Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi - Chương 126: Bé con cõng cặp lên tiểu học rồi. [HOÀN CHÍNH VĂN]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi


Chương 126: Bé con cõng cặp lên tiểu học rồi. [HOÀN CHÍNH VĂN]


Edit: Thư

Hai tháng sau.

Lê Tương hoàn thành công việc một cách tốt đẹp, quay trở lại kỳ nghỉ dài hạn.

Nhiều kịch bản được gửi đến nhưng đều bị từ chối, bà muốn ở nhà chơi cùng Miên Miên.

Một ngày trước khi nghỉ hè, dưới sự theo kèm sát sao của thầy giáo Lục, thành tích thi cuối kỳ của Tần Tiêu Nhiên tiến bộ vượt bậc, điểm môn nào cũng vượt qua 70%, thậm chí môn học giỏi nhất còn được hơn 80 điểm.

Cả nhà Tần gia rất hài lòng nhưng Lục Thanh Hành vẫn thấy chưa đủ, cần cải thiện thêm.

Tần Tiêu Nhiên sợ hãi, lén liên lạc với huấn luyện viên để xin nhập đội sớm.

Nhập đội sớm mới có thể thoát khỏi móng vuốt của Lục Thanh Hành sớm.

Miên Miên rất vui, trong hai ngày công bố kết quả thi, cô bé đã thổi phồng Tần Tiêu Nhiên lên chín tầng mây.

Trong bữa ăn, bé còn gắp cho Tần Tiêu Nhiên một cái đùi gà lớn, ngọt ngào nói: “Anh Tiêu Nhiên giỏi quá, anh ăn nhiều thịt vào nhé ~”

Lúc lắp Lego còn chêm thêm một câu: “Anh Tiêu Nhiên thông minh thế, tiến bộ rất nhanh, không hổ là anh trai của Miên Miên!”

Buổi tối, Tần Mục Dã nhìn thằng ba ôm em gái trong lòng, con bé ngồi trên đùi nó.

Nó đang nắm tay dạy em gái chơi game.

Miên Miên tâng bốc không ngừng: “Anh Tiêu Nhiên giỏi quá, cú nhảy qua tháp vừa rồi để giết địch siêu tuyệt vời.”

Bị lây nhiễm từ Tần Tiêu Nhiên, Miên Miên càng hiểu hơn về game, thậm chí còn biết cả nhảy tháp và giết lính.

Chưa bao giờ được em gái khen lấy khen để như vậy, Tần Mục Dã hơi giận.

Cậu nói giọng chua loét: “Này, không lo học hả? Sao hôm nay Lục Thanh Hành không đến dạy cho em à?”

Tần Tiêu Nhiên cầm tay em gái, dạy cô bé chơi Thái Văn Cơ.

Cậu không ngẩng đầu, thuận miệng trả lời: “Nghỉ hè rồi, học hành gì nữa.”

Tần Mục Dã không thể cãi lại.

Học sinh cấp hai nào chẳng thế, nghỉ hè là thiên đường.

Cậu ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu nhưng con bé heo thối này chẳng thèm nhìn sang một cái.

Tần Mục Dã càng nghĩ càng khó chịu, cố ý gọi điện thoại cho người đại diện trước mặt hai người.

“Uông Xuyên, em xem qua kịch bản kia rồi, cũng được, anh trả lời đạo diễn Nathaniel Kinglake là em sẽ suy nghĩ thêm về việc đó.”

Đầu kia truyền đến giọng nói bó tay của Uông Xuyên: “Suy nghĩ cái gì? Chúng ta nhận kịch bản này lâu rồi? Còn bày đặt suy nghĩ cái gì?”

Tần Mục Dã không care bên kia nói gì, dù sao cậu chỉ dùng Uông Xuyên như công cụ trợ diễn mà thôi.

Tần Mục Dã ngả ngớn trên ghế sô pha, lười biếng nói: “Đúng, ừ, anh cứ bảo do lịch trình dày quá không sắp xếp kịp, trả lời khách khí một chút là được.”

Uông Xuyên: “??????”

Tần Mục Dã vừa đóng kịch, vừa quan sát phản ứng của Tần Tiêu Nhiên và Miên Miên phía đối diện.

Nhưng cậu nói một lúc lâu, hai người không hề phản ứng gì như kiểu không nghe thấy.

Tần Mục Dã nhanh chóng tắt điện thoại, không nén nổi tức giận: “Không hiểu sao luôn á? Sao không quan tâm đến anh tí nào vậy? Không nghe thấy anh chuẩn bị đóng phim hả?!”

Đúng lúc hết một ván cày rank, Miên Miên ngẩng đầu lên: “Anh hai định đóng phim ạ, lúc nào anh vào đoàn phim, cuối cùng anh cũng định cố gắng làm việc rồi ạ?”

Tần Tiêu Nhiên: “Anh hai…. anh được mời đóng phim thật à?”

Tần Mục Dã bị đâm mạnh một đao: “Không nghe thấy à, là đạo diễn Nathaniel Kinglake đấy!!!”

Nhìn khuôn mặt của em gái và em trai đầy sự mông lung.

Tần Mục Dã trợn tròn mắt: “Hai đứa kém hiểu biết thế nhỉ, đây là đạo diễn Hollywood nổi tiếng đấy!”

Miên Miên không hiểu: “Hollywood là gì ạ, ăn có ngon không?”

Tần Tiêu Nhiên giật mình: “Thật không, để em Baidu.”

Sau khi tra xong, Tần Tiêu Nhiên hết hồn.

“Ông ấy là đạo diễn lớn chuyên dòng phim hài, phong cách phim hài đen đặc biệt nên nhận được nhiều sự yêu thích, một đạo diễn Hollywood tầm cỡ như vậy lại nhìn trúng anh cơ á?! Hình như có gì đó sai sai?!”

Cuối cùng Tần Mục Dã cũng nhận được phản ứng đáng tin từ thằng em, vẻ mặt kiêu ngạo, khoanh tay trước ngực.

“Sai cái đầu cậu ấy! Màn biểu hiện của anh mày trong chương trình đã vươn tầm quốc tế, người nào không biết anh đều bảo anh có tài năng làm diễn viên hài! Không phải anh bốc phét gì đâu, đạo diễn Nathaniel Kinglake trao đổi tiếp với Uông Xuyên là chỉ cần anh đây đồng ý diễn thì không cần thử vai, cứ hết hợp đồng là bay qua vào đoàn phim luôn!”

Tần Tiêu Nhiên nửa tin nửa ngờ.

Anh hai là thần tượng trong nước, đột nhiên vươn ra quốc tế? Còn là Hollywood?!

Ngược lại Miên Miên không quá bất ngờ, nắm bắt điểm chính: “Đạo diễn phim hài nổi tiếng, aa, anh hai chuyển hình tượng thành công rồi, đỉnh quá, vậy là trong một thời gian nữa anh hai sẽ không thất nghiệp, vẫn có cơm ăn rồi.”

Bé con lao vù vù vào lòng cậu, tựa như cảm thấy rất vui và yên tâm khi thấy anh hai chuyển mình thành công.

Tần Mục Dã nâng mông em gái lên, bế cô bé trong lòng, xung quanh còn thoang thoảng mùi sữa.

Ngọt ngào đủ cả nhưng sao cậu không thể hiểu rốt cuộc con bé đang khen mình hay đang ám chỉ gì nhỉ???

*****

Sắp đến thời gian tờ Forbes công bố danh sách người giàu hàng năm.

Chuyện Tần Sùng Lễ bị khai trừ khỏi hội đồng quản trị của Tần thị bị đào lên, mọi người đều không quen người đàn ông đã ngồi vững trên ngai vàng mười mấy năm này phải xuống bậc.

Nhưng ngay lúc mọi người vừa thổn thức, vừa thấm thía, vừa muốn bỏ đá xuống giếng.

Một ngày, Tần Sùng Lễ đột ngột trở lại Tần thị với bộ vest may riêng màu đen đắt tiền, khí thế oai phong.

Ông bình tĩnh bước vào Tần thị, Tần Hoài Dữ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đứng dưới nghênh đón cùng một đám cấp dưới.

Cảnh tượng chấn động vô cùng, lan truyền nhanh chóng khắp mấy chục tầng trong công ty, đến cả tai Tống Văn Thắng.

Mấy tháng nay ông ta luôn rất cẩn thận, đề phòng mọi lúc.

Chỉ sợ Tần Sùng Lễ vẫn còn tay trong.

Nhưng thấy Tần Sùng Lễ ngày ngày cọ nhiệt con gái đỉnh lưu để kiếm tiền, không thì quanh quẩn trong trang viên kiểu Âu cắt cỏ, trồng hoa.

Trông ông thật sự… đắm chìm trong cuộc sống sau khi về hưu.

Ngay lúc Tống Văn Thắng buông lỏng cảnh giác, chuông báo động đột nhiên vang lên, ông ta hoàn toàn không kịp ứng phó.

Dù hoảng loạn đến đâu, vẫn phải giữ lại thể diện cho mình.

Tống Văn Thắng lập tức tập hợp người của mình tại chỗ Tịch Châu.

Tịch Châu là cổ đông trẻ nhất và tiềm năng nhất của Tần thị, có sức ảnh hưởng lớn đến quyết định của hội đồng quản trị.

Dù Tần Sùng Lễ muốn làm gì, ông ta vẫn còn con bài Tịch Châu hỗ trợ nên không quá thê thảm.

Đến khi Tần Sùng Lễ bước vào phòng họp rộng lớn của hội đồng, từ từ ngồi xuống ghế của mình.

Nhịp tim của Tống Văn Thắng tăng nhanh, sờ tay vào túi theo bản năng, hối hận không mang theo thuốc trợ tim cấp tốc.

Mặc dù ông ta biết mình đã bị dáng vẻ bên ngoài của Tần Sùng Lễ lừa trong suốt mấy tháng qua!

Nhưng Tống Văn Thắng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, quái lạ hỏi: “Anh Tần chưa đến năm mươi mà đã mắc bệnh nhanh quên thế rồi à? Anh đã không còn là chủ tịch Tần nữa, vị trí này không phải chỗ anh nên ngồi.”

Khuôn mặt Tần Sùng Lễ bình thản, cười khẽ, liếc nhìn một đám cổ đông xung quanh.

Những người đi theo Tống Văn Thắng đều run như cầy sấy, rõ ràng Tần Sùng Lễ chưa nói gì nhưng bọn họ cảm thấy sợ phát khiếp.

Chỉ còn một mình Tống Văn Thắng ra vẻ bất chấp nhưng không ai dám tiến lên bênh vực.

Ông không thể không quay sang Tịch Châu: “Chủ tịch Tịch, cậu nói gì đi chứ?”

Tích Châu cười một tiếng, nói đầy ý vị: “Tần thị là tập đoàn được gây dựng trăm năm, lấy đạo đức là triết lý kinh doanh, đương nhiên chỉ những người có đạo đức và uy tín cao mới có thể ngồi ở đó.”

Mọi người xung quanh bỗng nhận ra có điểm gì không đúng.

Họ càng không dám lên tiếng.

Tần Sùng Lễ từ từ nói: “Lão Tống này, một con hồ ly như ông, tuổi càng lớn càng không kiên nhẫn nổi, đầu óc cũng đi xuống hết rồi.”

Tịch Châu không ngờ ông Tần sẽ nói thẳng như vậy, bật cười chế giễu.

Trong đầu Tống Văn Thắng nổ ầm một tiếng, khuôn mặt biến sắc: “Cậu, Tịch Châu, cậu… là người của Tần Sùng Lễ?”

Tịch Châu không trả lời, đi đến trước máy tính, bật phản chiếu màn hình.

Cả phòng họp rầm rì, đột nhiên yên lặng một lúc rồi bùng nổ.

“Cái gì??? Chuyện gì thế này?”

“Đây có phải công ty nước ngoài mà giám đốc Tống thành lập không?”

“Đây không phải toàn là dự án của Tần thị à, hóa ra hai cha con Tống gia mấy người dám bòn rút tiền đút túi, rốt cuộc hai người này có rắp tâm gì?”

“Trời ơi! Hóa ra giám đốc Tống lại là người mưu mô xảo quyệt như vậy!”

Trong phòng họp có rất nhiều cổ đông, có nhóm ủng hộ Tống Văn Thắng, có hội trung thành đứng về phía Tần gia, cũng có bộ phận trung lập.

Nhưng đa số mọi người đều nghĩ Tống Văn Thắng đề xuất việc thay máu nội bộ là một hành động bất đắc dĩ.

Ngày xưa Tống Văn Thắng đi theo Tần Sùng Lễ, trở thành cánh tay phải đắc lực của ông. Theo đúng lời Tống Văn Thắng nói, ông ta không đành lòng đứng nhìn Tần thị đi vào chỗ chết, nên mới không thể không thu hồi quyền quyết định của chủ tịch Tần, có như thế mới có thể thực hiện cải cách toàn diện dưới sự lãnh đạo của Tịch Châu.

Sắc mặt Tống Văn Thắng âm trầm, tựa như muốn ngất đi: “Tất cả những điều này đều là vu khống và giả mạo, mọi người đừng nghe tin từ một phía!”

Tần Hoài Dữ nhếch môi: “Qua nhiều năm vậy rồi, chú Tống vẫn tự cho mình đủ cẩn thận nhưng mọi hành động đều chơi đùa trên pháp luật, còn cậu con trai thông minh của chú nữa, chú có biết cậu ta đã thực hiện một số giao dịch bất hợp pháp với số lợi nhuận lớn rồi rửa tiền tại các công ty nước ngoài này không?”

“Ôi trời! May là ông Tần đã điều tra hết chân tướng, nếu không sớm muộn gì Tần thị cũng bị hai cha con Tống gia này phá nát!”

“Chúng tôi bị giám đốc Tống che mắt, thật lòng cảm thấy có lỗi với chủ tịch Tần, hừ, cả bó tuổi rồi, đầu óc chẳng còn minh mẫn nữa, đúng là… chúng tôi đáng chết.”

Nghe tiếng thở dài của đám cổ đông già này thật sự rất chân thành.

Lúc bỏ phiếu đề xuất cách chức chủ tịch, mọi người đều bỏ phiếu đồng ý vì nghĩ sau khi cải cách, Tần thị sẽ tốt lên, không ngờ nhận lại một cú lừa, suýt nữa đẩy sự nghiệp nửa đời của mình vào hố lửa.

Tịch Châu nói: “Các cổ đông xin hãy bình tĩnh, trước mắt cải cách trong tập đoàn đã thực hiện xong ⅓, tất cả hành động của tôi đều dưới sự chỉ đạo của chủ tịch Tần, đối diện với Tần thị vẫn là một tương lai xán lạn ở phía trước.”

Chưa đầy nửa tiếng, Tống Văn Thắng đã bị cán bộ phòng Điều tra Tội phạm Thương mại còng tay, đưa đi.

Lúc lên xe, ông ta chợt nhận ra công đức của mình tổn thương nghiêm trọng.

Công đức tích góp nửa đời tan biến đến mức gần như không còn.

Chỉ cần chứng cứ được xác minh, sợ rằng ông ta sẽ phải nhận án tù chung thân.

Vài ngày sau khi Tống Văn Thắng bị lột bỏ bộ mặt thật, không ít người ném đá xuống giếng, thậm chí còn tố cáo với các cơ quan nên càng nhiều chứng cứ phạm tội chống lại hai cha con Tống gia được tìm thấy.

Sau khi vào tù, công đức của hai người ngày càng cạn kiệt.

Cuối cùng tất cả công đức góp nhặt dưới phàm trần biến mất hoàn toàn.

Hai người mãi mãi không thể quay về trời làm tiên được nữa.

Tập đoàn Tần thị tiến hành cải cách bộ máy.

Tần Sùng Lễ đã sớm xác định những lão tướng cốt cán vẫn còn dùng được và những người vô dụng lầm đường lạc lối, chỉ đạo Tịch Châu khuyên can những cổ đông đó không cố chấp bám víu ở Tần thị nữa mà bán cổ phần đi.

Trong một tháng ngắn ngủi, Tần thị được đổi mới từ trên xuống dưới.

Tịch Châu xuất thân từ gia đình nghèo nhưng có trình độ học vấn không thấp, lối tư duy kinh doanh sắc bén và nhân phẩm tốt.

Cha mẹ của anh đều làm công nhân, hoàn cảnh gia đình khó khăn, anh có thể tốt nghiệp trường Kinh doanh Harvard là nhờ tài trợ toàn phần từ chủ tịch Tần. Đối với anh, chủ tịch Tần vừa là ân nhân, vừa là cha.

Trong số những đứa trẻ Tần Sùng Lễ tài trợ nhiều năm, ông chọn cậu bé này, đào tạo trở thành cánh tay đắc lực cho con trai trưởng Tần Hoài Dữ sau này thừa kế tập đoàn.

Nhìn thấy Tần Hoài Dữ và Tịch Châu phối hợp ngày càng ăn ý, từng bước đổi mới được tiến hành đều đặn tại Tần thị, giá cổ phiếu mở ra nhiều phiên tăng vọt.

Tần Sùng Lễ lựa chọn rút lui, giao lại tất cả quyền điều hành cho Hoài Dữ.

*****

Mùa thi năm nay, Tần Tiêu Nhiên chính thức trở thành tuyển thủ của đội tuyển Esports quốc gia.

Số lượng fan của Miên Miên leo lên con số 70 triệu, trở thành đứa bé được yêu thích hàng đầu trong nước.

Danh sách người giàu của trang Forbes mới công bố, Tần Sùng Lễ vẫn đứng ở vị trí số một, trở thành người giàu nhất cả nước trong 11 năm liên tiếp.

Cư dân mạng sôi sục trên Weibo.

[Aaaaa, Tần gia mãi đỉnh!]

[Đọc xong quá trình đổi mới ở Tần thị, tôi mới thấy người đàn ông này giấu nghề đến mức nào!]

[Quá trâu bò, quá mạnh mẽ, aaaa]

[Trâu vãi, tôi biết ba của con gái tôi sẽ không dễ dàng bị cách chức thế đâu!]

[Giá cổ phiếu của Tần thị dạo này tăng vọt, chị em nào mạnh dạn múc luôn đi, tôi nắm bắt cơ hội kiếm tiền đây hahahaha.]

***

Sau khi tờ Forbes công bố danh sách, một trong những tờ báo kinh doanh lớn nhất trong nước đã mời gia đình họ Tần chụp ảnh trang bìa, rồi tiến hành phỏng vấn chủ tịch Tần một chút.

Tần Sùng Lễ hỏi qua ý kiến của cả nhà rồi đồng ý.

Trong năm nay, sự nghiệp của mỗi thành viên đều có sự phát triển rõ rệt.

Ba ngồi vững trên đỉnh cao, phim mới của mẹ sắp ra mắt, công việc làm ăn của anh cả phất lên, anh hai sắp sang Hollywood đóng phim hài bom tấn, anh ba đạt được ước nguyện và tiến gần hơn với ước mơ của mình.

Ngay cả Miên Miên bé nhỏ… cũng đã lên lớp, sắp được nhận bằng tốt nghiệp trường mầm non.

Cả gia đình cũng thay đổi theo chiều hướng rất tích cực.

Ngoài ra, ảnh bìa của trang tạp chí này nổi tiếng với cách chụp đẹp và bắt mắt.

Coi như đây là một dịp chụp ảnh kỉ niệm cả gia đình.

Vì vậy hôm ấy, sáu thành viên cùng đến.

Tông màu tổng thể cho cách trang điểm và làm tóc là gam màu lạnh, phối hai màu đỏ, đen.

Ba và các anh trai đều mặc vest màu đen, thắt cà vạt đỏ.

Mẹ mặc một bộ váy màu đen quý phái, Miên Miên mặc một chiếc váy đỏ.

Cô bé không tết tóc hai bên, tự lựa chọn một kiểu đầu công chúa, đội vương miện kim cương màu hồng ba tặng, nhà tạo mẫu tóc còn uốn xoăn phần đuôi cho bé, trông đứa nhỏ đáng yêu như một con búp bê.

Kết quả là tạp chí còn chưa mở bán.

Trang chính thức của tạp chí đã đăng ảnh bìa này lên để truyền thông trước và nó nhanh chóng leo thang đứng đầu hot search.

Hot! # Ảnh gia đình của bé con #

Hot! # giá trị nhan sắc thần tiên của gia đình giàu nhất cả nước #

Hot! # Miên Miên ơi, thật ra chị là chị dâu thất lạc nhiều năm của em đấy #

Tháng 9 năm sau, đến mùa khai giảng.

Miên Miên mới năm tuổi rưỡi đã lên lớp tiểu học.

Hôm ấy, cô bé mặc bộ đồng phục đáng yêu, từ tối qua đã loay hoay không biết nên để kiểu tóc nào trong ngày đầu tiên đến trường.

Cuối cùng bé vẫn chọn kiểu tóc tết đặc trưng.

Tần Mục Dã tự tay làm tóc cho em gái, đến giờ cậu đã rất thành thạo.

Sau khi ăn sáng và sắp xếp mọi thứ, Miên Miên soi gương, khẽ nói: “Em là học sinh tiểu học rồi còn tết tóc thì có bị các bạn cười không ạ?”

Tần Mục Dã bật cười: “Này, bà cụ non, suy nghĩ gì mà nhiều thế.”

Tần Tiêu Nhiên cũng nói: “Không đâu, em gái anh siêu đáng yêu, mọi người đều sẽ quý em.”

Tần Hoài Dữ nhéo bím tóc của em gái: “Miên Miên tết tóc là dễ thương nhất đấy.”

Tần Mục Dã bổ đao: “Thay vì lo việc các bạn cười thì em nên lo về số lượng học sinh ở lớp một nhiều hơn ở mẫu giáo ấy, đến lúc đó sẽ có nhiều bạn bám lấy và muốn chơi cùng em, đến lúc đó một đứa Hải Vương nhà trẻ như em làm sao có thể chia đều nước cho các bạn chứ!”

Tần Tiêu Nhiên không nhịn được cười: “Anh hai toàn nói mấy lời linh tinh.”

Tần Hoài Dữ cũng nói: “Miên Miên sẽ có thêm rất nhiều bạn mới, cả cô giáo mới nữa nhưng đừng có mà mang về nhà 7, 8 bạn trai cùng một lúc đấy nhé.”

Nghe các anh trêu chọc, Miên Miên không để bụng.

Miên Miên xoa xoa bàn tay mũm mĩm, vẫn hơi lo lắng, rầu rĩ.

Trẻ con mà, đều mong mình lớn lên thật nhanh.

Với cả cô bé là sinh viên đại học chữ to nhỏ tuổi nhất trong lớp, bé lo các bạn sẽ nghĩ bé là trẻ con mầm non.

Lê Tương đóng gói đồ ăn nhẹ cho Miên Miên, Tần Sùng Lễ tự tay kiểm tra cặp sách của con gái một lần nữa.

Sau khi lên tiểu học, cặp sách tròn tròn của Miên Miên đổi thành chiếc cặp da cừu mềm mại to hơn một xíu, đi cùng bộ đồng phục kiểu Tây, trông rất đáng yêu.

Ngày đầu tiên đưa bé con nhỏ nhất nhà đi học, cả gia đình cùng đi.

Trước khi ra cửa, Ti Mệnh chụp cho bé một bức ảnh kỉ niệm.

Tần Mục Dã rơm rớm nước mắt: “Má, bé heo thối nhà mình chưa gì đã lớn hơn một chút rồi này, trở thành một bạn học sinh lớp một rồi!”

Sau khi đưa Miên Miên vào trường.

Tần Mục Dã xúc động đăng Weibo cùng tấm hình Ti Mệnh chụp Miên Miên mặc đồng phục và đeo cặp nhỏ.

[@ Tần Mục Dã: Ngày 01/09, trời xanh mây trắng, bé heo thối nhà tôi lên tiểu học rồi! @ Bé Miên Miên]

Bài đăng vừa lên, nhiều fan mẹ của Miên Miên cũng xúc động rơi nước mắt.

[Huhuhu, con gái lại lớn hơn một chút rồi!]

[Cặp sách cũng đổi sang cái to hơn, có nặng quá không con?]

[Miên Miên tết tóc vẫn như nguyên như thuở ban đầu, hít sâu một hơi cảm nhận Miên Miên, con bé đáng yêu quá má ơi]

[Chúc học sinh tiểu học Miên Miên ngày nào đến trường cũng là một ngày vui!]

[Con gái mẹ lớn chậm chậm thôi nhé, mẹ yêu con mãi mãi!!!]

[HOÀN CHÍNH VĂN]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN