Trở Thành "Nam thần" Nữ Nhân - Chương 62: Phú hào đệ nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Trở Thành "Nam thần" Nữ Nhân


Chương 62: Phú hào đệ nhất


Editor: Heidi Tran

Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Trong trung tâm kiểm tra đo lường dược phẩm, điều phối viên đưa tới mười mẫu thuốc cho nhóm kiểm tra dược vật, đây là nhiệm vụ trong ba ngày gần đây nhất của bọn họ.

Mỗi ngày trung tâm kiểm tra đo lường sẽ nhận được những mẫu thuốc từ các nơi trên cả nước, số lượng khổng lồ. Bình thường điều phối viên sẽ ưu tiên chọn lựa những loại tương đối đặc biệt, dược phẩm có phẩm cấp cao sẽ được tiến hành kiểm tra đo lường. Còn những dược phẩm phổ thông bình thường, dược sư có thể tự tiến hành kiểm tra đo lường. Sau khi thông qua nghiệm chứng trong thị trường, rồi cấp ra một phần tư liệu kỹ càng tỉ mỉ cho trung tâm kiểm tra đo lường lưu lại là được. Chỉ có dược phẩm trị liệu chuyên nghiệp và dược phẩm mới nghiên cứu có chức năng đặc biệt mới cần phải chứng thực rõ ràng. Dược phẩm chuyên trị chủ yếu được làm ra cho mỗi cá nhân là chính, phần lớn không hợp để bày bán đại trà, chỉ có thể tự căn cứ tình hình thực tế của mỗi người mà tiến hành kiểm tra đo lường. Còn về phần dược phẩm dùng cho động thực vật, sản phẩm mới mỗi năm cũng không nhiều, trừ phi có đột phá vượt trội, nếu không đều là do dược sư tự kiểm tra đo lường.

Quan Hồng là chủ nhiệm của nhóm kiểm tra dược vật, ông xem sơ qua tư liệu của mười loại thuốc, chú ý thấy có một loại thuốc trị bệnh đốm da rêu ở trong này, lập tức vui mừng.

Đốm da rêu là một loại bệnh khá hiếm gặp, đến nay không có biện pháp chữa trị tận gốc, mà người chân chính nghiên cứu về nó cũng rất ít. Đúng lúc Quan Hồng là một trong những số đó, bởi vì con gái ông là người mắc bệnh đốm da rêu, cho nên có bất kỳ loại thuốc nào trị liệu về đốm da rêu thì ông đều sẽ chú ý.

Vốn cho rằng lại là một loại thuốc ức chế, nhưng sau khi Quan Hồng nhìn kỹ, thì lại kinh ngạc phát hiện ra, loại thuốc tên là “Đậu Ký Sinh” này, thế nhưng lại có thể khống chế sự lây lan của bệnh đốm da rêu khá hoàn mỹ.

Quan Hồng gần như không thể chờ được mà triệu tập tổ viên lại đây, bắt đầu tiến hành kiểm tra đo lường đậu Ký Sinh.

“Đúng là suy nghĩ của thiên tài!” Một người trong tổ ngạc nhiên nhìn chằm chằm số liệu biến hóa trên màn hình, khen ngợi nói. “Vậy mà có người lớn mật lợi dụng chất ký sinh chống lại đốm da rêu, hơn nữa hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến cơ thể, đạt được cân bằng ở hai bên. Sao người đó có thể làm được?”

Quan Hồng kiềm chế kích động trong lòng, phân phó nói: “Lấy thêm vài loại tế bào đốm da rêu không cùng giai đoạn để kiểm tra đo lường, nhìn xem hiệu quả thế nào.”

Tổ viên lập tức hành động.

Sau mấy tiếng, mấy chục bảng báo cáo kiểm tra đo lường xuất hiện trên màn hình, ngoại trừ đốm da ngoan cố đã hình thành hơn ba năm ra thì kết quả kiểm tra đo lường của những giai đoạn khác đều tốt ngoài mức tưởng tượng. Quá trình kiểm tra đo lường thuận lợi như thế khiến mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được, đồng thời cũng nói lên rằng dược sư nghiên cứu ra đậu Ký Sinh này đã vô cùng cẩn thận khi nghiên cứu về đốm da rêu, chất lượng của thuốc không thể bắt bẻ.

“Ha ha ha, loại bệnh hiếm thấy này đã bị nhóm dược sư Liên Minh chúng ta phá giải được.”

“Mau mau viết báo cáo nhanh đi, để kịp tuyên bố trong buổi học thuật y dược quốc tế vào tháng sau.”

“Liên hệ với vị dược sư này, chúng ta cần tư liệu cá nhân của cậu ta. Nếu có thể, tốt nhất mời cậu ta tự mình đến đây một chuyến để phỏng vấn.”

Quan Hồng điều tra tư liệu của vị dược sư này, trên đó có ký tên là “Vân Lân”, ngoại trừ tuổi tác, giới tính, địa chỉ, số điện thoại liên lạc, các loại thông tin cơ bản chứng minh cấp bậc và tốt nghiệp trường học ra, thì không nói rõ kinh nghiệm gì khác.

“Hai mươi ba tuổi? Trị liệu sư cấp ba?” Một người trong tổ viên lộ ra vẻ mặt “Cậu đang trêu tôi đấy à”.

Một thành viên khác trong tổ nói: “Chuyện này thì có gì kì lạ đâu cơ chứ? Thiên tài tuổi trẻ mà chúng ta đã nhìn thấy còn ít à? Chỉ riêng năm trước thôi, trên tạp chí quốc tế đã có thêm bốn thanh niên tài giỏi dưới ba mươi tuổi. Hơn nữa trị liệu sư cấp ba chỉ là chứng nhận sơ cấp do học viện tuyên bố, sau khi tốt nghiệp, có lẽ là do hắn không đi tham gia chứng nhận đánh giá cấp bậc của cơ quan chuyên ngành.”

“Anh nói cũng đúng.”

Quan Hồng không để ý đến những lời bàn luận của các thành viên trong tổ, một mình đi ra khỏi phòng thí nghiệm, bấm số liên lạc với “Vân Lân”.

Bên kia bắt máy rất nhanh, ngay sau đó truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Xin chào.”

“Xin hỏi có phải là tiên sinh Vân Lân không?” Quan Hồng mở miệng nói. “Tôi là Quan Hồng – chủ nhiệm tổ trị liệu của trung tâm kiểm tra đo lường dược phẩm, trước tiên xin chúc mừng đậu Ký Sinh mà ngài nghiên cứu đã qua được kiểm tra đo lường. Chờ sau khi chúng tôi đánh giá cấp bậc, sẽ lập tức ban bố giấy chứng nhận cho ngài.”

“Cảm ơn.”

“Mặt khác, tôi có yêu cầu hơi quá đáng.” Quan Hồng tiếp tục nói. “Con gái tôi cũng mắc bệnh đốm da rêu, hy vọng có thể mua được một viên đậu Ký Sinh, ngài cứ tùy ý ra giá.”

“Trung tâm kiểm tra đo lường ra giá đề xuất cho đậu Ký Sinh là bao nhiêu?”

“À.. Trước mắt còn chưa xác định.” Quan Hồng có chút xấu hổ, bình thường ông không phải là người có tính nóng vội, nhưng chuyện lần này liên quan đến con gái ông, cho nên khi vừa nhận được báo cáo kiểm tra đo lường, ông liền không thể chờ được mà liên hệ với vị dược sư này. Làm như vậy thật ra không phù hợp với quy định, đối với bản thân dược sư cũng có chút không được tôn trọng.

Cũng may đối phương không để ý, giọng nói vẫn bình thản như trước: “Ông nói địa chỉ cho tôi biết, tôi gửi một viên đậu Ký Sinh cho ông. Về phần giá cả, dựa theo giá đề xuất cuối cùng của các người là được.”

“Cảm ơn nhiều!” Quan Hồng thành khẩn nói lời cảm ơn.

Chỉ nghe đối phương nói tiếp: “Tôi có một yêu cầu.”

“Mời nói.”

“Tôi không tham gia phỏng vấn, cũng không công bố tên thật. Nghiên cứu thuốc trị liệu sau này của tôi, đều sẽ được phát hành dưới tên “Vân Lân”.”

“Chuyện này không thành vấn đề, trừ phi lãnh đạo nhà nước chỉ đích danh, nếu không ngài có quyền che dấu thông tin cá nhân của mình đối với bên ngoài. Có điều, loại thuốc mới này phải được công bố trên tạp chí quốc tế, tư liệu cá nhân của ngài nhất định phải được công khai trong nội bộ.”

“Tôi biết, chỉ cần che giấu tên với bên ngoài là được.”

Kết thúc trò chuyện, Quan Hồng vui vẻ trở lại phòng thí nghiệm, lớn tiếng nói với các thành viên: “Hôm nay đến khách sạn Đế Đình, tôi mời.”

Trong phòng thí nghiệm lập tức vang lên tiếng hoan hô.

Không lâu sau, bảng báo cáo nghiên cứu có liên quan đến đậu Ký Sinh chính thức được công bố trến tạp chí quốc tế, mặc dù đối với dân chúng bình thường không có ảnh hưởng gì, nhưng trong lĩnh vực chuyên nghiệp lại dẫn tới một trận oanh động không nhỏ.

Tên “Vân Lân” này, lần đầu tiên lấy thân phận dược sư trị liệu, để lại ấn tượng nho nhỏ ở trong lòng rất nhiều chuyên gia có uy tín. Theo các loại nghiên cứu dược phẩm mới, càng lúc càng có nhiều căn bệnh nan y được khắc phục, cái tên Vân Lân cũng càng lúc càng nổi tiếng. Cuối cùng trở thành đại sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử, vang danh khắp toàn cầu.

Nhưng mà lúc này, ở trong mắt mọi người hắn chỉ là một dược sư trị liệu cấp ba có chút thiên phú mà thôi, một nhân tài mới xuất hiện đáng được bồi dưỡng.

Hạ Lẫm đang đứng trước cửa tòa nhà nhỏ của An Nhàn cùng Bạch Hầu Chử mới đi ra mở cửa bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Lẫm: Đây không phải là tên ngốc bạch ngọt của nhà Bạch Hầu sao? Sao cậu ta lại ở chỗ này?

Bạch Hầu Chử: Đây không phải là tên thần kinh của Hạ gia sao? Hắn lại tới đây tìm An Nhàn à?

“Các người đứng ở cửa làm gì? Vào đi.” An Nhàn đi xuống lầu, nhìn thấy hai người giằng co ở cửa, buồn bực nói một câu.

Bạch Hầu Chử xoay người đi vào phòng khách, bưng lên một đĩa trái cây, làm ổ trên ghế sô pha, vừa gọt trái cây vừa nhìn Hạ Lẫm chằm chằm.

Cả người Hạ Lẫm đầy mùi “Xạ hương” đi đến bên cạnh An Nhàn, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.

An Nhàn khẽ liếc mắt nhìn hắn: “Anh đã hoàn thành luyện khí giai đoạn thứ nhất rồi.”

Những lời này cũng không phải là nghi vấn mà là khẳng định. Bởi vì tình trạng tinh thần lực của Hạ Lẫm đang phóng thích ra ngoài so với trước kia mạnh hơn mấy lần. Có thể thấy được trong khoảng thời gian này hắn thật sự không có lười biếng.

Lại một lần nữa An Nhàn không thể không cảm thán tư chất của người đàn ông này, chỉ dựa vào mấy viên linh thạch, là có thể tự hoàn thành luyện khí giai đoạn thứ nhất, thật sự quá nghịch thiên rồi.

“Buổi tối đến phòng của tôi, tôi giúp anh củng cố lại tinh thần lực một chút, thuận tiện dạy anh phương pháp luyện khí giai đoạn thứ hai.” Dừng một chút, An Nhàn lại bổ sung. “Không cho phép xảy ra loại chuyện như lần trước, nếu không tôi sẽ xem như trái với điều ước, cũng sẽ không tiếp tục hợp tác với anh.”

Ánh mắt Hạ Lẫm hơi tối xuống, hợp tác? Thì ra trong mắt cậu, bọn họ vẫn chỉ là quan hệ hợp tác?

Phi Thác đang đứng bên cạnh bỗng dựng thẳng lỗ tai lên hóng chuyện: Lần trước đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà không có ai trả lời anh ta.

An Nhàn nói xong liền cất bước đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Hạ Lẫm hỏi.

“Đi thu thập một số hạt giống.”

“Cùng đi đi.” Sắc mặt Hạ Lẫm bình tĩnh đi theo sau.

Bạch Hầu Chử chậm rãi ăn xong miếng trái cây cuối cùng, sau đó bỏ đĩa đựng trái cây xuống, chạy bước nhỏ đến bên cạnh An Nhàn, giữ chặt tay cô. Cuối cùng, còn ngước mắt nghiêng ba mươi độ liếc nhìn Hạ Lẫm.

Dáng Hạ Lẫm rất cao, sóng vai đi cùng với An Nhàn, kẹp Bạch Hầu Chử ở bên trong, rất thản nhiên phô ra ưu thế dáng cao của mình.

Bạch Hầu Chử thiểu năng về trí tuệ. Jpg: “…”

Bắt đầu từ bây giờ, quyết định không ưa người đàn ông này.

Lúc này, bên trong vườn của nhà Bạch Hầu, lão tiên sinh đang nổi trận lôi đình: “Đứa con bất hiếu, dám trộm con dấu của ta!”

Ông định hôm nay ký kết hiệp nghị mua bán với An Nhàn, kết quả mở ra két sắt ra thì phát hiện con dấu của mình đã biến mất, cùng với đó mấy bộ tài liệu quan trọng về tài sản cũng không thấy đâu.

Mặc dù máy theo dõi bị hủy, nhưng Bạch Hầu Đoan không cần suy nghĩ cũng biết, người trộm con dấu chắc chắn là Bạch Hầu Cảnh. Trong lòng nó vẫn luôn bất mãn với ông, liên tục trải qua vài lần thất bại, cũng đủ khiến nó – chó cùng đường quay lại cắn chủ.

Con dấu riêng của Bạch Hầu Đoan, có trang bị thêm con chíp điện tử đặc biệt, ngoại trừ bản thân ra, còn có thể trao quyền cho những người khác sử dụng. Trong trường hợp bản thân không thể có mặt được, chỉ cần chứng minh được người đó có quan hệ họ hàng, cùng với con dấu trao quyền, thì ký tên vào các hiệp nghị liên quan đều sẽ có hiệu lực pháp lý nhất định.

“Jarr, ngươi lập tức phái người đi lấy con dấu và tài liệu về đây.” Lão tiên sinh lạnh lùng nói. “Tuyệt đối không để nó ký bất kì bản hợp đồng nào với người khác.”

Ông đánh một quyền thật mạnh lên bàn, có thể nói là đã quá mức thất vọng với đứa con trai này rồi.

Nhưng chỉ cần ông còn sống, Bạch Hầu Cảnh giả mượn danh nghĩa của ông ký tên lên bất kỳ hợp đồng gì, cuối cùng đều sẽ mất đi hiệu lực, chẳng qua là có nhiều thêm một chút khó khăn mà thôi.

Nhưng mà lão tiên sinh không biết, thật lâu trước kia Bạch Hầu Cảnh đã bàn hợp đồng bằng miệng với người mua. Chỉ chờ các thủ tục giấy tờ, con dấu và chuẩn bị giấy chứng nhận đầy đủ là có thể ký tên vào bản hợp đồng.

Hơn nữa lần này hắn rất thông minh mà tìm người giàu có xuất thân nước ngoài, mới vừa di cư đến Liên Minh, không hiểu biết nhiều về tình hình bên trong của nhà Bạch Hầu, chỉ biết nhà Bạch Hầu rất có tiếng ở Liên Minh, mà Bạch Hầu Cảnh lại là nhị thiếu gia của nhà Bạch Hầu, ra giá khá ưu đãi, cho nên tự nhận đây là một cuộc giao dịch mua bán tốt. Vì thế, hai bên rất sảng khoái mà hoàn thành giao dịch.

Chờ đến khi người của lão tiên sinh đến, trong hộp thư cá nhân đã nhận được một bản hợp đồng chuyển nhượng đất đai. Khi lão tiên sinh nhìn đến người mua trên bản hợp đồng thì suýt chút nữa đã ngất đi.

Monica, là người thành phố Thương Minh của Liên Minh Tự Do, xuất thân con nhà danh môn. Nhưng thật ra xuất thân của bà chỉ đứng thứ hai sau chồng bà là Kempinski – người giàu có nhất nước Yavah. Con trai bà là đạo sư Gleyre trẻ tuổi nhất Học Viện Hoàng Gia. Nghe nói quan hệ giữa Monica và chồng bà không được tốt lắm, nhưng cũng không có ý định ly hôn, chỉ là vẫn luôn ở riêng. Lần này về nước mua đất, hiển nhiên là có ý định cư ở đây lâu dài.

Bạch Hầu lão tiên sinh xoa trán đến phát đau, trong lòng mắng Bạch Hầu Cảnh đến máu chó phun đầu. Thằng con bất hiếu khó có khi thông minh được một lần, hao tổn tâm huyết tìm đến một vị khách hàng lớn không thể trêu vào, kết quả lại hố cha nó!

Nếu không có hợp đồng trước đó với An Nhàn, thì bán núi Tư Du cho Monica cũng được. Thêm một tầng quan hệ này, đối với Bạch Hầu gia cũng không có hại gì, hơn nữa ông có rất nhiều biện pháp để Bạch Hầu Cảnh phải nhả ra số tiền đã nuốt vào.

Vấn đề là ông đã đồng ý với An Nhàn, làm sao có thể lật lọng được!

Lúc này An Nhàn còn chưa biết, tự cho là mình đã nắm chắc núi Tư Du, vậy mà lại có người chen ngang, lòi ra một đối thủ cạnh tranh từ nước ngoài trở về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN