Beta: Khinh Yên
“Đm, các cậu đang ồn ào cái gì đấy?” Giọng nói của Lý Triệu Dương không biết từ đâu truyền đến.
Chu Đình vừa định nói thêm thì Lý Triệu Dương tiến tới đập bàn một cái, “Mau mau mau, đứng lên đi, tớ muốn ngồi một lát, mệt chết tớ rồi, cậu trở về chỗ ngồi của mình đi!”
Nữ sinh đó vừa đứng dậy, Lý Triệu Dương liền trừng mắt với Lâm Lạc Chỉ: “Đi vào đi.”
“A…” Lâm Lạc Chỉ lúc này mới tinh ý nhận ra Lý Triệu Dương muốn giải vây giúp cô, vội vàng ngồi vào chỗ của mình, không quên nhỏ giọng nói “Cảm ơn”.
Chỉ một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm đã bước vào, hai người phía trước vẫn còn muốn hóng chuyện cũng không thể chớp lấy cơ hội nào chỉ đành có thể từ bỏ.
Sau khi hết tiết, Lâm Lạc Chỉ cố gắng trốn ra ngoài hóng gió, còn Chu Đình và Hứa Viên cũng không phải kiểu người nói mãi một chuyện, nhờ thế mà cô thoát khỏi một kiếp nạn.
Buổi tối tự học của lớp mười kết thúc sớm hơn lớp mười hai nửa tiếng, Lâm Lạc Chỉ xách cặp đi đến chỗ cổng trường, lúc ra khỏi cổng cô quay đầu lại nhìn lầu ba vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trong đầu không tự chủ được lại nhớ đến hình bóng của Lục Kiến Trạch, nhớ tới câu nói của anh: “Cô còn tận ba năm nữa cơ mà.”
Đúng vậy, cô còn có ba năm nhưng Lục Kiến Trạch chỉ còn hết năm nay là tốt nghiệp, rời khỏi trường cấp 3.
Đến trạm xe, không ít người đang đứng chờ. Nhưng Lâm Lạc Chỉ đảo mắt qua một vòng cũng không phát hiện ai là bạn cùng lớp cả, liền tùy tiện tìm một góc đứng chờ.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên câu nói kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, Lâm Lạc Chỉ nói nhỏ trong đầu “Cho nên là anh ấy mới như vậy sao?”
Anh đơn giản chỉ xem cô là người qua đường, không cần phải qua lại quá nhiều, không chừng sau này tốt nghiệp cũng không bao giờ gặp lại nhau.
Lâm Lạc Chỉ bất tri bất giác nắm chặt lấy vạt áo, đến khi lên xe cô mới phát hiện chỗ đó đã nhăn nhún đến khó coi.
Về đến nhà, theo thường lệ trước tiên là tắm rửa trước rồi đến thay quần áo, sau đó là quay về phòng học bài.
Tuy rằng tựu trường ngày đầu tiên không có bài tập, nhưng từ kỳ nghỉ cô đã bắt đầu học tập, cho nên hiện tại đã có tiết tấu học tập của riêng mình.
Tầm mười giờ, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Lục Kiến Trạch đang mở khóa cửa vào nhà.
Lúc đó, Lâm Lạc Chỉ không chú ý tới xung quanh mà tập trung cầm bút học, nên chẳng hay biết âm thanh bên ngoài.
Sáng sớm hôm sau, cô còn chưa ra khỏi phòng ngủ thì đã nghe thấy tiếng Lục Kiến Trạch đi rồi.
Hẳn là giờ tự học lớp mười hai cũng sớm hơn, Lâm Lạc Chỉ thầm nghĩ.
Cô theo thường lệ đi rửa mặt, sau đó đơn giản thu dọn phòng khách, rồi trở về phòng ngủ lấy cặp sách xuống lầu chờ xe buýt đến đón.
Hôm nay người vẫn chen chúc tấp nập như hôm qua, chỉ là lần này cô đã có kinh nghiệm, lên xe liền tìm tay vịn trước.
Xuống xe, cô ở với một cửa tiệm đối diện trường mua một ổ bánh mì. Cô có hơi do dự có nên mua thêm hộp sữa bò hay không, nhưng vừa nhìn thấy giá cả liền thôi không mua nữa.
Trong lớp có thể lén cúi xuống ăn nhưng Lâm Lạc Chỉ không biết chủ nhiệm có tới lớp kiểm tra không, đành ăn ngay trên đường đi. Đến cửa lớp vừa hay ăn xong, cô liền vứt vỏ bọc vào thùng rác.
“Chào buổi sáng Lạc Chỉ!” Lý Triệu Dương đứng dậy nhường chỗ cho cô đi vào trong.
Lâm Lạc Chỉ cũng đáp lại, “Chào buổi sáng.”
Cô vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua Lý Triệu Dương giúp cô giải vây.
“Bữa sáng cậu ăn bánh mì hả?” Lý Triệu Dương nhỏ giọng hỏi
Cô đang lấy tập sách có chút ngạc nhiên hỏi lại, “Làm sao cậu biết?”
Lý Triệu Dương che miệng cười, tiếp tục úp úp mở mở, “Còn là mứt dâu tây nữa chứ?”
Lâm Lạc Chỉ lập tức ngừng lấy sách, kinh ngạc hỏi, “Làm sao cái gì cậu cũng đều biết hết vậy?”
Lý Triệu Dương cười bật mí, “Trên mặt cậu dính mứt dâu tây, vụn bánh mì lại dính trên mứt dâu tây, cậu nói đi, làm sao mà tớ không biết được chứ?”
Mứt dâu tây? Lâm Lạc Chỉ vội vàng đưa tay lên lau mặt mình, ai ngờ lại lau không đúng chỗ, cả một nửa khuôn mặt đều bị lau chà mạnh, rất nhanh đã ửng hồng cả lên.
Lý Triệu Dương ôm bụng cười, “Da mặt cậu sao mà mỏng vậy hả?”
Đột nhiên Lý Triệu Dương nói, “Để tớ giúp cậu.”
“Không cần đâu…” Lâm Lạc Chỉ đang nhỏ giọng nói, liền thấy cậu ta đang định duỗi tay đưa lên.
Giây kế tiếp, âm thanh của Lục Kiến Trạch đã kéo Lâm Lạc Chỉ lùi về sau, “Lâm Lạc Chỉ, ra đây một chút.”
Ánh mắt của cả lớp đầu tiên là nhìn ra phía cửa – chỗ mà Lục Kiến Trạch đang đứng – rất nhanh đều chuyển qua người cô.
Lý Triệu Dương lập tức bỏ tay xuống, sửa lại tư thế của mình.
Lâm Lạc Chỉ ngơ ngác nhìn ra phía cửa lớp.
Lục Kiến Trạch lại chớp mắt nhìn cô rồi xoay người rời đi.
Lâm Lạc Chỉ phản ứng lại, lập tức đứng dậy đuổi theo.
Giọng nói lúc nãy của Lục Kiến Trạch có phần lạnh lùng, thế cho nên vài giây trước cô chưa dám xác định đó là Lục Kiến Trạch đang gọi mình.
Cô có chút hoảng loạn ra khỏi lớp, kết quả vừa quay đầu liền thấy Lục Kiến Trạch đang ở cuối hành lang chờ mình
Hoá ra là không đi, tốt quá rồi.
Lâm Lạc Chỉ thở hổn hển, vội bước nhanh tới chỗ anh.
“Anh…” Cô thử mở miệng, “Sao lại tới đây?”
Trên mặt của Lục Kiến Trạch không có cảm xúc gì, anh giơ tay đang xách cái túi lên, “Bữa sáng.”
Lâm Lạc Chỉ nhìn chằm chằm Lục Kiến Trạch trên tay sách bữa sáng, trong lúc nhất thời có phần hoảng hốt, Lục Kiến Trạch đây là… đặc biệt tới đưa bữa sáng cho cô sao?
Nhưng lúc sáng, Lục Kiến Trạch rõ ràng không đợi cô mà đã vội đi trước..
Còn có vừa nãy, Lục Kiến Trạch hẳn là đã thấy được…
Chợt cằm cô bị nâng lên, Lục Kiến Trạch rũ mắt đánh giá, sau đó thấp giọng nói, “Thì ra là đã ăn rồi.”
Lâm Lạc Chỉ không thể tin được mở to hai mắt, cô không nghĩ tới Lục Kiến Trạch sẽ đến gần mình như vậy, hiện tại cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Không đợi cô kịp hoàn hồn, giây tiếp theo, Lục Kiến Trạch đưa ngón tay lên mặt cô, nhẹ nhàng chùi đi vết mứt dâu.
Lâm Lạc Chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh mãnh liệt, ngơ ngác lùi về phía sau nửa bước.
Mà vẻ mặt của Lục Kiến Trạch vẫn tự nhiên như cũ, không có gì thay đổi. Như thảy tất cả mọi chuyện vừa nãy đều do Lâm Lạc Chỉ tự mình tưởng tượng ra.
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Lục Kiến Trạch liếc mắt nhìn dưới lầu, thấp giọng nói, “Buổi sáng hẳn là sẽ phát thẻ cơm, nếu không có thì lên lầu ba tìm tôi. Phòng 1 lầu 3, đừng đi nhầm.”
Lâm Lạc Chỉ giật giật đầu ngón tay, phát hiện túi đồ ăn sáng không biết từ lúc nào đã ở trên tay cô, nhưng đôi tay cô sớm đã tê dại không còn cảm giác.
“Được…” Cô ghé sát vai Lục Kiến Trạch nói.
Một thầy giáo đi lên, ra đó là giáo viên chủ nhiệm của lớp cô.
“Lâm Lạc Chỉ?” Chủ nhiệm lớp có chút kinh ngạc, “Sao em lại ở đây?”
Ánh mắt cô theo bản năng nhìn về phía cầu thang.
Chủ nhiệm lớp vừa quét mắt qua, vừa đi lên liền thấy Lục Kiến Trạch, “Lục Kiến Trạch phải không?”
Lâm Lạc Chỉ không nghĩ tới thầy sẽ nhận ra Lục Kiến Trạch, suy cho cùng hai người bọn họ cũng không cùng khối, nhưng suy nghĩ lại một chút thì Lục Kiến Trạch học giỏi như vậy chắc chắn được nhiều thầy cô biết đến.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi có chút vui mừng, nhưng cô vừa định mở miệng nói “Đúng vậy ạ” lại nghĩ tới lỡ như vì chuyện này mà Lục Kiến Trạch bị ảnh hưởng… Rất nhanh cô liền ngậm miệng, không nói nữa.
Nhưng mà dường như chủ nhiệm lớp căn bản không thèm để ý đến việc cô có đáp lời hay không, bản thân thầy liền cười tiếp tục nói, “Đứa nhỏ này đúng thật là lợi hại, trường chúng ta đã mười mấy năm không có hạt giống nào tốt như vậy, chờ đến khi thi đại học xong không chừng sẽ có nhiều nhà đài nhà báo đến phỏng vấn đó.”
Nói xong, thầy cúi đầu xuống xem đồng hồ trên cổ tay, “Lát nữa nhớ đến kéo cờ, muộn một chút vẫn còn diễn thuyết nữa. Vừa đúng lúc các em đến nghe một chút để học hỏi thêm nhé.”
Diễn thuyết? Lí do mà… buổi sáng Lục Kiến Trạch đến sớm đến vậy là để chuẩn bị cho buổi diễn thuyết sao…
“À?” Thầy chủ nhiệm lúc này mới ý thức được vấn đề, “Em với Lục Kiến Trạch là họ hàng sao?”
Lâm Lạc Chỉ nhìn theo ánh mắt của thầy, cúi đầu nhìn túi đồ ăn sáng trên tay, trong nháy mắt không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà vừa nhớ tới tối qua bọn Chu Đình hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lục Kiến Trạch, Lâm Lạc Chỉ chớp mắt một cái, cắn răng đáp, “Chỉ… chỉ là bà con xa thôi ạ.”
“Ra là vậy.” Thầy chủ nhiệm có phần hơi kích động, “Vậy em chính là người cầm “tài liệu tuyệt mật” đó rồi. Ráng học theo anh họ nha, không chừng đến lúc đó lại được nhận vào một trường có danh tiếng, thầy cũng có thể cảm nhận được cảm giác lên TV rồi.”
Cũng không biết tại sao Lục Kiến Trạch lại bị định nghĩa thành anh họ, nhưng Lâm Lạc Chỉ cũng không tiện giải thích thêm, chỉ đành chột dạ rời đi “Dạ.”
Bữa sáng Lục Kiến Trạch đưa đến rốt cuộc là vẫn chưa kịp ăn, vừa vào lớp thì đã có thông báo đến sân thể dục tập hợp.
Lâm Lạc Chỉ bị Chu Đình kéo cánh tay đi đến sân thể dục, kế bên Chu Đình là Hứa Viên.
Kỳ thực, Lâm Lạc Chỉ sợ hai người bọn họ lại hỏi chuyện hôm qua nên muốn lợi dụng sự hỗn loạn một mình rời đi trước, nhưng vừa mới xoay người lại, chưa kịp chạy đi đã bị Chu Đình kéo về.
“Tiểu Lạc Chỉ, đến bây giờ rồi cậu còn định không thừa nhận sao? Lúc nào cũng vậy, đàn anh thường hay bữa sáng cho cậu, cậu không cần phải ngại đâu.”
Lâm Lạc Chỉ bất đắc dĩ cúi gầm mặt xuống, “Không phải như hai cậu nghĩ đâu mà.”
Chỉ là giây tiếp theo, trong đầu cô liền hiện ra cảnh tượng Lục Kiến Trạch giúp mình lau mứt trái cây, sau gáy cô liền nóng lên, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập.
“Cái gì?” Chu Đình và Hứa Viên không nghe rõ.
Xung quanh đều là người nên Lâm Lạc Chỉ cố ý nhỏ giọng nói, vì thế cả hai người đều hỏi lại lần nữa để xác nhận.
Lâm Lạc Chỉ hoảng hốt, lập tức giải thích, “Là anh… anh họ thôi. Tớ với anh ấy là bà con xa, cho nên các cậu đừng nói bậy nữa.”
Lúc này, Chu Đình và Hứa Viên đã nghe rõ nên há hốc mồm, sau đó cả hai cùng kêu lên với vẻ ngạc nhiên, “Cái gì?!”
Lâm Lạc Chỉ thở dài một hơi nói ” Đúng, đúng, chính là vậy đó!”
Lúc này Chu Đình và Hứa Viên không còn tâm trí hóng chuyện nữa, tất cả sự chú ý của họ đã bị sự khiếp sợ bao trùm lấy.
Lâm Lạc Chỉ rốt cuộc cũng đã tìm được cơ hội để giải thích rõ ràng với hai người bọn họ, chỉ là trong lòng yên lặng, thầm nói lời xin lỗi với Lục Kiến Trạch, “Rất xin lỗi anh họ… à đâu, là Lục Kiến Trạch mới phải. Thực sự rất xin lỗi anh, Lục Kiến Trạch.”
Nghi thức kéo cờ ở trường cấp 2 với cấp 3 cũng không khác biệt mấy. Chỉ là hôm nay vì có buổi diễn thuyết nên cô đặc biệt rất mong chờ.
Cuối cùng cũng tới rồi.
“Nghỉ.”
Người chủ trì nói: “Tiếp theo, xin mời học sinh lớp 1 khối lớp 12 Lục Kiến Trạch, đứng diễn thuyết dưới cờ.”
Những tràng vỗ tay kéo tới, xen lẫn không ít tiếng các nữ sinh kích động nói chuyện với nhau.
Lâm Lạc Chỉ lại chợt có chút khẩn trương, không biết vì sao, nếu người phía trên diễn thuyết không phải là Lục Kiến Trạch, Lâm Lạc Chỉ biết, chính mình là sẽ không có cảm giác gì.
Lục Kiến Trạch đi tới micro rồi đứng yên, chờ đợi tiếng vỗ tay kết thúc, anh ôn hoà mở miệng, “Chào mọi người, tôi là học sinh lớp 1 khối lớp 12, Lục Kiến Trạch. Hôm nay, bài diễn thuyết dưới cờ của tôi có tiêu đề là《Mục tiêu kiên định, không để lại tiếc nuối》.”
Lâm Lạc Chỉ nắm chặt vạt áo mình.
“Tôi tin chắc các bạn nghe đến tiêu đề này đều sẽ cho rằng tôi sẽ lại nói những lời nhàm tai. Nhưng thật ra hôm nay tôi cùng với các bạn nói tới là, mục tiêu kiên định chân chính, không lưu lại nuối tiếc.”
Âm thanh phía dưới của những người nói chuyện rất nhanh bị ngăn lại.
“Lên cấp 3, chúng ta ai nấy đều mang trong mình mục tiêu đậu vào một trường đại học mà bản thân mong ước. Thế mà trong 1096 ngày ở trong ngôi trường này, chúng ta lại có bao nhiêu ngày dao động rồi lại vượt qua? Vì cái gì? Bởi vì, chúng ta đều xem nhẹ một tiền đề quan trọng, đó chính là, mục tiêu kiên định.”
“Các bạn học, hãy thử hỏi chính mình, thi đậu vào một trường đại học nào đó, thật là chuyện mà đời này các bạn muốn làm nhất sao?”
Âm thanh nói chuyện bên dưới càng trở nên sôi nổi hơn, chỉ nghe Lục Kiến Trạch trầm trọng nói, “Không phải, đúng không?”
Lúc này những âm thanh bên dưới sân khấu đã không thể nào khống chế được nữa.