Trò chơi vương quyền - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Trò chơi vương quyền


Chương 36



CHƯƠNG 36: TYRION

Varys đứng bên lò than sưởi ấm đôi bàn tay mềm mại. “Có thông tin cho rằng Reny đã bị sát hại cực kỳ đáng sợ ngay trong lòng đại quân của hắn. Một lưỡi dao sắc cắt phăng cổ như cắt một miếng pho mát.”

“Ai đã thực hiện vụ ám sát đó?” Cersei hỏi.

“Vấn đề là nếu có quá nhiều câu trả lời cho cùng một câu hỏi thì cũng tức là không có đáp án cuối cùng, bà có công nhận vậy không? Gián điệp của tôi không phải lúc nào cũng ngồi được ở vị trí cao như chúng ta mong muốn. Khi một vị vua chết, những tin đồn giống như nấm mọc sau mưa. Một tên chăn ngựa nói rằng Renly bị sát hại bởi một hiệp sĩ trong chính đội cận vệ cầu vồng của hắn. Một người hầu phụ trách giặt quần áo nói rằng chính Stannis đã đi xuyên qua quân đội của em trai hắn bằng thanh kiếm phép thuật. Nhiều binh sĩ tin rằng một người phụ nữ đã làm điều đó nhưng không xác định được cuối cùng là người phụ nữ nào. Một người hầu nói rằng hung thủ là một thiếu nữ mà Renly từng vứt bỏ. Giả thiết thứ hai, một người bảo vệ trại hôm đó đã mang thiếu nữ đến để làm đức vua vui vẻ trước trận chiến. Giả thiết thứ ba nói rằng người đó có thể là Phu nhân Catelyn Stark.”

Thái hậu có vẻ khó chịu. “Ông có nhất thiết phải lãng phí thời gian của chúng ta bằng những tin đồn chỉ lừa được những đứa ngu như vậy không?”

“Thưa thái hậu nhân từ, bà cần phải trả rất hậu mới có được những tin đồn này đấy ạ.”

“Đại nhân Varys, chúng ta trả công để nghe sự thật. Hãy nhớ điều đó, bằng không hội nghị nhỏ này sẽ càng nhỏ hơn.”

Varys lo lắng cười. “Thái hậu và em trai nếu rời đi thì hội nghị này làm sao tiếp tục được.”

“Theo tôi thấy, đế quốc thiếu đi một vài trọng thần cũng vẫn tồn tại tốt,” Littlefinger mỉm cười.

“Petyr vô cùng thân mến,” Varys trả lời, “ông không lo lắng việc mình sẽ là tên tiếp theo trong danh sách nhỏ của tể tướng?”

“Trước đó là tên ông hả Vary? Tôi không mơ ước chuyện đó đâu.”

“Có thể chúng ta sẽ cùng trở thành huynh đệ tại Tường Thành, ông và tôi,” Varys cười khanh khách, “nhanh hơn ông nghĩ đấy, nếu những từ tiếp theo thốt ra từ miệng ông không có gì hữu ích.” Cersei trừng mắt nhìn Vary như thể muốn thiến lão lần nữa. “Liệu nó có phải là chiến thuật không?” Littlefinger hỏi.

“Nếu vậy thì nó thật inh,” Varys trả lời, “chắc chắn nó đã lừa được tôi.” Tyrion cảm thấy đã nghe đủ. “Joff sẽ thất vọng lắm đây,” hắn cất lời. “Nó đã chuẩn bị một cái thương rất đẹp dành cho đầu của Renly. Nhưng bất kể ai làm thì chủ mưu sau việc này là Stannis. Rõ ràng hắn là người thụ hưởng.” Hắn không thích tin này, hắn đã từng tính toán anh em nhà Baratheon sẽ đánh nhau sống chết trên chiến trường. Cái khuỷu tay bị cây Morningstar đập vào vẫn đau nhức mỗi khi thời tiết chuyển sang ẩm ướt. Hắn vừa xoa nắn tay vừa hỏi. “Quân đội của Renly giờ làm gì?”

“Phần lớn bộ binh vẫn dưới quyền của Bitterbridge.” Varys rời lò sưởi tiến đến ngồi vào ghế cạnh bàn. “Đa số các quý tộc đồng hành cùng Lãnh chúa Renly tới Storm’s End đã chuyển sang phục tùng Stannis, cùng với toàn bộ quân.”

“Tôi cá dẫn đầu đám đó là gia tộc Florent,” Littlefinger nói.

Varys cười tươi. “Đại nhân, ngài thắng cược. Đại nhân Alester thực sự là người đầu tiên quỳ gối, nhiều người khác theo sau.”

“Nhiều?” Tyrion lưu ý. “Nhưng không phải toàn bộ?”

“Không phải toàn bộ,” viên thái giám đồng ý. “Không phải Loras Tyrell, không phải Randyll Tarly hay Mathis Rowan. Và Storm’s End cũng không đầu hàng. Hiệp sĩ Cortnay Penrose canh giữ lâu đài nhân danh Renly và không tin chủ của mình đã chết. Hắn yêu cầu phải nhìn thấy thi thể mới mở cổng thành, nhưng hình như thi thể của Renly bằng cách nào đó đã biến mất, có khả năng đã bị ai đó mang dấu đi. Một phần năm các hiệp sĩ dưới trướng Renly đã ly khai cùng với Hiệp sĩ Loras thay vì quỳ gối đầu phục Stannis. Có tin nói rằng Hiệp sĩ Knight of Flowers đã phát điên khi nhìn thấy thi thể đức vua của hắn và trong cơn thịnh nộ đã giết ba gã hộ vệ trong đó có Emmon Cuy và Robar Royce.”

Thật tiếc hắn chỉ giết được ba tên, Tyrion thầm nhủ.

“Hiệp sĩ Loras đang đổ lỗi cho Bitterbridge,” Varys tiếp tục, “em gái hắn ở đó, hoàng hậu của Renly, cũng như rất nhiều lính đột nhiên phát hiện mình không còn người phục vụ. Giờ họ nên theo phe nào? Một câu hỏi khó. Nhiều người thuộc về những quý tộc duy trì cho Storm’s End và đám đó giờ đang phục tùng Stannis.”

Tyrion tiến về phía trước. “Theo ý tôi, giờ đang là cơ hội của chúng ta. Vấn đề chỉ là chúng ta chiến thắng Loras Tyrell, thu phục đại nhân Mace Tyrell và để cờ hiệu của gia tộc này phục vụ chúng ta. Họ có thể tạm thời quy phục Stannis lúc này, nhưng họ không yêu hắn, nếu không họ đã theo hắn ngay từ lúc đầu.”

“Thế họ yêu chúng ta hơn à?” Cersei hỏi.

“Hầu như không,” Tyrion nói, “họ đã từng yêu Renly, rõ ràng là thế, nhưng giờ Renly bị ám sát. Có lẽ chúng ta có thể cho họ vài bằng chứng hợp lý để chứng minh Joffrey hơn Stannis… nếu chúng ta nhanh chân hơn.”

“Cậu định đưa cho họ loại bằng chứng gì?”

“Vàng,” Littlefinger bất ngờ đề nghị.

Varys chậc chậc. “Patyr ngọt ngào, chắc chắn ông không định đề nghị rằng cứ mua những quý tộc cường thế và những hiệp sĩ cao quý kia như những con gà ngoài chợ chứ.”

“Đại nhân Varys, gần đây ông có đến chợ của chúng tôi không?” Littlefinger hỏi.

Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. “Tôi cho rằng mua một quý tộc dễ hơn một con gà đấy. Tất nhiên, các vị quý tộc thì kiêu hãnh hơn là gà và họ sẽ phát ốm nếu ngài phát cho họ đồng vàng như một thương gia, nhưng họ cũng hiếm khi từ chối nhận được món quà… vinh dự, đất đai, lâu đài…”

“Hối lộ có thể gây ảnh hưởng đến vài quý tộc nhỏ,” Tyrion nói, “nhưng không bao giờ có tác dụng với Highgarden.”

“Chính xác,” Littlefinger công nhận. “Ở đây ngài Knight of Flowers là vấn đề mấu chốt. Mace Tyrell có hai con trai nhưng Loras luôn là người ông ấy quý nhất. Đạt được lòng tin của hắn, Highgarden sẽ thuộc về ngài.”

Đúng thế, Tyrion nghĩ thầm. “Ta cho rằng chúng ta có thể sử dụng bài của Lãnh chúa Renly, đạt được liên minh của Tyrell như hắn đã làm. Dùng đám cưới.”

Varys lập tức hiểu ý. “Ngài nghĩ đến kết hợp Vua Joffrey với Margaery Tyrell.”

“Đúng vậy,” hoàng hậu trẻ của Renly không lớn hơn mười lăm, mười sáu tuổi, có vẻ như… lớn tuổi hơn Joffrey, nhưng vài năm không là gì cả. Có khi nó còn thấy điêu luyện và ngọt ngào hơn. “Joffrey đã đính hôn với Sansa Stark,” Cersei phản đối.

“Hợp đồng hôn nhân có thể phá vỡ. Đám cưới của nhà vua với con gái của kẻ phản quốc có còn lợi ích gì nữa đâu?”

Littlefinger xen mồm. “Ngài có thể chỉ ra cho Bệ hạ thấy gia tộc Tyrell mạnh hơn gia tộc Stark và rằng Margaery được kể là rất khả ái… và điêu luyện trên giường.”

“Đúng vậy,” Tyrion nói, “Joffrey sẽ thích à xem.”

“Con trai ta còn quá trẻ để quan tâm những chuyện kiểu này.”

“Thật vậy sao?” Tyrion hỏi. “Hắn đã mười ba, Cersei. Ta đã lấy vợ ở tuổi đó.”

“Cậu đừng có kể chuyện hổ thẹn của gia đình ra ở đây. Joffrey có dòng máu cao quý.”

“Cao quý đến mức ra lệnh cho Hiệp sĩ Boros xé y phục của Sansa.”

“Cô ta khiến nó tức giận.”

“Nó cũng tức giận với thằng bé con đầu bếp làm đổ súp tối qua, nhưng không lột trần nó.”

“Đây không phải là vấn đề về súp đổ…”

Không, vấn đề nằm ở những núm vú đẹp. Sau sự kiện ở sân đó, Tyrion đã bàn với Varys sắp xếp một chuyến đưa Joffrey đi thăm Chataya. Hắn hy vọng rằng dư vị ngọt ngào ở đó sẽ khiến thằng bé mềm mại hơn. Các chư thần nhân từ, thằng bé thậm chí có thể trở thành đứa trẻ tốt và Tyrion có thể hoạt động tự do hơn với sự trợ giúp của nhà vua. Tất nhiên, việc này cần tiến hành bí mật. Khó nhất là tách được nó từ Chó Săn. “Con chó đó không bao giờ rời xa chủ,” Varys báo cáo, “ngoài lúc mọi người đi ngủ. Và đó là lúc người ta chơi bài, chơi gái hoặc uống rượu.”

“Ngài không cần hoài nghi, Chó Săn tinh thông mọi thứ này.”

“Không,” Tyrion trả lời, “câu hỏi của ta là khi nào.”

Varys đặt một ngón tay lên má, cười thần bí. “Đại nhân, một người hoang tưởng sẽ nghĩ ngài muốn tranh thủ thời gian lúc Sandor Clegane không bảo vệ Vua Joffrey để làm hại hắn.”

“Ông chắc chắn biết ta đủ rõ để hiểu ý này, đại nhân Varys,” Tyrion nói, “tại sao ta lại làm thế, tất cả là vì để Joffrey yêu quý ta.”

Viên thái giám đã hứa sẽ lưu tâm đến vấn đề này, tuy nhiên, lúc này chiến tranh đang che phủ mọi nhu cầu khác. Và lễ khai trai cho Joffrey đành phải đợi thôi. “Chị biết về con trai chị chắc chắn là hơn tôi,” hắn buộc mình phải nói điều trái lương tâm với Cersei, “nhưng dù như thế thì vẫn nên cân nhắc đám cưới với gia tộc Tyrell. Vấn đề duy nhất là Joffrey có sống đủ lâu đợi đến đêm tân hôn không.” Littlefinger đồng ý. “Cô gái nhà Stark chả mang lại điều gì cho Joffrey ngoài thân thể, tất nhiên là ngọt ngào đấy. Margeery thì mang lại năm mươi ngàn lính và sức mạnh của Highgarden.”

“Hoàn toàn đúng,”Varys đặt bàn tay mềm mại lên ống tay áo của thái hậu, “ngài có trái tim của người mẹ, và thần biết thái hậu yêu đứa con trai nhỏ của mình. Nhưng nhà vua phải học cách đặt lợi ích của đế quốc lên trên ham mê của thân. Theo thần thì chúng ta phải đưa ra lời cầu hôn.”

Thái hậu hất tay viên thái giám ra. “Nếu các người là phụ nữ sẽ không nói thế. Các đại nhân, hãy nói những gì các người muốn, nhưng Joffrey quá kiêu ngạo nên sẽ không bao giờ chấp nhận dùng đồ thừa của Renly đâu. Nó không bao giờ đáp ứng hôn nhân này.”

Tyrion thở dài. “Khi đức vua mười ba tuổi, hắn sẽ phải xử lý sự vụ như ý mình muốn. Nhưng hiện giờ thì chị đang nhiếp chính và em là thừa tướng/ Cánh tay phải của nhà vua, và nó phải cưới bất kỳ ai chúng ta ra lệnh cho hắn cưới. Có phải đồ thừa hay không cũng phải chấp nhận.”

Cersei vô lực. “Vậy thì hãy đưa ra lời kết thân đi, nhưng nếu Joff không thích cô gái này thì hãy cầu các chư thần phù hộ mọi người.”

“Thật vui vì chúng ta có chung nhận thức,” Tyrion nói, “giờ, ai trong chúng ta sẽ đến Bitterbridge đây? Chúng ta phải đuổi kịp Hiệp sĩ Loras đưa ra lời cầu thân trước khi hắn kịp bình tĩnh.”

“Ngài dự định cử một người trong hội đồng trọng thần?”

“Ta rất khó có thể trông cậy vào việc Hiệp sĩ Hoa (Knight of Flowers) chấp nhận tiếp Bronn hay Shagge, đúng không? Gia tộc Tyrell luôn cao ngạo.”

Chị hắn không lãng phí bất kỳ cơ hội nào có thể lợi dụng cho bản thân. “Hiệp sĩ Jacelyn Bywater xuất thân quý tộc. Hãy cử hắn đi.”

Tyrion lắc đầu. “Chúng ta cần một người có uy tín chứ không chỉ đến đó lặp lại lời và nhận lại phản hồi. Người được phái đi đại diện phải thay mặt đức vua và hội đồng quyết đoán vấn đề thật nhanh.”

“Thừa tướng chẳng phải đang là đại diện cho nhà vua sao?” ánh lửa nhấp nháy trong đôi mắt xanh của Cersei. “Nếu chúng ta cử cậu đi, Tyrion, thì cũng chẳng khác gì Joffrey tự mình thân chinh. Còn ai tốt hơn nữa. Cậu cũng có cách ăn nói lợi hại như Jaime.”

Chị định đuổi ta ra khỏi thành phố sao Cersei? “Chị quá khen, nhưng ta lại nghĩ để mẹ của thằng bé chuẩn bị hôn sự thì tốt hơn là cậu. Hơn nữa, khả năng kết bạn, đối ngoại của chị hơn ta rất nhiều.”

Chị ta nheo mắt lại. “Joff cần ta luôn ở bên cạnh nó.”

“Thái hậu, thừa tướng đại nhân,” Littlefinger lên tiếng, “đức vua cần cả hai ngài ở lại đây. Hãy để tôi đi.”

“Ông ư?” Tyrion tự hỏi hắn vừa phát hiện ra điều tốt gì trong nhiệm vụ lần này.

“Tôi là trọng thần trong triều đình, nhưng không phải thuộc dòng dõi hoàng gia, vì vậy là con tin giá trị thấp. Tôi cũng có mối quan hệ tốt với Hiệp sĩ Loras khi ông ấy còn ở trong triều, vì vậy ông ấy sẽ không cự tuyệt đón tiếp. Thêm vào đó tôi biết Mace Tyrell cũng không coi tôi là kẻ thù và tôi tự tin mình có kỹ năng đàm phán không tồi.”

Lão đã thuyết phục được chúng ta. Tyrion không tin Petyr Baelish, cũng không muốn lão thoát khỏi tầm mắt, nhưng hắn còn biết chọn ai khác thay thế tốt hơn? Chắc chắn phải là Littelfinger hoặc chính bản thân Tyrion, và hắn biết rõ chỉ cần mình bước ra khỏi King’s Landing dù chỉ trong thời gian ngắn thì tất cả những gì hắn xây dựng trước đây coi như đổ sông đổ biển. “Trên đường từ đây đến Bitterbridge đang có chiến tranh,” hắn cẩn thận nói, “và ông sẽ phải vượt qua những con chó chăn cừu do Lãnh chúa Stannis thả ra để bắt lại những con cừu vốn của em trai lão, đang chạy trốn.”

“Tôi chưa bao giờ sợ những con chó chăn cừu, chỉ quan tâm đến những con cừu. Tuy nhiên, tôi đề nghị có một đội hộ tống.”

“Ta có thể cử một trăm lính áo choàng vàng,” Tyrion nói.

“Năm trăm.”

“Ba trăm.”

“Thêm bốn mươi – hai mươi hiệp sĩ chuyên cận vệ. Nếu tôi đến mà không có một đoàn hiệp sĩ kèm theo, gia tộc Tyrell sẽ nghĩ tôi không được triều đình coi trọng.” Chả phải điều đó đang xảy ra đúng như vậy sao. “Ta đồng ý.”

“Tôi sẽ đưa Horror và Slobber đi cùng, và cử họ quay về bên Cha tôi. Thể hiện thiện ý ấy mà. Chúng ta cần thêm Paxter Redwyne, hắn là bạn già của Mace Tyrell và bản thân cũng có thế lực của riêng mình.”

“Và là một kẻ phản quốc,” thái hậu giận dữ. “Đám Arbor đã tuyên bố sẽ theo Renly cùng tất cả đám còn lại, cho đến khi Redwyne nhận thức rõ rằng đám con cháu mình sẽ nhận được hậu quả từ ta.”

“Thái hậu, Renly đã chết,” Littlefinger chỉ ra, “Stannis hay đại nhân Paxter chắc chắn sẽ không quên chuyện Redwyne đã ra lệnh đóng cửa biển trong suốt cuộc chiến với Storm’s End. Hãy thả cặp sinh đôi và chắc chắn chúng ta lại có lòng trung thành của Redwyne.”

Cersei không phục. “Đám Người Lạ cũng có thể lấy được lòng trung của hắn. Ta muốn đội thuyền và quân đội của hắn. Cứ giữ chặt cặp sinh đôi là cách tốt nhất bảo đảm hắn luôn nghe lời.”

Tyrion giảng hòa. “Vậy thì hãy cử Hiệp sĩ Hobber quay lại Arbor và giữ Hiệp sĩ Horas ở lại đây. Ta nghĩ, đại nhân Paxter đủ thông minh để hiểu chúng ta suy nghĩ gì.” Lời đề nghị vốn không có ai phản đối, nhưng Littlefinger vẫn chưa nói xong. “Chúng tôi cũng cần ngựa. Khỏe mạnh và nhanh nhẹn. Trên đường chiến loạn rất khó để thay ngựa. Ngoài ra cũng cần đủ vàng để mua lễ vật.”

“Ông cần bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu. Nếu thành phố thất thủ thì Stannis cũng lấy hết đi ấy mà.”

“Tôi cũng cần một văn bản ủy nhiệm. Một tài liệu không chỉ đánh tan lòng nghi ngờ của Mace Tyrell về quyền hạn mà còn cho phép tôi toàn quyền trong đàm phán liên quan đến hôn ước và các chuẩn bị liên quan, thệ ước nhân danh đức vua. Văn bản này cần được đích thân Joffrey cùng các trọng thần trong hội đồng ký và đóng dấu.”

Tyrion cảm thấy bất an. “Đồng ý. Còn gì nữa không? Ta nhắc ông nhớ, từ đây đến Bitterbridge là một quãng đường dài.”

“Tôi sẽ khởi hành trước bình minh,” Littlefinger đứng dậy. “Liệu tôi có thể tin rằng khi quay về, nhà vua sẽ đánh giá cao những đóng góp hữu ích của tôi cho đất nước?”

Varys cười cười. “Joffrey là một quân vương, tôi chắc chắn ngài không có gì phải phàn nàn về điều đó, đại nhân dũng cảm tuyệt vời của tôi.”

Thái hậu nói thẳng hơn. “Petyr, ông muốn gì?”

Littlefinger lộ vẻ giảo hoạt liếc nhìn Tyrion cười cười. “Thần cần ngẫm lại vài thứ trước khi đưa ra vài quyết định,” lão cúi chào và rời đi tự nhiên như thể ở trong lãnh địa của mình.

Tyrion quay người nhìn ra cửa sổ. Ngoài trời sương mù giăng kín đến mức không thể nhìn xuyên qua sân.Vài ánh sáng lấp lóe yếu ớt tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Thời tiết hôm nay đúng là không thích hợp để đi ra ngoài, hắn nghĩ. Vì vậy hắn chẳng thèm đố kỵ với Petyr Baelish . “Chúng ta tốt nhất là nên soạn thảo văn bản sớm. Đại nhân Varys, ông hãy mang cuộn da và bút lông đến đây, sau đó chúng ta cần ai đó đi đánh thức Joffrey dậy.”

Khi cuộc họp kết thúc, trời vẫn còn tối. Varys một mình ly khai, bàn chân bước trên nền nhà không tiếng động. Những người nhà Lannister vẫn đứng ở cửa trong chốc lát. “Cái vòng của cậu thế nào, em trai,” thái hậu hỏi khi Hiệp sĩ Preston nhanh chóng choàng chiếc áo choàng bạc qua vai cô ta.

“Nối từng cái cho chúng dài dần ra. Chúng ta nên cảm tạ các chư thần khi Hiệp sĩ Cornay Penrose cố chấp. Stannis vốn là người cẩn thận, hắn sẽ không bao giờ tấn công vào miền Bắc cho đến khi Storm’s End nằm trong tay.”

“Tyrion, ta biết chúng ta không phải lúc nào cũng đồng thuận trong chính sách, nhưng có vẻ như ta đã lầm về cậu. Cậu không ngu như ta tưởng. Thực ra, đến giờ ta nhận ra cậu đã giúp đỡ rất nhiều. Cảm ơn cậu về điều đó… Mong cậu tha thứ vì những gì ta đã nói trong quá khứ.”

“Tôi ư?” Hắn nhún vai, mỉm cười. “Chị gái thân yêu, chị không cần để ý chuyện đó.”

“Ý cậu là chỉ ngày hôm nay?” Cả hai chị em đều cười lớn… và Cersei cúi xuống khẽ hôn vào mi hắn.

Tyrion cả kinh đứng thẳng người nhìn chị gái rời khỏi phòng lớn. Hiệp sĩ Preston đi sát bên cạnh chị ta. “Ta điên rồi sao? Hay đúng là chị gái vừa hôn ta?” hắn hỏi Bronn khi chị ta đi khuất.

“Ngọt ngào không vậy?”

“Nó… ngoài ý muốn” Cersei gần đây luôn hành động kỳ lạ. Tyrion cảm thấy bất an. “Ta đang cố nhớ lại lần cuối cùng chị ta hôn ta là khi ta khoảng sáu hoặc bảy tuổi. Đó là khi Jaime thách chị ta làm điều đó.”

“Người phụ nữ đó cuối cùng đã phát hiện ra mị lực của ngài.”

“Sai,” Tyrion trả lời, “sai rồi. Người phụ nữ đó đang làm điều gì đó cần giấu giếm. Bronn, hãy cố tìm hiểu. Cậu biết là ta rất ghét sự ngạc nhiên.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN