Trợ Lý Kiến Trúc Sư
Chương 182: Xác minh
Cách làm của Bách Duệ khiến Trương Tư Nghị không hiểu sao có cảm giác bị ép mắc nợ đối phương.
Mặc dù chỉ thêm ba mươi lăm tệ, nhưng mời khách là mời khách, dù thế nào Trương Tư Nghị cũng không thể thu tiền thừa.
Không thể nói lý với Bách Duệ, cậu đành phải tìm Nhậm Mộng Huyên: “Mộng Huyên, sao cậu lại bảo bạn trai cậu trả lại tiền cà phê?”
Nhậm Mộng Huyên gửi biểu cảm hình chấm hỏi: “Cái gì?”
Trương Tư Nghị sững sờ, giải thích: “Bạn trai cậu thêm WeChat của tớ, nói là cậu tức giận, nên trả lại tiền cà phê ngày hôm nay cho tớ.”
Nhậm Mộng Huyên: “Thế sao, tớ đang nghĩ là tại sao anh ấy lại hỏi tớ WeChat của cậu, hóa ra tìm cậu vì chuyện này.”
Trong lòng Trương Tư Nghị cảm thấy hơi kỳ lạ, xem phản ứng của Nhậm Mộng Huyên, có vẻ như cô cũng không hiểu rõ tình hình?
Nửa phút sau, Nhậm Mộng Huyên mới nói: “Thế thì cậu cứ nhận đi, sau khi về tớ nói anh ấy mấy câu, có lẽ anh ấy phát hiện ra tớ không vui. ^_^”
Nghi ngờ vừa mới xuất hiện của Trương Tư Nghị biến mất bởi câu giải thích này của Nhậm Mộng Huyên, cậu vội vàng đáp: “Cậu khách sáo quá rồi, khó khăn lắm mọi người mới gặp mặt được, không nhất thiết phải là bạn trai cậu mời khách. Một vài tách cà phê thực sự không phải là vấn đề lớn. Lúc đầu tớ không muốn nhận số tiền kia, kết quả lại bị bạn trai cậu đặt bẫy [dở khóc dở cười]”
Không đợi Nhậm Mộng Huyên trả lời, Trương Tư Nghị tiếp tục nói: “Nếu anh ấy kiên trì trả lại tiền cà phê, tớ sẽ không từ chối nữa, cám ơn hai người, nhưng mà vừa rồi anh ấy trả thừa cho tớ ba mươi lăm đồng, tớ không thể nhận số tiền này, tớ trả lại anh ấy nhưng anh ấy không nhận, cứ chuyển thẳng cho cậu nhé, phiền cậu chuyển lại cho anh ấy.”
Trương Tư Nghị nói xong, gửi phong bì đỏ ba mươi lăm nhân dân tệ qua.
Nhậm Mộng Huyên nhìn lịch sử cuộc trò chuyện và phong bao đỏ trên màn hình điện thoại, cả người có chút bối rối.
Hôm nay, khi Bách Duệ cố tình chọc tức Trương Tư Nghị, cô liền cảm giác không ổn, hành động mua cà phê bảo Trương Tư Nghị trả tiền càng bất thường hơn. Còn hiện tại, nếu Trương Tư Nghị không nói cho cô, cô căn bản không biết Bách Duệ muốn trả lại tiền cho đối phương.
Hơn nữa, vừa rồi lý do Bách Duệ hỏi cô WeChat của Trương Tư Nghị không phải là “trả tiền”, mà anh nói: “Anh thấy người bạn học kia của em hình như thích tham gia tọa đàm, sau này anh làm triển lãm có thể mời cậu ấy đến tham dự miễn phí.”
Nghệ thuật và thiết kế vốn là một gia đình, Bách Duệ là người quản lý, thường xuyên tổ chức những buổi triển lãm thiết kế và nghệ thuật to to nhỏ nhỏ, Nhậm Mộng Huyên cũng đi đến mấy lần. Nhưng hầu hết các triển lãm nghệ thuật cao siêu có quá ít người có thể hiểu được, tương đối quạnh quẽ vắng vẻ nên Bách Duệ thường xuyên phát hành vé tham gia triển lãm miễn phí cho những người bạn trên WeChat của anh, cũng xem như là biến tướng của việc tìm người tạo náo nhiệt.
Nhậm Mộng Huyên cứ tưởng rằng anh xuất phát từ mục đích kia mới muốn thêm Trương Tư Nghị làm bạn, hai người họ đều là trai thẳng, cô không có gì để nghi ngờ, liền trực tiếp cho. Không ngờ được Bách Duệ là đi trả tiền cà phê, còn “đặt bẫy Trương Tư Nghị”? Đặt bẫy thế nào? Trong nhận thức của cô, Bách Duệ là một quý ông rất nghiêm túc, hiếm khi vui đùa…
Mặc dù Nhậm Mộng Huyên tò mò nhưng thấy Trương Tư Nghị kể lại nguyên nhân Bách Duệ giải thích, lại có chút ấm lòng. Cô nghĩ rằng Bách Duệ thật sự để ý đến cảm nhận của cô mới ở sau lưng làm những động tác nhỏ này. Dù sao lúc đó cô thật sự phàn nàn qua một câu nho nhỏ “chỉ có hơn hai trăm đồng tiền cà phê mà sao anh lại bảo bạn học của em trả lại.”
Kỳ thật cẩn thận ngẫm nghĩ, khi cô nói câu nói đó hoàn toàn là giọng điệu đùa bỡn, không hề có cảm giác “tức giận”, cũng không đến nỗi khiến Bách Duệ có hành động kế tiếp.
Người ta nói chỉ số IQ của phụ nữ đang yêu là bằng không, Nhậm Mộng Huyên cũng thế – mặc dù các loại hành động của Bách Duệ ngày hôm nay đều khiến cô cảm thấy kì lạ, nhưng cô chỉ nắm bắt được những điểm có lợi nhất cho mình, đắm chìm trong giả tưởng được bạn trai yêu thương, không muốn nghi ngờ lung tung.
Nhậm Mộng Huyên nhận phong bao đỏ thắm mà Trương Tư Nghị gửi tới, trả lời: “Được rồi, tớ sẽ chuyển cho anh ấy. Anh ấy vốn rất khách sáo, buổi chiều bảo cậu chuyển lại tiền có lẽ là nhất thời động kinh, cậu đừng để bụng nhé.”
Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, vừa định đóng WeChat, liền thấy tin báo mới bên trong hộp thoại với Bách Duệ – “Đối phương đã nhận khoản thanh toán.”
Trương Tư Nghị: “…” What the fuck! Con mẹ nó anh có ý gì! (= 皿 =)
Bách Duệ: “Cậu không muốn nhận như thế, vậy thì thôi đi.”
Trương Tư Nghị: “&% #…” Cậu có thể chửi bậy không!!!
Ngoài ra, vừa mới nói chuyện xong với Nhậm Mộng Huyên, bây giờ cậu làm sao không biết ngượng có thể nói với cô “bạn trai cậu thu lại tiền rồi”, khiến người nghe cảm thấy cậu đặc biệt quan tâm đến ba mươi lăm đồng tiền này, muốn cô trả lại!
Bách Duệ: “Mộng Huyên vừa mới chuyển cho tôi ba mươi lăm tệ, nói là cậu trả lại cho tôi. [Mỉm cười]”
Trương Tư Nghị nhịn không được nói: “Đúng thế, nếu anh đã nhận hai trăm năm mươi tệ rồi thì trả lại ba mươi lăm tệ cho tôi đi.”
Bách Duệ: “Chỉ có mấy đồng tiền, cậu muốn nhận rồi lại không nhận, còn bắt tôi gửi tới gửi lui, tôi cũng lười trả lại cho cậu, có cơ hội mời cậu ăn bữa cơm đi.”
Trương Tư Nghị: “…” Đi bà anh, ai muốn anh mời ăn cơm!
Khi Trương Tư Nghị tức giận đến mức đỉnh đầu bốc lên khói xanh, Cố Tiêu rửa mặt xong trở về phòng.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Thấy Trương Tư Nghị cầm điện thoại di động với khuôn mặt đau bi, Cố Tiêu hỏi, “Em đang xem cái gì?”
Trương Tư Nghị gắt gỏng nói, “A a a fuck! Tức chết em!” Một đồng tiền cũng không lấy được, còn uổng phí tốn mất ba mươi lăm tệ! Bực mình đến mức cậu muốn nổ tung!
Cố Tiêu cau mày nói: “Làm sao vậy?”
Trương Tư Nghị cầm điện thoại di động, ngồi dậy, khoa tay múa chân kể nguyên nhân hậu quả của chuyện này với Cố Tiêu.
Cố Tiêu vừa cởi cúc áo sơ mi vừa hỏi: “Em đang nói người bạn trai mà bạn học em quen ở trong hộp đêm kia hả? Anh ta thêm WeChat của em?”
Trương Tư Nghị: “Dạ, chính là anh ta, còn nói cái gì mà nam thần hoàn mỹ siêu giàu, em thấy anh ta quả là một tên dị hợm!”
Cố Tiêu nheo mắt, lên giường, giơ tay ra, nói: “Hai người nói chuyện gì, đưa điện thoại cho anh xem một chút.”
Trương Tư Nghị ngoan ngoãn giao điện thoại di động của mình ra, còn chỉ cho Cố Tiêu nhìn: “Tài khoản gọi Bách Duệ này.”
Cố Tiêu thấy ảnh đại diện của Bách Duệ, theo bản năng sững sờ, không nhìn lịch sử cuộc trò chuyện, ngược lại trước tiên anh ấn vào giao diện hồ sơ cá nhân của đối phương, phóng to avatar của anh ta.
Trương Tư Nghị kỳ quái nói: “Anh xem ảnh đại diện của anh ta làm gì?”
Lông mày Cố Tiêu nhíu càng chặt: “Đây là bức “Chân dung George Dyer”, tác phẩm của họa sĩ người Anh Francis Bacon.”
Trương Tư Nghị hỏi: “Bức tranh này rất đặc biệt sao?”
Cố Tiêu giải thích: “Francis Bacon là đồng tính luyến ái, George Dyer là tình yêu của cuộc đời ông ấy.”
Trương Tư Nghị: “… Làm sao anh biết?”
“Khi học đại học, anh học thêm môn tự chọn là lịch sử mỹ thuật phương Tây, thấy rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, cũng được học sơ yếu lý lịch của một số nghệ sĩ.” Cố Tiêu ấn thu nhỏ ảnh lại, nhìn thấy biệt danh ban đầu của Bách Duệ, lại nhướng mày, “Tên tiếng Anh của anh ta là Vinci?”
Trương Tư Nghị: “Cái này thì thế nào?”
“Vinci là họ tiếng Anh của Da Vinci”, Cố Tiêu liếc nhìn Trương Tư Nghị và nói, “Người ta nói rằng Da Vinci cũng có xu hướng đồng tính luyến ái mạnh mẽ.”
“…” Sử dụng tranh đồng tính làm ảnh đại diện, cùng tên với bậc thầy nghệ thuật có xu hướng đồng tính…
Trương Tư Nghị kinh hoàng nói: “Trời ơi, chẳng lẽ bạn trai của Nhậm Mộng Huyên là đồng tính sao?”
Cố Tiêu nghiêng đầu và nói: “Vẫn chưa thể khẳng định khi chỉ nhìn vào hai điểm này, nhưng anh ta là một sinh viên mỹ thuật, chắc là không thể không biết câu chuyện đằng sau bức tranh này. Sử dụng loại avatar này, còn dùng tên tiếng Anh Vinci, nếu như bị người hiểu rõ nhận ra, vẫn có thể hiểu lầm.”
Trương Tư Nghị: “…” Chẳng trách cậu luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ, hóa ra không phải cậu ảo tưởng?
Cố Tiêu nói xong mới đi nhìn lịch sử nói chuyện của cậu, càng xem mặt càng đen, sau khi xem xong anh hung hăng róc thịt Trương Tư Nghị một chút, nói: “Rõ ràng anh ta đang trêu ghẹo em, em không nhìn ra?”
Trương Tư Nghị tỏ vẻ “WTF”: “Cái gì?”
Cố Tiêu lướt trở về đầu cuộc nói chuyện, phân tích từng cái một cho cậu: “Anh ta cho em tiền, nếu em thật sự không muốn nhận, nói vài câu khách sáo, đừng phản ứng lại anh ta chẳng phải xong rồi?”
Trương Tư Nghị vội la lên: “Không phải em nói rồi sao! Nhưng anh ta yêu cầu em nhanh chóng trả lại tiền!”
Cố Tiêu nhìn chằm chằm cậu, nói: “Em có ngốc hay không vậy? Đây rõ ràng là thủ thuật khiến em mắc câu, không phải các em bảo anh ta rất giàu sao? Em cảm thấy một người giàu có lại bởi vì không được hoàn tiền trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ mà tính toán chi li với em? Em không nhận, tiền sớm muộn gì cũng sẽ được hoàn lại. Anh ta thiếu hai trăm năm mươi tệ nạp tiền điện thoại hay là nạp Q tệ[1]?”
Trương Tư Nghị: “…”
Cố Tiêu vuốt xuống, nói tiếp: “Còn có, đã nói em có trả về anh ta cũng không nhận, vậy em nói một câu “Cảm ơn” là được rồi?”
Trương Tư Nghị sưng mặt lên cắt ngang lời anh: “Em không thích nợ tiền người khác!”
Cố Tiêu cường điệu nói: “Không phải chỉ là ba mươi lăm tệ thôi sao. Đối với người có tiền mà nói, có lẽ vẫn chưa bằng một bữa ăn sáng của người ta. Anh ta thiếu em ba mươi lăm tệ mua bánh quẩy hay là mua bánh bao? Vừa đến vừa đi, không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đang cố gắng thu hút sự chú ý của em, em còn ngốc nghếch mắc câu!”
Trương Tư Nghị cảm thấy oan uổng, cậu làm sao đoán được những tâm tư vòng vo quanh co như vậy? Nói em khờ, tại sao không nói anh là một anh chàng mưu mô!
Hơn nữa, Bách Duệ là gay, làm sao lại tìm đến cậu? Trên người cậu có tố chất và tiềm năng hấp dẫn đồng tính luyến ái sao? Hay là cậu ở trước mặt người ngoài thể hiện ra rất giống đồng loại của đối phương? TAT
Cố Tiêu nhìn Trương Tư Nghị giống như nhìn thằng ngốc, anh thật sự quá quen thuộc với thủ đoạn này của Bách Duệ. Lúc trước, chuyện “thảo cầu nhỏ”, anh cũng làm như thế để lừa gạt Trương Tư Nghị chủ động đồng ý chơi đàn violin cho mình nghe.
Vậy mà giờ phút này, nhìn một người khác dùng cách thức giống thế để bẫy Trương Tư Nghị, cậu nhóc này vậy mà cũng sập bẫy, Cố Tiêu thật sự buồn bực muốn chết, sao cậu có thể ngốc như vậy?
Nhưng Cố Tiêu bất chợt thở dài, rất may là anh đóng dấu lên người tên ngốc này trước, đặt cậu dưới cánh chim của mình, từ nay về sau rốt cuộc không ai có thể lừa mất cậu.
“Em thề em thật không có ý muốn kết bạn với anh ta, trả lại anh ta ba mươi lăm đồng tiền cũng là vì muốn vạch rõ giới hạn!” Trương Tư Nghị khóc không ra nước mắt, vội vàng biện bạch, nói, “Hơn nữa, anh ta là bạn trai của bạn học em, sao anh ta lại muốn trêu chọc em?”
Cố Tiêu im lặng nhìn cậu, thằng nhỏ ngốc này thật sự không tự hiểu được lực hấp dẫn của bản thân cậu.
Trương Tư Nghị hoang mang lo sợ nói: “Vậy bây giờ phải xử lý thế nào? Hay là, hay là em nói chuyện này với Nhậm Mộng Huyên?”
“Không vội.” Ánh mắt Cố Tiêu rơi vào tin nhắn cuối cùng Bách Duệ gửi cho Trương Tư Nghị, vẻ mặt u ám, anh nói, “Đừng nói trước điều gì khi chưa chắc chắn một trăm phần trăm, nói ra sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của em và bạn học em, trước tiên chúng ta xác minh xem anh ta có phải gay hay không là được. Nếu thật vậy, người này còn lừa gạt tình cảm của nữ sinh, quả thật là đồ cặn bã.”
Cố Tiêu híp mắt – Dám cám dỗ người của tôi? Thật to gan.
[1] Q tệ, tên gọi tắt là QB, cũng là QQ tệ, là một loại tiền ảo mà Tencent tạo ra, có thể dùng để thanh toán, thông thường giá trao đổi của nó là 1 Q tệ = 1 nhân dân tệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!