vạn vật đều tiêu vong). Lời tiên đoán trong miệng ma đầu đó nói trước khi chết năm ấy, không biết là nói bậy nói bạ hay là ám chỉ điều gì? Khiến ta mỗi ngày trôi qua đều khó có thể bình an được.

Mà trong truyền thuyết, trước khi ma sát đến thế gian sẽ có điềm báo kỳ dị, cũng có bảo vật thiên hạ nhận mệnh trời xuất thế, khắc chế ma sát, ngươi đi Tô Châu, liệt đồ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện ma sát đến thế gian thì cần phải điều tra rõ.

Ta biết quận Giang Ninh các Hằng Sơn ngàn dặm, dùng người không tiện, nhưng sư tôn hơn hai mười năm trước đã ở Tô Châu mai phục các ám thủ, bồi dưỡng các phân đà, lúc này cánh chim đã cứng cáp có thể nhờ sự giúp đỡ của người các phân đà đó.

Cuối thư có kèm theo cách liên lạc với người trong các phân đà cả thủ pháp liên lạc mới nhất của môn, tất cả đều có ở trong thư.

Hi vọng hiền đệ sớm ngày tra rõ.”

Tờ thứ ba sau khi bôi dung dịch rửa ảnh đã hiện lên nội dung như vậy.

“Ma đầu? Ma sát?”

Tô Bằng nhìn, phát hiện hai danh từ mới lạ, trước kia mình quả thật chưa từng nghe nói qua.

Lại nhìn hai trang cuối cùng, chính là thủ pháp liên lạc với phân đà của phái Hằng Sơn ở phụ cận Tô Châu, còn có phương thức qua lại thư từ mới nhất của phái Hằng Sơn.

Tô Bằng nhìn, nhiều ít cũng cảm thấy có chút vui mừng, những thủ pháp này bất luận người sử dụng là ai, chỉ cần dựa theo thủ pháp này truyền tin tức ra ngoài, đệ tử phái Hằng Sơn khắp nơi có nghĩa vụ trợ giúp người truyền tin tức điều tra rõ tin tức, là một loại quyền hạn cao cấp chỉ có trưởng lão trở lên của phái Hằng Sơn mới có được.

“Ngô trưởng lão chết tại Quận Giang Ninh, trong thời gian ngắn sẽ chưa có ai biết, như vậy chính là nói ta tạm thời sử dụng thân phận của Ngô trưởng lão, sử dụng con đường truyền tin của phái Hằng Sơn… Như vậy không tệ, sau khi ta rời khỏi quận Giang Ninh ở trong trò chơi không đến mức biến thành kẻ điếc người mù.”

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

Ghi nhớ các thủ pháp ám hiệu nói trên thư kia xong, Tô Bằng đứng dậy, cất kỹ giấy viết thư lại, sau đó đem dung dịch rửa ảnh trong chậu đồng mang đi giội trong sân.

Sau đó, Tô Bằng ở trong viện đợi gần hai mươi phút, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, cũng sử dụng tín hiệu của Hắc Lang Nhĩ.

Tô Bằng đi tới mở cửa, người tiến vào chính là một thủ hạ của mình, hắn trước tiên thi lễ với Tô Bằng, sau đó từ trong lòng ngực móc ra sáu bảy phong thư, đưa cho Tô Bằng, nói:

“Chủ quản đại nhân, việc mà ngài sai thuộc hạ làm, thuộc hạ đã làm xong.”

Tô Bằng khẽ gật đầu, nhìn mấy phong thư một chút, sáu bảy phong thư này đều là được phân phát cho nhân vật giang hồ các nơi.

Mà người gửi thư đều là một người “Giang Ninh, Triệu Thu.”

Rút ra thư trong phong thư, Tô Bằng nhìn một chút, nội dung đều là “‘ Triệu Thu’ mời các nhân vật giang hồ ở phụ cận đến họp mặt, nói phát hiện một dư nghiệt của Cổ Kiếm Sơn Trang ẩn núp bên trong quận Giang Ninh, hi vọng giang hồ đồng đạo cùng nhau tới đây bao vây tiêu diệt.”

Mà còn nét chữ tất cả đều là bắt chước chữ của Triệu Thu, ít nhất Tô Bằng không nhìn ra chút sơ hở nào.

“Khá lắm, tối nay sẽ để cho người của trạm dịch phát đi, nhớ rõ thời gian ước định, đều là bảy ngày sau, tụ hợp tại bốn mươi dặm phía đông quận Giang Ninh.”

Tô Bằng nói với thuộc hạ của Hắc Lang Nhĩ này.

Tên thám tử này gật đầu rời đi.

Những phong thư vừa rồi đều là Tô Bằng bảo một tên thủ hạ giỏi về bắt chước bút tích của mình dựa theo chữ của Triệu Thu, viết gửi cho nhân vật giang hồ ở phụ cận, địa chỉ của những nhân vật giang hồ kia cũng đều là căn cứ theo bản ghi chép liên lạc ghi lại ở chỗ trạm dịch.

Nội dung trong thụ là để cho bọn họ bảy ngày sau đi đến phụ cận quận Giang Ninh tụ hợp với Triệu Thu.

Mà mục đích của Tô Bằng thì lại là… Đại thống lĩnh hắc thủy quân của Quận Giang Ninh, Lô Khiếu Thiên!

Kể từ khi Tô Bằng đoán ra được Triệu Thu đối với mình chẳng qua là lợi dụng quan hệ, kế hoạch này liền chầm chậm sinh ra trong lòng.

Kế hoạch này rất đơn giản, nhược điểm của Lô Khiếu Thiên rất rõ ràng, hắn tuyệt đối không muốn có người biết chuyện hắn ở Cổ Kiếm Sơn Trang hành hạ dân thường đến chết, mà bản thân mình lại trùng hợp biết rõ những chuyện hắn làm, đến lúc đó, chỉ cần một phong thư nặc danh, tám phần mười có thể câu Lô Khiếu Thiên ra ngoài.

Mà còn Triệu Thu, còn có nhân vật giang hồ phụ cận, ai cũng sẽ không nghĩ tới mình từ trạm dịch xâm nhập mạng lưới liên lạc của bọn họ, chỉ cần giả mượn tên của Triệu Thu, đem những người võ lâm này, thậm chí là bản thân Triệu Thu hẹn đến chỗ Lô Khiếu Thiên xuất hiện, chuyện sau đó, chính là ngồi xem kịch vui.

Đến lúc đó lại trải qua sự an bài, để cho bọn người Triệu Thu cùng với Lô Khiếu Thiên sống mái với nhau một phen, mình mới xuất hiện ám sát Lô Khiếu Thiên, như vậy tỷ lệ thành công ít nhất mạnh hơn tự mình giết Lô Khiếu Thiên nhiều.

“Nếu ngộ tính của mình bây giờ đã lên đến mười bốn điểm thì đã tốt rồi… Như vậy, Nhất Đao Phong Vân lúc nào cũng có thể sử dụng thành công được, chứ không phải giống như bây giờ chỉ có thể dựa vào sự kích phát của vật khác.”

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

Có điều chuyện đến bây giờ cũng chỉ có thể sắp xếp như thế, Tô Bằng điều chỉnh tâm tình một chút, rời khỏi cứ điểm này.

Đến buổi trưa, Tô Bằng lại đi tới chỗ của Tần Tiểu Nguyệt.

“Đi làm cái gì mà vội vả như vậy chứ?”

Tần Tiểu Nguyệt đã làm xong công việc của mình, thấy Tô Bằng trở về liền hỏi hắn.

“Chợt nhớ tới một chút chuyện, liền đi một lát… Đúng rồi, Tiểu Nguyệt có một chuyện muốn thỉnh giáo ngươi, ngươi có biết làm cách nào để tăng ngộ tính lên không?”

“Tăng ngộ tính lên?”

Nghe xong lời của Tô Bằng, Tần Tiểu Nguyệt nghiêng đầu, nói:

“Cái này…Ta thật sự không biết, có điều ta biết ngộ tính cùng với cảm giác hình như là hai thuộc tính khó tăng lên nhất trong trò chơi, nhưng hai thuộc tính này cũng tương đối hữu dụng, cảm giác ảnh hưởng đến tính ổn định công kích sau khi bị thương cùng với trình độ suy yếu, ngộ tính ảnh hưởng đến tiến độ học tập võ công cùng với kinh nghiệm cần thiết để thăng cấp võ công, đều có chỗ dùng đặc biệt, nhưng ta cũng không biết làm thế nào để tăng lên…”

“Vậy ngươi có biết ai có thể biết được điều này không?”

Tô Bằng hỏi Tần Tiểu Nguyệt, Tần Tiểu Nguyệt suy nghĩ một lát, nói:

“Ngươi đi hỏi Triệu Thu cùng với Ninh tỷ xem sao, hai người bọn họ có thể biết đấy…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN