Trời Sinh Lạnh Bạc - Chương 11: Kinh biến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Trời Sinh Lạnh Bạc


Chương 11: Kinh biến


Kỳ An vốn nghĩ, nàng là nữ tử, những chuyện chiến trường này cách nàng rất xa. Lại không biết rằng, có đôi khi, người không kiếm chuyện, chuyện lại tìm đến người.

Long Khi trọng thương bỏ mình, trước lúc lâm chung đã viết một phong thư gửi lại cho muội muội, người đang ở ngôi vị hoàng hậu, nó thực ngắn ngủi nhưng đủ để phá vỡ thế giới của Kỳ An.

“Vì nước tận trung, chết cũng không tiếc, chỉ vướng bận nhất nữ Long Liên, cơ khổ vô y. Tiểu nữ và Lạc Hoài Lễ thanh mai trúc mã, tình căn sâu đậm. Mong hoàng thượng và nương nương rủ lòng thương xót, không cầu danh vọng địa vị, chỉ cầu thành toàn tâm nguyện tiểu nhi nữ!”

Hoàng hậu phủ linh khóc thảm, cực kỳ bi thương, quỳ gối trước mặt hoàng thượng xin tứ hôn cho chất nữ.

Băn khoăn nghĩ đến Tiêu gia, hoàng thượng do dự, “Đã tứ hôn cho Tiêu gia, làm sao có thể tứ hôn cùng hôn sự đó cho Long Liên?”

Hoàng hậu quỳ rạp xuống, “Người bình thường còn có ba vợ bốn nàng hầu, huống chi Lạc Hoài Lễ tuổi trẻ tài cao, có hai thê thiếp cũng đâu có gì kỳ lạ. Hơn nữa Long Liên phẩm tính tinh khiết thiện lương, Tiêu Thất cũng là tiểu thư khuê các, hai người hòa bình chung sống, phù chung một chồng cũng có thể xem là một chuyện tốt được mọi người ca tụng.”

Hoàng thượng trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu đáp ứng.

Ngày hôm sau, thánh chỉ hạ xuống, tứ hôn Lạc Hoài Lễ.

Kỳ An ngơ ngác quỳ, chỉ cảm thấy đầu ong ong, mãi đến khi Lạc Hoài Lễ nâng nàng dậy, vẻ mặt lo lắng gọi, “Tiểu Thất, tiểu Thất!”

Kỳ An phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Lạc Hoài Lễ thì vô lực cười, không nói nổi câu gì.

Lạc Hoài Lễ ôm nàng vào lòng, cúi đầu thở dài, “Tiểu Thất, ngươi yên tâm, Liên nhi trời sinh tính nhu nhược, rất dễ sống chung. Ngươi là chính thê của ta, lại là người ta yêu thực sự, vô luận là ai cũng sẽ không thể ảnh hưởng đến ngươi. Cho nên, tiểu Thất, không phải sợ, tất cả đã có ta.”

Kỳ An vô thức túm lấy áo hắn, “Nhưng chính ngươi đã đồng ý với ta.” Hắn đã đồng ý, chỉ cần nàng không thích, hắn sẽ không có nữ nhân khác.

Lạc Hoài Lễ cúi đầu nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, “Nhưng mà tiểu Thất, đây là hoàng mệnh. Hơn nữa, đó cũng chỉ là một tiểu thiếp, không cần lo nghĩ quá như vậy.”

Kỳ An trầm mặc không nói, ánh mắt lại dần dần hoang vắng.

Hiên Viên Ký tựa hồ cũng hiểu được phần nào, “Tiểu Thất, ngươi không nên trách hắn, vương tôn công tử, người nào không phải ba vợ bốn nàng hầu? Huống chi đây lại do hoàng thượng hạ chỉ, hắn không thể cãi lời được.”

“Tiểu Thất, Hoài Lễ không phải là người có mới nới cũ, Long Liên cũng là thân phận tiểu thiếp trong nhà. Đây không phải là lỗi của Hoài Lễ.”

Lạc Hoài Lễ đúng, Long Liên cũng đúng. Tất cả mọi người đều không sai, có phải vì thế thì người sai chính là nàng?

Đúng vậy, nếu như thật là Tiêu Thất, có lẽ cũng thấy chuyện đó là bình thường. Chỉ có một người từ ngoài đến như nàng mới có ý nghĩ khác thường như vậy.

Nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Hiên Viên Ký, “Thái tử ca ca, ta biết rồi. Đúng là ta sai rồi.” Không nên cưỡng cầu Trương Sở Du thiên trường địa cửu, không nên chấp nhất Lạc Hoài Lễ thuận miệng một lời hứa, nhất là không nên hy vọng xa vời vào một tình yêu thiên trường địa cửu.

Tống Kỳ An, mày phải tỉnh lại. Đó là ông trời trừng phạt mày, trừng phạt mày đối với tình yêu khăng khăng cố chấp.

“Tiểu Thất?” Hiên Viên Ký nghi hoặc nhìn nàng, trong phút chốc hắn cảm thấy phảng phất có gì đó diễn ra.

Kỳ An nói to, ánh mắt an tĩnh, “Không có gì, chẳng qua là đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, đúng là ta thật sự sai lầm rồi.”

Hiên Viên Ký lo lắng nhìn nàng trong chốc lát, tựa hồ cảm thấy không có gì dị thường mới vỗ vỗ đầu nàng, “Nghĩ thông suốt là tốt rồi, tên Lạc Hoài Lễ kia không có gan dám khi dễ ngươi đâu, còn Long Liên thì lấy lòng ngươi còn không kịp nữa là!”

Kỳ An chỉ cười cười không nói.

Trong mơ, tựa hồ có rất nhiều người đang nói chuyện.

Trương Sở Du nói, “Kỳ An, cô áy mang thai. Ngươi yên tâm, ta sẽ mua phòng ở chỗ khác cho mẹ con bọn họ, sẽ không xuất hiện trước mặt em.”

Hắn nói, “Kỳ An, cô ấy rất hiền, là người rất tốt, sẽ không tranh giành gì với ngươi đâu.”

Hắn nói, “Kỳ An, cô ấy rất đáng yêu, là một cô gái rất tốt, đừng hận nàng.”

Hắn nói, “Kỳ An, anh sẽ không bỏ mặc em. Em là vợ anh, điểm này vĩnh viễn không thay đổi.”

Bạn bè nói, “Kỳ An, đồ ngốc, ngươi bỏ đi sẽ hợp ý của cô gái kia. Huống chi, ngươi cũng không còn trẻ, không nên ngây thơ tin vào tình yêu nữa, hãy nghe theo Trương Sở Du đi. Ít nhất, ngươi mới là vợ hợp pháp của hắn.”

Sau đó, là Hoài Lễ nói, “Mặc kệ có bao nhiêu nữ nhân, tiểu Thất vẫn là người quan trọng nhất. Nếu như tiểu Thất không thích, ta sẽ không có nữ nhân khác.”

Hắn còn nói, “Chẳng qua chỉ là một thiếp thất, không cần quân tâm.”

Cuối cùng, Hiên Viên Ký chậm rãi đi tới, “Tiểu thất, ngươi không nên trách hắn, vương tôn công tử, người nào không phải ba vợ bốn nàng hầu, huống chi đây là hoàng thượng hạ chỉ, hắn không cãi lời được.”

Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, Kỳ An kêu lên sợ hãi, tỉnh lại, cảm thấy lồng ngực đau đớn, giống như không thể hô hấp.

“Tiểu Thất!” Lạc Hoài Lễ vốn vẫn đứng bên ngoài liền đạp cửa xông vào, ôm nàng thật chặt, “Tất cả sẽ không thay đổi gì cả, tiểu Thất, ta nói rồi, tất cả sẽ không thay đổi.”

Kỳ An thở nặng nề trong lồng ngực hắn, vội lấy tay ấn ngực để xoa dịu đau đớn.

“Tiểu Thất!” Lạc Hoài Lễ hơi thả nàng ra một chút, cẩn thận nhìn nàng, “Gặp ác mộng phải không? Đúng là nha đầu ngốc, lớn như vậy còn có thể bị mộng dọa đến như vậy.”

Nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên giường rồi nằm xuống bên cạnh, hắn dùng một bàn tay vỗ vỗ nàng, “Không phải sợ, ta ở trong này cùng ngươi.”

Kỳ An chậm rãi nhắm mắt lại, nghe hắn nhẹ nói.

Nếu như cũng không từng động tâm, tại sao có thể như vậy đau đớn?

Con người đâu phải cỏ cây, sớm chiều ở chung, làm sao có thể thờ ơ, huống chi đối với một người khao khát tình cảm ấm áp như nàng! Trong bóng tối, Kỳ An bi thương nở nụ cười.

Theo di chúc của Long Khi, ngày đại táng cho hắn chính là lúc Long Liên xuất giá.

Đó đúng là một nghi thức đặc biệt.

Không trung lất phất mưa phùn, đã đưa ma, cũng là tống thân.

Tân lang tân nương một thân đồ tang, đã phù linh, cũng là thành thân.

Long Liên mềm mại khiếp nhược, khóc như mưa, vừa thấy là thương.

Lạc Hoài Lễ nhẹ nhàng đỡ lấy, lau đi nước mắt trên mặt nàng, thấp giọng an ủi.

Nếu như Kỳ An không phải là thê tử của Lạc Hoài Lễ, nàng cũng sẽ cảm thấy đây là một hôn lễ cảm thiên động địa, lấy đồ trắng làm nền, tạo ra một đôi dìu dắt tương trợ, trong bi thống vẫn lộ rõ tình cảm mạnh mẽ. Quả nhiên là tình thâm ý trọng, một câu chuyện sẽ được người đời ca tụng.

Mưa phùn làm ướt mái tóc dài của nàng. Nàng đứng xa xa nhìn, mưa liên miên, gió thê lương buồn bã, hắn cao lớn, nàng ôn nhu, thật sự là một đôi tương xứng.

Trong chính đường, Lạc Hoài Lễ dẫn Long Liên từng bước kính trà.

Lúc đến trước mặt Kỳ An, Long Liên nhu thuận quỳ xuống, lo lắng nhìn nàng, “Tỷ tỷ, thỉnh uống trà.”

Tay Kỳ An run lên, vài giọt nước trà rơi xuống, vừa vặn tích trên tay Long Liên, nàng ta nhanh chóng đỏ hốc mắt, kinh sợ cúi đầu xuống, “Thực xin lỗi, tỷ tỷ, là Liên nhi ngốc.”

Kỳ An thiếu chút nữa là lại run lên, mới lần đầu gặp mặt thôi mà đã có thể xưng hô thân thiết đến vậy sao.

Thấy bộ dáng ủy khuất của Long Liên, Kim Vân đứng ra giảng hòa, “Tốt lắm, đứng lên đi. Về sau hai tỷ muội ở chung với nhau, có thể làm bạn tốt.”

Lý Thị cũng ở bên cạnh cười nói, “Liên nhi nhu thuận động lòng người, tiểu Thất khéo léo dễ thương, ở chung đúng là rất tuyệt.”

Kỳ An miễn cưỡng cười, cái gọi là hào phóng chính là xẻ trượng phu ra cho người ta lấy đi.

Đêm đó Lạc Hoài Lễ vào phòng tiểu Thất.

Nhìn thấy hắn trong gương, Kỳ An sửng sốt.

Lạc Hoài Lễ cười cười, cúi đầu tựa vào vai nàng, vùi mặt vào mái tóc thơm ngát của nàng, “Vẫn là cảm thấy ngươi tốt nhất. Một ngày không thấy, ta nhớ ngươi.”

Một đôi tay vững vàng bế nàng lên, ôm về phía giường.

Kỳ An tỉnh táo lại, vội vàng đẩy, “Lạc Hoài Lễ, ngươi làm gì, hôm nay chính là ngươi, chính là ngươi…” vẫn là không thể nói ra được.

Lạc Hoài Lễ dừng bước, “Là ta cái gì? Tiểu Thất, ta đã nói với ngươi, tất cả đều sẽ không thay đổi. Ngươi không tin ta sao?”

Kỳ An cười khổ, “Lạc Hoài Lễ, hôm nay là đêm tân hôn của nàng.” Cho nên nếu như Lạc Hoài Lễ không đi sẽ có ý nghĩa thế nào với nữ tử kia, nàng có thể hiểu được. Tuy nàng không hề muốn, nhưng cũng không thể yên tâm thoải mái chà đạp tôn nghiêm của nữ nhân khác để xây dựng hạnh phúc của mình. Nàng không muốn Lạc Hoài Lễ qua bên kia, nhưng lúc này nàng cũng có có tâm tình nào.

Lạc Hoài Lễ ôm nàng nằm trên giường. Kỳ An vừa động, hắn liền lập tức ôm chặt lấy, “Tiểu Thất, ta cái gì cũng không làm, chúng ta cứ nằm như vậy đi.”

Lạc Hoài Lễ nhẹ giọng nói, “Tiểu Thất, ta sẽ chăm sóc, bảo vệ nàng, nhưng ta chỉ yêu có ngươi thôi.”

Cho nên hắn không thể để tiểu Thất một mình. Nghĩ đến cảnh tượng kia, hắn cũng cảm thấy đau lòng. Dù sao còn nhiều thời gian, vẫn còn cơ hội bù đắp cho Long Liên.

Cửa đột nhiên bị đập mạnh, nha đầu bên người Long Liên hô to, “Cô gia cô gia, ngươi mau đi xem tiểu thư, tiểu thư té xỉu rồi.”

Lạc Hoài Lễ chấn động, vội vàng xoay người ngồi dậy, nói với Kỳ An, “Tiểu Thất, ngươi ngủ trước, ta đi xem thế nào, có thể nàng ấy quá bi thương chuyện của tướng quân.”

Vội vã mặc xiêm y rồi đi ra ngoài. Kỳ An không nói gì, chỉ an tĩnh nhìn bóng dáng hắn biến mất ngoài cửa, dung nhập trong bóng đêm.

“Tiểu thư, có muốn ta đi thỉnh cô gia trở về?” Trường Lan đứng ngoài cửa hỏi.

Kỳ An lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Không cần, ngươi đi ngủ đi.”

Đêm đó, Lạc Hoài Lễ không trở về.

Sáng hôm sau, sau khi Lạc Hoài Lễ vào triều, Long Liên đến thỉnh an nàng.

Vẻ mặt đỏ ửng, xấu hổ vô hạn, “Tỷ tỷ, thực xin lỗi. Tối hôm qua Liên nhi quá mệt mỏi nên mới té xỉu, thỉnh tỷ tỷ không trách tội.” Vừa nói vừa đưa mắt liếc trộm nàng.

Kỳ An mỉm cười, “Long cô nương đa lễ, ngươi có tội gì.”

Long Liên quỳ sụp xuống, nước mắt rơi như mưa, lớn tiếng nói, “Tỷ tỷ, ngài quả nhiên là ghét Liên nhi. Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là tại Liên nhi không hiểu chuyện.” Nàng ta vừa khóc vừa dùng sức ho khan, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Kỳ An bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng đỡ lấy nàng ta, Phương Phỉ đứng một bên vội vàng kêu to, “Mau mời đại phu. Tiểu thư, làm sao vậy a, sao tự dưng lại ngất đi như vậy? Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ!”

Kỳ An vừa đụng vào cổ tay Long Liên, sắc mặt liền thay đổi.

Đại phu tới rất nhanh. Đây chính là do Long Liên đưa tới, nghe nói là tùy quân đại phu của Long gia, chứng kiên Long Liên lớn lên nên rất hiểu trạng huống sức khỏe của nàng, vì thế mới đi theo tới Lạc phủ.

Hắn chẩn mạch, sau đó liền quỳ gối trước mặt Kỳ An, “Tướng quân phu nhân, tiểu thư nhà ta từ nhỏ đã yếu đuối, không chịu nổi sức ép, xin phu nhân giơ cao đánh khẽ. Tiểu thư nhà ta về sau nhất định sẽ nghe phu nhân phân phó, không dám làm chuyện không phải của mình.”

Trường Lan, Trường Lan tiến lên đứng phía trước Kỳ An. Trường Lan ánh mắt lạnh như băng, “Long gia đại phu nói gì?”

Kỳ An đột nhiên nói, “Trường Lan!”

“Dạ!” Trường Lan vội vàng lui sang bên, cúi đầu đáp.

Kỳ An nhẹ nói, “Long cô nương đúng là thân thể yếu đuối, về sau nếu không khỏe thì không cần sang bên này. Bằng không nếu xảy ra chuyện gì, ta thật không tha thứ cho mình.”

Lông mi Long Liên nhẹ run rẩy. Long gia đại phu kinh ngạc nhìn nàng một cái rồi giúp đỡ Long Liên đi ra.

“Tiểu thư?” Trường Lan nghi hoặc nhìn nàng, tựa hồ có chút không cam lòng.

Kỳ An giật nhẹ khóe miệng, nhìn lại ngón tay mình. Có lẽ còn chưa học đủ y thuật rồi, bằng không tại sao vừa rồi bắt mạch cho Long Liên, nàng thấy không hề có vấn đề gì, sao đại phu lại biết Long gia tiểu thư thân thể yếu ớt kia bị gây sức ép?

Mấy ngày sau, tiểu Thất đều không để Lạc Hoài Lễ vào phòng.

Lạc Hoài Lễ vừa tới gần, một loại mùi lạ khiến nàng ghê tởm muốn nôn.

Lạc Hoài Lễ nhìn thấy nàng, đáy mắt lộ vẻ khiếp sợ, “Tiểu Thất, ngươi không thể tha thứ cho ta sao?”

Kỳ An cau mày, cố gắng cười, “Ta sẽ nhanh quen thôi. Long Liên vừa mới mất phụ thân, lại là tân hôn, ngươi đến chỗ nàng đi.”

“Tiểu Thất?” Lạc Hoài Lễ nhìn nàng chăm chú.

Kỳ An hít sâu một hơi, “Ta thật sự không có việc gì, không cần phải lo lắng, hãy để ta thích ứng một chút. Ta sẽ không trách ngươi, thật sự.”

Kỳ An chôn đầu giữa hai cánh tay, cười khổ, trượng phu và bàn chải đánh răng không thể dùng chung, huống hồ tình yêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN