Trợ Lý Kiến Trúc Sư - Chương 1: Cà phê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Trợ Lý Kiến Trúc Sư


Chương 1: Cà phê


Trương Tư Nghị dùng tay trượt màn hình điện thoại di động, thời gian hiện rõ trên màn hình, 11:35.

Lúc cậu vừa ngồi xuống là 10:40, nói cách khác, nữ sinh tóc xoăn có khuôn mặt xinh đẹp này đã trách móc cậu ít nhất một tiếng đồng hồ. Hơn nữa hình như đối phương không muốn dừng lại, cốc cà phê trước mặt cô đã hoàn toàn nguội lạnh, đến bây giờ cô không hề uống một ngụm. Trương Tư Nghị tò mò không hiểu tại sao cô nói liếng thoắng trong thời gian dài như thế mà không khát nước.

Bởi vì thật sự nhàm chán, Trương Tư Nghị chuyển tầm nhìn đến nội thất và trang trí trong quán cà phê, phong cách Châu Âu đơn giản, thiết kế visual line, sử dụng vách ngăn phân vùng bàn ghế, tô điểm thêm những chiếc đèn hình ngôi sao màu xanh lục, ngoài ra vắng vẻ không có nhiều người…

“Rốt cuộc anh có nghe em nói gì không?” Nữ sinh đột ngột nâng giọng cao vút lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của Trương Tư Nghị.

“A, đang nghe mà.” Trương Tư Nghị giật mình, cậu vội vàng chuyển đường nhìn trở về.

Móng tay được quét sơn bóng loáng trên mười ngón tay mảnh mai của nữ sinh giống như những con bướm rực rỡ màu sắc tung tăng bay lượn trước mặt cậu, dường như cô đang hùng dũng chỉ huy cả một dàn nhạc giao hưởng sonate. Thật không may, bản sonate này đang bước vào phần hòa âm lặp lại đầy nhạt nhẽo…

“Anh tính xem số lần anh chủ động hẹn gặp em sau khi về nước đi… Ba lần! Chỉ có ba lần! Không đếm hết một bàn tay nữa! Trong ba lần thì có một lần anh ngủ quên nên lỡ hẹn, hai lần khác thì thời gian cộng lại chưa được một ngày, em thật không hiểu mỗi ngày anh bận làm gì! Trước đây anh ở nước ngoài, em ở trong nước, chúng ta xa nhau, không thể gặp nhau em cũng nhịn, em biết anh học kiến trúc bận nhiều việc, nhưng bây giờ anh về nước rồi, vẫn chưa tìm được việc, anh ở nhà suốt ngày làm gì?”

“Tìm việc…”

“Tìm việc cần hai mươi tư tiếng đồng hồ trên một ngày ư? Không có thời gian ăn một bữa cơm với em sao? Hôm trước em gọi điện hẹn anh đi xem phim, anh đồng ý rồi, kết quả anh lại nói chưa hoàn thành thiết kế mô hình nên phải làm gấp, nhưng em toàn thấy anh lên mạng like status của bạn bè, có phải anh coi em như con ngốc mà đùa không?”

Trương Tư Nghị hết đường chối cãi, cậu thầm nghĩ, làm bài tập thì cũng phải có thời gian uống nước xả stress chứ, anh chỉ like mấy dòng trạng thái của bạn bè trên Wechat mà thôi, chưa bao giờ tốn hơn năm phút đâu nhé.

… Được rồi, thật ra cũng có khi mất đến mười lăm phút.

“Anh có thời gian vào Wechat sao lại không có thời gian đi xem phim với em?”

Trương Tư Nghị rất muốn mở miệng nói “đúng thế đấy”, nhưng cậu sợ nói ra sẽ làm nữ sinh đang phát điên trước mắt này xồ lên xé xác cậu, vì thế cậu nhẫn nhịn, không trả lời.

Tuy nhiên, cậu không thể không oán giận trong lòng… Cùng em đi xem phim thì phải gội đầu tắm rửa ăn mặc gọn gàng ra ngoài, nếu không gội đầu em sẽ mắng anh, ăn mặc luộm thuộm em sẽ mắng anh, anh đi dép lê em cũng mắng anh… Xem phim xong có thể còn phải đưa em về nhà, chừng ấy việc đã mất khoảng bốn, năm tiếng, còn like vài cái status của bạn bè không tốn thời gian mà ít hao tâm tổn sức hơn bao nhiêu!

Nữ sinh chợt nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên trợn mắt nói: “Không phải anh tốt nghiệp rồi sao? Sao phải thiết kế mô hình?”

“Anh đã giải thích với em rồi, trong thời gian còn đi học có mấy thiết kế thất bại, không chỉn chu, nên anh tận dụng khoảng thời gian này để làm lại.”

“Tại sao trong lúc học anh không làm cho tốt đi? Lúc đó không phải anh cũng rất bận sao?”

“Khi đó bận làm việc khác.” Khoa kiến trúc không phải chỉ có môn thiết kế, lúc đó cậu còn phải học lịch sử kiến trúc, môi trường xây dựng, kết cấu công trình, cùng với một loạt các phần mềm thiết kế… Aiz, nhớ đến mà mắt lệ nhòa!

“Bận chơi game hay là bận vào Wechat? Có phải anh bận like ảnh của người khác không!”

“…”

“Trương Tư Nghị, anh ra ngoài mà không để ý đến đầu tóc sao? Tóc tai bù xù, quầng mắt thâm đen, tối qua anh mấy giờ thì đi ngủ?”

“…” Quả nhiên lại thế nữa rồi!

“Trước đây trên mặt anh chưa bao giờ có mụn! Bây giờ trên trán anh có tận hai cái liền!”

“Thế mới nói, gần đây anh chịu áp lực rất lớn!”

“Em cứ tưởng các anh học khoa kiến trúc rất coi trọng hình tượng cá nhân, lúc em vừa mới quen anh, anh mặc quần áo rất hợp mốt…”

“…” Khi đó anh đang muốn theo đuổi em mà!

“Nhưng anh nhìn bộ dạng hiện tại của anh mà xem, lôi thôi lếch thếch, ra ngoài không ai tin là anh học kiến trúc!”

Trương Tư Nghị nhịn không được mà nói: “Chẳng qua em chưa thấy hình dạng xấu xí của sinh viên khoa chúng anh trước kì thi pinup[1] thôi, một tháng không gội đầu không tắm rửa là chuyện bình thường!”

Nữ sinh lộ ra vẻ mặt sợ hãi và chán ghét, nhưng không quá hai giây, cô tìm được điểm mấu chốt khác: “Nhưng bây giờ anh tốt nghiệp rồi mà, hơn nữa anh còn chưa tìm được việc, anh còn không chịu tắm rửa sao!”

“Anh đã nói anh đang làm…”

“Anh đừng lấy thiết kế mô hình của anh ra nói nữa, anh mới về nước được mấy ngày chứ? Em muốn nhân lúc anh chưa có việc làm, cùng anh đi chơi thăm thú đây đó, nhưng anh suốt ngày dính lấy cái tên nam sinh Phó Tín Huy gì đó, bây giờ các anh thuê phòng sống cùng nhau, chúng ta đi hẹn hò anh cũng đưa anh ta theo, anh ta còn giúp anh cắt bít tết!”

Bạn gái nhắc đến chuyện này, Trương Tư Nghị nóng nảy: “Em có thể đừng nghĩ lung tung nữa được không, anh và cậu ấy thật sự chỉ là bạn học.”

“Huh?” Nữ sinh nhạo báng, “Em còn chưa nói gì đâu nhé, sao anh lại phải vội vàng thanh minh như thế! Anh có biết có một câu khẩu ngữ là ‘Giấu đầu hở đuôi’ không? Em đã sớm nghe nói mười người học thiết kế thì có chín người là gay…”

Trương Tư Nghị hơi bực mình: “Em mong bạn trai của em là gay thế sao?”

“Em chỉ muốn anh giữ khoảng cách với anh ta!”

“Anh xin em, anh và cậu ấy là bạn học bốn năm rồi, nếu cậu ấy mà là gay thì anh đã sớm nhận ra, hơn nữa trước đây cậu ấy cũng có bạn gái!” Cậu đã giải thích với bạn gái không biết bao nhiêu lần về quan hệ của cậu và Phó Tín Huy, nhưng bạn gái lại bán tín bán nghi, cô vẫn luôn cho rằng cậu lừa cô.

“Anh tức giận thế làm gì? Vừa rồi còn khá tốt, em nhắc đến Phó Tín Huy mặt anh liền thay đổi, anh nói có phải anh đang cắn rứt lương tâm không?”

Fuck! Cậu là trai thẳng đàng hoàng lại bị bạn gái nhiều lần nghi ngờ là gay thì làm sao có thể tiếp tục bình tĩnh được? Trương Tư Nghị chán nản nói: “Nếu hôm nay em hẹn anh ra ngoài chỉ để nói những chuyện cũ rích này thì anh thật sự không có thời gian cho em, sáng sớm bốn giờ anh mới đi ngủ, chín giờ đã bị em gọi điện thoại đánh thức, bây giờ anh mệt muốn chết!”

Nữ sinh nghe thấy thì không hề bình tĩnh, ngược lại càng thêm kích động, cô cất cao giọng nói: “Anh nghĩ rằng em tự nguyện sao? Mỗi lần thấy anh anh đều mang bộ dạng của người chết, em ở trong nước đợi anh hai năm, nhưng sau khi trở về anh tìm em được mấy lần?!”

Trương Tư Nghị tức giận đến xanh mặt, cái gì mà “bộ dạng của người chết” chứ? Mỗi năm về nước cậu đều tặng rất nhiều món quà cho bạn gái, rõ ràng khi nhìn thấy cô rất vui vẻ, hai tháng gần đây không biết cô bị làm sao, tính tình càng ngày càng nóng nảy, giống như biến thành một người hoàn toàn khác.

Nữ sinh không chờ Trương Tư Nghị trả lời, nói dồn dập tựa như bắn pháo: “Nếu anh không thích em thì đừng đùa giỡn với em, anh có biết hiện tại em thất vọng về anh bao nhiêu không!”

Trương Tư Nghị bị đả kích, máu vọt thẳng lên đỉnh đầu, kích động nói: “Em thất vọng về anh như thế thì chúng ta chia tay đi!”

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động đề nghị chia tay, sau khi cậu giận dỗi gào lên câu nói kia xong, bầu không khí bỗng chốc rơi vào sự im lặng kì lạ.

Trương Tư Nghị có chút hối hận nhưng cậu thật sự không nhịn nổi nữa, ít nhất ngày hôm nay, cậu không muốn tiếp tục làm “Ninja rùa”.

Hai người bế tắc, khuôn mặt nữ sinh hết xanh rồi lại trắng, viền mắt cô hơi đỏ lên. Cô ngơ ngác một lát, bất chợt đứng lên, hình như thật sự tức giận, cô run rẩy vươn tay bắt lấy cốc cà phê latte trước mặt, hắt về phía Trương Tư Nghị.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Trương Tư Nghị gần như theo bản năng mà tránh né, lúc này mới thoát không bị hắt trúng.

Giữa lúc cậu vênh váo tự đắc vì sự nhạy bén của bản thân thì giây tiếp theo, phía sau truyền đến tiếng động vang dội. Trương Tư Nghị quay đầu nhìn, thấy một chàng thanh niên xa lạ không biết đứng đằng sau từ bao giờ, mày kiếm, mắt sao, môi mỏng, chân dài.

Tổng kết bằng ba chữ là siêu đẹp trai.

Người đàn ông mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, một tập tranh lớn kẹp giữa khuỷu tay, có khí chất của thành phần trí thức và học giả, gây ấn tượng rất tốt từ cái nhìn đầu tiên… Đương nhiên, nếu bỏ qua vũng cà phê lớn tạo thành vết bẩn trên vạt áo.

Đối phương vẫn đang tạo tư thế đẩy ghế, rõ ràng đang chuẩn bị rời khỏi, nhưng bởi vì Trương Tư Nghị né tránh nên anh mới phải hứng chịu.

Lúc này không ít cà phê bị quần áo anh “hấp thu” chảy dọc theo quần jeans của anh, nhỏ giọt tí tách lên đôi giày retro sạch sẽ, nhìn anh vô cùng chật vật.

“Xin, xin lỗi…” Trương Tư Nghị cuống quít xin lỗi.

Người đàn ông khẽ giơ một cánh tay lên, nhìn chằm chằm vào cậu, không giận mà nhướng lông mày.

Một động tác giản đơn như thế lại khiến Trương Tư Nghị run bắn lên, cả người ớn lạnh.

Nữ sinh do bị kích động mà gây tai họa cho người khác, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ cô đang nổi nóng, căn bản không muốn ăn nói khép nép xin lỗi người ta. Thấy Trương Tư Nghị đã mở lời, cô có lý do chính đáng để mặc kệ, vì thế cô cầm túi xách lên, giận dữ giẫm giày cao gót lộc cộc mà đi, bỏ mặc bạn trai (cũ) đang trợn tròn mắt một mình thu dọn mớ hỗn độn.

Trương Tư Nghị nhìn anh đẹp trai, đau đầu khủng khiếp suy nghĩ, phải xử lý tình huống này thế nào đây? Nhận lỗi? Bồi thường? Giúp anh ta giặt quần áo? Hay là xin danh thiếp, lưu lại số điện thoại rồi thu xếp sau?

Hi vọng không phải là điều thứ tư, cậu thà dùng tiền giải quyết xong chuyện này trong ngày hôm nay còn hơn… Nhận thấy quần áo người nọ đang mặc không phải nhãn hiệu Muji thì cũng là Uniqlo, có lẽ không đắt lắm nhỉ?

“Anh ơi, anh xem chuyện này…” Trương Tư Nghị vừa mở miệng nói vừa tìm khăn giấy giúp đối phương lau chùi.

Tuy nhiên, cậu chưa nói hết câu, người nọ đã cắt ngang: “Quên đi.” Giọng nói trầm trầm bộc lộ một chút lạnh lùng và xa cách.

“…” Quên đi sao? Anh ta bị hắt cả một cốc cà phê vào người đó, không phải chỉ một ly nước khoáng đâu!

Đối phương không cho Trương Tư Nghị nhiều thời gian để suy nghĩ, nói xong hai từ anh xoay người bước đi, chỉ là vừa đến cửa thì anh quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt mang theo sự kì lạ nói không nên lời.

Trương Tư Nghị sững sờ, đột nhiên nhớ đến bạn gái đã trách mắng cậu lâu ơi là lâu, không biết anh đẹp trai ngồi sau lưng cậu từ lúc nào, nghe được những thứ gì rồi.

Lỡ hẹn, ra ngoài ăn mặc lôi thôi thì không tính, quan trọng là bạn gái cậu còn nghi ngờ cậu là gay… Fuck, con mẹ nó xấu hổ chết mất thôi!

Thảo nào anh chàng kia không cần cậu bồi thường đã vội vàng rời khỏi.

Khóe mắt Trương Tư Nghị co giật, cả người chìm vào cảm giác đau trứng khó hiểu.

Hít một hơi thật sâu, cậu an ủi bản thân rất nhiều lần… Thành phố này vô cùng rộng lớn, ra khỏi cửa có ai biết ai đâu, không sao không sao, có lẽ một hai ngày nữa người ta đã quên béng đi rồi, mặc kệ nó đi! Let it go! Go away!

Trương Tư Nghị về nhà, bật điều hòa, kiệt sức quăng mình xuống giường, tạm thời không nghĩ đến chuyện chia tay.

Nói là nhà nhưng trên thực tế là căn hộ cho thuê mà cậu chia sẻ với hai người bạn đều là du học sinh về nước. Căn nhà có ba phòng ngủ, nằm ở khu phố sầm uất nhất của trung tâm thành phố nên tiền thuê đương nhiên không thấp, mười hai nghìn mỗi tháng, chia bình quân là mỗi người bốn nghìn.

Trước đây Trương Tư Nghị khoe khoang khoác lác trước mặt ba cậu rằng sau khi tốt nghiệp cậu sẽ tự kiếm tiền, không cần gia đình phải hỗ trợ. Ba cậu thật sự không cho cậu một xu nào, ngay cả tiền thuê nhà nộp trước cho ba tháng sau khi cậu mới đặt chân đến chỗ này cũng là tiền thừa trong lúc du học nước ngoài, đổi từ bảng Anh sang nhân dân tệ.

Hiện tại hai tháng đã trôi qua, cậu còn chưa tìm được việc, một tháng nữa lại phải nộp tiền thuê nhà, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, cậu chỉ có nước cạp đất mà ăn thôi!

Thở dài, Trương Tư Nghị rời giường, bật máy vi tính, muốn nhìn xem có thư trả lời của những hồ sơ xin việc cậu đã nộp trước đây hay không.

[1] Pinup: tương đương với kì thi cuối kì của các trường cao đẳng thiết kế chuyên nghiệp ở Châu Âu và Mỹ, tức là đính tác phẩm thiết kế lên trường, hiển thị cho mọi người xem, nhóm sinh viên phải phối hợp thực hiện diễn thuyết (presentation) giải thích ý tưởng và nội dung thiết kế, quá trình và kết quả do các giáo sư thiết kế tổng hợp lại chấm điểm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN