Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi - Chương 121: Đỉnh lưu nóng nảy đại chiến với hải âu và thất bại thảm hại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi


Chương 121: Đỉnh lưu nóng nảy đại chiến với hải âu và thất bại thảm hại


Edit: Thư

Em gái nhỏ lấy kính râm của cậu xuống, đôi mắt tròn nhìn cậu không chớp, cười càng lúc càng lớn.

Tần Mục Dã ngây người, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lục Kha Thừa đi qua, thấy vậy, bật cười: “Ôi giời ơi, cậu định… đảo ngược mắt gấu trúc à?”

Tần Mục Dã đứng dậy, chạy nhanh vào phòng vệ sinh trên du thuyền, bật đèn, soi gương, đôi con ngươi co rút trong nháy mắt.

Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của cậu giống với cánh tay mũm mĩm của em gái, hình thành hai mảng màu khác nhau!

Nắng ở Úc đúng là rất gắt, cậu đeo kính râm cả ngày không tháo ra lúc nào.

Vì vậy phần trắng nhất trên mặt cậu chỉ là hai hình tròn dưới kính râm, còn lại đều bị phơi đỏ lên…

Giờ cậu mới hiểu cụm từ “đảo ngược mắt gấu trúc” từ miệng Lục Kha Thừa có nghĩa là gì.

Mắt gấu trúc là hai vòng đen, xung quanh trắng. Mắt của cậu là hai vòng trắng, xung quanh đỏ ửng.

Không phải Tần Mục Dã chưa từng phơi nắng, cậu biết sau khi lớp da đỏ này bong ra sẽ là màu đen, trong vòng ba đến năm tháng nữa không thể quay lại trạng thái ban đầu.

Phần bình luận ——

[Há há há há há há Tần đỉnh lưu toang rồi, sau này còn bao nhiêu show diễn, biết làm thế nào bây giờ?]

[Quả diễn viên hài này tạ quá, cũng may chị em fan cứng chúng tôi chuyển sang hâm mộ diễn viên hài rồi, không sao cả, anh cứ bình tĩnh!]

[Hahahaha anh Dã đừng khóc, anh chưa có fan nhan sắc, không cần phải lo, vẻ ngoài giống Waterloo sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh đâu.]

[Vành mắt đen gọi là mắt gấu trúc, thế vành mắt trắng gọi là con gì?]

[Có lẽ chỉ có mỗi con Tần ngốc nghếch độc nhất vô nhị này thôi á hahaha.]

Tần Mục Dã soi gương một lúc lâu.

Tuy phơi nắng thành ra như vậy nhưng với bộ lọc tự tin trăm phần trăm bẩm sinh, việc này không ảnh hưởng quá lớn đến hình tượng đẹp trai của cậu.

Vấn đề là… trông đúng là buồn cười thật.

Tần Mục Dã lập tức lấy túi đồ nghề trang điểm ra khỏi vali.

Đứng trước gương, cậu thoa mấy lớp kem chống nắng cộng thêm lớp kem che khuyết điểm, cuối cùng đưa màu da mặt về trạng thái khá cân bằng.

Trong lúc Tần Mục Dã đang thoa thoa, vẽ vẽ, những khách mời khác bụng kêu ọc ọc, mong chờ đến bữa tiệc lớn tối nay.

Vừa nãy trên xe trưởng thôn đã nói, hôm qua mọi người vất vả ngồi máy bay hơn mười hai tiếng mới đến đây, tối nay sẽ chiêu đãi mọi người thật tốt.

Nhóm Uông Phỉ đều đã đến đây nghỉ mát nên đoán tối nay ăn hải sản.

Đến Úc mà không ăn hải sản thì thật vô nghĩa!

Vậy mà, nhóm người lớn am hiểu tường tận những chiêu trò của chương trình đi lòng vòng quanh du thuyền hai tầng mà không thu hoạch được gì.

Ảnh đế Hoàng Uy Châu bắt đầu nghi ngờ: “Hay là không ăn hải sản thật?”

Tần Sùng Lễ: “Tìm thấy phòng bếp rồi, còn có hai đầu bếp ngồi trong đó nhưng không thấy nguyên liệu nấu ăn.”

Phó Sâm cảm thấy không ổn: “Hay là họ muốn chúng ta tự mò dưới biển…”

Lục Kha Thừa kinh ngạc: “Chắc không phải đâu, không đâu, đây là vùng biển sâu lắm đấy.”

Trưởng thôn Phương Kỳ lúc này mới nở nụ cười đầy tính toán: “Bình tĩnh nào các vị khách quý, chúng tôi biết rõ hôm nay mọi người đều đói rồi nên không sắp xếp nhiệm vụ quá khó nhằn đâu.”

Tần Mục Dã trang điểm xong, đi ra: “Tốt bụng thế? Gớm, lòng tốt hạt nhân thì có! Lòng tốt như vũ khí hạt nhân. Giữa trời tuyết ở Hokkaido bắt chúng tôi chạy đua giành nhà, giữa đường phố Otaru bắt mấy người đàng hoàng như chúng tôi hát rong, tôi vẫn nhớ rất rõ đấy, anh trưởng thôn ạ.”

Trưởng thôn Phương Kỳ cười ngượng ngùng: “Thì vẫn phải có một chút sắp xếp, chương trình thực tế mà, làm hết rồi bưng lên cho mọi người thì còn gì đáng xem nữa? Nhưng chúng tôi không nhẫn tâm đến nỗi để các vị tự mò dưới biển đâu, chỉ là để các bạn nhỏ tự mua ở chợ hải sản đối diện thôi.”

Du thuyền đậu sát bên bờ biển, tối nay mọi người sẽ ở lại trên du thuyền.

Trên bờ có một chợ hải sản địa phương rất lớn với nhiều loại hải sản bày bán la liệt.

Mọi người đã có chuẩn bị từ trước.

Bé Phó nhát gan mạnh dạn đặt câu hỏi: “Các cô chú sẽ cho chúng cháu tiền hay chúng cháu phải tự đi kiếm ạ?”

Trưởng thông cười híp mắt: “Cô chú đưa tiền! Đạo diễn Thi hào phóng lắm!”

Tần Mục Dã nhíu mày: “Có thể đưa tiền một cách thoải mái như vậy sao? Mua bao nhiêu thì chương trình trả bấy nhiêu, không có chiêu trò gì đằng sau đấy chứ?”

Dưới sự truy hỏi của mọi người, trưởng thôn bắt đầu phổ biến quy tắc trò chơi: “Quy tắc lần này rất đơn giản, các bạn nhỏ sẽ lựa chọn hải sản, bất kể các bé chọn cái gì, nhóm người lớn đều phải nấu thành món ăn, trên du thuyền chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và các loại gia vị, hai đầu bếp sẽ đưa ra một số hướng dẫn bằng lời nói. Nhiệm vụ này chủ yếu để kiểm tra kỹ năng bếp núc của mọi người. Lần này đã là lần quay thứ ba rồi, không biết các vị có tiến bộ hay không?”

Cả du thuyền bỗng hóa bi thương.

“Hóa ra chúng ta ở đây chỉ để chết đói, còn phải tự lăn vào bếp chứ.”

“Sao lưng của quyền vương Khương còn chưa khỏe lại, anh ấy là đầu bếp chuyên hải sản đấy.”

Ngay cả Lục Kha Thừa cũng hơi đau đầu: “Món ăn bình thường trong nhà thì không thành vấn đề, nhưng các loại hải sản lớn nhỏ này… đúng là không dễ sơ chế, bên chợ có hỗ trợ làm sạch cho không?”

Thôn trưởng dang tay, nói kiểu vô tội: “Tôi còn chưa đến đấy, nhóm người lớn có thể đi theo trao đổi với chủ quán.”

Mặc dù chế biến hải sản vất vả nhưng ai cũng muốn ăn, tất cả đi xuống thuyền, xông thẳng đến chợ hải sản.

Chưa kể khu chợ này rất đáng đồng tiền bát gạo, nhiều loại hải sản tươi roi rói được xếp thành một hàng, các bạn nhỏ đều tròn mắt nhìn.

Khán giả cả nước ngồi xem trực tiếp cũng chảy nước miếng (﹃).

Sàn nhà dưới chợ hải sản chắc chắn ướt, Tần Mục Dã sợ em gái đi dép sẽ vấp ngã nên bế cô bé lên, cho cô bé ngồi lên cánh tay mình để mua đồ.

Tần Mục Dã không quên dặn dò: “Vừa rồi em nghe bác trưởng thôn nói rồi đấy, mình phải tự chế biến hải sản, em chọn con nào đơn giản thôi, đừng chọn mấy loại hình thù quái dị chưa nhìn thấy bao giờ, đến lúc không làm được thì tối nay nhịn đói đấy biết không?”

Đây là lần đầu tiên Miên Miên đến Úc, bị các loại hải sản mới lạ hấp dẫn, mắt mở to không chớp.

Cô bé nghe lời dặn của anh hai, không hài lòng bĩu môi: “Anh hai, anh không thể cố gắng hơn một chút à, để em thử mấy loại hải sản bình thường không được ăn đi?”

Tần Mục Dã rất thẳng thừng: “Không phải anh không muốn cho em ăn mà là anh không biết nấu nó thế nào!”

Miên Miên thức thời giơ tay về phía Tần Sùng Lễ: “Ba đẹp trai, bế con.”

Tần Sùng Lễ bật cười, giơ tay bế con gái, giọng nói tràn ngập cưng chiều dung túng: “Miên Miên cứ chọn đi, muốn ăn gì thì lấy cái đó, đừng nghe anh hai nói linh tinh, nó không biết làm thì ba làm, Miên Miên muốn ăn cái gì ba cũng có thể nấu được.”

Tần Mục Dã hết ý kiến: “Ba cứ chiều con bé đi, không hề có một tí gì gọi là ranh giới cuối cùng cả!”

Trong chợ hải sản không chỉ có nhiều đồ ăn ngon mà còn chơi rất vui.

Người bán thấy cả đoàn có nhiều trẻ con Trung Quốc đáng yêu nên chủ động cho bọn trẻ nghịch bắt hải sản sống.

Tần Mục Dã đang chụp ảnh cho Miên Miên.

Tần Sùng Lễ bế Miên Miên, hai tay bé ôm một con bào ngư to bằng mặt của bé.

Con bào ngư còn đang ngoe nguẩy, cô bé không sợ chút nào.

Chủ quán còn bắt cho Miên Miên một con tôm hùm siêu bự, kích thước lớn đến dọa người.

Lục Linh và Đại Lỵ đều sợ không dám đi đến, rúc đằng sau chân của người lớn, đứng ở khoảng cách an toàn phía xa.

Miên Miên không sợ, còn cười tươi chụp ảnh cùng tôm hùm.

Lục Kha Thừa tò mò bóp bóp bím tóc của cô bé: “Các bạn Linh Linh đều sợ, trông con tôm hùm ấy giơ càng cũng dữ lắm, tại sao Miên Miên không sợ?”

Miên Miên chớp mắt, nói rõ từng chữ: “Em không sợ, con tôm hùm to như vậy, chắc chắn thịt rất ngọt và béo, ăn rất ngon, ba ơi, phải cho nhiều phô mai và chanh nhé.”

Lục Kha Thừa: “… Thất lễ rồi.”

Nhóm người lớn bật cười.

Dưới bình luận cũng cười như nắc nẻ ——

[Hahaha không hổ danh là Miên Miên, tôm hùm lớn có gì đáng sợ đâu, dù sao cũng là món trên mâm thôi.]

[Lục Linh: To quá, sợ quá, yếu đuối, muốn khóc!

Miên Miên: To quá, nhiều thịt quá, béo khỏe, thêm phô mai, quá ngon!]

[Nói thế nhưng con tôm này to nhỉ, gần bằng một nửa Miên Miên rồi đấy, con bé can đảm thật, mẹ xấu hổ không bằng được.]

Miên Miên không chỉ mua tôm hùm, mà còn có tôm sú, sò điệp, hàu và các loại cá.

Cua hoàng đế, sashimi cá hồi, hàu đá và nhím biển đều không bỏ qua.

Mặc dù bé con mới bốn tuổi nhưng đã có trực giác và khẩu vị như người sành ăn.

Tần Mục Dã bưng cả rổ hải sản vào phòng bếp, mọi người đều luống cuống tay chân.

Cuối cùng dưới sự chỉ đạo của Tần Sùng Lễ và Hoàng Uy Châu, mỗi người nhận một nhiệm vụ, bắt đầu bắt tay vào sơ chế những con hải sản tươi sống.

Mặc dù quá trình nấu nướng khó khăn nhưng kết quả rất đáng khen.

Một bàn tiệc hải sản phong phú lần lượt được dọn lên.

Trên sân của du thuyền bày trí một vài bàn nhỏ đầy ắp các món ăn do các ba, các anh tự tay chuẩn bị.

Các bạn nhỏ bắt đầu chiến đấu.

Khán giả xem thèm nhỏ dãi, nhanh chóng gọi đồ mang về.

Nếu không gọi về mà chỉ ngồi xem cái chương trình ẩm thực hạng sang này chắc phát điên mất!

Trong các loại hải sản, Miên Miên thích nhất tôm hùm phô mai bỏ lò.

Tần Sùng Lễ biết Miên Miên thích ăn mì nên gắp thêm cho cô bé.

Miên Miên nhét đầy một miệng.

Tần Mục Dã cũng rất đói, đeo găng tay chiến đấu không ngừng.

Cậu vừa ăn, vừa phụ trách bóc vỏ cho em gái.

Thỉnh thoảng còn lấy nước trái cây cho cô bé háu ăn này.

Mấy miếng tôm hùm bóc vỏ xếp trên đĩa trắng.

Miên Miên đeo găng tay trong suốt cho trẻ em, ăn từng miếng từng miếng gọn gàng.

Mọi người đang tập trung ăn uống, không nghĩ mùi tôm hùm thơm ngát sẽ thu hút hải âu.

Những con hải âu này gan lớn, nếu trên du thuyền không nhiều người, chúng đã sà xuống cướp thức ăn.

Hải âu hung hãn ngắm nghía một lúc lâu.

Cuối cùng cũng tìm ra cơ hội, nhân lúc mọi người chưa kịp chuẩn bị, nó vỗ đôi cánh lớn, đáp xuống bàn ăn, cách Miên Miên chỉ 10cm.

Nó há miệng to nhọn, ngoạm miếng thịt tôm hùm đang xếp hàng trên đĩa của Miên Miên.

Con hải âu rất lớn, lúc đập cánh gây ra tiếng động không nhỏ.

Miên Miên giật mình, cô bé chưa bao giờ gặp trường hợp nào thế này.

Thậm chí bé còn không biết con chim to lớn này là chim gì.

Bé con thẫn thờ nhìn đàn hải âu trên cao, rồi lại nhìn cái đĩa trống không của mình.

Một lúc sau mới khẽ nói: “Anh hai, con chim to cướp tôm hùm của em mất rồi.”

Tần Mục Dã giật mình kinh ngạc, mất một lúc mới bình tĩnh lại, cậu đứng lên, ngẩng đầu, khó tin nhìn đàn hải âu đang bay vòng vòng trên đầu.

Không chỉ có một con, xung quanh còn rất nhiều con hau háu bay lượn, giống như một nhóm côn đồ có mục đích và kế hoạch cướp thức ăn. Xấu xa!

Cameraman lên tiếng nhắc nhở mọi người: “Mọi người chú ý bảo vệ đồ ăn trên bàn, hải âu ở đây rất hung hăng, không sợ người nên thường xuyên cướp đồ ăn của du khách, mọi người chú ý đuổi đi là được!”

Tần Mục Dã nhìn dáng vẻ đờ đẫn của em gái, nghĩ con bé bị dọa sợ.

Với cả miếng tôm hùm kia là do đích thân cậu bóc vỏ cho Miên Miên đấy!

Tần đỉnh lưu nóng nảy cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm, cậu tháo găng tay ra, tức giận chống nạnh, chỉ thẳng ngón trỏ vào những con hải âu bay liệng trên đầu: “Này, bọn mày, đừng có mà kiêu ngạo quá nhé? Tao đang ngồi ở đây mà mày dám cướp tôm hùm của em gái tao à, có tin tao bắt mày lại hầm canh không!”

Cả người lớn và trẻ con đều cười phá lên.

Lục Linh, fan cuồng ẩm thực, cũng tràn đầy phẫn nộ: “Anh Mục Dã cố lên, không thể bỏ qua cho mấy con hải âu xấu xa này được, dám trộm đồ ăn hả!”

Phó nhát gan quan sát đàn hải âu cẩn thận, nói lại: “Hình như mấy con hải âu này không sợ chúng ta đâu… bọn nó hung hăng quá.”

Uông Phỉ thích trêu, đổ thêm dầu vào lửa: “Anh Dã lên luôn đi, nếu cậu bắt được mấy con hải âu này xuống, tối nay thêm món luôn!”

Dĩ nhiên mọi người không định ăn thịt hải âu thật, đùa vui chút thôi.

Ban đầu Tần Mục Dã định hét lên để đuổi mấy con hải âu cứ nhìn chòng chọc trên đầu đi.

Không ngờ mấy con này chẳng những không sợ, mà còn tụ lại một chỗ quanh quẩn trên đầu cậu.

Giống kiểu gọi hội cố ý khiêu khích cậu vậy!

Lần đầu Tần Sùng Lễ thấy cảnh tượng này: “Mấy con này… mấy con hải âu này thành tinh rồi à?”

Đại Lỵ nhát gan, rúc vào ngực ba Uông Phỉ: “Ba ơi, hải âu hung dữ quá, con sợ.”

Tần Mục Dã chống nạnh cãi nhau với đám “người xấu”.

Tổ sản xuất chẳng ngờ tới, trong bữa tiệc hải sản lớn trên thuyền lại quay được cảnh Tần Mục Dã đấu võ mồm nhau với đám hải âu.

Với cái mũi chuyên đánh hơi drama, tất cả máy quay đều hướng về phía này.

Tần Mục Dã thấy mọi người đặt nhiều hy vọng vào cậu, càng lúc càng hăng.

Cậu giận dữ nói với bọn hải âu: “Đi mau đi, đừng có mà ngấp nghé hải sản của bọn tao!”

Mấy con hải âu thành tinh như hiểu được tiếng người.

Sau khi bị Tần Mục Dã mắng, cả bọn đột ngột sà xuống, đậu bên cạnh bàn của Miên Miên, từng con há miệng to cướp hết hải sản trên bàn.

Một vài con tôm sú, hai càng cua dài, thậm chí một con tôm hùm phô mai cỡ lớn Miên Miên mới ăn được một nửa cũng bị giật đi trong tích tắc.

Lần này Miên Miên ở gần, cảm nhận rõ bọn hải âu này hung hăng thế nào.

Cô bé tháo găng tay ra, đứng dậy, chạy tới kéo tay Tần Mục Dã: “Anh hai, anh đừng lớn tiếng với bọn này nữa, chúng hung hăng lắm, anh không phải đối thủ của chúng đâu.”

Miên Miên là đứa nhỏ rất có ý thức bảo vệ bản thân, với cả cô bé biết hải sản còn nhiều, không ăn hết, bé cũng không hẹp hòi, chắc hải âu đói nên mới đến cướp đồ ăn.

Nghe em gái nói, Tần Mục Dã giận thêm.

Cậu không tin một người thế này không đánh nổi mấy con hải âu!

Sao có thể?!

Con người mới là loài đứng thứ nhất, mãi đỉnh!

Cậu đi tìm một cây gậy, không biết dùng để làm gì, khua khua khoắng khoắng một lúc, hải âu phản ứng lại, nháo nhác bay lên trời.

Miên Miên nhìn anh hai đứng sừng sững như người chiến thắng, bất đắc dĩ xoa trán, dang tay.

Lục Kha Thừa nhịn cười, định ngăn cậu lại: “Được rồi, được rồi, hải âu là thế mà, chúng thấy du khách hàng ngày, không sợ con người đâu, khi tôi đi du học tôi đã quen rồi, đừng quan tâm chúng nó làm gì.”

Tần Mục Dã tức muốn chết: “Không được, mấy con này đang khiêu khích tôi, tôi cũng không tin không có cách nào xử lý bọn nó!”

Lục Kha Thừa: “… Thì cần gì phải cãi nhau với hải âu chứ?”

Phần bình luận tham gia góp vui ——

[Hahahahaha tôi về phía Tần Mục Dã, đừng bỏ qua cho mấy con hải âu xấu xa này!]

[Dám cướp mất tôm hùm của con gái tôi à, tức vl!]

[Anh Dã, cho chúng biết tay đi!]

[Hải âu hung nhỉ, há miệng to lắm ấy.]

[Tại sao trông Tần Mục Dã nghiêm túc lại buồn cười thế nhỉ.]

[Xem Tần Mục Dã buồn cười hơn nhiều những nghệ sĩ cố tình pha trò, đỉnh cao của tấu hài là không hề biết mình đang tấu hài ấy hahaha.]

[Má nó!!! Chuyện gì xảy ra vậy, hahahahahaha.]

[Trời ơi! Há há há há há há, anh Dã sắp tức phát điên lên rồi đấy!]

Phần bình luận đang thảo luận hăng, đột nhiên bị một tràng hahaha lấp kín.

Trong ống kính.

Tần Mục Dã đứng sững tại chỗ, gương mặt đẹp trai đông cứng.

Con hải âu đầu đàn phách lối bay trên đầu cậu rồi làm ra một chuyện không thể nói!!!

Lục Kha Thừa cũng bất ngờ: “Ôi trời…”

Phó Sâm kinh ngạc đứng dậy khỏi chỗ: “Hả??? Hải âu ị lên tay anh Dã à??!”

Sau đòn tấn công chí mạng cuối cùng, làm xong việc ác như phòng ngừa con người phản kích, đàn hải âu kịp thời bay đi.

Chỉ để lại bóng lưng nghênh ngang …

Tần Mục Dã cúi đầu nhìn bãi shit màu trắng trên ống tay áo của mình.

Cả người sụp đổ!

Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đây là chuyện mấy con chim có thể làm được hả?!

Đợi đến khi mọi người nhận ra sự việc.

Tất cả đều không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Có người che miệng, có người ôm bụng, nhưng tựu chung đều cười ngặt nghẽo.

Ngay cả cameraman cũng run tay: “Ha ha ha ha ha ha tôi không cố ý, tôi không muốn cười đâu, chúng tôi đã được đào tạo chuyên nghiệp không thể cười linh tinh được, nhưng ha ha ha ha ha quả thật chuyện này không nhịn được ha ha ha ha ha.”

Các bạn nhỏ đều cười nghiêng ngả.

Bé Phó còn có ý tốt, đưa khăn ướt cho idol của mình: “Anh ơi, anh lau đi.”

Tần Mục Dã tuyệt vọng, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

“Há há há há đại chiến giữa anh Dã và hải âu, tuyên bố hải âu K.O!”

“Ha ha ha ha ha ha ha thật xin lỗi, ban đầu tôi không nghĩ sẽ buồn cười thế này.”

Miên Miên hoàn toàn không ngờ tới tình huống này.

Cô bé cười đến đau ruột, hai tai ôm bụng, không đứng thẳng lên được.

Đến giờ bé không còn lo anh hai già đi sẽ bị thất nghiệp.

Bằng hiểu biết của cô bé với giới giải trí, sự nghiệp của idol nổi tiếng rất ngắn, phần lớn đều từ mười bảy, mười tám đến hai lăm tuổi, sau sẽ xuống dốc.

Trừ khi chuyển sang hướng diễn viên, đạt được thành tích tốt mới có thể tiếp tục giữ nhiệt.

Đối với người anh trai cá mặn, không có chí tiến thủ của bé, muốn phát triển như vậy là rất khó.

Nhưng diễn viên hài thì khác, theo bé hiểu, tuổi nghề của một diễn viên hài kéo dài từ mười mấy đến tận năm, sáu chục tuổi.

Các nghệ sĩ hài nổi tiếng nhất nước hiện nay đều không còn trẻ.

Xem ra đây là con đường tốt nhất cho sự nghiệp của anh hai.

Tần Mục Dã không thể biết Miên Miên đã sắp xếp rõ ràng con đường sự nghiệp cho mình.

Cậu chỉ thấy con bé này ôm bụng cười siêu to!

Trong tất cả mọi người, nó là đứa cười to nhất!!!!

Tần Mục Dã thay đổi sắc mặt, tức giận chỉ vào cô bé: “Tần Miên Miên, cô còn dám cười tôi, tuyệt giao, tình anh em plastic của chúng ta chấm dứt từ đây!!!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN