Trở Lại 30 Năm Trước
Chương 28
Trần Lệ sở dĩ muốn làm mối An Na cùng với Cao Vĩ, ngoại trừ muốn giúp em họ giải quyết vấn đề hôn nhân ra, thì cũng có chút tâm tư cá nhân trong đó. Nhà máy dệt hiệu quả lợi nhuận rất kém, đội thi công của Đại Tống thì cũng không ổn định, đồng lương ít ỏi. Chị ta nghĩ nếu chuyện này thành công, từ nay về sau nhà mình có gặp khó khăn gì, nhà họ Cao chắc chắn sẽ giúp đỡ. Theo ý nghĩ ban đầu của chị ta, chỉ lo lắng Cao Vĩ coi thường em họ mình, chứ không bao giờ nghĩ đến tình huống em họ mình sẽ từ chối người ta. Ra đến ngoài rồi, lại nhớ đến dáng vẻ vừa nãy của Cao Vĩ hình như thật sự có ý với em họ mình, trong lòng lại không cam bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm có một đó, chỉ sợ Cao Vĩ bị từ chối từ thì chán chường từ bỏ, nghĩ nghĩ, chị ta quyết định đi vào trấn một chuyến.
Trần Lệ đi rồi, cô Lý Hồng vẫn lẩm bẩm:
– Mai Mai à, không phải cô nhiều chuyện, nhưng cô thấy Tiểu Cao đó rất được, cậu ta rất thích cháu đấy. Người ta điều kiện tốt như thế, sao cháu lại từ chối thế?
An Na quyết định ngay lúc này sẽ nói chuyện của mình cho cô Lý Hồng biết, dù sao thì sớm muộn cũng phải nói. Cô bảo Tiểu Ny đi ra ngoài trông quầy hàng với Trần Xuân Lôi, trong phòng chỉ còn lại hai cô cháu, An Na nói:
– Cô, cháu xin lỗi, cháu đã lừa dối cô. Thật ra cháu không phải là cháu gái Lý Mai của cô.
Cô Lý Hồng sững sờ, trợn tròn mắt nhìn An Na:
– Cháu nói gì thế? Chẳng qua cô có nói vậy thôi mà, cũng không hề ép cháu phải chấp nhận Tiểu Cao kia, sao cháu lại không nhận cô nữa rồi?
– Cháu không phải Lý Mai, cháu họ An, tên là An Na.
Cô Lý Hồng lần này hoàn toàn ngây dại, nom An Na không như nói đùa, đưa tay lên trán An Na sờ sờ:
– Cháu à, cháu không hề bị sốt, sao nói năng linh tinh thế?
– Cháu nói thật đó ạ.
An Na cầm tờ báo năm ngoái Lý Mai viết lời trăn trối ở một góc để lại cho mình, đưa ra.
Cô Lý Hồng chữ không biết hết, nhưng đại khái cũng xem hiểu được, sắc mặt lập tức biến đổi.
– Là chuyện gì thế cháu? – Bà ngước lên hỏi An Na.
An Na đem tình huống lúc mình vô tình gặp Lý Mai kể lại một lần.
– Cô ơi, cháu xin lỗi cô. Ban đầu cháu không định giả mạo Lý Mai đâu, nhưng đêm đó cháu bị công an kiểm tra phòng, cháu không mang theo giấy chứng minh thư, họ lại nghi ngờ cháu có liên quan đến đám cướp bóc kia, cháu bị ép buộc đành phải giả mạo Lý Mai. Ở nhà cô cũng được nửa năm, cô là người tốt, cháu không thể lừa gạt cô mãi được, cho nên quyết định hôm nay nói hết với cô.
Cô Lý Hồng mắt dần đỏ lên, người bất động.
An Na đỡ bà ngồi xuống giường.
– Nói như thế, cháu không phải là cháu gái Lý Mai của cô hả? Vậy Lý Mai của cô tại sao nó lại tự sát ở trạm xe lửa?
An Na chần chừ nói:
– Cháu cũng không nghĩ ra được, cho nên lần đó cháu đi, có đến chỗ làm việc của chị ấy, nghe ngóng chút tin tức…
An Na đem câu chuyện nghe được kể lại một lượt.
– Cái loại không bằng heo chó, hại chết Lý Mai của cô. – Cô Lý Hồng tức giận đấm thùm thụp xuống giường, – Năm ngoái mẹ nó lúc chưa chết có đề cập với cô một lần, nói con bé có đối tượng ở Thượng Hải, còn dự định kết hôn nữa. Sau đó thì không có tin tức nữa. Có một lần cô bảo Xuân Lôi giúp cô viết thư hỏi tình hình, bà ấy hồi âm nói chuyện đi tong rồi. Đúng rồi, chính là thằng đó. Cô còn tưởng chuyện sẽ qua, không ngờ cháu gái cô lại ngốc nghếch tự tử chứ….
An Na im lặng. Chờ cô Lý Hồng ổn định tinh thần một chút, nói tiếp:
– Sau khi Lý Mai xảy ra chuyện, lúc ấy cháu đến nhà xác, giải quyết hậu sự cho chị ấy, tro cốt cũng nhận rồi, tạm thời bảo quản ở nhà xác đó ạ, giờ vẫn ở đó. Cháu cho cô địa chỉ, lúc nào cô đi nhận về. Cháu lừa gạt cô lâu như thế, mong cô bỏ qua cho cháu.
Cô Lý Hồng ngẩng lên:
– Ôi, sao cháu lại nói thế. Cháu cũng là người tốt, lúc đó cháu đã không bỏ mặc nó, Lý Mai nhà cô mới không rơi vào cảnh không ai đến nhận…
Nói tới đây, mắt lại đỏ hoe, cầm khăn lau khóe mắt, – Cháu à, cháu vừa nói cháu tên gì?
– An Na ạ.
– An Na, nhưng cô không hiểu, sao lúc ấy cháu lại giả mạo làm Lý Mai nhà cô thế? Quê cháu ở đâu?
An Na âm thầm hít một hơi.
Đây chính là vấn đề khó khăn nhất.
– Nhắc tới, tình cảnh của cháu cũng khá giống Lý Mai. – An Na nói, – Bởi vì một nguyên nhân đặc biệt, cháu mất đi bố mẹ, hộ khẩu cũng xảy ra vấn đề, không có nơi nào để đi. Giống như Lý Mai đi ngàn dặm để tìm người thân là cô nương nhờ, cháu cũng định đi nương nhờ bà con xa. Nhưng khi đến nơi, cháu không tìm được ai, người thân đã chuyển nhà đi nơi khác rồi, mất hết liên lạc. Lúc ấy cháu đã gặp Lý Mai ở trạm xe lửa. Sau khi đến chỗ cô, cô chấp nhận cháu, đối xử với cháu như cháu ruột, cháu hết sức cảm kích.
– Ôi cháu à, sao người thân của cháu lại không đáng tin thế chứ. Vậy sau này cháu phải làm sao? – Cô Lý Hồng lập tức lo lắng thay cho An Na.
An Na cười gượng:
– Cô ơi, cháu muốn nhờ cô một chuyện, cô có thể cho cháu ở nhờ một thời gian nữa được không. Nhiều nhất là nửa thăm thôi, đến hè năm nay cháu sẽ đi ngay.
Cô Lý Hồng không chút nghĩ ngợi gật đầu ngay:
– Không cần cháu nói, cô sẽ không đuổi cháu đi đâu. Nói thật, cháu với cô coi như có duyên, dù không phải cháu của cô, nhưng thời gian qua, cô cảm thấy cháu rất thân thiết. Cháu chớ nghĩ nửa năm sau bắt buộc phải đi, nếu người thân của cháu không liên lạc được, cô sẽ coi cháu như cháu gái của mình, cháu cứ yên tâm ở lại đây.
– Cô ơi, vậy cháu xin nghe theo cô. Cháu sẽ ở thêm một thời gian nữa. Sau này cháu sẽ báo đáp cô.
– Nói gì thế. – Cô Lý Hồng trách, – Thời gian qua cháu giúp cô rất nhiều, Xuân Lôi nói tiếng Anh càng ngày càng tiến bộ, cô còn phải cảm ơn cháu đấy.
An Na hết sức cảm động, sống mũi cay xè.
Gặp phải người tốt như cô Lý Hồng, thật sự là may mắn của cô.
– Cô ơi….
Đúng lúc này Tiểu Ny từ bên ngoài chạy vào, vén rèm cửa lên gọi to:
– Bà ngoại ơi, cô ơi, có Đội trưởng Lục ở đồn công an đến ạ. Bảo gọi cô ra ngoài có chuyện cần tìm.
Cô Lý Hồng giật mình, lao xuống giường.
– Đội trưởng Lục tới làm gì thế nhỉ? Không phải chuyện cháu giả mạo cháu gái của cô chứ?
– Chắc không ạ. – An Na nói, – Cháu ra ngoài là biết ngay.
– Ấy chờ chút. – Bà níu cô lại, nói nhỏ: – Chuyện Lý Mai, cháu chớ nhắc gì đến. Chờ mấy ngày nữa, cô sẽ âm thầm đi đón nó về. Chuyện này không thể để người khác biết tránh lời ong tiếng ve. Cháu ra ngoài cũng đừng nói gì, chúng ta vẫn như trước đây, hiểu không?
An Na gật đầu:
– Cháu biết rồi. Cháu cám ơn cô.
– Hài, đi đi, cô đi ra cùng cháu, xem Đội trưởng Lục đó muốn gì.
Cô Lý Hồng cùng An Na ra ngoài, nhìn thấy Lục Trung Quân đánh chiếc xe kia tới, đang ngồi ở ghế lái.
– Đội trưởng Lục, tìm Lý Mai có chuyện gì thế? – Cô Lý Hồng hỏi.
Lục Trung Quân liếc nhìn An Na đi đằng sau.
– Trong huyện có việc bảo cô ấy qua đó.
Không chỉ cô Lý Hồng mà An Na cũng ngớ ra, đều nhìn Lục Trung Quân.
– Đi huyện? Đi làm gì?
Cô Lý Hồng tức thì nghĩ tới chuyện mà An Na vừa nhắc tới, cả người hoảng hốt.
– Cụ thể không rõ, đi thì biết ạ. – Lục Trung Quân hất cằm, – Lên đây đi.
– Rốt cuộc là chuyện gì? – Cô Lý Hồng lo lắng.
An Na liếc Lục Trung Quân, quay sang an ủi:
– Cô đừng lo, nếu có chuyện thì đã bắt cháu rồi ạ. Cháu đi là biết ngay.
Cô Lý Hồng thấy cũng có lý, yên tâm một chút.
An Na đi vào thay quần áo, cầm túi đi ra, chào cô Lý Hồng và Tiểu Ny, lên sau xe, trong ánh nhìn tò mò của hàng xóm mà rời đi.
….
Lúc nãy ở trong phòng, mắt An Na đỏ hoe, khi vào nhà để thay quần áo có soi gương sửa sang lại rồi, nhưng vẫn không che giấu được hết. Lúc lên xe thì cứ cúi đầu xuống, nghĩ đến chuyện vừa rồi đã nói rõ với cô Lý Hồng, bí mật kìm nén trong lòng đã lâu rốt cuộc đã được buông bỏ, còn được sự thông cảm của cô ấy, tâm trạng lúc này của cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Lục Trung Quân thỉnh thoảng liếc nhìn An Na bằng kính chiếu hậu, chờ ra khỏi trấn khu rồi mới hỏi:
– Sao thế, đi huyện thôi mà, cứ như là sinh ly tử biệt ấy?
An Na không lên tiếng.
– Hay là tại tôi trêu em, em thấy tôi phiền à?
An Na lặng lẽ lấy găng tay trong túi ra, thả vào ghế phụ.
– Găng tay hôm đó mượn anh, giờ trả lại. Cảm ơn anh.
Lục Trung Quân liếc găng tay:
– Ái chà, cuối cùng em đã nói chuyên rồi à, tôi còn tưởng tôi là không khí đấy.
An Na không đáp lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Lục Trung Quân lại lần nữa liếc nhìn cô, chân đạp phanh đột ngột.
An Na bị bất ngờ, cả người nhào lên trước, suýt nữa thì đập vào lưng ghế lái, cô định thần, tức giận nhìn Lục Trung Quân, hét lên:
– Anh làm gì thế? Anh lái xe như thế à?
– Hỏi em đấy! – Lục Trung Quân dửng dưng, – Rốt cuộc tôi đắc tội gì với đại tiểu thư em hả, sao đột nhiên lại xa cách thế?
An Na biết anh đang ám chỉ buổi chiều mua thuốc lá cô không bán cho anh. Thật ra thì cô cũng không biết mình đầu óc bị sao nữa, vừa nhìn thấy anh là cô thấy tức giận rồi. Nghĩ nghĩ, có lẽ tự cô thấy giận mình, anh vừa xuất hiện, cô không kiềm chế nổi mà giận cá chém thớt lên anh. Thực ra ngày ba mươi tết đó cô vốn cũng không nên nhiều chuyện muốn đem sủi cảo cho anh làm gì. Giờ nghĩ lại, căn bản mình bổ não quá nhiều. May mà anh không biết, chứ nếu không thì cô chỉ muốn trốn đâu đó thôi, tránh bị lúng túng, bị hối hận.
– Là buổi trưa không bán thuốc cho anh đúng không? Lúc ấy tôi không được bình thường, tôi hay bị như thế. Tôi xin lỗi.
An Na nhìn anh, bình thản đáp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!