Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi! - Chương 32: Không Muốn Huynh Khó Xử. [Mưu Đồ Náo Loạn Đại Hôn]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!


Chương 32: Không Muốn Huynh Khó Xử. [Mưu Đồ Náo Loạn Đại Hôn]


Đêm tới, trăng khuyết trên trời sáng ngời cùng những ngôi sao lung linh…

Nhược Oải Phi mắt mê ly nhìn qua cửa sổ trong căn phòng chỉ có ánh nến và những mảnh lụa đang bay. Đôi mắt nàng ta nhìn vào trăng sao trên trời ấy. Hai tay vẫn là xiềng xích nặng nề, trên người đã đổi y phục, bộ y phục màu hồng, trên bề mặt thêu bươn bướm bằng tơ vàng, phần tay áo rộng, bộ y phục lạ mắt này như không hợp với Nhược Oải Phi bây giờ. Nữ nhân mang vẻ ma mị, gương mặt yêu nghiệt. Nhưng Nhược Oải Phi thích bộ y phục này, nó là thứ duy nhất nàng ta giữ được, là bộ y phục Hành Liên Uyên đích thân thêu. Nàng ta mặc nó để có thể cảm nhận chút ấm áp của Hành Liên Uyên.

Nhược Oải Phi trong lòng nao nao vì nàng ta lại nhớ tới một bóng dáng mà đã lâu nàng ta không thấy…

Liên Uyên… liệu ta có thể thoát ra? Kịp thời thấy huynh mặc hỉ phục không? Dù là tân nương không phải ta…

“Tiểu thư… người đừng nhớ đến Uyên vương gia nữa…” Giọng nói đau lòng thay này thức tỉnh Nhược Oải Phi. Giọng nói ấy phát ra từ miệng thiếu nữ có vết sẹo ở mắt ngồi trước mặt Nhược Oải Phi.

Nhược Oải Phi quay đầu, nhìn nô tì thân cận vì trung thành với mình mà cũng bị bắt chung, ba năm ở với mình, chăm sóc mình.

Nhược Oải Phi cử động môi,”Mễ U, sao ngươi nói vậy?” Tuy không phát ra tiếng nhưng Mễ U (thiếu nữ) vẫn hiểu.

“Còn gần mười ba ngày nữa là đại hôn diễn ra, đại hôn của Uyên vương gia, hôn sự này chính Hoàng Thượng ban… tân nương là đích nữ phủ Thừa Tướng – Hình Hoa Hoa. Người ta là mỹ nhân mới nổi, là nổi cùng Uyên vương gia! Tiểu thư, Uyên vương gia chờ người ba năm, cuối cùng giờ từ bỏ, người cũng đừng nhớ nhung nữa, nó sẽ làm người đau thêm thôi.” Lời này nói ra, như chủy thủ bén nhọn đâm thẳng tim của Nhược Oải Phi.

Nhược Oải Phi cố nuốt ngược nước mắt đang chuẩn bị rơi, nàng ta chỉ biết tự hành mình như vậy.

Mễ U lắc đầu, chuyển qua chuyện khác, “Tiểu thư, vị Hình Tự Ngọc kia nói có thể giúp chúng ta, chỉ là có điều kiện… nàng ta muốn chúng ta náo loạn đại hôn của Uyên vương gia… để Uyên vương gia cùng tất cả mọi người ở trong đại hôn hôm ấy biết người còn ở đây, còn tồn tại.”

Lần trước tiểu thư phát hiện có người theo dõi bọn họ, tiểu thư nghĩ chắc là người của một nữ nhân nào đó. Tiểu thư mới nghĩ ra cách để thoát là thử đàm phán với nữ nhân sau lưng người kia, để họ cứu thoát tiểu thư ra nơi này, quả thật như tiểu thư nghĩ, là nữ nhân tên Hình Tự Ngọc.

Hình Tự Ngọc đồng ý giúp và đưa ra điều kiện này, biết tiểu thư có khả năng không đồng ý nhưng đây là cơ hội hiếm có… đành dù tiểu thư không đồng ý vẫn làm.

Nhược Oải Phi nghe xong lập tức lắc đầu, môi cử động: “Không được! Chúng ta không thể!”

Mễ U khuyên: “Tiểu thư sống vì người khác quá nhiều rồi. Hãy vì mình một lần đi! Chỉ thế tiểu thư mới có thể thoát khỏi đây.”

Dù sao chỉ náo loạn… tin chắc Uyên vương gia sẽ không để đại hôn mình hỏng.

Nhược Oải Phi vẫn lắc đầu, náo loạn đại hôn của huynh ấy… chẳng phải sẽ làm Hình Hoa Hoa cả huynh ấy khó xử, nàng ta không làm được!

“Tiểu thư, nô tì đã quyết, về sau nô tì sẽ nhận phạt.” Mễ U không để ý muốn Nhược Oải Phi nữa.

Hình Hoa Hoa ngồi trong vùng đầy giấy trắng đều có một chữ lớn Quy Củ. Tay cầm bút, miệng thì lẩm nhẩm: “Một nghìn chữ…” Câu nói vừa hết, phía cổ nàng có thêm một vật nhọn sắc kề lên, tiếp theo là giọng nữ nhân băng lạnh: “Không ngờ Hình Nhị tiểu thư có nhã hứng luyện chữ đêm khuya đấy.”

Hình Hoa Hoa mặt không biến sắc, thản nhiên nhai lại lời nói:”Ta cũng không ngờ có người nhắm vào ta, sai một ma nữ đến đây đấy.” Giọng này chuẩn nữ phái rồi.

Người mặc đồ đen sau lưng Hình Hoa Hoa là Diệu Hạ. Diệu Hạ ngờ vực,”Ngươi… không sợ ta?”

“Sợ? Ta sợ chứ.” Hình Hoa Hoa nói rồi một tay nhanh lẹ ném cây bút đang cầm ra sau, Diệu Hạ theo bản năng nghĩ là bút có gì nên nghiêng người tránh đi, Hình Hoa Hoa tranh thủ giơ tay giữ lấy cánh tay cầm chủy thủ của Diệu Hạ dùng lực giữ chặt và đứng lên. Thân hình nhỏ nhắn hơn, thấp hơn Diệu Hạ chút.

Cảm nhận được sức lực lớn, Diệu Hạ bất ngờ, “Ngươi biết võ công?” Nàng ta rõ nhỏ bé, yếu đuối, tay như trói gà không chặt vậy mà lực lớn thế sao?

Hình Hoa Hoa qua loa đáp: “Thân nữ nhi, học chút võ để phòng thân thôi. Ta đã đắc tội ai thế?” Câu sau là Hình Hoa Hoa hỏi.

Diệu Hạ hừ lạnh,”Ngươi có lòng đen với Vương phi của ta! Vương phi tuy không để ý nhưng ta vẫn phải giết người.”

Hình Hoa Hoa há mồm, “Woa… ngươi chơi bách hợp hả? Thật thuơng vợ nha! Không đúng! Ta có quen ai là Vương phi đâu? Lòng đen cái gì chứ?” Bà đây hiền lành lắm, ít gây thù, với mới ở đây vài ngày, gặp nhiều cũng chỉ lướt qua. Thế đéo nào bị oan a! Cơ mà Vương phi là tên gái hay trai nhỉ? Lý nào nam nhân để thê tử đi đánh, không sợ thê tử đau tay sao?

Diệu Hạ: “…” Nghe không hiểu nàng ta nói gỉ.

Diệu Hạ cố rút tay về, dùng sáu phần lực mới rút ra thành công, Diệu Hạ tiện thể khứa sâu lên mu bàn tay Hình Hoa Hoa một vệt, Hình Hoa phản ứng lại khi rút tay về thì trên mu bàn tay ngọc đã hiện ra vệt khứa sâu và đang rỉ máu.

[Đề Cử + Cmt +Theo dõi truyện để ta có thêm động lực, nhớ để lại dấu vết bằng cmt để ta biết nhé! Nhớ soi lỗi chính tả cho ta nhé!]

[Hóng chương sau không? Cmt đuê!]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN