Trò Đùa Của Số Phận - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
371


Trò Đùa Của Số Phận


Phần 17


Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh mà cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Sống từng ấy năm trên đời mới có cảm giác được người ta bảo vệ, được người ta trân trọng đến như thế.

Trước đây tình yêu đối với tôi chính là hi sinh cho người đàn ông của mình. Trước đây tình yêu đối với tôi là làm tất cả cho người mình yêu. Còn bây giờ thì người đàn ông này sẵn sàng vì tôi mà làm tất cả, Có lẽ tôi đã thực sự tìm được hạnh phúc của mình rồi…

Tôi đưa bàn tay mình nắm chặt lấy bàn tay Phong, anh quay lại nhìn tôi cười dịu dàng. Mặt Sông Phẳng Lặng giống như lòng của tôi lúc này. Chỉ có điều tôi lo lắng cho cuộc sống sau này của hai đứa, Tôi thực sự rất muốn có một gia đình trọn vẹn như bao nhiêu người phụ nữ khác khi lấy chồng. Hay là chỉ cần mỗi mình người đàn ông yêu thương mình là đủ…

– Mai à. Mình Cưới Nhau Đi, Có được không em?

– như thế có vội vàng quá không ???

– tình yêu chính là sâu nặng khi hai người thực sự hiểu nhau chứ không phải được tính bằng thời gian em à…

Ừ thì anh nói đúng nhưng thực sự tôi chưa Chuẩn bị tinh thần. Ừ thì anh nói đúng nhưng mà sao tôi nhận lời làm vợ anh trong khi chưa một lần đưa anh về ra mắt gia đình. Tôi bản đề nghị…

– bây giờ anh đưa em về nhà, rồi Ngày mai chúng ta sẽ về nhà em để gặp mặt bố mẹ em nhé…

– liệu Bố mẹ em có thích anh không???

– em còn thích anh nữa mà anh lo gì…

Tôi cười Vui vẻ nói với Phong , cũng muốn cho tâm trạng của anh vui lên một chút . Bởi vì người đàn ông này mỗi khi buồn tôi luôn thấy anh rất cô độc, chỉ khi anh cười tôi mới thấy anh có sức sống …

Vậy là buổi xem phim cũng không thành hiện thực , hai đứa cứ thế nắm tay nhau ngồi ở bờ sông ngắm nhìn dòng nước trôi Phẳng Lặng. Đến 9 tối thì trở về nhà của Phong , lúc này thì bố mẹ của thằng Hoàng đã trở về hết chỉ còn bà mẹ kế và hai vợ chồng của nó ngồi ở ngoài phòng khách Xem phim…

Tôi với Phong bước vào trong nhà cũng chẳng hỏi bà ấy, nhưng mà ấy làm lơ coi như không nhìn thấy hai đứa chúng tôi. Tôi biết là bà ấy đang rất giận bởi vì thái độ của Phong khi đứng ra bảo vệ tôi, nhưng biết làm như thế nào khi bà ấy là người quá đáng trước…

Phong Nắm tay tôi kéo lên trên bậc cầu thang, đi được vài bước thì nghe thấy tiếng bà mẹ kế nói ở dưới bên ngoài với hai vợ chồng thằng Hoàng

– Gần mực thì đen gần đèn thì sáng , sống tiếp xúc với cái loại vô học thì cũng chẳng thể nào mà khá lên được đâu . Hai đứa chúng mày cứ nhìn đấy mà làm gương , đừng có để mẹ thất vọng…

Tay Phong nắm chặt thành quyền, có lẽ anh rất căm giận người Mẹ Kế này . Bà ta luôn tỏ ra yêu thương Phong , nhưng lại nói những lời cay độc hơn cả một con rắn…

Tôi kéo Phong đi thật nhanh, sợ lại xảy ra cãi vã . Đàn ông Tính Họ luôn nóng hơn là phụ nữ, họ thường không biết cảm kiềm chế cảm xúc của mình , dễ bộc lộ, dễ xảy ra xung đột…

Vào Trong phòng rồi tôi mới nhỏ nhẹ mà nói với Phong..

– ba đang bị bệnh. Anh ngưỡng họ một chút đi có được không? Sau này chúng ta sẽ chuyển ra ngoài sống mà…

– anh đã luôn nhẫn nhịn họ, thậm chí Đã có lúc anh coi họ là gia đình. Nhưng em có nhìn thấy cách mà họ đối xử với anh , với người mà anh sẽ lấy làm vợ không???

Ừ thì tôi biết là họ chẳng yêu thương gì tôi, nhưng cũng đâu trách được vì tôi đâu phải máu mủ của họ mà họ phải yêu quý. Hơn nữa tôi lại là người yêu cũ của con rể bà ấy , yêu thương thế nào được…

Đấy là tôi còn chẳng thèm tư tưởng gì đến cái loại vô Ơn Bạc nghĩa ấy , chứ mà suốt ngày nói chuyện, cười nói vui vẻ thì chẳng biết còn đi tới đâu…

– em ngủ đi Anh sẽ qua phòng ba ngủ…

– Vâng em biết rồi…

Buổi sáng tôi cố tỉnh thức dậy thật sớm, Tôi làm tất cả mọi việc mà tôi phải làm từ nấu nướng đến chăm sóc vệ sinh chân tay cho ba chồng tương lai. Những công việc này lẽ ra tôi không phải làm , nhưng tôi nghĩ đến ông ấy yêu thương Phong nhiều , nên tôi tự nhận thấy trách nhiệm của mình cần phải chăm sóc cho ông ấy…

Làm xong tất cả mọi việc thì Phong nói với tôi..

– Sáng nay anh phải tới bệnh viện 2 tiếng, khoảng 10 giờ anh sẽ tới quán đón em. Chúng ta tới nhà ba mẹ luôn nhé…

– em sẽ gửi cho anh địa chỉ ,bây giờ em sẽ qua nhà bố mẹ luôn . Qua để nấu nướng bữa trưa nữa chứ, đâu thể nào bắt bố mẹ nấu cơm cho hai đứa mình ăn được..

– Ừ Vậy lát nữa gửi địa chỉ cho anh nhé…

Phong đi rồi tôi cũng rời luôn khỏi ngôi nhà đó, tôi không về nhà của bố mẹ tôi ngay mà đi lang thang trên đường giống như con dở. Điều mà tôi lo lắng cuối cùng tôi cũng phải đối diện, bởi vì từ ngày chia tay Hoàng tôi chưa từng nói với bố mẹ tôi là tôi đã làm như thế..

Bây giờ họ vẫn đang nghĩ là tôi yêu Hoàng và chuẩn bị làm đám cưới, họ đâu có biết là có một người đàn ông khác thực sự yêu tôi , muốn bảo vệ Tôi đang ở bên cạnh…

Cả một tiếng Đồng hồ sau tôi lấy hết can đảm mới dám trở về nhà, nhìn thấy tôi Bố mẹ tôi đã rất vui vẻ, nhưng cũng có một chút trách móc giận hờn…

– Bố mẹ tưởng con quên luôn cái nhà này rồi chứ…

Bố tôi thì nói như thế còn mẹ tôi thì nhìn trước nhìn sau rồi hỏi .

– thế về một mình à ? Thằng Hoàng đâu? Lâu lắm rồi không thấy hai đứa về chơi, tính quên luôn ông bà già này à???

Tôi nghe câu hỏi của mẹ thì có chút khó xử, biết phải mở lời thế nào? Phải bắt đầu từ đâu để cho bố mẹ tôi không bị sốc đây… Người đàn ông kia qua lời kể của tôi thì quá hoàn hảo, quá yêu thương tôi . Bây giờ nếu như bố mẹ biết anh ta chỉ là lợi dụng tôi thì bố mẹ tôi chắc chắn sẽ rất đau lòng…

– ơ , con bé này con bị sao vậy? Sao mẹ hỏi không trả lời…

– chúng ta đi vào nhà rồi nói chuyện đi mẹ , con có chuyện muốn thưa với Bố Mẹ…

Nhìn thái độ của tôi như thế thì bố mẹ tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi biết được điều đó nhưng còn cách nào khác là nói thật cho họ biết đâu…

– thế Có chuyện gì thì mau mau nói đi.

Bố tôi sốt ruột đã bắt đầu thúc giục, mẹ tôi ở bên cạnh cũng nói thêm vào.

– con gái , có chuyện gì thì con nói đi . Thằng Hoàng đâu sao nó không về đây cùng con?

Tôi Ngập ngừng Một lát lấy hết can đảm rồi Nói một hơi..

– con xin lỗi Bố Mẹ , con và anh ta đã chia tay nhau rồi…

Họ nhìn tôi họ sửng sốt , nhìn tôi như họ không tin vào những gì mà tôi vừa mới nói ra . Trước đây tôi đã từng khẳng định với họ đó là người đàn ông cuối cùng sẽ đi cùng tôi đến hết cuộc đời này . Đó là người đàn ông tốt nhất trên đời và tôi là một đứa con gái may mắn lắm mới gặp được người đó . Vậy mà bây giờ tôi lại nói với họ là đã chia tay , họ làm sao có thể chấp nhận ngay được.

– cái gì? Con mới nói cái gì ? Chia Tay Là sao? Sao lại chia tay??

Họ hỏi dồn dập tôi như thế , nhưng tôi lại trả lời rất chậm . Nếu tôi trả lời quá nhanh thì trái tim tôi chắc chắn sẽ vỡ vụn…

– anh ta không yêu con….. Anh ta chỉ là lợi dụng con thôi mẹ à…. Con thực sự là một đứa thất bại…. rất thất bại….

Mẹ tôi ôm tôi vào lòng An ủi, có lẽ trên đời này chỉ có mẹ là người duy nhất yêu thương con gái hết lòng…

Tôi không khóc , bởi vì người đàn ông đó đâu còn xứng đáng để tôi phải khóc . Nhìn ánh mắt già nua của bố mình khẽ nheo lại, có lẽ ông thực sự là đang rất thất vọng…

Ông thở dài rồi cũng cố gắng trấn An tôi.

– Nếu đã như thế rồi thì con quên nó đi , bố cứ tưởng con tìm được người đàn ông tốt . Ai ngờ lại thành ra như thế…

Mẹ vuốt tóc tôi giống như đang vuốt tóc một đứa trẻ , tôi gục đầu vào lòng mẹ mà hưởng thụ cái cảm giác yên mình ấy ..

– Thế đợt này về chơi có lâu không??? Quán xá làm ăn như thế nào rồi ? Mấy ngày nay bố mẹ bận mùa màng quá nên cũng không liên lạc được cho mày , chả biết mày làm cái gì cũng không gọi về cho bố mẹ..

Thời gian này đúng là tôi không có thời gian gọi điện cho bố mẹ thật. Lúc thì hàng quán lúc thì chăm sóc cho ba phong, thực sự là không có thời gian. Tôi cảm thấy có lỗi với đấng sinh thành ra mình …

– con xin lỗi Bố Mẹ…

– con cái trong nhà có gì đâu mà phải xin lỗi, bố mẹ lo cho mày thôi… Quán làm ăn vẫn tốt chứ ? Mà không được buồn đâu nhé, cái ngữ đó thì không cần phải tiếc…

– quán xá làm ăn tốt mẹ ạ , con đâu có buồn đâu mẹ . Mà lần này về đây con có chuyện muốn thông báo…

Nghe thấy hai chữ thông báo bố mẹ tôi lại bắt đầu tỏ thái độ nghiêm túc..

– thế nào , lại có chuyện gì???

– con sẽ lấy chồng bố mẹ ạ .

Bố tôi đang uống ly nước trà Thì phụt mạnh, ông ho khan mấy tiếng nổi tròn mắt nhìn tôi…

– Sao bảo chia tay rồi giờ lại nói lấy chồng là như thế nào ???

– con lấy chồng nhưng người mà con lấy không phải Hoàng .

– không phải nó thì là thằng nào, Bị nó lừa một lần Còn chứ sợ hay sao mà đã vội vàng đi yêu người khác ? Đã tìm hiểu kỹ chưa mà cưới với xin…

– anh ấy là bác sĩ ở Bệnh viện bố mẹ. Lát nữa thôi Anh ấy sẽ tới đây, bố mẹ nói chuyện với anh ấy nhé…

Mẹ tôi nắm tay tôi kéo ra một góc thủ thỉ.

– từ từ đã con , sao phải gấp gáp thế? Biết người ta là người như thế nào có tốt hay không???

Tôi biết là bố mẹ tôi thực sự lo lắng cho tôi , bởi vì vừa mới thông báo tin chưa tay người yêu 4 năm . Giờ lại thông báo tiếp là sẽ cưới một người đàn ông khác khi chỉ mới quen người đó mấy tháng … Nhưng tôi tin là khi bố mẹ mình gặp Phong nhất định cũng sẽ yêu quý anh nhất, định cũng sẽ đặt niềm tin vào anh giống như tôi lúc này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN