Tro Tàn Rực Cháy - Chương 16: Ngoại truyện Phó Lôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Tro Tàn Rực Cháy


Chương 16: Ngoại truyện Phó Lôi


Trong Phật gia có nói, địa ngục vĩnh cửu nằm ở nơi sâu hai mươi ngàn mét dưới mặt đất, hễ là người phạm phải một trong năm tội lớn thì sau khi ch.ết sẽ bị đày xuống nơi đây.

Phó Lôi vẫn luôn tin chắc rằng, sau khi mình ch.ết đi sẽ phải đi đến đó.

Tội thứ nhất là—

Mẹ ch.ết vì khó sinh hắn, là gi.ết mẹ.

Tội thứ hai là—

Vào năm hắn học cấp ba, lúc ấy trong thôn bắt đầu thu hoạch hoa màu, hắn về nhà lái máy cày giúp cha. Trời nắng như đổ lửa, chiếc máy cày cỡ lớn đi qua đi lại trong thửa ruộng, hắn lái chiếc xe đang chạy ầm ầm đi ở phía trước, cha đứng phía sau vô tình giẫm phải khung cày.

Mãi tới lúc chú hai và mọi người liều mạng đuổi theo, vẫy tay như điên gọi hắn lại thì hắn mới biết được khi nãy cha bị hụt chân nên cả người bị cuốn vào răng cày.

Răng cày sắc bén cán qua khiến cha ch.ết ngay tại chỗ.

Mảnh đất mà máy cày xới qua biến thành một màu đỏ tươi, thậm chí ruột của cha còn rơi cả ra ngoài.

….

Lúc Phó Lôi mở quán ăn phục vụ 24h ở bên cạnh trạm xe lửa, hắn có thói quen ngồi trước cửa quán hút thuốc khi trời rạng sáng, híp mắt nhìn cửa trạm tràn đầy người đến người đi, lần nào cũng sẽ có cảnh tượng đám người đeo balo trên lưng vội vã chạy vào.

Thế nhân vội vàng hấp tấp, chỉ vì kiếm mấy mảnh bạc vụn.

Mọi người đều là người phàm tục, không có ai là ngoại lệ, cho nên hắn mới bán căn nhà ở quê cũ đi rồi cầm tất cả số tiền có được đến nơi này mở quán ăn, cố gắng làm ra thành tựu.

Sự thật chứng minh là hắn đã đúng, lượng người ở trạm xe lửa là nhiều nhất, không tới hai năm hắn đã lấy lại vốn, còn có thể mua nhà trong thành phố.

Nhưng mà trong tiềm thức, hắn vẫn cho rằng bản thân mình chìm nổi như lục bình giữa cõi nhân gian.

Nhà cũ ở quê quán đã bán đi rồi, người sống cũng chẳng còn gốc rễ nữa.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Chu Tẫn hắn đã cảm thấy dường như hai người đã từng quen biết.

Hắn quyết định giúp thằng bé đi học tuyệt nhiên không chỉ bởi cả hai người bọn họ là đồng hương với nhau trong một thị trấn ở quê cũ.

Trên người đứa bé kia có bóng dáng của hắn.

Dáng vẻ lẻ loi hiu quạnh, thân như lục bình.

Năm năm sau Phó Lôi và Tôn Đại Sấm hùn vốn mở ra KTV lớn nhất Hoài Thành.

Việc quen biết Tôn Đại Sấm cũng rất tùy ý.

Cái nơi như trạm xe lửa này, có thể xưng là nơi loạn lạc nhất Hoài Thành. Đủ loại hạng người, kẻ móc túi, lưu manh phố phường, tội phạm truy nã….Cái gì cần có đều có hết.

Anh Sấm là tên lưu manh nổi tiếng nhất nơi này.

Anh ta đến quán ăn cơm chưa bao giờ trả tiền. Cho dù gọi bao nhiêu món, dẫn theo bao nhiêu người đi chăng nữa.

Nhân viên phục vụ tức giận mà không dám nói gì, nhưng Phó Lôi chưa bao giờ để ý, còn có thể rút một điếu thuốc lá đưa cho anh ta.

Chuyện duy nhất mà hai người liên quan đến nhau chắc là mối quan hệ thỉnh thoảng sẽ hút thuốc cùng nhau.

Mãi cho đến khi tên tội phạm truy nã kia chỉ vì một chiếc thẻ nạp điện thoại mà quay trở lại rút dao đâm anh Sấm.

Phó Lôi cũng không làm gì nhiều, hắn chỉ bê nồi canh nóng trong quán bún gạo bên cạnh lên rồi trực tiếp tạt thẳng vào mặt tên kia thôi.

Một lần tạt nồi canh này, khiến hắn trở thành người có ơn cứu mạng với anh Sấm.

Sau này ông chủ của quán bún gạo bên cạnh vẫn hay nói, tên tiểu tử Phó Lôi này là một người có văn hóa, ngay cả lúc bê nồi canh cứu người mà vẫn có thể bình tĩnh đứng săn ống tay áo sơ mi lên để phòng không cho nước canh văng vào người.

Khi hắn thành ông chủ của Kim Cương thì có mở thêm một quán rượu ở phố đi bộ, bạn bè quen biết với cảnh sát còn nói với người ta rằng:

“Anh Phó Lôi là một người làm ăn có quy củ, chỗ làm ăn của anh ấy cậu hoàn toàn có thể yên tâm.”

Nếu thật sự có thể yên tâm thì tốt rồi.

Hắn đã nói từ trước, hắn và Tôn Đại Sấm không phải cùng một loại người. Nhưng bây giờ hắn đã bị kéo xuống nước.

Ai mà không muốn hai tay sạch sẽ, nhưng nếu muốn làm ra trò, muốn có chỗ đứng vững chắc thì có rất nhiều chuyện không thể tránh được.

Mạng lưới quan hệ đã đả thông bốn phương tám hướng, không một ai có thể toàn thân mà ra.

Anh Sấm vỗ vai hắn, nói rằng cả đời này bọn họ sẽ là anh em với nhau, còn làm ra vẻ có văn hóa mà nói thêm một câu:

“Bằng quân mạc thoại phong hầu sự, nhất tướng công thành vạn cốt khô.”

Thời điểm Tôn Đại Sấm cho người đi tặng quà, anh ta nhét đầy tiền vào mấy cái túi da rắn rồi nói với quan viên của Tỉnh ủy rằng trong đó đựng mấy củ khoai tây đấy, câu nói này khiến bọn họ vui vẻ cười vang.

Anh ta đứng ở chỗ cao, tự cho là mình đã nắm tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay nên chẳng hề sợ hãi thứ gì.

Tay của Phó Lôi cũng không sạch được, hơn nữa là càng ngày càng không thể sạch.

Hắn còn nhớ thời khắc Kim Cương đắm chìm vào bóng tối, Chu Tẫn nói với hắn bằng một giọng điệu thất vọng chưa từng có:

“Anh, anh đã từng nói anh là người có giới hạn, bây giờ anh còn dám nhận sao?”

Phó Lôi rất mờ mịt, lúc bắt đầu hắn vẫn trong sạch, còn đã từng vỗ vai A Tẫn và kiên định nói với thằng bé:

“Chúng ta không giống như anh Sấm, chẳng qua là kiếm miếng cơm ăn mà thôi, anh có nguyên tắc và giới hạn của mình.”

Nhưng mà, nếu cơn thèm ăn của hắn càng ngày càng nhiều thì sao?

Tôn Đại Sấm nói với hắn, trong cuốn “Trang Tử Nam Hoa kinh: Dưỡng sinh chủ” có một câu nói: Cầm dao đứng đó, vì nó nhìn quanh, thỏa lòng vì được dao tốt.

Trước đây Tôn Đại Sấm là người thô bỉ lỗ m ãng đến cỡ nào cơ chứ, hắn còn nhớ rõ bộ dạng năm xưa anh ta c ởi trần đánh bài, miệng nói th ô tục; cũng nhớ kỹ dáng vẻ cánh tay chi chít hình xăm của ta cầm dao chém người như thế nào. Thế mà bây giờ người này lại trở nên cực kỳ thích học tập.

Trong biệt thự của anh ta, trên chiếc giá sách làm bằng gỗ đàn được đặt ở nơi bắt mắt nhất, bày đầy các kiệt tác văn học nổi tiếng.

Anh ta còn học viết chữ bằng bút lông, đeo một cặp mắt kính để che dấu đi vẻ hung hãn trên mặt. Nhìn qua thế mà trông cũng có vài phần hiền lành.

Anh ta nói, thời chiến quốc có một đầu bếp mổ trâu rất giỏi tên là Bào Đinh.

Ông ta mổ trâu cho Lương Huệ Vương xem, hai ba phát đã mổ sạch sẽ cả con. Lương Huệ Vương vô cùng ngạc nhiên, ngài ấy hỏi, sao bản lĩnh của nhà ngươi lại cao siêu đến thế?

Bào Đinh nói, lúc thần mới học mổ trâu, nhìn cả con trâu đứng đó cũng không biết xuống tay thế nào.

Sau đó trải qua một thời gian dài rèn luyện và tìm tòi thì thần mới biết rõ cấu tạo thân thể của con trâu, gân mạch ở nơi nào, bắp thịt ở nơi nào, xương cốt ở nơi nào, xương khớp nằm ở đâu.

Khi thần cầm dao lên thì thứ thần nhìn thấy không chỉ là một con trâu nữa, mà là rất nhiều phần xương cốt nối liền với nhau. Thần có thể tìm được vị trí chính xác của kẽ hở trong khớp xương, con dao từ kẽ hở đó c ắm vào, chậm rãi xoay tròn lưỡi dao thì xương cốt đã được tách ra rồi.

Tôn Đại Sấm nói: “Lôi Tử, chúng ta là Bào Đinh chứ không phải con trâu kia.”

Bào Đinh được Lương Huệ Vương tán thưởng cho nên Tôn Đại Sấm không sợ gì cả.

Nhưng mà nếu như có một ngày Lương Huệ Vương muốn cái mạng của Bào Đinh thì sao?

Kỹ thuật mổ trâu của ông rất tuyệt, Lương Huệ Vương cũng ăn rất nhiều thịt trâu của ông. Nhưng đột nhiên một ngày nào đó có người nói những con trâu này có nguồn gốc bất chính, ông nói xem vì danh dự của mình Lương Huệ Vương có muốn gi.ết ông để diệt khẩu không?

Hễ là người phạm vào một trong năm tội lớn, sau khi ch.ết chắc chắn sẽ rơi xuống địa ngục.

Phó Lôi nghĩ, A Tẫn nói đúng, có một số việc và một vài con đường đã đi rồi thì sẽ không thể đổi ý rồi lùi bước, nhưng nếu cứ đi tiếp thì lại chính là ngõ cụt.

Lúc anh Sấm đi đón lô chế phẩm ngà voi kia, hắn nhắc nhở Chu Tẫn rằng tối mai mày tới nhà anh một chuyến, anh có đồ muốn đưa cho mày.

Chu Tẫn nói, ngày mai em bận rồi, em phải đi tới bến tàu với anh Sấm.

Điếu thuốc trong tay Phó Lôi khựng lại một chút, nhưng nụ cười trên mặt vẫn giống như trước đây, hắn bình tĩnh nói: “Bên cạnh anh Sấm có nhiều người lắm, thiếu mày cũng chẳng sao.”

“Cứ nói với anh ta một tiếng là được, đừng đi.”

Hắn không cố ý nói rõ là không được đi, bởi vì việc đó quá lớn, cũng có một phần do hắn nhúng tay, nếu xảy ra vấn đề gì thì không ai có thể giải quyết được.

Thậm chí khi ấy tự thân hắn cũng có khả năng sẽ khó bảo toàn.

Đối với Chu Tẫn, nói đến thế thôi.

Nhìn dáng vẻ không yên lòng của thằng bé, hắn muốn nhắc thêm một câu nữa nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Sau khi Phó Lôi hút xong điếu thuốc kia, chưa từng có một khắc nào như bây giờ, hắn cảm thấy phảng phất như bản thân mình đang ở giữa biển rộng đầy sóng to gió lớn, nơi có thể nương thân chỉ là một mảnh boong tàu.

Người sống một đời, thăng trầm biến động.

Ai mà biết được, có lẽ mảnh boong tàu này cũng sẽ bị lật lại ngay.

Hắn cũng không biết, đến cuối cùng người táng thân vào bụng cá rốt cuộc sẽ là ai.

Bằng quân mạc thoại phong hầu sự, nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Cứ mặc cho số phận đi.

Đám người Tôn Đại Sấm bị đánh gục tại chỗ, Chu Tẫn nhảy xuống biển chẳng biết kết cục ra sao.

Nhoáng lên một cái đã bảy năm trôi qua.

Thời Điểm Phó Lôi say mê với nghệ thuật làm vườn, lúc hắn đứng nhìn sân vườn do chính mình tạo ra thì người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Đại Yên.

Hắn thừa nhận, năm đó lúc A Tẫn dẫn theo Đại Yên xuất hiện trước mặt hắn thì hắn đã rất có thiện cảm với em.

Cô bé này mắt ngọc mày ngài, tết tóc đuôi ngựa, trông rất sạch sẽ, cũng rất xinh đẹp.

Diện mạo đẹp đẽ thì ấn tương đầu tiên đương nhiên cũng sẽ tốt.

Nhưng đó cũng chỉ là thiện cảm mà thôi.

Hắn đã có vợ có con rồi.

Hắn và Diêu Khiết đã quen biết rất nhiều năm, ngày trước lúc hắn mở quán ở trạm xe lửa thì Diêu Khiết là nhân viên phục vụ trong quán của hắn.

Đó là một cô gái thích cười có khuôn mặt tròn vo.

Hắn vẫn nhớ năm đó cô ấy luôn lén lút nhìn mình, trà mà cô ấy bê tới cho hắn khi nào cũng là một bình trà đại hồng bào đã được pha sẵn.

Đó là loại trà mà hắn vẫn thường hay uống.

Phó Lôi cắn điếu thuốc hỏi cô: “Thích anh không?”

Nhất thời mặt của Diêu Khiết đỏ bừng lên, cả người đều không biết làm thế nào cho phải.

Chu Tẫn đã từng nói một câu rất đúng, loại người từ nhỏ đã không nhà không cửa như bọn họ, trong lòng luôn muốn có một mái ấm.

Hắn lập gia đình rất sớm, hai mươi bốn tuổi đã kết hôn với Diêu Khiết, không sôi nổi rầm rộ, cũng chẳng có quá nhiều tình yêu.

Chỉ bởi hắn không muốn khi về đến nhà, chỉ có mình hắn vắng vẻ nơi đây.

Phó Lôi là một người biết nhìn thoáng, đối với chuyện tình cảm cũng khá thờ ơ.

Cái này không trách hắn được.

Từ lúc sinh ra đã không có mẹ, cha lại ch.ết dưới máy cày mà mình lái. Hắn vẫn cảm thấy mình chính là Thiên sát cô tinh.

Ngay cả khi con gái hắn ra đời, tâm trạng hắn cũng không dao động quá nhiều.

Nhưng hắn biết rằng mình rất thương Phó Gia Nhĩ, hắn luôn mong muốn dành những thứ tốt nhất cho con bé.

Hắn chỉ có một cô con gái như vậy, cũng không phải Diêu Khiết không muốn sinh đứa thứ hai, mà là hắn không muốn.

Cho tới sau này khi hắn đã đứng ở nơi rất cao trong Hoài Thành, ai ai cũng gọi hắn một tiếng “Ngài Phó” bằng thái độ cung kính.

Phụ nữ muốn đến gần hắn có rất nhiều, người nguyện ý sinh con cho hắn lại càng nhiều vô số kể.

Một người bạn có quan hệ thân thiết nói với hắn về sự truyền thừa đã ăn sâu trong máu tủy của người Trung Quốc, kiến nghị hắn nên sinh thêm một đứa con trai.

Ngài Phó đang thuở tráng niên, còn tích lũy được phần gia nghiệp to như vậy, nếu chỉ có một đứa con gái thôi thì chẳng thể nào nói nổi.

Lúc mới bắt đầu Phó Lôi cũng chỉ cười khẽ, càng về sau nghe người ta nói càng nhiều, vậy mà cũng cảm thấy sinh thêm một đứa bé nữa hình như cũng không tệ.

Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu hắn lại chợt hiện lên một suy nghĩ hoang đường.

Hắn muốn sinh một đứa bé với Đại Yên.

Bất kể là con trai hay con gái, hắn nhất định đều coi như trân bảo.

Ai ai cũng biết rằng quản lý kinh doanh Đại Yên của Kim Triêu là người quen cũ của ông chủ Phó Lôi.

Nhưng mà trên thực tế trong lòng hắn vẫn luôn có chút sợ hãi em.

Khó mà nói có phải bởi vì Chu Tẫn hay không, cô bé này khiến hắn bối rối.

Lúc trước khi Chu Tẫn vẫn còn, hắn đã từng gặp em rất nhiều lần, thậm chí còn tới trường học của em với thân phận là phụ huynh để tìm ban giám hiệu nhà trường giải quyết vấn đề.

Đại Yên là một cô bé rất dễ làm người ta yêu thương.

Dường như đối với những cô gái yếu đuối không nơi nương tựa, bản năng của đàn ông đều sẽ xuất hiện ý nghĩ phải bảo vệ cô gái đó như một điều hiển nhiên.

Thời điểm em bị mắc bệnh trầm cảm, lúc nhìn thấy hắn em vẫn có thể dùng khuôn mặt tươi cười ấy dịu dàng chào hỏi rồi khẽ gọi một tiếng: “Anh Lôi.”

Chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh, cổ tay trắng nõn nhỏ bé, tựa như một trận gió thổi đến cũng có thể làm em bay đi.

Cả đám người ngồi ăn cơm trong nhà hắn, không khí sôi nổi náo nhiệt cực kỳ. Đại Yên an tĩnh dịu dàng ngồi ở đó, thỉnh thoảng sẽ nhìn Chu Tẫn rồi cười.

Nhưng cũng là em ngay sau đó đã thừa dịp Chu Tẫn không có mặt, đi lên sân thượng biệt thự của hắn, không nói chẳng rằng leo lên lan can rồi nhảy từ lầu ba xuống.

Tốc độc độ nhanh đến nỗi làm người ta chắt lưỡi.

Cũng may hắn đúng lúc chú ý tới, nhanh chóng vươn tay ôm em xuống.

Đại Yên ở trong lòng hắn thống khổ mà giật tóc mình, em tuyệt vọng rơi lệ: “Xin lỗi, xin lỗi, em không nên nhảy ở đây, nhưng em đã không nhịn nổi nữa, một giây một phút cũng không chịu nổi. Em sắp phát điên rồi, em thực sự không sống nổi nữa!”

Đám người càng náo nhiệt, em càng hiu quạnh.

Tất cả mọi người đều đang cười, lại càng hiển lộ ra việc em lạc lõng và nực cười đến thế nào.

Em sắp ch.ết đuối, em không thể thở được, ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm tim gan em. Nếu em không ch.ết, em sẽ bị gặm nhấm không còn lại gì.

Cô bé kia nói với vẻ mặt đầy nước mắt, khóe mắt đỏ như máu, em nức nở như một con thú tràn đầy vết thương đang bị nhốt trong lồ ng. Dưới sự trấn an hết lần này đến lần khác của hắn, em từ từ bĩnh tĩnh lại, cuối cùng em ngẩng đầu lên cầu xin: “Anh Lôi, anh đừng nói cho A Tẫn nhé. Hôm nay anh ấy rất vui vẻ, nếu anh ấy biết sẽ khổ sở.”

Phó Lôi tự xưng mình là người lãnh đạm với cảm tình, nhưng một khắc này trái tim hắn lại trở nên mềm yếu tới nỗi đớn đau.

Mùi dầu gội thơm ngát trên mái tóc em cứ quanh quẩn lượn lờ bên người hắn.

Trong nháy mắt đó Phó Lôi dường như đã mất trí.

Sau đó hắn vẫn luôn nói với A Tẫn: “Chăm sóc Tiểu Yên tốt hơn chút, đưa em ấy ra ngoài thường xuyên hơn đi.”

Hắn còn mua mấy cuốn sách về bệnh trầm cảm rồi đưa cho A Tẫn, dặn dò với cậu: “Nơi náo nhiệt hoặc quá nhiều người không thích hợp với em ấy, những chỗ đó chỉ làm tinh thần của em ấy càng cảnh giác và lo lắng hơn thôi. Em ấy thích yên tĩnh vậy thì cứ đưa em ấy đi mấy nơi du lịch ít người mà ngắm phong cảnh.”

Thật ra đâu cần tới lời dặn dò của hắn, trong nhà Chu Tẫn có cả một đống sách về bệnh trầm cảm.

Cậu ấy hiểu sự bất lực của Đại Yên hơn bất kỳ ai.

Chỉ là cậu quá mệt mỏi, nháy mắt thả lỏng cảnh giác ấy lại để cho Đại Yên không chút do dự nhảy lầu.

Phó Lôi thích Đại Yên từ lúc nào?

Hắn tự nhận là từ sau khi Chu Tẫn nhảy xuống biển.

Hôn nhân của hắn và Diêu Khiết bình thản không có gì đáng nói, cảm tình cũng nhạt nhẽo vô cùng.

Hắn chưa từng thấy người nào cố chấp như Đại Yên.

Tình yêu của em với A Tẫn, chấp nhất, chân thành, quyết chí không thay đổi.

Không ai biết được kết cục của A Tẫn ra sao, tất cả mọi người đều nói thằng bé đã ch.ết, nhưng em không tin.

Lúc ấy em đang có thai, khăng khăng muốn sinh đứa trẻ này ra, em nói: “Anh Lôi, mọi người không cần an ủi em, bây giờ em không cần gì cả, em phải giữ cho tâm trạng thật tốt rồi sinh bé con ra. A Tẫn sẽ không nhẫn tâm như vậy, anh ấy sẽ sớm quay về tìm hai mẹ con em thôi.”

Một con cáo già như Phó Lôi sao có thể không nhận ra nỗi sợ hãi bi thương cùng cực được che dấu sau vẻ mặt bình tĩnh kia.

Đứa bé không giữ được, Đại Yên nằm trong bệnh viện như một người đã từ bỏ cõi đời.

Nhưng em khôi phục ý chí rất nhanh. Phó Lôi để Diêu Khiết tới bệnh viện chăm sóc em, sau khi Diêu Khiết về nhà cứ mãi lau nước măt: “Hôm nay Tiểu Yên nói với em là em ấy không thể ch.ết được, nếu như em ấy không chịu nổi thì sau này khi A Tẫn trở về, nhìn thấy cả vợ và con mình đều mất rồi thì thằng bé sẽ điên mất.”

“Tiểu Yên nói, nếu A Tẫn khổ sở thì em ấy ở âm tào địa phủ cũng không an tâm.”

Ngày hôm đó Phó Lôi ngồi một mình trong thư phòng cả một buổi chiều.

Xưa nay hắn đều biết A Tẫn yêu Đại Yên.

Thằng bé nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì em, nguyện gánh vác tất cả trách nhệm của một người đàn ông, bảo vệ em, che chở cho em.

Đại Yên giống như một điểm kết thúc, Chu Tẫn đến đi đến đó và không bao giờ muốn rời khỏi nữa.

Có lẽ bởi thằng bé trả giá nhiều quá, cho nên tất cả mọi người đều không nhìn thấy được tình yêu của Đại Yên.

Ngay cả Phó Lôi cũng từng cho rằng, Đại Yên chọn ở bên Chu Tẫn chỉ bởi vì đúng lúc em gặp phải biến cố gia đình, lại mắc phải bệnh trầm cảm, mà A Tẫn không rời không bỏ ở bên em nên em cứ thế mà thuận thôi.

Đương nhiên là có thích, nhưng không thể lường được tình yêu của em lại chấp nhất như thiêu thân lao vào lửa đến vậy.

Sự cứu rỗi trên thế gian này, cho tới bây giờ đều bắt đầu từ hai phía.

Từ khi ấy em ở lại Kim Triêu, không chịu rời khỏi một bước.

Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm….Em vẫn cứ một thân một mình.

Tình cảm nóng cháy như thế, Phó Lôi chưa bao giờ có được.

Mờ mịt, cũng đố kỵ.

Hắn chiếu cố Đại Yên từ ngày này qua ngày khác, lúc ban đầu hắn cảm thấy như mình đang trông nom em thay cho A Tẫn.

Nhưng sự trông nom này càng ngày càng chu đáo.

Nhìn thấy thứ tốt sẽ theo thói quen mà đưa cho Đại Yên trước, biết em bị bắt nạt sẽ phẫn nộ, sẽ tức giận không thôi.

Mỗi câu mỗi chữ Đại Yên nói trước mặt hắn, hắn đều nghe rất nghiêm túc, cũng vô cùng coi trọng.

A Tẫn đã ch.ết bảy năm rồi.

Đại Yên thay đổi rất nhiều, mái tóc uốn quăn rất dài, em sẽ trang điểm, cũng thích hút thuốc.

Phó Lôi mua xì gà Cuba đắt tiền nhất cho em, dặn dò Triệu Huy để ý em nhiều hơn, cho đến sau này khi hắn mở công ty sân vườn, cũng muốn mở trên danh nghĩa của em.

Có lẽ đây là sản nghiệp sạch sẽ nhất trên tay hắn.

Hắn vẫn luôn nghĩ, coi như là để bù đắp cho em, cũng bù đắp cho A Tẫn.

Đối với cái ch.ết của A Tẫn, hắn có áy náy, nhưng hắn không nghĩ rằng đó là trách nhiệm của mình.

Với thân phận địa vị của hắn, đương nhiên sẽ bảo vệ được Chu Tẫn, thế nhưng hắn cũng cần cẩn trọng từng bước.

Không có ai từ nhỏ đã đứng ở chỗ cao. Phó Lôi lý trí, cũng tàn nhẫn.

Giờ đây hắn không làm Bào Đinh, cũng sẽ không là Lương Huệ Vương mổ trâu.

Tay hắn rất sạch sẽ, bên dưới có nhiều đồ tể như vậy, không đến lượt hắn phải động thủ.

Đã tẩy trắng rồi, ai còn muốn dính vào nữa.

Mấy hoạt động mờ ám đó là không thể tránh khỏi, nhưng nó chẳng hề liên quan gì tới hắn.

Cả người hắn đều trong sạch.

Hắn nhớ tới lý tưởng mình từng có khi còn học đại học, lúc ấy hắn chỉ muốn mở một quán trà, thưởng thức và giám trà cả đời, có một cuộc sống không phải lo nghĩ gì.

Hôm nay tất thảy đều đã được thực hiện, hắn đã ngồi ở vị trí cao, nếu muốn thì bên cạnh cũng sẽ chẳng có ít hơn một người phụ nữ.

Khương Tình ở bên cạnh hắn ba năm, Diêu Khiết biết nhưng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt hắn.

Hắn cũng không phải người sẽ trầm mê sắc dục, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một Khương Tình ở bên cạnh.

Hắn rất hào phòng, là một kim chủ đủ tư cách.

Nhưng lòng tham của Khương Tình lại càng ngày càng nhiều, cái gì cũng dám mơ dám tưởng.

Cho đến cuối cô ta còn nói toạc mọi thứ ra, lúc ngồi ở trên xe Khương Tình nói với Đại Yên: “Chuyện anh Lôi không dám thừa nhận, đến chị cũng không dám nhận sao?”

“Chị chẳng cần làm gì cả! Cho dù là sao treo trên trời thì nếu chị có thích anh ấy cũng sẽ cầm thang bắc lên hái xuống cho chị!”

Cô ta nói đúng, nếu Đại Yên muốn thì ngay cả sao treo trên trời hắn cũng sẽ hái xuống cho em.

Nhưng cô ta cũng nói không đúng, không phải hắn không dám thừa nhận, hắn đã sớm đối mặt với nội âm của mình rồi.

Hắn thích Đại Yên.

Cũng chẳng rõ là bắt đầu từ khi nào, thời gian trôi qua lâu quá, cảm xúc đã mơ hồ lẫn vào dòng thời gian.

Cứ nghĩ rằng như vậy cũng rất tốt.

Coi em là em gái, là người nhà, vẫn cứ bảo vệ em như bây giờ.

Nhưng sau khi ly hôn với Diêu Khiết, hoặc cũng bởi vì câu nói của Khương Tình mà trong lòng hắn lại trở nên gợn sóng.

Thực ra, không phải hắn không thể.

Hắn có thể cưới Đại Yên, có thể cùng em xây một tổ ấm, sinh một đứa bé thuộc về hai người bọn họ.

Một khi ý nghĩ đó xuất hiện thì sự kìm nén trong những năm này đột nhiên lại bùng nổ.

Hắn mất ngủ, đáy lòng dày vò.

Rốt cuộc ma xui quỷ khiến, hắn giữ tay em lại, chặn em ở nơi quầy rượu.

Thừa nhận đi! Từ trước đó rất lâu hắn cũng đã rung động, đã muốn khiến em trở thành của riêng mình.

Đã lãng phí nhiều năm như vậy rồi, quãng đời còn lại không nên để lại nuối tiếc.

Con người phải nhìn về phía trước, người còn sống cuối cùng cũng sẽ khuất phục trước sự ấm áp của thế gian.

Bọn họ sẽ ổn thôi, sẽ xây dựng một tổ ấm, sinh một đứa bé, sẽ có được một kết thúc viên mãn.

….

Mãi đến khi Phó Lôi sắp ch.ết hắn mới nhớ ra bản thân mình sẽ phải xuống địa ngục.

Gi.ết mẹ, gi.ết cha, gi.ết La Hán (pháp nghĩa), khiến thân Phật đổ máu, chẳng thể gột rửa sạch.

Nhưng hắn không nghĩ tới, người đưa hắn xuống địa ngục sẽ là Đại Yên.

Em nói, có phải anh chôn A Tẫn của tôi dưới gốc tùng đen không.

Lúc em nói chuyện, vẻ mặt em lạnh lùng như vậy, cũng bình đạm như vậy.

Nháy mắt đó Phó Lôi nhớ đến ngày còn bé, trong nhà có một bức tượng Bồ Tát vương đầy bụi đất.

Hắn nở nụ cười, đến lúc sắp ch.ết mới biết được, thật sự không thể nào gột rửa sạch sẽ.

Đại Yên nói đúng, không có ai có thể giẫm lên thi hài của người khác để đứng ở chỗ cao.

Thân quấn ác nghiệp, sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục.

Chỉ không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy.

Trong lúc hoảng hốt dường như hắn đã nhìn thấy A Tẫn, lúc ấy thằng bé còn đang học cấp hai, người đã bắt đầu trổ giò, ngay lúc đang vỡ giọng, nó dùng cái giọng như vịt đực kia gào lên với hắn—

“Anh! Kỳ thi lần này em đủ điểm rồi, anh bảo mua máy chơi game cho em mà, không thể nuốt lời đâu đấy!”

“Thằng nhóc xấu xa, mới vừa đủ điểm đã tới tìm anh đòi quà, giới hạn của mày thấp quá rồi đấy.”

“Hê hê, không phải anh đã nói rồi sao, cái thứ như giới hạn này, là tự mình quyết định.”

Giới hạn là do chính mình quyết định, đáng tiếc sau này hắn lại vượt qua.

Lúc sắp ch.ết mới biết hối hận.

Trong đầu hắn chỉ toàn là Chu Tẫn, hắn thấy thằng bé kia ôm lấy cổ hắn, cứ gọi từng tiếng anh ơi rồi cười ha ha đòi quà.

Cũng thấy thằng bé của năm mười sáu tuổi, chỉ vì nhìn thấy hắn bị người ta chém mà hung ác cầm dao lên, giống như đã lên cơn điên mà chạy theo cắt đứt lỗ tai của bọn người kia.

Chu Tiểu Điên nghiến răng nghiến lợi, đứng trên cái bàn trong quán cơm gào lên một cách giận dữ:

“Đứa nào dám động vào anh của tao, đcm tao gi.ết ch.ết đứa đó!”

A Tẫn, anh sai rồi.

Anh nói mình như lục bình giữa nhân gian, nhưng thật ra ngay thời khắc năm ấy anh gặp em, anh cũng đã không còn lẻ loi hiu quạnh.

Chúng ta từng là người nhà.

Tiếc là, anh không thể bảo vệ được giới hạn của mình và mất đi em.

A Tẫn, bây giờ anh sẽ đến gặp em, chuộc tội với em.

À không, anh phải xuống địa ngục vĩnh cửu, nơi ấy không có em.

A Tẫn, vậy thì coi như sau lần từ biệt này, hẹn không gặp lại nữa.

Xin lỗi em.

….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN