Trời Không Tác Thành - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Trời Không Tác Thành


Chương 23


– Edit & Beta: Pianvy Kim –

Chung quy đây là việc trợ hứng cho quốc sự, không phải giang hồ khiêu chiến tầm thường, vừa không thể tổn hại đến thanh danh đất nước, vừa không thể làm mất hòa khí hai bên.

Sau khi Hạ Uyên ra ứng chiến, song phương thông qua cửu nghị lệnh đặt ra nguyên tắc tỷ thí cùng phương thức quyết định thắng bại.

Triệu Kiều cùng Mộc Tễ Tình đứng trước rào chắn trông ra, bên ngoài hòa hợp, kỳ thực suy nghĩ không giống nhau.

Tuy Hạ Uyên chủ động ứng chiến đã hóa giải được nan đề thay Chiêu Ninh đế, Triệu Kiều cũng vì vậy mà thở phào, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng về vết thương của hắn.

Thái y mỗi ngày đều báo cáo tình hình hồi phục của hắn vào cung, bệ hạ cùng đế quân đều biết rõ hắn chưa khỏi hẳn, nếu hôm nay chẳng vì hắn chủ động, hai người họ cũng sẽ không điểm chỉ hắn.

“Huynh ấy không phải loại người thích tranh công, tính cách luôn cẩn thận, sao hôm nay bỗng dưng lại bốc đồng đến vậy?” Triệu Kiều nói nhỏ.

“Có lẽ thúc ấy sợ là người khác thì không nắm chắc phần thắng chăng? Bá phụ ta luôn nói, thúc ấy luôn rất để ý chuyện đại cục đó.” Mộc Tễ Tình con mắt tỏa sáng nhìn xuống hai người đang bàn bạc dưới kia, thuận miệng hỏi, “Nhị cô nương, chuyện của tỷ cùng thất thúc thế nào rồi?”

Dù hai nhà Hạ Mộc có quan hệ thông gia gần gũi, Mộc Tễ Tình cũng lễ phép gọi Hạ Uyên là “thất thúc” theo bối phận, nhưng hai người họ đều là con cháu thuộc nhánh nhỏ trong dòng tộc, nếu không có sự tình long trọng cần đến hai nhà, thì số lần gặp mặt giữa bọn họ còn chẳng có bao nhiêu chứ đừng nói là quen thân.

Bởi vậy nàng cũng không rõ chuyện giữa Hạ Uyên cùng Triệu Kiều cho lắm, chỉ biết đại khái việc hôn sự đã bị gác lại.

“Ta nghe Đầu Đầu nói, thúc ấy sau khi bị thương đã quên mất một số việc, thái y lại không cho mọi người giục thúc ấy nhớ lại chuyện cũ, vậy tỷ và thúc ấy cũng cứ vậy sao?”

Đầu Đầu mà Mộc Tễ Tình nhắc đến, chính là tiểu cô cô Mộc Thanh Nghê của nàng ta.

Lúc trước, khi còn học trong Minh Chính thư viện, Triệu Kiều, Mộc Thanh Nghê, Mộc Tễ Tình, cùng Mộc Tễ Dương đệ đệ của Mộc Tễ Tình là đồng môn của nhau.

Nhưng Triệu Kiều ba ngày hết hai ngày trốn học, không quen thân với những đồng môn khác, mà Mộc Thanh Nghê ngẫu nhiên cùng nàng trốn học, đã trở thành bạn bè “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.

Sau khi tốt nghiệp, Mộc Thanh Nghê tham gia kì thi tuyển quan, đậu chức Ngự Sử, hai năm ngắn ngủi thăng liền mấy cấp, bây giờ đã trở thành một tra sứ liêm chính phụ trách giám thị tác phong và kỷ luật quân đội, vô cùng bận rộn, cơ hội gặp mặt Triệu Kiều cũng ít đi rất nhiều.

Mộc Tễ Tình ngược lại nhàn tản, thường xuyên gặp gỡ Triệu Kiều, so với thời còn đi học thì thân hơn một chút.

“Còn có thể thế nào nữa đây?” Triệu Kiều bất đắc dĩ cười, sau đó chuyển đề tài, “Ai, sao ta không thấy Mộc hầu gia đến tùy giá vậy?”

Buổi sáng nàng buồn ngủ, nhiều chuyện xảy ra mà không để ý. Đến lúc này mới phát hiện, đại diện từ phủ Cung Viễn Hầu chỉ có Mộc Tễ Tình, phụ thân nàng cùng đệ đệ Mộc Võ Loan của hắn, còn riêng hắn thì không đến (1).

Mộc Tễ Tình thần bí nheo mắt cười: “Chẳng phải Tín vương phi điện hạ cũng không đến ư?”

“Mấy hôm trước bệ hạ phát lệnh cấm Hi di thần môn, tẩu tử ta lúc đó đang ở phủ Đô ngự sử nghe lệnh liền…” Triệu Kiều vừa nói đến đấy liền chợt hiểu ra, lắc đầu cười, “Xem ra không phải chỉ là xét xử bình thường.”

Hai người đều là quý nữ nhàn tản không mang chức vụ gì trong triều, không nên nói sâu vào chủ đề này.

Mộc Tễ Tình đổi đề tài: “Tam đệ nhà tỷ đâu?”

Triệu Kiều cười mỉm, liếc về phía bên dưới thánh giá: “Bệ hạ gọi nó có việc rồi.”

Bên cạnh thánh giá, Triệu Vị đang đứng trang nghiêm.

Mà phía trước thánh giá, Hạ Uyên đứng đối diện với tiểu quốc cữu Trà Mai quốc, bên cạnh là các cửu nghị lệnh, hiển nhiên vẫn đang bàn bạc luật chơi.

Bởi Hạ Uyên quay lưng về phía lều Triệu Kiều, nên tên tiểu quốc cữu mặt trắng áo tím kia đối diện nàng. Lúc nàng mỉm cười, tên tiểu quốc cữu như có con mắt thứ ba, lập tức ngẩng lên nhìn.

Triệu Kiều thoáng chốc biến sắc, nổi trận lôi đình: “Tên hỗn trướng! Nhãn tặc kinh tởm dám nhìn ta!”

Mộc Tễ Tình giật mình, một lát sau mới hiểu nàng đang nói đến tên tiểu quốc cữu nọ.

Kỳ thật, hầu hết những cô nương xuất thân thế gia vọng tộc ở Đại Chu đều rất phóng khoáng, bình thường nếu có người lạ tán thưởng ngoại hình của mình, các nàng sẽ không xấu hổ hay so đo, càng sẽ không mở miệng chửi rủa.

Mộc Tễ Tình nhíu mày nhìn tên tiểu quốc cữu đó vài lần, sau đó đồng cảm buồn nôn kêu lên: “Sao ánh mắt hắn hạ lưu như vậy?”

Trùng hợp lúc này quan tư lễ đánh một tiếng chiêng trống, truyền rằng: Hạ thất công tử cùng tiểu quốc cữu Trà Mai tỷ thí ba hiệp, ba thắng hai.

Hiệp một tỷ thí kiếm trúc, hiệp hai tỷ võ tay không, hiệp ba tỷ thí đao gỗ.

Mộc Tễ Tình huých khuỷu tay vào Triệu Kiều: “Xem đi, coi thất thúc báo thù cho tỷ!”

Lẽ nào… Hạ Uyên bỗng dưng đứng ra ứng chiến, là vì hắn muốn thay nàng trả đũa ư?

Triệu Kiều hoảng hốt, nụ cười vừa mỉm, lại không dám quá chắc chắn.

*****

Do lấy thân phận “Phong Nam Hạ thị thất công tử”, Hạ Uyên không mặc quan bào mà mặc y phục riêng của Hạ thị.

Võ bào bằng gấm tố la thượng hạng, hoa văn đen nhũ đỏ, vạt áo thêu lưu vân đổ xuống như thác.

Ngoại trừ đeo một viên ngọc bội như ý quý giá bên ngoài thì không có thêm phục sức dư thừa nào, đồ buộc tóc cũng đơn độc một chiếc quan bằng bạc phối với trâm  mặc ngọc.

Y phục kế thừa truyền thống phong nhã của gia tộc “Phong Nam Hạ thị”, gọn gàng tự tại, quý giá toát ra từ cốt tủy.

Triệu Kiều chống khuỷu tay lên lan can, hai tay đỡ cằm, chăm chú nhìn vào Hạ Uyên trong sân.

Đây là lần đầu nàng thấy hắn mặc võ bào Hạ thị. Bộ dáng hắn trong bào đỏ thực sự là… anh tuấn ngoài tưởng tượng.

Triệu Kiều nhăn mũi, thầm nghĩ may mắn hôm nay cử hành việc quốc sự, nếu không hẳn sẽ có vài cô nương lớn mật ném tú cầu cho hắn rồi.

Tiếng chiêng trống vang lên, hiệp một tỷ thí kiếm trúc chính thức bắt đầu.

Triệu Kiều chưa từng tập võ, xem mà không hiểu, nhưng Mộc Tễ Tình xuất thân nhà võ thì khác.

Kiếm trúc giao tranh vừa ba chiêu, trán nàng ta đã nhăn thành một đường: “Thất thúc làm gì vậy?”

“Sao? Cái gì…”

Triệu Kiều còn chưa nói xong, trong sân đã xảy ra một chuyện không tưởng.

Hạ Uyên thật sự bại trận. Chưa được quá năm chiêu. Tay phải của hắn thậm chí còn bị mũi kiếm của đối phương quẹt một đường không sâu không cạn.

“Chảy máu rồi?!” Triệu Kiều tinh mắt thốt lên.

Nói xong, lập tức ôm váy chạy khỏi lều.

Mộc Tễ Tình chạy theo sau nàng, trong sân xuất hiện thêm hai cô nương sốt ruột vây quanh.

“Vết thương của huynh còn chưa hẳn, đừng có cậy mạnh!” Triệu Kiều dậm chân trừng mắt.

Hạ Uyên khó hiểu nhìn nàng chằm chằm.

Triệu Kiều lúc này mới tỉnh mộng, nàng hôm qua còn mắng hắn đừng bao giờ bén mảng đến gần mình, vậy mà lúc này…

“Huynh xem Tễ Tình hoảng thế nào đi!” Nàng đưa tay chỉ vào Mộc Tễ Tình, trôi chảy đánh trống lảng.

Mộc Tễ Tình ngơ ngác một lúc, ngốc nghếch gật đầu: “Đúng thế. Thất thúc, người vì sao lại cố tình để lộ sơ hở cho hắn? Căn bản không phải người lúc bình thường.”

Hạ Uyên nghiêm mặt giải thích: “Người khách ta chủ, phải tiếp đãi tận tình. Nếu khách thua cả ba, vậy rất thất lễ.”

Triệu Kiều im lặng nhìn trời.

Vẫn là tên Hạ Uyên khuôn phép lễ nghi kia thôi, làm gì có chuyện ứng chiến để làm nàng hả giận.

Không có khả năng.

*****

Khi nàng cùng Mộc Tễ Tình trở lại lều gấm, hiệp hai tỷ thí quyền cước cũng bắt đầu.

Hiệp trước Hạ Uyên thua không dưới năm chiêu, lần này lại cùng người ta bất phân thắng bại, trong lòng mọi người bất giác dâng lên thất vọng.

Triệu Kiều tâm tình phức tạp, trầm ngâm suy nghĩ, đoán không ra rốt cuộc Hạ Uyên định làm gì.

Mộc Tễ Tình nhìn chằm chằm vào sân, một lát sau vui vẻ bật cười: “Lâu rồi mới thấy thất thúc gian xảo như vậy. Hóa ra là nãy giờ đợi thời cơ.”

“Tại sao, bị người ta đánh, có chỗ nào gian xảo?” Nói xong, Triệu Kiều vừa vặn thấy tên tiểu quốc cữu hạ một chưởng vào đầu vai Hạ Uyên, tim lập tức thót lên cuống họng.

Mộc Tễ Tình cười khoát tay, kích động reo lên: “Tỷ không hiểu, thúc ấy cố tình bị đánh, chẳng qua là muốn tạo ra vẻ bất phân thắng bại mà thôi. Ta đếm thử rồi, thúc ấy đánh năm lần nhường một lần, nhiều lần đánh vào vị trí gây nội thương của đối phương, lại chỉ để đối phương đánh vào những bộ vị râu ria của mình. Đây thật là…”

Thật không biết nên tán thưởng thế nào.

Nghe Mộc Tễ Tình giải thích, tim Triệu Kiều cuối cùng cũng trở về chỗ cũ, không nhịn được cũng cười lên: “Đúng là tên “giả trư ăn cọp”! Được lắm!” 

*****

Hạ Uyên lúc này mặt không biểu tình, ra sức đem tên tiểu quốc cữu Trà Mai quốc quay đến không rõ mặt mày.

Hắn lúc nãy cố tình để thua, là vì đối phương thuộc sứ đoàn ngoại bang, cũng không thể đâm xuyên kiếm trúc vào tên vô liêm sỉ này, có thắng cũng vô nghĩa.

Hắn chính là chờ hiệp này, đánh cho tên mặt trắng đó biết cái gì là trời cao đất dày.

Mà đương nhiên, hắn làm vậy là vì quốc uy, không phải vì tên mặt trắng đó quấy rối cô nương nào đấy!

Việc nước, thật sự xuất phát từ việc nước! Chính là thế.

Hiệp hai, Hạ Uyên không nghi ngờ là người chiến thắng. Trong các lều gấm lần nữa tuôn ra âm thanh reo hò ồn ào.

Kết thúc hiệp, tiểu quốc cữu Trà Mai quốc để cửu nghị lệnh thay mình chất vấn, cho rằng Hạ Uyên cố tình đánh vào những chỗ trí mạng của mình.

Hạ Uyên giơ bàn tay phải lên, lộ ra vết thương chảy máu trên tay: “Lúc giao thủ mất chính xác mà thôi. Luận võ khó tránh bị thương, không phải thế ư?”

Tên tiểu quốc cữu này giả như có cởi đồ ra, người khác cũng khó thấy được vết thương hắn, trong khi vết thương trên tay Hạ Uyên lại đổ máu rõ ràng.

Một người trầm ổn bình tĩnh, một kẻ kiêu căng nhõng nhẽo, thương thế bằng mắt thường lại khác nhau như vậy, tiểu quốc cữu chỉ có thể nghiến răng nuốt xuống thua thiệt, cắn răng nhận lấy đao gỗ tiếp tục thi đấu.

Hiệp cuối, Hạ Uyên không có ý tính đánh hắn bị thương thật.

Tay nắm chặt đao gỗ, trong thoáng chốc, hắn mặc kệ cái quy cái củ gì đó hết, mắt bắn tia lạnh, khí thế thấu xương tỏa ra ngoài.

Đây không phải ánh mắt một người luận võ bình thường sẽ có.

Tiểu quốc cữu Trà Mai là người tập võ, hầu như lập tức nhận ra người trước mắt cũng như mình, tuyệt đối không phải chỉ là “công tử quý tộc võ nghệ cao cường”, mà  là một kẻ đã trải qua gió tanh mưa máu, ánh mắt sát thương một kích tất sát.

Ngay khi hắn né tránh mũi nhọn để thủ thế, Hạ Uyên đã nhanh như tia sét, giơ tay chém xuống…

Trước mắt bao người, đao gỗ trong tay tiểu quốc cữu Trà Mai đứt thành hai đoạn.

Đao gỗ của hắn và Hạ Uyên giống nhau, chuyện này có nghĩa, Hạ Uyên nội kình mạnh mẽ, vũ khí với hắn có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Càng đáng sợ hơn là, trong nháy mắt đó, Hạ Uyên chẳng những một đao chém đôi binh khí đối phương, mà khuỷu tay hắn còn cùng lúc hạ lên cổ đối phương nữa.

Tiếng hoan hô thoáng chốc vang lên như sấm động, lỗ tai Triệu Kiều ong lên, nửa hiểu nửa không trừng mắt nhìn, quay đầu hỏi Mộc Tễ Tình: “Thắng thế này uy phong lắm ư?”

“Đương nhiên! Một chiêu tuyệt sát còn gì!” Mộc Tễ Tình kích động đến mức nhảy cao ba thước, “Nếu trong trận chiến thực sự, thất thúc chỉ cần dùng năm thành lực đạo, lấy khuỷu tay đánh nát xương cổ đối phương, tên tiểu quốc cữu này đành phải lau nước mắt về nước làm lễ tang cho mình đi thôi!”

Triệu Kiều nhìn Hạ Uyên bình tĩnh đi xuống khỏi lôi đài, bàn tay đặt lên lồng ngực đang đập loạn, cố cắn lưỡi để ngăn bản thân thét ra tiếng.

Người trong lòng của nàng, thật lợi hại.

Chẳng biết vì sao, Hạ Uyên lại ngẩng đầu nhìn về hướng này.

Ánh mắt trầm ổn tựa như không cố tình nhìn ai, có điều môi mỏng bĩu một cái, lộ ra lúm đồng tiền trên má phải mà hắn luôn tận lực giấu đi.

Hệt như một đứa bé đắc ý, ngửa mặt chờ người đến xoa đầu khích lệ.


  1. Cung Viễn Hầu: nhân vật của truyện “Biểu muội lại sợ ngọt” trong cùng hệ liệt.

Editor: Xin chào mọi người!!!

Cuối cùng cũng có thể đăng chương mới. Tuần rồi mình dành phần lớn thời gian ở bệnh viện, lúc nhập viện thì sực nghĩ “ủa mình chưa đăng chương mới nữa ta”, không biết sao tỉnh vậy luôn lol.

Sắp tới mình sẽ cố gắng ra chương đều hơn vì bớt vướng bận công việc sức khỏe học hành các thứ rùi.

À còn về cái áo của Hạ Uyên, mình tính chú thích mà thấy bình thường truyện cổ đại các bạn edit ko có giải thích vụ xống áo lắm nên thôi. Đại khái tố la là một kiểu dệt vải á các bạn, chi tiết các bạn search baike nha, còn “lưu vân” có nghĩa là hoa văn mây. Tác giả viết “金泥流云纹” (kim nê lưu vân văn), mình có hỏi bạn người Trung về khúc kim nê, vì search thì kim nê là dạng như xói mòn đất ấy, thì bạn ấy cũng không hiểu lắm. Thành ra mình mạn phép edit là “như thác đổ” nghen.

Cuối cùng thì mọi người luôn giữ gìn sức khỏe nha!!! Sức khỏe quan trọng lắm đó ❤

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN