Từ sáng sớm, Hoàng Gia Định đã cẩn thận cho xe dừng ở trước cửa biệt thự nhà họ Nguyễn chỉ chờ để đón Ngọc Nghiên sang đó.
Ngọc Nghiên từ từ thức dậy ngay sau lời gọi của người giúp việc trong nhà.
– Xe đến rồi.
Cháu có cần bà giúp chuẩn bị đồ gì không?
– Dạ không cần đâu.
Bà xuống nhà làm việc đi không mẹ lại phàn nàn nữa đấy.
Cháu tắm rồi xuống ngay.
Người giúp việc kính cẩn cúi đầu chào Ngọc Nghiên rồi đi xuống.
Ngọc Nghiên từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan, đặc biệt vô cùng hiểu chuyện.
Khá nhút nhát và ngại chia sẻ mọi chuyện của mình với người khác.
Sau khi tắm xong, Ngọc Nghiên đi ra ngồi vào bàn gương, tranh thủ vừa lau đầu vừa nhìn ngắm gương vẻ mặt mình qua gương.
Nếu để mà nói về nhan sắc thì Ngọc Nghiên không phải là người có nhan sắc.
Nhan sắc của cô chỉ ở mức trung.
Thậm chí, có rất nhiều người nói rằng cô xấu xí, nọ kia..
Nhưng Ngọc Nghiên chẳng buồn để ý đâu.
Với cô, vậy là đủ.
Cô chẳng cần xinh đẹp kiêu sa kiều diễm.
Chẳng cần là nữ thần trong mắt bất kì ai.
Cô chỉ muốn được làm công chúa trong mắt của một người duy nhất thôi là đủ.
Cơ mà người đó hoá ra lại chưa từng coi cô là công chúa của anh ta.
– Ngọc Nghiên! Để tôi sấy tóc giúp bà.
Hà Vi không biết từ đâu xông thẳng vào phòng của Ngọc Nghiên mà chẳng hề gõ cửa.
Bỏ qua cái hành động thô lỗ này của cô ta nhưng còn cái vẻ mặt giả tạo kia là sao?
Ngọc Nghiên im lặng không vội vạch trần.
Cô là đang muốn xem kịch một chút trước khi phải đối mặt với một tương lai bất biến khó lòng trông đợi.
Hà Vi cầm máy sấy ở trên mặt bàn lên.
Cẩn thận sấy tóc giúp Ngọc Nghiên.
– Tóc bà mượt thật.
Đúng là rất biết cách chăm sóc.
– Bà chỉ tôi các bước chăm sóc lên mới được như thế đó chứ!
Ngọc Nghiên vẻ mặt không chút biểu cảm, nhàn nhạt nói.
– Thế sao tóc tôi lại không mượt được nhỉ? Chán ghê.
Trong lòng Ngọc Nghiên thừa biết Hà Vi đến đây là vì cái gì.
Cô ta tuy đã phản bội cô nhưng nào có dễ dàng chịu từ bỏ việc đóng vai một người bạn tốt để lấy lòng cô.
Ít ra cô cũng là con gái út của nhà họ Nguyễn.
Tuy có bị ghẻ lạnh nhưng tiền và đồ hiệu thì vẫn được chu cấp đầy đủ không thiếu thứ gì.
Ngọc Nghiên cúi xuống lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp hình vuông màu đen được thiết kế vô cùng sang trọng.
Mở ra bên trong là sợi dây truyền bạc được thiết kế tinh xảo bằng bạc và đá quý.
Xét cả về thẩm mĩ và giá trị, chiếc vòng đều vô cùng quý giá.
Vậy nên nếu quy ra tiền chắc chắn là không hề rẻ.
– Đây là chiếc vòng anh cả tôi mua tặng tôi nhân ngày tôi đi lấy chồng nhưng tôi tặng lại cho bà đấy.
Hà Vi tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
– Thật sao? Nhìn chiếc vòng chắc hẳn là rất đắt nhỉ?
– Đắt rẻ quan trọng gì.
Quan trọng là tôi thấy nó hợp với bà nên muốn tặng đó thôi.
Hà Vi không thể cứ thế mà nhận ngay.
Đành tặc lưỡi giả bộ.
– Nhưng cái này đắt quá.
Tôi không dám nhận đâu.
Ngọc Nghiên khẽ nhếch môi cười nhẹ một cái.
– Được mà.
Không thể giả bộ không muốn nhận nổi nữa.
Hà Vi đặt chiếc máy sấy xuống mặt bàn.
Từ từ cầm chiếc vòng cổ lên xem.
– Để tôi đeo cho.
Chưa cần Hà Vi lên tiếng.
Ngọc Nghiên tự động đứng dậy đeo chiếc vòng giúp cô ta.
– Đẹp nhỉ? – Ngọc Nghiên hỏi.
– Ừ rất đẹp.
– Bà còn nhớ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau không? Đó cũng là khi bà giúp tôi đeo lại vòng cổ đó.
– Tôi nhớ chứ.
Đó là năm chúng ta học lớp 10.
– Hôm nay tôi đặc biệt tặng bà chiếc vòng này xem như là quà kỉ niệm ngày cuối chúng ta làm bạn với nhau.
Được không?
Ngọc Nghiên đặt tay lên vai Hà Vi khẽ giọng nói thầm vào tai cô ta.
– Bà nói vậy là sao?
– Bà hiểu mà.
“Cái kim trong bọc lâu ngày rồi sẽ lòi ra mà thôi”.
Chuyện bà và anh Long tôi biết cả rồi.
– Ngọc Nghiên bà nghe tôi.
Đừng hiểu lầm.
Chúng tôi không phải như lời thiên hạ nói đâu.
Cô ta cố chấp muốn một cơ hội giải thích.
Nhưng vậy thì làm gì chỉ tổ phí lời.
– Không lẽ chiều hôm qua tôi phải đẩy cửa xông vào phòng ngủ nhà bà mới được sao? Tôi không trách bà chuyện bà lên giường với anh ấy.
Bà có nhan sắc.
Bà bán nhan sắc, bán danh dự để lấy tiền không ai trách được cả.
Nhưng làm ơn đi.
Đừng giả bộ làm bạn hiền trước mặt tôi nữa.
Đê tiện lắm.
Ngọc Nghiên nói xong liền quay lại bàn trang điểm tiếp tục sấy tóc, chuẩn bị chuyển sang nhà của Hoàng Gia Định.
Còn Hà Vi.
Cô ta đứng sững người ra đó mất một lúc rồi mới rời đi.
Hành động gấp gáp đầy khó hiểu.
Và ngay khi cô ta bước ra khỏi phòng, Ngọc Nghiên lại bất giác rơi lệ.
Cô đang tiếc cái gì vậy? Tiếc cho một tình bạn đẹp sao?
Thật nực cười quá thể.
Nực cười hơn nữa là khi Ngọc Nghiên vừa bước chân vào nhà của Hoàng Gia Định thì đã bị anh ta mắng cho một câu, một câu cô vừa mới dùng để mắng Hà Vi hồi sáng.
– Đê tiện..