Quản lý cửa hàng trung tâm thương mại đã đứng chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy Trình Tuệ Văn thì bận bịu không ngừng bước tới cung kính, “Phu nhân chủ tịch, quần áo thích hợp cho tiểu thư đều ở tầng hai, mời ngài theo tôi.”
Trình Tuệ Văn khẽ gật đầu, nhìn Mạnh Nịnh ôn hòa nói, “Nịnh Nịnh, lần đầu tiên mẹ đưa con đi mua quần áo, tự con phải chọn thật nhiều đồ nhé, được không?”
Mạnh Nịnh giật mình nhìn Trình Tuệ Văn, đuôi mắt không nhịn được liếc trộm Khương Diễm một cái.
… Không phải nói là đi mua quần áo cho Khương Diễm sao?
Trình Tuệ Văn cười cười, “Con yên tâm, mẹ không quên chuyện lúc trưa đã đồng ý với con. Con cứ chọn trước, chờ con chọn xong, mẹ lại giúp Khương… Diễm Diễm chọn quần áo.”
Nói rồi bà đưa tay xoa đầu Mạnh Nịnh một cái, “Ngoan, nghe lời mẹ.”
Mạnh Nịnh ngoan ngoãn gật đầu, đợi cô chọn bừa một vài món cũng nhanh thôi.
Sắc mặt Hứa Nhiên đột nhiên thay đổi nhìn Mạnh Nịnh, phản ứng cô em gái được hời này hôm nay sao vậy chứ?
Không phải lúc trước bố mẹ lấy lòng đều khịt mũi cho qua hay sao?
Thậm chí trước kia còn thường xuyên hô to gọi nhỏ với bố mẹ nữa…
Có phải cô bỗng nhiên suy nghĩ rõ ràng, biết nếu mình tiếp tục như vậy kết cục thu được chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên bây giờ mới bắt đầu tranh sủng?
Hứa Nhiên nghĩ vậy, sắc mặt ngày càng khó coi.
Hứa gia cuối cùng cũng chỉ là của cô ta và anh trai, ai cũng không được cướp trên tay cô ta một đồng nào.
Khương Diễm không xứng, Mạnh Nịnh càng không.
Lên tầng hai, Trình Tuệ Văn tự tay chọn cho Mạnh Nịnh một vài chiếc áo bông xinh xắn, quản lý lại bảo nhân viên đưa tới một cái khăn quàng cổ bằng lông cừu vừa dày vừa mềm mại.
Trình Tuệ Văn nhận lấy, lại kéo Mạnh Nịnh đứng trước gương, kiên nhẫn thay cô quấn từng vòng lên cổ.
Nhóm nhân viên và quản lý đứng cạnh hai mẹ con, dồn dập khen tiểu thư đeo khăn quàng này lên thật xinh đẹp, cứ như tiên nữ hạ phàm vậy.
Hứa Nhiên và Khương Diễm đứng cách xa đám người bên trong, đáy mắt cũng có chút cảm xúc phức tạp.
Ánh mắt Hứa Nhiên dừng lại trên người Mạnh Nịnh một lúc, nghiêng người nhìn Khương Diễm, nhếch môi cười, nhẹ giọng nói, “Khương Diễm, hẳn là so với tôi, cậu càng ghét nó hơn phải không? Nó đoạt lấy tất cả những thứ thuộc về cậu, còn nghĩ trăm phương ngàn kế để bố mẹ đuổi cậu ra khỏi Hứa gia, chẳng lẽ, cậu không muốn làm chút gì đó sao…”
Khương Diễm cụp mắt nhìn Hứa Nhiên, trên khuôn mặt tái nhợt không hề có biểu cảm gì, mặt mày lại như có sát khí, ánh mắt sắc bén lạnh như băng.
Hứa Nhiên nhát gan, không dám nói nữa.
Trước kia cô ta cho rằng Khương Diễm là em trai ruột của mình, vẫn luôn muốn giả làm người chị dịu dàng lương thiện.
Nhưng không nghĩ tới, dù cô có diễn tốt thế nào, cậu cũng không gọi một tiếng chị, còn trực tiếp vạch trần lớp nguỵ trang cô ta.
Kể từ lúc đó, Hứa Nhiên hiểu, Khương Diễm và cô ta là cùng một loại người, trời sinh bản tính máu lạnh bạc tình, chỉ là cậu khinh thường việc ngụy trang mà thôi.
Cho nên về sau cô ta cũng không bao giờ diễn cái vẻ chị em tình thâm trước mặt cậu nữa, tốt xấu gì cũng lớn lên cùng nhau từ bé, ngẫu nhiên cũng nói chuyện được vài câu.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Ánh mắt vừa rồi của cậu cũng nhắc nhở cô ta, muốn dùng cậu để đối phó Mạnh Nịnh là không thể nào.
Trừ khi tự Mạnh Nịnh chọc đến cậu.
Ánh mắt Khương Diễm vượt qua Hứa Nhiên, dừng trên gương mặt Mạnh Nịnh đang ở phía xa thử quần áo.
Cô giống như là chúng tinh phủng nguyệt*, tất cả ánh mắt mọi người trên tầng hai đều dồn trên người cô.
(*được mọi người vây quanh, trở thành tâm điểm.)
Thiếu nữ chưa phát giác ánh mắt của cậu với mình, tháo khăn quàng cổ xuống, cười cười với Trình Tuệ Văn, làm nũng nói một hai câu gì đó.
Tầm mắt của cậu di chuyển xuống dưới.
Cổ cô tinh tế, đường cong lưu loát, tựa như chỉ cần cậu vừa chạm nhẹ vào là sẽ vỡ vụn trong lòng bàn tay vậy.
Trình Tuệ Văn nghe lời Mạnh Nịnh nói, khẽ gật đầu, đoàn người đi xuống tầng một.
Đồ nam ở bên dưới.
Mạnh Nịnh cảm thấy Khương Diễm hẳn là không muốn thấy cô ở cạnh, dù sao vừa lúc tới tầng hai, cậu cũng đứng cùng Hứa Nhiên ở rất xa.
Nghĩ một lúc, cô nói một tiếng với Trình Tuệ Văn, sau đó ra khỏi cửa trung tâm thương mại, định đi dạo xung quanh.
Mạnh Nịnh không cho vệ sĩ đi theo, cô cũng rất sợ lạc đường, đi dọc theo đường cái một lát cũng dừng lại, định xoay người trở về thì bên tai bỗng nghe được tiếng mèo kêu rất nhỏ.
Âm thanh như có như không, vô cùng yếu ớt.
Mạnh Nịnh nhíu mày, đi theo hướng phát ra tiếng kêu, giữa đường có một con mèo trắng nhỏ, chân sau bị thương, nơi nó nằm nhiễm đỏ vết máu đã khô.
Mèo trắng lại kêu lên một tiếng yếu ớt, càng ngày càng nhỏ, sắp không thể nghe thấy được nữa.
Mạnh Nịnh ngẩng đầu, nhìn đèn xanh cho người đi bộ đang đếm ngược còn bốn mươi lăm giây.
Không nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng chạy qua, ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm lấy mèo trắng vào trong ngực.
Nó rất sợ người, ở trong lòng cô liều mạng giãy dụa nhưng vì hiện tại đang rất yếu nên chỉ một lúc rồi nằm yên.
Mạnh Nịnh ôm nó đứng dậy, cô còn chưa kịp xoay người thì đã nghe được bên phải truyền đến tiếng còi xe bén nhọn, trong chớp mắt chỉ nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đang đi rất nhanh tới, khoảng cách gần khiến cô không kịp phản ứng.
Mắt thấy chiếc xe sắp đâm vào mình, cánh tay cô đột nhiên bị một người từ phía sau kéo lại, xe tải lướt qua sát lưng cô, trong nháy mắt đã đi xa.
Trái tim Mạnh Nịnh cuối cùng cũng như về lại vị trí, lúc này mới nhớ tới phải thở, ngực đập kịch liệt.
Cánh tay vẫn còn trong tay người kia, cô ôm chặt mèo trong ngực, bị động theo sát bước chân người phía trước, mãi tới lúc đối phương dừng lại cô cũng mới dừng theo.
Người đó buông tay ra, thấp giọng gọi tên cô, giọng nói lạnh lùng, không rõ cảm xúc, “Mạnh Nịnh.”
Mạnh Nịnh nhẹ nhàng ‘hả’ một tiếng, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, nhìn ân nhân cứu mạng của mình, ánh mắt từ đồng phục đơn giản dần hướng lên khuôn mặt cậu.
Đôi mắt cô mở to, cả người sững sờ nhìn Khương Diễm.
Sao lại là cậu…
Không phải là cậu vô cùng ghét cô hay sao. Hơn nữa, cậu vừa gọi tên cô?
Dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ sững sờ của cô làm Khương Diễm vô cùng ngứa mắt. Cậu yên lặng nhìn cô, đôi mắt âm u, giọng nói lạnh lùng, “Lần sau muốn chết thì chết xa một chút.”
Mạnh Nịnh vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, hơn nữa, lớn như vậy cô cũng chưa từng bị người khác hung dữ với mình, trong mắt như có một tầng hơi nước, giọng nói nghẹn ngào, “Tôi cũng không muốn…”
Trước khi xuyên sách, cô bị bệnh tim bẩm sinh nên mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, mỗi lần ngất đi tỉnh lại sẽ lừa gạt bố mẹ anh trai rằng mình không sao, sau đó trốn một góc trộm khóc một hồi lâu.
Cô thật sự không muốn chết, chỉ muốn sống thật tốt mà thôi.
Khương Diễm cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng biết mình vừa rồi hơi nặng lời, nhưng cũng không đoán được phản ứng cô sẽ thế này.
— thiếu nữ đỏ mắt, khịt khịt mũi như phải chịu oan ức.
Khương Diễm nhớ lại trước đó không lâu, Mạnh Nịnh đập phá phòng cậu, xé tất cả sách vở của cậu, khi đó cậu không nhịn được lửa giận, đè chặt cô trên tường, bóp cổ cô hỏi, “Cậu muốn chết đúng không?”
Khi đó, cô đã gần như không thở nổi nhưng vẫn cười vui vẻ, “Đúng, tôi muốn chết đó… Nhưng cậu yên tâm, cho dù tôi chết cũng phải kéo cậu theo. Khương Diễm, đây là do cậu nợ tôi.”
Cô đưa tay đặt trên mu bàn tay cậu, càng dùng thêm lực hung tợn nói, “Không phải cậu muốn giết chết tôi sao? Nào, dùng lực đi, giết tôi đi.”
…
Khương Diễm cảm thấy dáng vẻ Mạnh Nịnh trước kia làm người ta căm ghét.
Bây giờ thoạt nhìn lại càng ngứa mắt.
Hai người một mèo giằng co, Trình Tuệ Văn đã mua đồ xong, đi cùng Hứa Nhiên tìm bọn họ.
Nhìn thấy trong ngực Mạnh Nịnh ôm một con mèo bẩn thỉu, Hứa Nhiên nhíu mày dừng bước.
Mạnh Nịnh chớp chớp mắt, nhìn về phía Trình Tuệ Văn, nhỏ giọng hỏi, “Mẹ… con có thể đưa con mèo nhỏ này đi bệnh viện thú ý trước được không?”
Trình Tuệ Văn vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, công ty có việc gấp đang chờ bà về xử lý, nghĩ một chút rồi nói, “Mẹ có chút chuyện phải về công ty, để chị đi cùng con được không?”
Mạnh Nịnh vừa định nói mình có thể đi một mình, Hứa Nhiên lại mở miệng trước.
Cô ta nhìn con mèo nửa sống nửa chết trong ngực Mạnh Nịnh, biểu tình ghét bỏ chợt lóe lên, sau đó dịu dàng nói, “Mẹ, tuy rằng con rất muốn đi cùng em ấy, nhưng mẹ biết mà, con bị dị ứng lông mèo, để Khương Diễm đi cùng Nịnh Nịnh thôi.”
Trình Tuệ Văn giật mình, áy náy nhìn Hứa Nhiên, “Mẹ nhất thời sốt ruột nên quên mất, vậy cũng được, Khương Diễm, con đi cùng Nịnh Nịnh tới bệnh viện đi.”
Không cho ai có cơ hội phản bác, bà nhìn về phía người lái xe, “Lão Lý, bây giờ đưa tôi tới công ty.”
Ngay gần trung tâm thương mại có một bệnh viện thú y, đi bộ khoảng bảy tám phút là đến.
Khương Diễm không nói một lời đi trước, thân hình thiếu niên gầy gò, bóng lưng cao ngất. Mạnh Nịnh cẩn thận ôm mèo đi theo phía sau.
Đến trước cửa bệnh viện người phía trước đứng lại.
Mạnh Nịnh không nói thêm gì, vội mang con mèo suy yếu vào trong.
Trương Văn Dư sớm đã gọi điện thoại tới cho viện trưởng, dưới tầng có một bác sĩ một y tá đã đợi sẵn, lập tức mang mèo vào làm kiểm tra.
Kết quả chụp CT rất nhanh đã có, bác sĩ chỉ vào phim chụp X quang, ôn hòa giải thích cho Mạnh Nịnh, “Bé con của cô chân sau bị gãy một cái xương, cần phải làm giải phẫu. Phẫu thuật xong cũng cần được chăm sóc, có lẽ sẽ mất hơn một tháng, trong thời gian này cô có thể để nó ở bệnh viện chúng tôi, ở đây có chuyên gia chăm sóc. Đương nhiên nếu không thích thì sau khi phẫu thuật có thể mang nó về tự mình chăm sóc.”
Hứa Nhiên bị dị ứng mèo, chắc chắn sẽ không để cô mang mèo về nuôi.
Mạnh Nịnh nghĩ ngợi, hỏi, “Tôi có thể đến thăm nó mỗi ngày không?”
Bác sĩ cười cười, “Tất nhiên có thể.”
Quá trình giải phẫu không thể vào xem, Mạnh Nịnh chỉ có thể chờ bên ngoài, cô muốn chờ mèo trắng an toàn ra khỏi phòng phẫu thuật rồi mới về nhà.
Mạnh Nịnh lấy di động ra nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ tối.
Nghĩ tới Khương Diễm còn chờ cô bên ngoài, vội vàng đứng dậy ra cửa, muốn bảo cậu về trước.
Ngoài cửa không một bóng người, chỉ có mấy chiếc xe đỗ ở đây, Khương Diễm đã không rõ tung tích.
Mạnh Nịnh nghĩ chắc cậu đã về trước rồi.
Nhớ tới lúc xế chiều, cậu hung dữ nói với cô, lần sau muốn chết thì chết xa một chút.
Tuy rằng giọng điệu hung dữ, nhưng nói cho cùng, vẫn là cậu cứu cô một mạng.
Mạnh Nịnh nghĩ vậy, ngực đột nhiên run lên.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra nguyên văn cái chết của Mạnh Nịnh trong nguyên tác.
Một chương đó lúc ấy chia thành nhiều kỳ đăng trên mạng, bạn cùng bàn cô đọc xong rất tức giận, cả một tiết tự học oán giận với cô.
“Tức chết tớ rồi, sao lại có nhiều người cảm thấy nữ phụ cùng tên với cậu kia là do Khương Diễm giết chứ.”
“Coi như Mạnh Nịnh không phải tự sát, hung thủ tuyệt đối không thể nào là Khương Diễm được!!!”
“Tuy rằng sau khi lớn lên Diễm Diễm nhà tớ lạnh lùng tuyệt tình, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng lúc này vẫn rất đơn thuần mà!”
“Hơn nữa, coi như là đã trải qua biết bao nhiêu khổ cực mới trưởng thành được, Khương Diễm cũng chỉ để cho Mạnh Nịnh kia sống không bằng chết thôi, làm sao có khả năng giết cô ta được, điều này cũng làm cô ta quá lời rồi!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc con Diễm Diễm đơn thuần lạnh nhạt nhìn Nịnh Nịnh: Cậu dám chết thử xem.