Trò chơi vương quyền
Chương 15 phần 2
“Để nàng yên,” Joffrey nói. Chàng đứng trước cô, duyên dáng trong bộ đồ len xanh dương và da đen, những lọn tóc vàng tỏa sáng trong ánh mặt trời như vương miện. Chàng đưa tay kéo cô đứng dậy. “Sao vậy, tiểu thư? Sao nàng phải sợ? Không ai làm hại nàng. Hãy cất kiếm đi, tất cả các ngươi. Con sói này chỉ là thú cưng của nàng, thế thôi.” Ngài nhìn Sandor Clegane. “Và ngươi, chó, đi chỗ khác, ngươi đang làm vị hôn thê của ta sợ đấy.”
Chó Săn, vẫn trung thành như mọi khi, cúi đầu và lẳng lặng chuồn khỏi đám đông. Sansa cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô thấy mình như một con ngốc. Cô là người nhà Stark vùng Winterfell, một tiểu thư danh giá, và một ngày nào đó cô sẽ làm hoàng hậu. “Không phải do ông ta, thưa hoàng tử,” cô cố giải thích. “Do một người khác.”
Hai hiệp sĩ lạ mặt nhìn nhau. “Payne?” người thanh niên trẻ mặc giáp xanh lam cười thầm.
Người hiệp sĩ già mặc đồ trắng nhẹ nhàng nói với Sansa. “Thưa tiểu thư, thi thoảng Ser Ilyn cũng làm tôi sợ. Con người ông ta có điều gì đó rất đáng sợ.”
“Hắn nên thế “ hoàng hậu bước xuống khỏi xe ngựa. Những người quan sát tránh đường cho bà. “Nếu những kẻ độc ác không sợ Vương Pháp, chứng tỏ chúng ta đã chọn sai người.”
Tâm trạng Sansa cuối cùng cũng ổn định. “Vậy chắc chắn hoàng hậu đã chọn đúng người ạ,” cô nói và tất cả bật cười.
“Nói hay lắm, con gái,” người đàn ông áo trắng nói. “Đúng là con gái Eddard Stark. Ta rất mừng được biết cháu, dù chúng ta gặp mặt trong tình huống không bình thường lắm. Ta là Ser Barristan Selmy, thuộc Ngự Lâm Quân.” Ông cúi đầu.
Sansa biết cái tên này, và những cử chỉ lễ nghi Septa Mordane dạy qua bao nhiêu năm đã trở lại với cô. “Tướng chỉ huy Ngự Lâm Quân,” cô nói, “ Quân sư cho vua Robert của chúng ta và trước đó là Aerys Targaryen. Tôi mới là người được nhận vinh hạnh, thưa hiệp sĩ. Kể cả từ phương bắc xa xôi, những người hát rong vẫn ca ngợi những chiến công của Barristan Dũng Cảm.”
Người hiệp sĩ giáp xanh mỉm cười. “Ý tiểu thư là Barristan Già nhỉ. Đừng tâng bốc lão nhiều quá, lão đã tự mãn về bản thân nhiều lắm rồi. Giờ, cô gái sói, nếu cô có nói ra tên tôi, tôi nhất định sẽ tin cô thật sự là con gái của Quân sư.”
Joffrey khụt khịt. “Hãy cẩn trọng với những lời ngài nói về hôn thê của ta.”
“Em trả lời được,” Sansa vội vàng nói, để dập tắt cơn tức giận của hoàng tử. Cô mỉm cười với hiệp sĩ giáp xanh. “Mũ trụ của ngài mang gạc vàng, thưa lãnh chúa. Hươu sừng tấm là biểu tượng của hoàng gia. Vua Robert có hai người anh em. Vì ngài còn rất trẻ nên ngài hẳn phải là Renly Baratheon, Lãnh chúa vùng Storm’s End, Quân Sư của Nhà Vua.”
Ser Barristan cười khùng khục. “Hẳn còn trẻ quá nên ta chỉ coi hắn như con khỉ thôi.”
Có tiếng cười vang lên, từ phía Lãnh chúa Renly. Sự căng thẳng lúc trước đã biến đâu mất. Sansa bắt đầu cảm thấy thoải mái dần… tới khi Ser Ilyn Payne khoác vai hai người bên cạnh, đứng trước cô, mặt lạnh băng, không nói một lời. Quý Cô nhe răng gầm gừ đe dọa, nhưng Sansa đã đặt một bàn tay lên đầu nó, bắt im lặng.
“Xin lỗi nếu tôi xúc phạm ngài, Ser Ilyn,” cô nói.
Cô đợi một câu trả lời, nhưng không có. Tên đao phủ nhìn cô, đôi mắt nhạt màu dường như muốn xuyên thấu tâm can, để lại linh hồn cô trần trụi trước hắn. Hắn vẫn im lặng, rồi quay người bước đi.
Sansa không hiểu. Cô nhìn vị hoàng tử của mình. “Em có nói gì sai không, thưa hoàng tử? Sao ông ấy không nói gì với em?”
“Ser Ilyn vẫn ít nói như vậy suốt mười bốn năm nay,” Lãnh chúa Renly nhận xét kèm một nụ cười láu cá.
Joffrey nhìn người chú với vẻ khinh miệt thấy rõ, sau đó nắm lấy tay Sansa. “Aerys Targaryen đã dùng kìm nóng gắp mất lưỡi hắn rồi.”
“Thế nhưng hắn sẽ nói chuyện rất hùng hồn với lưỡi kiếm của mình,” hoàng hậu nói, “và sự cống hiến của hắn dành cho vương quốc của chúng ta là điều không phải hỏi tới.” Sau đó bà nở một nụ cười duyên dáng, “Sansa, các quân sư cùng tôi sẽ nói chuyện với nhau cho tới khi nhà vua quay về cùng cha cháu. Ta sợ chúng ta sẽ phải hoãn buổi hẹn của cháu với Myrcella. Hãy chuyển lời xin lỗi tới cô em gái đáng yêu của cháu giùm ta nhé. Joffrey, có lẽ hôm nay con sẽ giúp vị khách của chúng ta có chút vui thú.”
“Vinh hạnh của con, thưa hoàng hậu,” Joffrey trang trọng nói. Chàng khoác tay cô và dẫn ra khỏi cỗ xe ngựa. Tâm hồn Sansa bay lên tận trời xanh. Cả ngày cùng hoàng tử đấy! Cô nhìn Joffrey với vẻ tôn sùng, chàng mới ga lăng làm sao. Cái cách chàng cứu cô khỏi Ser Ilyn và Chó Săn, sao chúng lại giống những khúc ca đến vậy, như khi Serwyn Khiên Kính cứu công chúa Daeryssa khỏi những người khổng lồ, hay hoàng tử Aemon Hiệp sĩ Rồng đã dành được lòng tin từ nữ hoàng Naerys, bất chấp những mưu ma chước quỷ của Ser Morgil.
Joffrey chỉ cần chạm vào tay áo cũng đủ khiến trái tim cô như ngừng đập. “Nàng muốn làm gì?”
Ở cùng chàng, Sansa thầm nghĩ. Nhưng thay vào đó, cô nói, “Tùy chàng, hoàng tử của em.”
Joffrey cân nhắc một lúc. “Chúng ta có thể cưỡi ngựa.”
“Ồ, em thích cưỡi ngựa,” Sansa nói.
Joffrey liếc nhìn Quý Cô, đang theo sát họ. “Con sói của nàng chắc chắn sẽ dọa lũ ngựa sợ, còn con chó của ta lại làm nàng sợ. Vậy chúng ta sẽ để chúng lại và đi riêng. Nàng thấy sao?”
Sansa lưỡng lự. “Nếu chàng muốn,” cô bất an nói. “Em sẽ xích Quý Cô lại.” Nhưng cô không hiểu lắm. “Em không biết chàng có chó…”
Joffrey cười lớn. “Thật ra, hắn là con chó của mẫu hậu. Bà muốn hắn giám sát ta, và đó là điều hắn luôn làm.”
“Ý chàng là Chó Săn phải không?” Cô muốn tự đánh mình vì chậm hiểu. Hoàng tử của cô không bao giờ yêu cô nếu cô ngốc nghếch. “Liệu để hắn lại có an toàn không?”
Thái tử Joffrey có vẻ tức giận vì điều cô dám hỏi. “Đừng sợ tiểu thư. Ta đã trưởng thành rồi, và ta không dùng kiếm gỗ giỏi như các anh nàng. Tất cả những gì ta cần chỉ là cái này.” Ngài rút thanh kiếm cho cô xem; một thanh trường kiếm được khéo léo gò lại cho hợp với một cậu bé mười hai tuổi. Một thanh kiếm xanh dương tỏa sáng, hai lưỡi được rèn tại lâu đài, với chuôi kiếm bọc da và đốc kiếm đầu sư tử. Sansa reo lên với vẻ ngưỡng mộ. Joffrey có vẻ hài lòng. “Ta gọi nó là Răng Sư Tử,” cậu nói.
Và thế là họ bỏ con sói tuyết cùng tên cận vệ lại đằng sau, trong khi đi về phía đông dọc theo bờ bắc dòng Trident chỉ với Răng Sư Tử.
Đó là một ngày tuyệt vời, một ngày kỳ diệu. Không khí ấm áp và ngào ngạt hương hoa. Cây cối nơi đây mang nét đẹp nhẹ nhàng mà Sansa chưa từng thấy ở phương bắc. Con ngựa của hoàng tử Joffrey màu nâu đỏ, uyển chuyển như gió. Chàng ung dung cưỡi nó, nhanh tới mức Sansa phải dùng hết sức để theo kịp. Họ thám hiểm những hang động bên bờ sông, lần theo những con mèo ma về tận tổ. Và khi họ đói, Joffrey tìm thấy một pháo đài nhờ khói bốc lên và lệnh cho họ mang thức ăn và rượu cho hoàng tử cùng tiểu thư Sansa. Họ ăn thịt cá hồi bắt từ sông. Lần đầu tiên, Sansa uống nhiều rượu nhất trong đời. “Cha em chỉ cho bọn em uống một cốc, và chỉ trong các bữa tiệc,” cô thú nhận với hoàng tử.
“Vị hôn thê của ta được phép uống bao nhiêu tùy thích,” Joffrey nói, khi rót thêm rượu cho cô.
Họ đi chậm hơn sau bữa ăn. Joffrey hát cho cô nghe, giọng cao vút, ngọt ngào và trong trẻo. Sansa thấy có chút choáng váng vì rượu. “Chúng ta nên về thôi?” cô nói.
“Sớm thôi,” Joffrey nói. “Chiến trường ở ngay trên kia, chỗ khúc sông ngoặt ấy. Đó là nơi cha ta giết chết Rhaegar Targaryen. Cha đã đấm thẳng vào ngực hắn, khiến hắn gẫy xương, xuyên qua áo giáp.” Joffrey vung cái búa chiến tưởng tượng để cho cô xem việc đó như thế nào. “Sau đó bác Jaime đã giết chết lão già Aerys, và cha lên ngôi vua… Tiếng gì thế nhỉ?”
Sansa cũng nghe thấy, vang lên từ trong rặng cây, tiếng gỗ chạm vào nhau soàn soạt. “Em không biết.” Cô thấy hơi lo lắng. “Joffrey, chúng ta nên về thôi.”
“Ta muốn xem đó là cái gì,” Joffrey quay ngựa về hướng tiếng động. Sansa không còn lựa chọn nào ngoại trừ theo sau. Tiếng động mỗi lúc một lớn hơn và rõ ràng hơn. Khi tới gần, họ nghe cả tiếng thở dốc, và thi thoảng có tiếng rên rỉ.
“Có người,” Sansa lo lắng nói. Cô nghĩ tới Quý Cô, ước gì có con sói tuyết ở bên mình.
“Nàng an toàn khi ở cùng ta.” Joffrey rút thanh Răng Sư Tử ra khỏi vỏ. Tiếng kim loại làm cô ghê răng. “Đường này” cậu nói, rồi đi qua hàng cây.
Trên trảng trống cạnh sông, họ thấy một cậu nhóc và một cô bé chơi trò hiệp sĩ. Kiếm của chúng là những thanh gỗ. Họ đoán đấy là cán chổi. Chúng đang chạy trên bãi cỏ, nhiệt tình đọ kiếm. Cậu nhóc lớn tuổi hơn, cao hơn cả cái đầu, khỏe hơn, và đang chiếm thế thượng phong. Cô bé, nhỏ thó, mặc đồ da bẩn thỉu, đang lùi lại và chật vật chặn những cú đánh. Khi cô bé nhào tới, cậu nhóc dùng gậy đẩy sang một bên, sượt qua những ngón tay của cô nhóc. Cô bé hét lên và làm rơi vũ khí.
Hoàng tử Joffrey cười lớn. Cậu nhóc giật mình nhìn quanh, mắt mở to, làm roi que gậy xuống thảm cỏ. Cô nhóc nhìn họ chằm chằm, nắm chặt tay để rút giằm gỗ ra. Sansa hoảng hốt, “Arya?” cô ngờ vực hỏi.
“Đi chỗ khác đi,” Arya đáp lại tức giận, nước mắt trào trên mắt. “Hai người làm gì ở đây? Để bọn em yên.”
Joffrey hết nhìn Arya lại nhìn Sansa, “Em gái nàng đây ư?” Cô đỏ mặt, gật đầu. Joffrey nhìn cậu nhóc như dò xét, một thiếu niên vụng về, gương mặt tàn nhang xấu xí và mái tóc dày đỏ. “Và ngươi là ai, nhóc?” chàng hỏi bằng giọng kẻ cả bề trên.
“Mycah ạ,” cậu nhóc lẩm bẩm. Cậu đã nhận ra hoàng tử và tránh ánh mắt đi nơi khác, “thưa hoàng tử.”
“Hắn là đứa con trai hàng thịt,” Sansa nói.
“Anh ấy là bạn em,” Arya lạnh lùng nói. “Để anh ấy yên.”
“Một tên hàng thịt muốn trở thành hiệp sĩ, đúng không?” Joffrey xuống ngựa, với thanh kiếm trên tay. “Cầm kiếm lên, nhóc hàng thịt,” cậu nói, mắt sáng lên thích thú. “Để xem ngươi giỏi thế nào nào.”
Mycah đứng đó, đờ người vì sợ hãi.
Joffrey tiến tới. “Nào, nhặt nó lên. Hay ngươi chỉ đánh nhau với mấy bé gái?”
“Cô ấy yêu cầu tôi, thưa thái tử,” Mycah nói. “Cô ấy yêu cầu ạ.”
Sansa chỉ cần liếc nhìn Arya và thấy khuôn mặt cô em đỏ lên là thừa biết cậu bé kia nói thật. Nhưng Joffrey nào muốn nghe. Rượu làm ngài điên cuồng hơn. “Ngươi nhặt kiếm lên.”
Mycah lắc đầu. “Đó chỉ là một cái que, thưa thái tử. Đấy không phải kiếm, chỉ là một cái que thôi ạ.”
“Và ngươi chỉ là một thằng hàng thịt, không phải hiệp sĩ.” Joffrey giơ thanh Răng Sư Tử chỉ vào má Mycah, phần ngay dưới mắt. Cậu nhóc hàng thịt đứng đó mà run rẩy. “Ngươi đã đánh em gái của tiểu thư Sansa, ngươi biết không?” Máu chảy ra từ nơi lưỡi kiếm đặt vào, một đường màu đỏ từ từ chạy xuống má cậu nhóc.
“Dừng lại!” Arya hét lên. Cô bé cầm cái que vừa làm rơi lên.
Sansa sợ. “Arya, em tránh xa ra.”
“Ta sẽ không làm hẳn bị thương… nhiều đâu,” hoàng tử Joffrey nói với Arya mà không rời mắt khỏi nhóc hàng thịt.
Arya tiến tới. Sansa vội vàng xuống ngựa, nhưng cô đã quá chậm. Arya vung que củi bằng cả hai tay. Một tiếng rắc lớn vang lên. Thanh gỗ đập vào gáy hoàng tử. Sau đó mọi chuyện xảy ra ngay trước cặp mắt sợ hãi của Sansa. Joffrey loạng choạng quay lại, gầm lên chửi bới. Mycah chạy vào rừng cây nhanh nhất có thể. Arya lại đánh hoàng tử, nhưng lần này Joffrey chặn cú đánh bằng thanh Răng Sư Tử, đánh bay cái que gẫy. Đầu ngài chảy máu và đôi mắt tóe lửa. Sansa hét lên. “Không, không, dừng lại, dừng lại, cả hai người, em đang làm hỏng mọi chuyện đấy,” nhưng không ai nghe. Arya nhặt một hòn đá và chọi vào đầu Jeffrey. Nhưng cô bé lại liệng trúng con ngựa, và con ngựa màu nâu đỏ lồng lên, phi nước đại về phía Mycah. “Dừng lại, đừng, dừng lại!” Sansa hét lên. Joffrey dùng kiếm chém Arya, luôn miệng hét lên những lời tục tĩu, kinh khủng, bẩn thỉu. Arya lùi lại, giờ con bé đã biết sợ. Nhưng Joffrey vẫn đuổi theo vào trong rừng, ép cô bé vào một thần cây. Sansa không biết phải làm gì. Cô chỉ biết đứng đó quan sát, dường như không thể nhìn thấy gì vì nhòe nước mắt.
Và đột nhiên Nymeria phóng qua cô. Con sói nhảy lên, cắn chặt vào cánh tay cầm kiếm của Joffrey. Thanh kiếm rơi xuống khi con sói xô cậu ngã xuống. Người và sói lăn lộn trên cỏ. Con sói gầm gừ và cắn xé. Hoàng tử hét lên vì đau đớn. “Kéo nó ra! Kéo nó ra!”
Giọng Arya vỡ ra như một tiếng roi vút. “Nymeria!”
Con sói tuyết thả Joffrey và tới bên Arya. Hoàng tử nằm trên bãi cỏ, rên rỉ, ôm lấy bàn tay bị thương. Chiếc áo của cậu ta dính đầy máu. Arya nói, “Nó không làm thương hoàng tử… nhiều đâu,” Cô bé cầm thanh Răng Sư Tử lên bằng cả hai tay.
Joffrey rên rỉ sợ hãi khi nhìn lên. “Đừng,” hắn nói, “Đừng làm ta bị thương. Ta sẽ nói lại với hoàng hậu đấy.”
“Em đừng động tới chàng!” Sansa hét lên với cô em gái.
Arya quay lại và lấy hết sức ném thanh kiếm. Thanh kiếm xanh dương lóe lên dưới ánh mặt trời vẽ một vệt xanh trước khi bay xuồng sông. Nó biến mất trong làn nước với một tiếng tõm. Joffrey rên rỉ. Arya lên ngựa. Nymeria đuổi theo sau.
Sau khi họ đi, Sansa tới bên hoàng tử Joffrey. Mắt chàng nhắm lại vì đau, hơi thở đứt quãng. Sansa quỳ xuống bên cạnh Joffrey, cô sụt sùi. “Ôi, nhìn xem họ đã làm gì, nhìn điều họ đã làm đây. Hoàng tử đáng thương của em. Đừng sợ. Em sẽ cưỡi ngựa về pháo đài và tìm người giúp.” Cô nhẹ nhàng vươn tay vuốt mái tóc vàng mềm mại của chàng.
Mắt cậu mở ra và nhìn cô. Nhưng trong đó không có gì ngoài sự khinh ghét, không có gì ngoài sự kinh tởm nhất. “Thế thì đi đi,” cậu quát. “Và đừng chạm vào ta.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!