Trời Sinh Một Đôi - Chương 488: Phiên ngoại 6: Tin tưởng sẽ tốt hơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Trời Sinh Một Đôi


Chương 488: Phiên ngoại 6: Tin tưởng sẽ tốt hơn


Quận chúa Sơ Hà về Man Vỹ không lâu, Chân Diệu lại được chẩn ra hỉ
mạch, Ôn thị nhận được tin tới cửa thăm con gái, mừng rỡ không khép
miệng lại được: “Diệu Nhi, phía trước con đã có ba ca nhi, lần này thêm
đứa con gái nữa, thì tất cả đều vui vẻ rồi.”

Mắt Chân Diệu sáng lên: “Mẹ cũng cảm thấy, thai này của con sẽ là con gái?”

Ôn thị ho khan hai tiếng: “Mẹ là cảm thấy, sinh liên tiếp bốn đứa con trai, cũng là hiếm có.”

Chân Diệu vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, cho dù là luân phiên, cũng nên đến lượt sinh con gái rồi, dạo này con chỉ muốn ăn cay.”

“Chua trai cay gái đấy, vậy mẹ trở về làm chút quần áo nhỏ chuẩn bị cho Tiểu Niếp Niếp.”

Chân Diệu lại nhớ tới mấy hòm to quần áo bé gái kia, không khỏi đau
răng: “Không cần đâu, đám quần áo trẻ con làm trước khi sinh Thuận ca
nhi còn giữ lại cơ mà, vừa lúc cho muội muội nó mặc, trẻ con mặc quần áo cũ còn dễ chịu hơn. Mẹ ngài bây giờ tuổi cũng lớn rồi, làm quần áo trẻ
con quá hao tâm tốn sức.”

Ôn thị cười khoát tay: “Hao tâm tốn sức cái gì, con lại sắp thêm đinh, trong lòng mẹ cao hứng mờ.”

Ôn thị đắc ý nghĩ trong lòng, nữ nhân ấy à, nhiều con nhiều cháu mới
là có phúc, đám phu nhân thái thái khắp kinh thành, có thể tìm ra được
mấy người ở cái tuổi này của Diệu Nhi đã có ba đứa con trai bên người,
cũng chỉ có đến lúc này, người làm mẹ mới có thể hoàn toàn không cần
phải lo lắng con gái lại sinh là trai hay là gái nữa rồi.

Không chỉ một người có suy nghĩ giống như Ôn thị, thời gian trôi mau, đông đi xuân tới, đợi đến tháng tám hoa quế lại bay hương, lúc Chân
Diệu phát tác, khắp kinh thành không biết bao nhiêu ánh mắt ngó chừng,
đợi đến lúc tảng sáng, tiếng em bé khóc lanh lảnh vang lên, tỏ rõ phủ
Trấn Quốc Công lại thêm sinh mạng nhỏ mới, bà mụ một bước ra khỏi cửa
lớn phủ Trấn quốc công, đã bị người các phủ phái tới hỏi thăm vây quanh nước chảy không lọt. Thu tiền thưởng thu đến mỏi tay.

Mà đám hạ nhân hỏi thăm được tin tức kia, cũng đã truyền tình hình về trong tai chủ tử của từng người.

“Cái gì, Tứ muội lại là sinh con trai?” Chân Ninh đứng vọt lên.

“Ôi, mau ngồi xuống, kích động như thế làm cái gì, đừng làm bị thương đứa nhỏ.” Tưởng thị tới phủ trưởng Công Chúa thăm con gái đang mang
thai sợ hết hồn.

Trong lòng Chân Ninh lại có phần không biết là tư vị gì, nhìn chằm chằm bà tử hỏi thăm tin tức nói: “Đã hỏi rõ ràng rồi chứ?”

“Không sai được, bà tử đở đẻ kia đã nói, là một đôi cu mập.”

“Một đôi?” Chân Ninh lại không nhịn được đứng lên. Một lúc lâu mới
hít một hơi thật sâu, khoát tay: “Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.”

Chờ bà tử lui ra, bên trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Chân Ninh
thở dài một tiếng: “Mẹ ơi, sao mệnh của Tứ muội lại tốt như vậy chứ, ba
thai đã sinh năm đứa con trai! Có lúc con thật hoài nghi, phúc khí của
cô nương đồng lứa phủ Kiến An bá ta, có phải đều bị muội áy chiếm hết
rồi hay không——”

Tưởng thị đảo qua bốn phía, vội vàng ngắt lời nói: “Ninh nhi, con nói lời gì thế. Truyền ra thì nguy, sau này tuyệt đối không thể nói lung
tung nữa!”

La thế tử là bề tôi đắc lực của Hoàng thượng. Chân Diệu và Huyện chủ
Trọng Hỷ lại càng bạn thân tri kỷ, lời này của con gái mà truyền ra
ngoài, trong nhà ngoài nhà đều không chiếm được tốt.

“Con cũng chỉ nói với ngài một chút mà thôi.”

Tưởng thị than thở: “Ninh nhi, con cũng đừng để tâm vào chuyện vụn
vặt, Tam nha đầu chết sớm là thứ nữ, số phận không cần nói nhiều, mấy
đứa khác các con. Mặc dù mỗi đứa có chỗ chưa đủ, nhưng vẫn tốt hơn những nữ tử khác. Hãy nói con đi, tuy là đã sinh hai tỷ nhi, nhưng con rể đến nay cũng không làm ra thứ trưởng tử phải không?”

Chân Ninh nhướng mày: “Con gái chỉ sợ một thai này vẫn là con gái.
Cái tuổi này của con, sau này mang thai nữa cũng không dễ dàng, cho dù
Khánh Vũ không đề cập tới, cũng phải chủ động ngừng canh tránh thai của
mấy thị thiếp, cũng không thể để cho hắn vô hậu mãi.”

Tưởng thị nghe xong sắc mặt cũng có chút khó coi.

Tiếng Chân Ninh thấp xuống: “Mẹ, ngài nói Tứ muội, có phải đã được kỳ phương gì hay không?”

“Kỳ phương?”

“Phải, Thái phi khi còn sống thích nhất Tứ muội, nghe nói để lại cho
muội ấy không ít phương thuốc ngàn vàng khó cầu, nói không chừng là có
làm cho người sinh con trai.”

“Cái này, cái này không thể đi, nào có phương thuốc thần kỳ như vậy?”

“Mẹ ơi, phương thuốc chỗ Thái phi, loại nào không thần kỳ?”

Có lẽ con người đối với chuyện ly kỳ luôn thích quy đến trên nguyên
nhân ly kỳ hơn, đợi đến ngày làm tiệc đầy tháng của đôi con trai song
sinh, người hỏi thăm phương thuốc lại nhiều hơn.

Chân Diệu cũng đã chết lặng phủ nhận rồi, thời gian sau đó, thiệp
muốn mời nàng tham gia các loại yến hội bay tới như bông tuyết, còn có
trực tiếp do thế hệ lão thái thái ra mặt, từ chỗ lão phu nhân đường cong cứu quốc.

Đợi nàng bị Triệu Thái hậu mời vào trong cung, nói gần nói xa thay
Triệu Phi Thúy xin bí phương chuyên sinh con trai kia, lão thái thái
thân phận tôn quý nhất cả thiên hạ này, vuốt bàn tay nhỏ bé của nàng
khóc một phen nước mũi một phen nước mắt, chỉ thiếu khóc lóc om sòm lăn
lộn, cuối cùng vẫn là bị Triệu Phi Thúy nghe tin chạy tới giải cứu ra,
cả người Chân Diệu đều muốn phát điên rồi.

“Kiểu Kiểu, nàng đi đâu vậy?”

“Ta đi bái Tống Tử nương nương!” Chân Diệu gằn từng chữ mà nói.

La Thiên Trình kinh ngạc nhướng mày.

“Sau này lại sinh con trai nữa, ta sợ những người đó ăn ta!” Nàng
không nhịn được lấy nắm tay đấm hắn, “Đều tại chàng, từ đầu đến cuối
không cho thái y nói ta lại mang thai hai đứa, hại ta trong phòng sinh
nghe thấy nói đã sinh hai ca nhi, ngực liên tiếp trúng hai mũi tên!”

“Ta đi cùng nàng.” La Thiên Trình mặc cho nàng đánh, chỉ là cúi đầu cười.

Hai người lặng lẽ chuồn ra phủ, Chân Diệu sợ bị đám quý phụ cầu con
cuồng nhiệt kia vây xem, cũng không dám đi chùa nổi tiếng như Đại Phúc
tự, Hoa Nhược tự, đi đến một miếu nhỏ có chút lụi bại như đi ăn trộm.

Nàng quỳ gối trên bồ đoàn cũ rách, thành tâm thỉnh cầu: “Nương nương
từ bi, lần sau nhất định phải đưa đến áo bông nhỏ, nếu không thể đưa,
quần bông nhỏ ta cũng không cần nữa, trong nhà đã có năm đứa, thật sự
quá nhiều rồi.”

Lại không biết lần xuất hành này sớm bị đám quý phụ nhiều năm không
có con hoặc là muốn sinh thêm con trai nhìn chằm chằm, La Thiên Trình có điều phát hiện nhưng đối với cái này thì không để bụng.

Miếu nhỏ này nằm ở trên sườn núi nhỏ cũng tầm thường như vậy, chỉ có
một chủ trì mang theo đồ đệ, thường ngày còn phải xuống núi hoá duyên
cộng thêm trồng cải trắng ở phía sau núi duy trì kế sinh nhai, chờ ngày
hôm sau lại phát hiện dưới chân núi đã chật ních đủ loại xe ngựa, còn có bởi vì không giành được vị trí, đám hạ nhân đánh nhau ngay tại trận.

Ba năm sau, ngôi miếu nhỏ đổ nát đã sớm tu sửa đổi mới hoàn toàn, đã
thành nơi hương khói cường thịnh, chuyên cho đám phụ nhân nghe tiếng mà
đến cầu con.

“Liên Nương, đi mệt rồi nhỉ, ta cõng nàng.” Trên sơn đạo, hán tử cường tráng thuần phác không rời ánh mắt khỏi nữ tử bên cạnh.

Phụ nhân kia trên đầu buộc khăn vải hoa, người mặc váy xanh vải bông
bình thường. Màu da hơi đen, nếu như ánh mắt đột nhiên xẹt qua, chỉ cho
là nông phụ hơi có tư sắc, nhưng nếu đánh giá cẩn thận, thì có thể nhìn
ra vẻ đặc biệt.

“Không cần, ta đã nói không đến.”

Hán tử không nói lời gì, cõng phụ nhân lên: “Không đến nào được, đều
nói nơi này rất linh nghiệm, có vị phu nhân quý nhân chính là bái Tống
Tử nương nương nơi này. Liên tiếp sinh năm đứa con trai. Yểm không cầu
con trai, chỉ cần là nàng sinh, yểm đều thích.”

Nữ tử nằm ở trên lưng hán tử mím môi: “Năm xưa ta hư thân thể, sợ rằng không sinh được rồi.”

Hán tử vẫn cười: “Chỉ là tới nơi này thử một chút, không sinh được
cũng không sao, sau này yểm coi nàng vừa làm vợ vừa làm khuê nữ nuôi.”

Phụ nhân thở dài. Không nhịn được quay đầu nhìn miếu thờ mái cong
thấp thoáng ở giữa cây cối xanh tươi, nằm ở trên tấm lưng dày rộng này
đi xuống núi, trong lòng là kiên định chưa bao giờ có.

Giao tập của nàng và người ấy, cuối cùng chỉ còn lại đi qua con đường hắn mang theo thê tử đi qua.

Dân trạch năm ấy, nàng tỉnh lại, nhìn chủy thủ và một túi bạc vụn ném ở bên cạnh cười khổ.

Cái bộ dạng đó của nàng, một thân một mình, nói là thả lại nào có
đường sống, vừa nghĩ như thế đau buồn từ trong lòng, nhiều lần không
nhịn được muốn dùng chủy thủ kia chấm dứt, đợi đến hừng sáng, lại chờ
người hắn sắp xếp đến, đưa nàng rời kinh thành đi về phía nam, dàn xếp
xuống ở một thôn dân phong thuần phác.

Không nghĩ tới ở nơi đó đã gả cho nam nhân bên cạnh. Quanh đi quẩn
lại, mang theo nàng tới kinh thành kiếm sống. Mà nàng cũng từ sự sợ hãi
bất an ban đầu đến sự tự tại kiên định bây giờ, những trải qua không
chịu nổi kia, phảng phất như là chuyện đời trước rồi.

“Chàng thả ta xuống đi, để cho người ta nhìn thấy không tốt lắm.”

“Không thả, lúc này ít người, vả lại, nàng là vợ yểm, yểm cõng nàng thiên kinh địa nghĩa.”

Đang nói, có tiếng nói nhỏ truyền đến, vừa rẽ ngoặt, lại chạm mặt cùng với một đôi nam nữ lên núi.

Hán tử vừa mới còn mạnh miệng mặt đỏ bừng, xấu hổ cười nói: “Hì hì, vợ yểm bị trật chân.”

Chân Diệu lướt qua hán tử, nhìn thấy nữ tử trên lưng hắn, không khỏi ngẩn ra, hai chữ “Yên Nương” suýt chút nữa bật thốt lên.

Yên Nương lia qua La Thiên Trình bên cạnh nàng một cái thật nhanh, thu lại ánh mắt đối mặt với Chân Diệu

Chân Diệu nhìn hán tử một chút, lại nhìn Yên Nương một chút, cuối
cùng không nói gì, giống như là tình cờ gặp phải người xa lạ hợp duyên,
lộ ra nụ cười sáng lạn.

Yên Nương khẽ mỉm cười giống như vậy.

La Thiên Trình cười cười với hán tử, cũng không có nhìn phụ nhân trên lưng hắn, nghiêng đầu cười nói với Chân Diệu: “Kiểu Kiểu, chân của nàng có phải cũng bị trật rồi hay không?”

“Hả, không có mà ——”

Lời còn chưa dứt, đã bị La Thiên Trình cõng lên, nhẹ nhàng đi về phía trước, lúc giao thoa với bóng người hán tử, hắn cười dài nói: “Huynh
đệ, còn rất khéo, chân vợ yểm cũng bị trật rồi.”

Hán tử cười hì hì, lộ ra một ánh mắt tán dương về phía hắn, hai tay đỡ Yên Nương lên, sải bước đi xuống.

Chân Diệu không nhịn được quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Yên Nương cũng quay đầu lại.

Hai người đồng thời mỉm cười tỏ ý, lại đồng thời quay đầu đi.

“……

Vào núi thấy dây leo quấn cây,

Rời núi thấy cây quấn dây leo.

Cây chết dây leo sống quấn đến chết,

Dây leo chết cây sống chết cũng quấn.

……”

Tiếng sơn ca lanh lảnh của hán tử đột nhiên vang lên, trong sự thoải
mái sung sướng lại tràn đầy tình ý kéo dài, Yên Nương nhẹ nhàng tựa lên
vai hắn, nhéo hắn một cái: “Đừng hát nữa, mau về nhà, ta làm đầu sư tử
cho chàng ăn.”

“Được!” Hán tử tươi cười đầy mặt, cõng Yên Nương bước chân nhẹ nhàng chạy xuống núi.

La Thiên Trình dừng chân lắng nghe, bật cười nói: “Hát rất tốt, sao không hát nữa, bài ca này trái lại thú vị.”

“Có lẽ là gấp gáp về nhà đi.” Chân Diệu vỗ nhẹ bờ vai của hắn, “Cho ta xuống đi, cõng lên núi phải tới khi nào, về nhà sẽ muộn.”

“Muộn một chút cũng tốt, trong nhà năm tiểu tử nghịch ngợm kia làm
cho người đau đầu, may mà Tiểu Lục của chúng ta là đứa ngoan ngoãn nhu
thuận, vẫn là con gái tốt.”

Chân Diệu không nhịn được liếc mắt: “Tiểu Lục mới hai tháng, có thể
không ngoan ngoãn nhu thuận sao? Có điều nơi này thật đúng là có chút
linh nghiệm, lần này cuối cùng cũng không phải là con trai rồi.”

“Kiểu Kiểu, nàng thật tin những thứ này?”

Chân Diệu cong mắt lên cười: “Ta tin tưởng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt. Cẩn Minh ——”

“Hửm?”

“Ba mươi năm sau, chàng lại cõng ta lên núi tạ lễ nhé.”

La Thiên Trình trầm mặc một hồi hỏi: “Ta đổi thành dắt tay được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN