Trò chơi vương quyền - Chương 27 phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Trò chơi vương quyền


Chương 27 phần 2



Jory giơ chiếc áo chẽn ra, và Ned xỏ vào ống tay áo. “Có lẽ Lãnh chúa Stannis sẽ trở về trong cuộc đấu thương ngựa của Robert,” ông nói khi Jory buộc dải dây đằng sau.

“Thế thì quả là may mắn, thưa lãnh chúa,” Jory nói.

Ned đeo thanh kiếm bên mình. “Nói theo cách khác, chúng ta sẽ không sợ gặp một vụ thảm sát.” Nụ cười của ông thật buồn.

Jory đặt áo khoác lên vai Ned và cố định nó trên cổ Ned bằng huy hiệu Quân sư. “Thợ rèn vũ khí sống ngay trên cửa hiệu, trong một căn nhà lớn ở cuối phố Steel. Alyn biết đường, thưa lãnh chúa.”

Ned gật đầu. “Nếu hắn dám cho ta đi đuổi hình bắt bóng thì chắc chắn chỉ có thần thánh mới giữ được mạng cho hắn thôi.” Đó chỉ là một bằng chứng mong manh, nhưng Jon Arryn mà Ned từng biết không phải loại người mặc giáp bạc đính đá quý. Thép là thép; nó dùng để bảo vệ, không phải vật trang trí. Chắc chắn ông ta đã thay đổi quan điểm. Ông ấy cũng không phải người đầu tiên nhìn nhận mọi thứ khác đi sau vài năm lăn lộn chốn quan trường… nhưng sự thay đổi đó đủ để khiến Ned băn khoăn.

“Tôi có thể giúp gì cho ngài nữa không?”

“Tôi nghĩ anh nên bắt đầu đi thăm viếng mấy nhà thổ trong thành đi.”

“Một nhiệm vụ thật khó khăn, thưa lãnh chúa.” Jory mỉm cười. “Nhiều người sẽ vui lòng giúp đỡ chúng ta. Porther đã bắt đầu khởi sự rồi.”

Con ngựa yêu của Ned đã được đóng yên và đợi ngoài sân. Varly và Jacks sóng bước bên ông khi ông cưỡi ngựa qua sân. Chiếc mũ trụ và áo giáp chắc hẳn vô cùng ngột ngạt khó chịu, nhưng họ không phàn nàn lấy một tiếng. Khi Lãnh chúa Eddard đi qua cổng thành, chiếc áo choàng trắng xám của ông phấp phới trên vai, ông thấy những ánh mắt nhìn mình và thúc ngựa chạy nước kiệu. Người hộ vệ cũng phi ngựa chạy theo.

Ông thường xuyên nhìn về phía sau trong khi họ đi qua những con phố đông đúc. Tomard và Desmond đã rời lâu đài từ sáng sớm tiếp nhận vị trí theo lệnh và để theo dõi bất cứ ai bám theo họ, nhưng dù vậy Ned vẫn không yên. Cái bóng của tay gián điệp cùng những con chim nhỏ của y đã khiến ông chộn rộn như thể cô dâu trong đêm tân hôn vậy.

Phố Steel bắt đầu từ quảng trường chợ bên cạnh Cửa Sông, theo như tên trên bản đồ hay Cổng Bùn Lầy, theo như tên thường gọi. Một diễn viên kịch câm đang khoa trương sải bước qua đám đông như một con côn trùng cỡ bự, với lũ trẻ con chân đất hò hét đuổi theo. Ở một góc khác, hai cậu nhóc rách rưới không lớn hơn Bran là bao đang dùng que đấu kiếm, những người chung quanh người thì cổ vũ người thì chửi rủa. Một bà lão kết thúc cuộc đấu bằng cách nhoài người ra khỏi cửa sổ và đổ cả một thùng bùn loãng lên đầu hai đấu sĩ. Ở dưới bức tường, những người nông dân đứng cạnh xe bò, rồng lên, “Táo đây, táo ngon nhất đây, bán rẻ một nửa đây,” và “Dưa hấu ngọt như mật ong đây,” rồi thì, “củ cải, hành, rễ củ đây, mại dô, mại dô, củ cải, hành, rễ củ đây, mại dô.”

Cổng Bùn Lầy đang mở và một đội Lính Gác Thành mặc áo choàng vàng kim đứng dựa người trên giáo dưới khung lưới sắt. Khi một nhóm người cưỡi ngựa xuất hiện ở phía tây, những lính gác lập tức hành động, hò hét lệnh cho người đi đường và các cỗ xe dẹp sang một bên để hiệp sĩ cùng đoàn tùy tùng tiến vào. Người đầu tiên đi vào mang theo một lá cờ đen dài. Dải lụa phấp phới trong gió như một vật thể sống; dọc lá cờ có thêu hình tia chớp xẹt qua bầu trời đêm. “Tránh đường cho Lãnh chúa Beric!” gã kia hét. “Tránh đường cho Lãnh chúa Beric!” và ngay sau đó một lãnh chúa trẻ tuổi tóc vàng ánh đỏ bảnh bao khoác áo choàng sa tanh đen điểm xuyết những vì sao cưỡi ngựa tiến vào.

“Ngài tới dự cuộc đấu thương ngựa của quân sư phải không ạ?” một lính gác hỏi.

“Ta tới để giành chiến thắng trong cuộc đấu thương ngựa của quân sư,” Lãnh chúa Beric đáp lại trong tiếng reo hò của đám đông.

Ned rẽ vào đường dẫn tới phố Steel rồi đi theo con đường uốn lượn lên một ngọn đồi, đi qua những thợ rèn đang làm việc bên những bễ rèn ngoài trời, những kỵ binh đang mặc cả mua áo giáp, những người bán đồ sắt tóc hoa râm đang bán những thanh kiếm cũ và dao cạo trong cỗ xe bò. Càng lên trên đồi những ngôi nhà càng lớn. Người họ cần gặp sống ở đỉnh đồi, trong một ngôi nhà gỗ lớn trát vữa, với gác mái đổ bóng xuống con đường hẹp. Trên cánh cửa chính bằng gỗ sồi và gỗ mộc tâm có điêu khắc một quang cảnh săn bắn hoành tráng. Hai bên cửa ra vào là hai hiệp sĩ đá trong bộ trang phục tuyệt đẹp bằng thép đỏ bóng loáng, sắp biến hình thành bàng sư[18] và kỳ lân. Ned bỏ ngựa lại cho Jacks và lách người vào trong.

Một cô hầu gái trẻ nhỏ nhắn nhìn thấy huy hiệu và gia huy trên áo Ned, ngay lập tức vị chủ nhà vội vã đi ra và mỉm cười cúi chào ông. “Mang rượu cho quân sư mau,” ông ta nói với cô gái rồi ra hiệu mời Ned ngồi vào ghế. “Thưa lãnh chúa, thần là Tobho Mott, mời ngài, mời ngài, ngài hãy tự nhiên ạ.” Ông ta mặc áo măng tô bằng nhung đen, trên ống tay áo có thêu hình những cây búa bằng chỉ bạc, trên cổ là một sợi xích bạc to tướng với mặt đá ngọc bích to bằng quả trứng chim bồ câu. “Nếu ngài cần vũ khí mới cho giải đấu thương ngựa lần này, ngài đã tới đúng nơi rồi.” Ned không buồn sửa lời ông ta. “Những đồ tạo tác của tôi khá đắt, nên giá cả có ột chút cũng là bình thường thôi, thưa lãnh chúa,” ông ta nói và đổ rượu đầy hai chiếc ly bạc. “Tôi dám đảm bảo, ngài không thể nào tìm ra những đồ tạo tác tuyệt vời như của tôi trong cả bảy phụ quốc. Nếu thích ngài có thể tới thăm tất cả các xưởng rèn ở Vương Đô và tự mình so sánh ạ. Bất cứ một tên thợ vườn nào cũng có thể rèn ra một chiếc áo giáp; nhưng những tác phẩm của tôi mới là nghệ thuật chân chính.”

Ned nhấp một ngụm rượu và để gã nói tiếp. Tobho khoe khoang rằng Hiệp Sĩ Flowers đã mua tất cả những vũ khí tại đây, và rằng rất nhiều lãnh chúa cao quý, những người hiểu rõ về kiếm tốt, kể cả Lãnh chúa Renly, em trai của nhà vua cũng tới đây đặt hàng. Có lẽ quân sư đã thấy bộ giáp mới của Lãnh chúa Renly, bộ giáp màu xanh lam với sừng hươu màu vàng? Không một thợ rèn vũ khí nào có thể tạo ra được màu xanh đậm tới vậy; ông ta biết những công thức bí mật để nhuộm màu cho thép, còn sơn và tráng men chỉ là cách làm của những kẻ mới vào nghề. Hay quân sư cần một thanh kiếm chăng. Tobho đã học cách rèn thép Valyria từ những xưởng rèn của Oohor từ khi còn là một thằng bé. Chỉ có những người hiểu về bùa chú mới có thể nhận vũ khí cũ và rèn lại chúng như mới. “Sói tuyết là biểu tượng của nhà Stark, đúng không ạ? Tôi có thể tạo ra một mũ trụ hình sói tuyết thật tới mức khiến những đứa trẻ nhìn thấy là bỏ chạy,” gã thề thốt.

Ned cười. “Ông đã rèn mũ trụ hình chim ưng cho Lãnh chúa Arryn chăng?”

Tobho Mott ngừng lại một lúc lâu rồi đặt ly rượu sang một bên. “Quân sư cùng Lãnh chúa Stannis em trai của nhà vua quả thực có tới chỗ tối. Nhưng tiếc là họ không cho tôi được vinh dự thành người chuyên cung cấp vũ khí cho họ.”

Ned bình thản nhìn người đàn ông, không nói gì và chờ đọi. Qua nhiều năm, ông đã học được rằng nhiều khi im lặng mang lại hiệu quả cao hơn những câu hỏi. Và quả thực vậy.

“Họ muốn gặp thằng bé,” người thự rèn nói, “vì thế tôi đã đưa họ về xưởng rèn.”

“Thằng bé ư,” Ned nhắc lại. Ông không biết thằng bé nào. “vậy tôi cũng muốn gặp thằng bé đó.”

Tobho Mott cẩn trọng, trầm tĩnh nhìn ông. “Tuân lệnh ngài,” gã nói, nhưng trong giọng nói không còn sự thân thiện lúc trước. Gã dẫn Ned ra cửa hậu và đi qua một cái sân hẹp, về một căn nhà đá sâu hút nơi những thợ rèn làm việc. Khi người thợ rèn mở cửa, luồng không khí nóng rực ùa ra khiến Ned có cảm giác mình đang đi vào miệng rồng. Bên trong, các bễ rèn đỏ lửa ở các góc, không khí sặc mùi khói và lưu huỳnh. Những người thự cả đang làm việc cùng những cây búa và kẹp sắt ngước nhìn lên, quệt mồ hôi trán rồi cắm đầu làm tiếp, trong khi những người thợ học việc ngực trần đang kéo bễ.

Người chủ gọi một câu thanh niên tầm tuổi Robb với cánh tay và bộ ngực cuồn cuộn cơ bắp tới. “Đây là Lãnh chúa Stark, quân sư mới,” Ông ta giới thiệu khi cậu nhóc nhìn Ned bằng cặp mắt xanh lam sâu thẳm và dùng những ngón tay vuốt ngược mái tóc ướt đẫm mồ hôi lên. Mái tóc dày, rối bù, và đen như mực. Dấu vết của bộ râu mới khiến quai hàm cậu ta đen lại. “Đây là Gendry. Rất khỏe và làm việc rất chăm chỉ. Cậu cho quân sư thấy chiếc mũ trụ cậu làm xem nào.” Bẽn lẽn, cậu ta dẫn họ tới băng ghế, và đưa họ xem chiếc mũ trụ hình đầu bò, với hai cái sừng cong vĩ đại.

Ned lật qua lật lại cái mũ trụ. Nó làm bằng thép thô, chưa được đánh bóng nhưng được tạo hình rất chuyên nghiệp. “Một tác phẩm tốt. Tôi rất mừng nếu cậu cho tôi mua lại nó.”

Cậu ta giật nó lại. “Cái này không phải để bán.”

Tobho Mott có vẻ hoảng sợ. “Nhóc, đây là Quân sư của Nhà vua. Nếu ngài muốn cái mũ trụ, cậu nên dâng tặng nó. Được ông ấy hỏi đã là cả một vinh dự cho cậu rồi.”

“Cháu rèn cái này ình,” cậu nhóc cứng đầu nói.

“Trăm ngàn lần xin lỗi, thưa lãnh chúa.” Người chủ vội vàng nói với Ned. “Cậu bé này cứng đầu hệt như thép mới tôi luyện, và cần vài cú đập mới tốt được. Chiếc mũ trụ này may mắn lắm mới được coi bằng tác phẩm của một thợ lành nghề. Thứ lỗi cho hắn và tôi hứa sẽ làm cho ngài một chiếc mũ trụ không giống bất cứ chiếc nào ngài từng nhìn thấy.”

“Cậu tạ không làm gì mà cần ta phải thứ lỗi. Gendry, khi Lãnh chúa Arryn tới gặp cậu, hai người đã nói chuyện gì?”

“Ông ấy chỉ hỏi cháu vài câu hỏi, thưa Lãnh chúa.”

“Hỏi gì?”

Cậu ta nhún vai. “Cháu thế nào, cháu có được đối xử tốt không, và rằng cháu có thích công việc này không, rồi vài thứ về mẹ cháu. Bà ấy là ai và bà ấy trông thế nào thôi.”

“Thế cậu đã trả lời sao?” Ned hỏi.

Cậu ta gạt những sợi tóc vừa rơi xuống trán sang. “Bà ấy mất khi cháu còn bé. Cháu nhớ, bà ấy có mái tóc vàng và thi thoảng lại hát cho cháu nghe. Bà ấy làm việc tại một quán rượu.”

“Lãnh chúa Stannis có hỏi gì cháu không?”

“Cái người hói đầu đấy ạ? Không, không có. Ngài ấy không nói lấy một lời, chỉ nhìn cháu chằm chằm, như thể cháu là một kẻ hãm hiếp con gái ông ấy vậy.”

“Cẩn thận cái miệng lưỡi bẩn thỉu của cậu đấy” người chủ nói. “Đây là Quân sư.” Cậu nhóc cụp mắt xuống. “Một cậu nhóc thông minh, nhưng cứng đầu. Cái mũ này… có một số kẻ gọi cậu bé là đầu bò, vì thế cậu ta đã ném nó vào mồm chúng.”

Ned chạm vào đầu thằng bé, đưa những ngón tay sờ mái tóc đen dày. “Nhìn ta này, Gendry.” Chú nhóc học việc ngửng mặt lên. Ned quan sát quai hàm và đôi mắt màu băng xanh của cậu ta. “Đúng, ông nghĩ, mình đã hiểu rồi. “Làm việc tiếp đi, nhóc. Ta xin lỗi vì làm phiền cậu.” Ông trở về nhà cùng người chủ. “Ai trả phí học cho cậu bé này?” ông nhẹ nhàng hỏi.

Mott có vẻ giận. “Ngài đã nhìn nó rồi đấy. Một thằng bé thật khỏe mạnh. Những cánh tay của nó là những cánh tay làm từ thép tôi. Nó rất tiềm năng, vì thế tôi nhận nó mà không lấy học phí.”

“Nói thật đi,” Ned giục. “Trên phố đầy những đứa nhóc khỏe mạnh. Ngày mà ông nhận một thợ học việc không lấy phí sẽ là ngày Tường Thành sụp đổ. Ai trả tiền?”

“Một lãnh chúa,” người chủ ngần ngừ nói. “Ngài ấy không nói tên, trên áo không có gia huy. Ngài ấy trả bằng vàng, gấp hai lần học phí bình thường, và nói rằng một phần là tiền học của thằng bé, và một đổi lấy sự im lặng của tôi.”

“Miêu tả xem nào.”

“Ngài ấy hơi đậm người, vai tròn, không cao bằng ngài. Bộ râu màu nâu, nhưng có vài sợi đỏ, tôi thề đó. Theo như những gì tôi nhớ, ngài ấy mặc loại áo choàng đắt tiền bằng nhung tím nặng nề được may bằng chỉ bạc, nhưng mũ trùm đã che khuất khuôn mặt, khiến tôi không thấy rõ.” Ông ngần ngừ thêm một lát. “Thưa lãnh chúa, tôi không muốn gặp rắc rối.”

“Không ai trong chúng ta muốn gặp rắc rối cả, nhưng tôi sợ giờ là thời buổi nhiễu nhương, ngài Mott ạ,” Ned nói. “Ngài biết cậu bé đó là ai.”

“Tôi chỉ là một thợ rèn vũ khí, thưa lãnh chúa. Tôi biết điều tôi được nghe.”

“Ngài biết hắn là ai,” Ned kiên nhẫn nhắc lại. “Đây không phải một câu hỏi.”

“Cậu bé là thợ học việc của tôi,” người chủ trả lời. Ông nhìn thẳng vào mắt Ned, cứng rắn như sắt lâu ngày. “Cậu ta là ai trước khi tới chỗ tôi, tôi không quan tâm.”

Ned gật đầu. Ông thấy mình thích người thợ rèn vũ khí lành nghề Tobho Mott này, “Nếu có ngày Gendry thích vung kiếm hơn rèn kiếm, hãy đưa cậu bé tới chỗ ta. Cậu ấy có vẻ ngoài như một chiến binh. Cho tới lúc đó, ông Mott, tôi cám ơn và hứa với ông. Nếu tôi cần một chiếc mũ để dọa trẻ con, tôi sẽ tới nơi này đầu tiên.”

Lính hộ vệ của ông đang đứng chờ bên ngoài cùng lũ ngựa. “Ngài có tìm được thứ gì không, lãnh chúa?” Jacks hỏi khi giúp Ned lên ngựa.

“Có,” Ned phân vân nói. Jon Arryn muốn gì từ người con hoang của nhà vua đây, và vì sao điều đó lại khiên ông mất mạng?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN