Trở Về Năm 1981
Chương 67: Ngoại truyện 2: Chờ đợi
Ngày 21 tháng 9 năm
1998.
Vừa ra ngoài cửa phòng
học Minh Viễn đã bị Cổ Hằng chặn lại. Ngay từ xa Cổ Hằng đã vừa gọi váng lên
vừa chạy tới, rồi tỏ vẻ thần bí kéo anh đến cuối hành lang, mặt mày sốt sắng
nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói chú vừa cho con gái của phó giám đốc sở Công an
bẽ mặt một phen, thật hay giả đây?”
Minh Viễn hơi cau mày
lại, không nói gì. Mỗi năm khi tân sinh viên nhập học anh luôn nhận được vô số
thư tình, nhưng chưa một lần nào mở ra, lại càng không biết cô con gái của phó
giám đốc sở Công an mà Cổ Hằng vừa nói kia là ai.
Thấy Minh Viễn không trả
lời, Cổ Hằng càng tỏ ra nôn nóng hơn: “Chính là… Chính là hồi chiều qua
ấy, lão Đổng nói cô bé đó còn chặn chú lại ở ngoài cửa ký túc cơ mà.”
Minh Viễn lập tức hiểu
ra… Đó là một cô bé xinh đẹp mà quật cường, trên khuôn mặt hiện rõ ham muốn
chinh phục. Cô bé đó mới bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười bảy, mười tám chăng? Đúng là
con ông cháu cha có khác, nên mới được nuông chiều như vậy.
Khi đứng trước mặt anh,
trong mắt cô bé đó không hề có chút yêu thích nào, chỉ có quyết tâm và hiếu
thắng.
Ánh mắt như thế anh
không hề xa lạ, trong trường loại con gái này vốn chẳng thiếu gì. Cô ta chưa
chắc đã thích, nhưng nhất định phải giành được, như thể đó là cách duy nhất
chứng tỏ sự quyến rũ của cô ta.
Không chỉ mình anh,
Vương Du Lâm cũng từng gặp phải tình cảnh này; những nam sinh viên ưu tú khác
trong trường cũng đều như thế.
Đối với loại con gái
này, Minh Viễn xưa nay luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi, nên hôm đó cũng
không hề khách sáo với Lưu Hiểu Hiểu, chỉ liếc nhìn qua một chút rồi chẳng nói
năng gì đã bỏ đi luôn. Có lẽ khi đó cô bé đã rất xấu hổ, hoặc là phải chịu một
sự đả kích rất lớn, nhưng đối với Minh Viễn, anh không hề cảm thấy mình đã làm
sai điều gì. Nếu chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, anh thậm chí còn chẳng thèm
nhìn cô ta.
Nhìn bộ mặt hờ hững chưa
từng biến đổi đó của Minh Viễn, Cổ Hằng đành thở dài, không nói gì khoát tay đi
thẳng.
Hai ngày sau, trong ký
túc có người loan tin, cô bé Lưu Hiểu Hiểu kia bị ngã từ trên cầu thang xuống,
phải vào bệnh viện trong tình trạng bất tỉnh nhân sự…
Minh Viễn vẫn tỏ ra hờ
hững như thường, thậm chí còn chẳng buồn hỏi một câu. Anh chưa bao giờ nhiệt
tình giúp đỡ người khác, đến tính mạng của chính mình mà anh còn chẳng để tâm,
hơi đâu mà quan tâm tới sự sống chết của ai kia chứ. Bây giờ việc duy nhất mà
anh quan tâm là phải làm sao để vượt qua các vòng tuyển chọn, rồi vào được đội trinh
sát… Chỉ có ở đó, anh mới có thể tìm được đáp án mà mình muốn tìm.
Tới ngày 12 tháng 10.
Cổ Hằng hẹn Minh Viễn đi
ăn cơmo:p>
Vì ra ngoài muộn, nên
khi đến quán cơm thì bên trong đã kín người. Cổ Hằng tinh mắt nhìn thấy trong
góc có một cô gái đang chiếm trọn cả một chiếc bàn lớn, vội vàng chen đến đó
định giành chỗ ngồi, Minh Viễn hơi do dự một chút rồi cũng đi theo sau.
Đôi mắt của anh còn tinh
hơn Cổ Hằng, vừa mới nhìn đã nhận ra là Lưu Hiểu Hiểu đang ngồi đó, một tay cầm
sách một tay cầm đũa, cúi đầu xem sách vẻ nghiêm túc vô cùng. Rõ ràng chỉ là
một người xa lạ mới gặp một lần, lần trước gặp mặt anh còn thấy rất chướng mắt,
vậy mà lúc này, nhìn cô bé đang ngồi đó lặng yên xem sách, trong lòng Minh Viễn
chợt trào dâng một cám giác quen thuộc đến lạ kỳ.
Cảm giác đó, đã bao
nhiêu năm rồi chưa xuất hiện nhỉ?
Có một khoảnh khắc nào
đó, Minh Viễn còn do dự không dám đi về phía trước. Anh cách cô chỉ hai, ba
bước chân, vậy mà lại có cảm giác xa xôi như trăm sông ngàn núi.
“Minh Tử!” Giọng
nói oang oang của Cổ Hằng đột nhiên vang lên: “Chú nhìn xem, sao chữ của
cô bé này lại giống hệt chữ của chú thế nhỉ?”
Lưu Hiểu Hiểu nghe thế
thì đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy, sáng rực như sao trên trời. Ngạc
nhiên, sửng sốt, bất ngờ, còn thấp thoáng một nét quan tâm, tất cả mọi tâm
trạng đều hiện lên trong đôi mắt ấy.
Phút chốc, trái tim Minh
Viễn đột nhiên đập nhanh dữ dội, máu chảy khắp toàn thân dường như đều rực
cháy…
Từ khi anh còn rất nhỏ,
cô không biết đã kiếm đâu ra được một đống bảng chữ mẫu bắt anh luyện tập, nào
là chữ của Bàng Trung Hoa, của Điền Anh Chương, nhưng anh đều không thích, mà
lén luyện tập bằng cuốn sổ giáo án của cô. Đến khi cô phát hiện ra, thì chữ của
hai cô cháu đã giống nhau đến bảy tám phần rồi, về sau cô còn mắng anh một trận
vì chuyện này nữa.
Khi nghe thấy lời của Cổ
Hằng, Lưu Hiểu Hiểu vội vàng gấp cuốn vở trên bàn lại, vẻ mặt hoảng hốt đúng
kiểu giấu đầu lòi đuôi. Nhưng cô rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, thản nhiên mở
cuốn vở ra ngồi đọc sách như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt đó, động tác đó,
vẻ mặt đó, đã từng xuất hiện trong giấc mơ của anh biết bao nhiêu lần rồi?
Minh Viễn cảm thấy mình
như đang nằm mơ, mấy năm nay anh đã mơ những giấc mơ thế này không chỉ một lần,
nhưng chính vì đã phải thất vọng quá nhiều, nên anh đã dần tuyệt vọng, dần cảm
thấy mất lòng tin…
Anh cố gắng điều chỉnh
nhịp thở, để bản thân trông có vẻ bình thường hơn. Nhưng trái tim anh vẫn đập
rộn không ngừng, tất cả các lỗ chân lông đều lớn tiếng kêu gào bảo anh mau lao
tới chất vấn cô đi.
Là cô phải không? Làm gì
có ai khác có một đôi mắt linh động, cùng với những hơi thở quen thuộc mà thân
thiết như thế.
Tới lúc này anh mới
biết, thì ra đối với anh, không ai có thế thay thế được cô.
Anh cố gắng đè nén sự
mừng rỡ trong lòng, tỏ vẻ vừa điềm nhiên vừa bình tĩnh, rồi khống chế giọng
điệu, quay sang nói với Cổ Hằng: “Ngày mai em phải đi Bắc Kinh một
chuyến…”
Ở bên cạnh, cô gần như
đã ngừng thở, bàn tay run rẩy không ngừng, cơ thịt trở nên căng cứng, căng
thẳng không nói nên lời.
Cô càng như vậy, Minh Viễn
lại càng hưng phấn, thậm chí là đã bắt đầu tưởng tượng đến bộ dạng của cô khi
gặp mặt ở Bắc Kinh. Liệu cô sẽ bịa ra một câu chuyện thế nào nhỉ? Cô nhất định
sẽ nở một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa ngốc nghếch giống ngày trước… Suốt mấy
năm nay, đó là hồi ức đẹp đẽ và đáng nhớ nhất của anh, cũng là điểm tựa duy
nhất để anh sống tiếp.
Thành phố Bắc Kinh trong
tháng Mười, đây chính là nơi ghi dấu quãng thời gian tăm tối nhất của Minh
Viễn. Khi đó anh giống như phát điên, đi khắp nơi tìm kiếm những dấu tích về cô
mình, nhưng lại không có chút thu hoạch nào cả. Cảm giác ngỡ ngàng đó đã khiến
anh rơi vào trạng thái đờ đẫn trong suốt một thời giani, cho đến một ngày, anh
đột nhiên nảy ra một suy nghĩ mới, rằng cô nhất định sẽ trở lại.
Rồi sau đó, là một cuộc
chờ đợi kéo dài suốt bốn năm.
Minh Viễn cầm tấm bản đồ
trong tay, chậm rãi trở lại nơi mà anh hết sức quen thuộc đó. Anh không nóng
vội, đã đợi lâu như vậy rồi, bây giờ anh trở nên vô cùng kiên nhẫn.
Đi đến bên ngoài ngõ Hòa
Bình, anh lặng lẽ quan sát cảnh vật xung quanh, có một bóng người thoáng qua
bên cửa sổ tầng hai của một ngôi nhà gần đó. Minh Viễn thở phào nhẹ nhõm. Tuy
anh có thể xác định người con gái đó chính là cô anh, là người mà anh vẫn luôn
chờ đợi, nhưng, trước khi thật sự gặp được cô, trong lòng anh vẫn còn thấp
thoáng một nét lo lắng.
Tới lúc này, anh nhìn
thấy cái bóng của cô từ xa, rồi từng chút, từng chút một hiện gần.
Dưới ánh mặt trời dìu
dịu, khuôn mặt Lưu Hiểu Hiểu trở nên mơ hồ, và anh dường như lại nhìn thấy
người mà mình vẫn hằng nhung nhớ. Đôi mắt sáng rực kia, nụ cười có chút ngốc
nghếch kia, tràn ngập một vẻ chân thành đến mức có thể làm trái tim đã đóng
băng suốt bao năm của anh tan chảy.
“Kim Minh
Viễn!” Lưu Hiểu Hiểu lớn tiếng gọi anh, khuôn mặt cố tỏ ra vô cùng kinh
ngạc. Cô tự cho rằng mình đóng kịch kín kẽ vô cùng, nào ngờ, thực ra cô sớm đã
rơi vào cái bẫy của anh…
Tình yêu là gì?
Kim Minh Viễn không biết
đến giờ anh mới dần hiểu được.
Rõ ràng là một khuôn mặt
giống hệt với lúc trước, nhưng lúc trước Lưu Hiểu Hiểu chỉ khiến anh cảm thấy
chán ghét, còn giờ đây, anh lại thường xuyên có một nỗi xung động mãnh liệt
muốn ôm cô vào lòng, muốn tìm kiếm bóng dáng của cô trong đám đông, rồi nhìn cô
chăm chú. Khi nhớ đến cô, anh sẽ không kìm được mà khẽ mỉm cười, còn nếu một
ngày nào đó không được gặp cô, trái tim anh sẽ trở nên trống trải, làm việc gì
cùng thấy nhạt nhẽoo:p>
Đây chính là tình yêu
chăng?
Là sự gần gũi, là sự nhớ
nhung, là sự yêu thương, là sự bảo vệ, và thậm chí là cả chiếm hữu…
Có lúc anh còn nghĩ, may
mà bây giờ cô là Lưu Hiểu Hiểu, nên anh mới có thể mặc sức bày tỏ tình cảm của
mình, mặc sức gần gũi và yêu thương, giống như bao nhiêu cặp nam nữ bình thường
khác. Nhưng cô luôn né tránh, lại không thể hiện quá rõ rệt, mà luôn giữ một
thái độ như có như không, như xa như gần.
Minh Viễn rất sáng suốt,
không vạch trần thân phận của cô, mà yên tâm hưởng thụ thú vui giữa sự né tránh
và sự theo đuổi. Thực ra anh rất sợ hãi, sợ rằng có một ngày chân tướng sẽ rõ
ràng, và cô sẽ lại một lần nữa biến mất, thậm chí là không để lại dấu tích gì.
Suy nghĩ của con người
luôn phức tạp như vậy, muốn có được, muốn nắm giữ nhưng lại sợ mất đi. Vạn vật
trên thế gian này, vốn khó có thể vẹn toàn.
Cho đến một ngày, Minh
Viễn nhìn thấy Tuệ Tuệ ở sở Công an. Trong khoảnh khắc đó, tất cả lý trí của
anh đã biến mất hoàn toàn.
Nếu cô lại xảy ra chuyện
lần nữa…
Minh Viễn không dám
nghĩ, cơ thể của anh cứng đờ, hơi thở trở nên dồn dập, đầu óc hoàn toàn trống
rỗng. Anh đã phải trải qua nỗi đau thấu tâm can ấy một lần, nó khiến anh bao
năm nay không được sống yên ổn. Phải khó khăn lắm anh mới chờ được cô, cuộc
sống mới bắt đầu có chút tươi sáng, làm sao chịu đựng nổi nỗi đau đó thêm lần
nữa…
“Có phải em còn
muốn chết thêm một lần nữa không?” Lần này, Minh Viễn rốt cuộc đã không
kìm được cất tiếng chất vấn. Biết bao kìm nén bấy lâu của anh, tình yêu mãnh
liệt chôn sâu nơi đáy tim anh, đã hoàn toàn bùng phát trong khoảnh khắc đó.
Minh Viễn xưa nay luôn
là một người kiên cường và cố chấp, đã quyết định chuyện gì thì sẽ kiên trì đến
cùng, không đạt được mục tiêu quyết không dừng tay, với tình yêu cũng vậy.
Chung Tuệ Tuệ chạy trốn,
anh đuổi theo; cô ẩn nấp, anh tìm kiếm; cô né tránh không nói đến, anh đi thẳng
vào vấn đề; tóm lại là không cho cô có cơ hội phản kháng.
Chỉ cần kiên trì và cố
gắng, trên đời này không có gì là không làm được, chuyện tình cảm cũng vậy.
Và lần này, Kim Minh
Viễn là người chiến thắng.
Chỉ là anh không ngờ
rằng, có một số chuyện, quả thực đúng là ông Trời đang trêu ngươi.
Trước đây, Minh Viễn
từng là một người tin vào thuyết Vô thần, cho đến khi gặp chuyện của Tuệ Tuệ,
anh mới hiểu rằng thế giới này không giống như mình nghĩ. Thậm chí trong mênh
mông mơ hồ còn có một loại sức mạnh vô hình đang khống chế cuộc đời anh, chẳng
hạn như sự xuất hiện và ra đi của Tuệ Tuệ.
Không lâu sau đó, cô đã
lại ra đi.
Trước lúc cô đi, Minh
Viễn đã loáng thoáng có dự cảm rồi. Khi đó cơ thể của cô càng ngày càng kém,
nhiều khi vừa nằm xuống giường là rất nhiều ngày không dậy được. Tuy mỗi ngày
chú Lưu và cô Liêu đều tươi cười, nhưng vừa xoay người đi, tròng mắt luôn thấp
thoáng một nỗi đau thương sâu sắc.
Chỉ là anh không ngờ
được, sự việc lại xảy đến nhanh như thế.
Tối hôm đó, anh còn gọi
điện thoại cho cô, nói với cô việc Phan Nhất đã tự sát. Ở đầu điện thoại bên
kia Tuệ Tuệ rất bình tĩnh, anh thậm chí còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc
đó của cô, đôi mắt hơi nheo lại, khóe miệng hơi nhếch lên, còn có một nụ cười
ngốc nghếch. Vậy mà sáng ngày hôm sau khi anh tỉnh dậy, thì cô đã đi rồi.
Anh cho rằng rồi cô sẽ
sớm trở lại, nhưng lần này, cuộc đợi chờ ấy kéo dài tới mười một năm…
Mười một năm không kể
ngày đêm, anh chỉ có thể nhìn mảnh giấy cô để lại mà tự an ủi mình, rằng có lẽ
ngay sáng ngày mai, cô sẽ tươi cười đứng trước cửa nhìn anh, rồi âu yếm gọi tên
anh, dịu dàng ngả người vào lòng anh.
Cho đến một buổi chiều
mười một năm sau…
Người mà anh đã đợi suốt
mười một năm, rốt cuộc đã quay trở về.
Tình yêu, thì ra lại
gian nan đến vậy…
�t����
�
h thế này, cậu lại càng có thể thỏa sức nhớ
nhung mà không phải ngại ngần gì cả.
Hành lang vang lên những
tiếng bước chân dồn dập, một lát sau cửa được mở ra, Vương Du Lâm toàn thân hôi
thối bẩn thỉu chạy vào, vừa cởi quần áo vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là
xui xẻo quá, tự nhiên lại bị trượt chân ở căng tin, rồi còn ngã xuống cống nữa
mới tệ chứ. Ấy, Minh Tử này, cậu không đi tham gia dạ hội à?”
Kim Minh Viễn lắc đầu
đáp: “Tớ không thích ồn ào. Cậu không sao chứ?”
Vương Du Lâm cắn răng
nói: “Không bị thương, chỉ là bộ quần áo này không mặc được nữa rồi. Chết
tiệt thật, áo lông tớ mang đi giặt khô mất rồi, không biết bây giờ đã giặt xong
chưa nữa.”
Kim Minh Viễn cười nói:
“Hay là cậu mặc tạm áo của tớ đi, bây giờ bên ngoài đang lạnh lắm.”
Vương Du Lâm cũng không
khách sáo, cảm ơn một tiếng rồi trèo lên giường tầng trên tìm áo bông của Minh
Viễn. Vừa kéo mạnh một cái, từ trên giường liền có thứ gì đó rơi xuống, Vương
Du Lâm khom người xuống nhặt, rồi kêu lên một tiêng ngạc nhiên.
“Minh Tử, đây là
bạn gái cậu đúng không?” Vương Du Lâm cười hì hì trả lại ví tiền cho cậu,
nói: “Tớ sớm đã đoán được là cậu có bạn gái rồi, nếu không tại sao lại
suốt ngày từ sáng đến tôi ngồi ôm cái ví mà ngẩn ngơ chứ. Bao nhiêu cô gái theo
đuổi cậu, chưa thấy cậu tỏ ra thân thiện với ai bao giờ
Kim Minh Viễn hơi ngẩn
ra. Trong ví của cậu có kẹp bức chân dung của Chung Tuệ Tuệ, đó là kết quả của
sự cố gắng của cậu trong gần nửa năm nay. Cậu không có thiên phú về hội họa,
nhưng cậu lại có nghị lực mà người thường không có. Trước giờ cậu chỉ vẽ duy
nhất một người, là cô của cậu. Cậu vẽ lại dáng vẻ của cô khi cười, gương mặt cô
khi ngẩn ngơ, bộ dạng của cô khi trầm tư suy nghĩ, còn cả dáng vẻ của cô khi
ngượng ngùng xấu hổ…
Vương Du Lâm là một
trong những sinh viên xuất sắc nhất trong trường, đặc biệt là khả năng quan
sát. Thầy chỉ huy đã từng cảm khái mà nói rằng cậu ta có trực giác và khả năng
quan sát nhạy bén như dã thú. Sao cậu ta lại có suy nghĩ như vậy chứ?
Có một, hai giây nào đó,
trái tim Kim Minh Viễn đã đập dữ dội. Cậu vốn có thể giải thích rõ ràng, nhưng
không biết tại sao lại không mở miệng, mà chậm rãi ngoảnh mặt qua, hỏi bằng
giọng như đang nói đùa: “Sao cậu biết đó là bạn gái tớ? Nói không chừng đó
là mẹ tớ thì sao?”
“Phì…” Vương
Du Lâm lập tức bật cười, nói: “Minh Tử này, mắt tớ vẫn chưa kém đến mức đó
đâu. Ánh mắt khi nhìn mẹ và khi nhìn bạn gái có thể giống nhau được sao?”
Cậu ta không chú ý tới
vẻ khác thường của Minh Viễn, sau khi cười vang hai tiếng liền khoác chiếc áo
bông của cậu lên và đi ra ngoài, để Minh Viễn ngồi một mình trước chiếc bàn
học, trái tim như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực.
Bạn gái…
Kim Minh Viễn giật mạnh
mái tóc của mình một cái, trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ
đến từ này. Khi cô rời đi, cậu cảm thấy đời mình đã đi tới hồi kết, thế giới
cũng trở nên mờ mịt ảm đạm, mỗi ngày còn sống là một ngày chịu cực hình, sự đau
khổ đó tuyệt đối chẳng thể hình dung bằng từ ngừ.
Khi đó Cổ Hằng thậm chí
còn không hiểu nổi cậu, bởi Cổ Hằng cũng mất đi cô ruột của mình, cũng rất đau
khổ, nhưng, có lý do gì mà không thể sống tiếp chứ?
Có gì khác nhau đây?
Bởi vì yêu?
Nghĩ đến từ này, trái
tim Minh Viễn không khỏi nhói lên, lục phủ ngũ tạng đều như co cụm thành một
khối. Cậu không thở nổi, cậu sợ hãi, thậm chí còn có một nỗi thấp thỏm và bất
an sâu sắc.
Đó là cô của cậu, là
người đã nuôi nấng cậu từ nhỏ đến lớn.
Sao cậu lại… Sao cậu
có thể…
Nhưng, chuyện tình cảm
vốn là như thế, ai có thể khống chế được đây?
Cho đến khi Vương Du Lâm
nói ra câu đó, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh ngộ.
Thì ra, cậu yêu cô…
Bao nhiêu khó chịu, đau
đớn, khổ sở trong suốt nửa năm nay, thì ra đều chỉ bởi vì một chữ đó.
Ngày 21 tháng 11 năm
1995.
Kim Minh Viễn đang ngồi
tự học trong lớp, Vương Du Lâm và Cổ Hằng rón rén đi tới sau lưng, rồi Cổ Hằng
nở một nụ cười vừa kỳ quái vừa ám muội nói: “Minh Tử, nghe nói hôm nay chú
chủ động đi bắt chuyện với cô bé hoa khôi của trường Sư phạm. Thành thực khai
báo mau, có phái là…”
Cậu lập tức giơ tay đầu
hàng: “Đầu óc của hai người có thể thuần khiết một chút được không, tuổi
còn trẻ như vậy, sao đầu óc lại toàn chuyện đen tối.” Tuy ngoài miệng cậu
nói năng rất hùng hồn, nhưng thực ra lại đang có chút chột dạ. Cậu quả thực đã
chủ động đi bắt chuyện với cô gái đó, khi đó cô ấy đang cười đùa với người ta,
lúc vui vẻ liền cười đến híp mắt lại, có một khoảnh khắc nào đó trông giống
Chung Tuệ Tuệ vô cùng.
Thế là, không biết ma
xui quỷ khiến thế nào cậu đã chạy tới bắt chuyện.
Nhưng chỉ mới thăm dò
vài câu rồi cậu đã đi ngay, cô gái đó… đến bây giờ cậu vẫn chưa biết tên là
gì, tuy cô ta có một nụ cười rất giống Chung Tuệ Tuệ, nhưng không phải là cô.
Ánh mắt, vẻ mặt, còn cả
những cử chỉ nhỏ, chỉ trong một giây cậu đã tìm được mấy chục sự khác biệt giữa
Chung Tuệ Tuệ và cô ta.
Cô… vẫn chưa tới…
Ngày 14 tháng 3 năm
1996.
Lưu Giang đến tìm cậu,
vẻ mặt rất nghiêm túc, vừa gặp mặt đã đưa cho cậu một tập tài liệu rất dày.
Minh Viễn không hiểu rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền hồ nghi mở ra xem. Sau khi đọc kỹ nội dung bên
trên, sắc mặt cậu lập tức biên đổi hẳn: “Chú Lưu…”
“Đây là điều mà cô cháu
đã dặn dò.” Lưu Giang trầm giọng nói: “Thủ tục đã làm xong từ đầu năm
94, cô cháu nói tới lúc cháu trưởng thành thì giao cho cháu.”
Cậu đi học sớm một năm,
lúc thi đại học còn chưa đến mười bảy tuổi, cho dù cô có lòng để lại toàn bộ cổ
phần và tài sản cho cậu thì cũng không cần phải vội vàng như thế.
Tại sao cô lại…
Trái tim Minh Viễn đột
nhiên đập thình thình dữ dội, cậu còn nhớ ngày đó cô bỗng nhiên tỏ ra rất lạ
thường, suốt ngày thấp thỏm, muốn nói gì đó mà lại thôi, cứ giống như cô sớm đã
biết rằng bản thân sắp phải rời đi vậy.
Cô sớm đã muốn rời đi
rồi sao?
Vậy liệu cô có còn trở
lại không
Minh Viễn ngồi đờ đẫn
trong ký túc suốt một ngày, không ăn không uống, cũng không nói một câu.
Một chút hy vọng nhỏ
nhoi cuối cùng của cậu cũng đã bị dập tắt hoàn toàn.
Cô sẽ không bao giờ trờ
lại nữa.
Vậy, rốt cuộc cậu sống
là vì cái gì đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!