Beta: Khinh Yên
Bà nội tất nhiên hiểu rõ cháu gái của mình, cho dù Lâm Lạc Chỉ có cố gắng tỏ ra vẻ kiên cường, mạnh mẽ, nhưng bà chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.
Xe buýt chậm rãi lăn bánh hướng đến thành phố, bà nội đem tay của Lâm Lạc Chỉ nắm trong lòng bàn tay của mình, chậm rãi nói: “Tiểu Chỉ à, trước kia bà cố của con đã từng nói với bà rồi, bà ấy nói bà ấy già rồi, kỳ thật là chính bà cũng biết nhưng bà lại cứ luôn tự lừa mình dối người.”
Nước mắt Lâm Lạc Chỉ lại bất chợt tuôn rơi.
Nhưng lần này, cô lại không ngăn cản bà nội nói tiếp.
“Không khóc” bàn tay đầy những vết chai sạn nhăn nheo vì tuổi già của bà vuốt ve gương mặt đầm đìa nước mắt của cô “Cháu gái ngoan, không khóc, chúng ta không sợ, bà nội ở đây, bà còn có thể cùng tiểu Chỉ đi một đoạn nữa.”
Sau khi xuống xe buýt, Lâm Lạc Chỉ liền dừng lại ở ven đường đón xe taxi, nói với tài xế tên bệnh viện mà cô đã tra được ở trên mạng.
Sau khi đến bệnh viện, dường như toàn bộ quá trình Lâm Lạc Chỉ đều vấp phải khó khăn, nhưng chờ đến hai tiếng sau thì cô đã đưa được bà đi khám.
Kết quả xét nghiệm phải mất bảy ngày mới có, Lâm Lạc Chỉ tìm khách sạn ở gần bệnh viện, chỉ là khi cô vừa vào hỏi, giá một đêm tận 300 tệ.
Lần này bà nội đem theo tổng cộng chỉ có 5000 tệ, bây giờ trong tay Lâm Lạc Chỉ cũng chỉ còn 500 tệ.
Nội tâm cô đấu tranh quyết liệt hết lần này tới lần khác, cuối cùng Lâm Lạc Chỉ cũng dũng cảm gọi điện cho Lục Kiến Trạch.
“Lâm Lạc Chỉ?” Lục Kiến Trạch không ngờ tới Lâm Lạc Chỉ sau khi về nhà còn có thể gọi điện thoại cho anh.
Lâm Lạc Chỉ cắn răng giải thích tình trạng bệnh của bà mình một hồi lâu.
Lục Kiến Trạch không có phản ứng gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Mang theo chìa khóa đi, tôi mấy ngày nay không có ở nhà, đại khái là cuối tuần tôi mới trở về.”
“Anh bận, anh cũng bận!.” Lâm Lạc Chỉ vốn đã rất ngượng ngùng “Vậy tôi cùng bà nội chỉ ở đó bảy ngày.”
Bảy ngày sau…..Nếu không thể về nhà, sẽ phải làm thủ tục nằm viện, nhưng Lâm Lạc Chỉ từ đầu đến cuối đều không nhắc đến những điều này với Lục Kiến Trạch.
Ngày đầu tiên đến, thân thể bà nội liền có chút tốt lên, những ngày tiếp theo tinh thần của bà cũng rất thoải mái, không hề có điểm nào giống một người bệnh.
Lâm Lạc Chỉ đưa bà đến các công viên và siêu thị gần đó, thậm chí còn dẫn bà đến xem trường cấp 3 nơi cô học, tuy không được phép vào trường trong kì nghỉ, nhưng bà cứ nhất quyết lôi kéo cô đi tham quan xung quanh khuôn viên trường.
Lâm Lạc Chỉ cố gắng gượng cười, nhưng đến ngày thứ sáu, bà lại một lần nữa nôn ra máu.
Lâm Lạc Chỉ lập tức gọi xe đưa bà đến bệnh viện.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Lạc Chỉ đi lấy kết quả kiểm tra.
Khoảng khắc nhìn thấy kết quả xét nghiệm, cơ thể cô liền trở lên nặng trĩu như có ai đó lấy đá đè lên, chỉ thở thôi cũng thấy đau.
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối… Bốn chữ này dường như đã khiến Lâm Lạc Chỉ hóa đá tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, cô mới có đủ can đảm để bước từng bước một đi đến văn phòng tìm bác sĩ.
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích cho cô, mỗi một câu bác sĩ nói Lâm Lạc Chỉ đều nghe hiểu, nhưng mỗi một câu đều không thể vào được đầu của cô.
Thanh toán tiền viện phí xong, Lâm Lạc Chỉ ở bên ngoài phòng bệnh nhìn bà nội đang còn đang hôn mê bên trong, trái tim cô như bị hàng nghìn lưỡi dao cứa vào.
Tại sao, tại sao ông trời lại muốn lấy đi bà nội của cô, người thân của cô không nhiều, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có hai người yêu thương, quan tâm, chăm sóc cô, tại sao…..tại sao…..
Cô chậm chạp bước tới cầu thang đi bộ của bệnh viện, cả người như không còn sức lực để ngoảnh đầu lại nhìn dòng người, trực tiếp che miệng khóc lớn.
Rất nhiều năm trước, cô từng một lần xém bị chết đuối, mặc dù sau đó đã được cứu lên, nhưng cô không bao giờ quên được cái loại cảm giác sống không bằng chết đó.
Nhưng hôm nay, ngay giờ phút này, cô vẫn khó thở đến há hốc mồm, thời gian và không gian dường như đang lẫn lộn, cô như một lần nữa lại ở trong dòng sông đó, cô dần dần chìm xuống, não dần thiếu không khí, chân tay từ từ trở nên lạnh ngắt.
Chuông điện thoại trong túi vang lên, mãi cho đến lần thứ năm, Lâm Lạc Chỉ mới run rẩy chậm rãi lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra.
Khoảng khắc nhìn thấy tên người gọi điện, Lâm Lạc Chỉ liền mất hết sức lực, ngã xuống cạnh tường.
Là ông nội…
Cô không thể tưởng tượng nổi, nếu để ông nội biết chuyện này….
Trong nháy mắt, những thứ trước mắt cô dần trở nên xám xịt, chẳng mấy chốc liền chuyển thành màu đen.
Nàng tỉnh lại liền gọi hai tiếng “Bà nội”, thì gặp Lục Kiến Trạch đang mệt mỏi ngồi bên giường bệnh.
“Tỉnh rồi?” Giọng anh có chút khàn khàn “Đỡ hơn chưa?”
Lâm Lạc Chỉ kinh ngạc giống như con thỏ trợn tròn hai mắt, dường như không thể nhận ra người trước mặt.
“Bà ấy đã tỉnh lại rồi.” Lục Kiến Trạch giả vờ như không nhìn thấy, nhẹ giọng giải thích: “Y tá đã cho bà ăn cơm rồi, bây giờ bà ấy lại ngủ rồi.”
Anh đứng dậy chỉnh lại giường bệnh “Tôi nói với bà ấy cô về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi tối lại đến.”
Đôi mắt đang tròn xoe vì ngạc nhiên của cô có chút mất đi sức lực, Lâm Lạc Chỉ rũ mắt xuống “Cảm ơn.”
“Di động của cô chỉ có lưu hai dãy số….” Lục Kiến Trạch liếc nhìn cô “Ông nội của cô chắc là ngày mai có thể sẽ tới đây.”
“Cái gì- -” nói chưa dứt lời, cổ họng cô đột nhiên thắt lại, Lâm Lạc Chỉ ôm cổ ho khan.
Lục Kiến Trạch vỗ nhẹ lưng cô, đưa ly nước tới bên môi của cô “Uống chút nước.”
Lâm Lạc Chỉ cầm lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó xốc chăn lên chạy ra khỏi phòng bệnh.
Dãy hành lang của bệnh viện khá dài, trạm y tá cách đó không xa nhưng Lâm Lạc Chỉ phải dùng hết toàn bộ sức lực mới chạy đến đó được.
Lục Kiến Trạch không xa không gần đi theo phía sau cô.
Lâm Lạc Chỉ nắm lấy cánh tay của cô y tá, nước mắt lưng tròng hoảng loạn hỏi “Cô đã nói với ông tôi về tình trạng của bà tôi rồi sao?”
Nữ y tá nhíu nhíu mày bối rối một lúc, sau đó liếc mắt nhìn Lục Kiến Trạch đang ở phía sau cô, lập tức nhớ ra điều gì, cô gật đầu: “Đúng vậy, cô bị ngất ở cầu thang, chúng tôi đã liên lạc với người nhà cô.”
“Về tình trạng bệnh tình của bà cô, chúng tôi đã nhiều lần xác nhận danh tính của bên kia rồi mới thông báo,” nữ y tá nói “Điều này cô cứ yên tâm.”
Lâm Lạc Chỉ suy sụp buông tay “Cảm ơn…. Vừa rồi cho tôi xin lỗi.”
Lục Kiến Trạch đỡ cô về phòng bệnh.
Phòng cô đang ở là kiểu phòng dành cho ba người, cô ở vị trí ngoài cùng, ở giữa có một tấm rèm ngăn cách.
Lâm Lạc Chỉ hai mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm vào tấm màn.
Lục Kiến Trạch không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi một bên.
Hai mẹ con ở giường bên cạnh nói chuyện không lớn, nhưng đủ để cho bọn họ nghe rõ.
“Mẹ ơi, con đau bụng quá.” Cô bé khóc nức nở “Thật sự đau quá.”
“Mẹ xoa cho con.” Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng “Xoa sẽ hết đau, con có thấy đỡ hơn không?”
“Dạ.” Âm thanh khóc nức nở của cô bé, “Mẹ ơi, con không muốn bị cắm cái cây kim này, lạnh quá.”
“Con ngoan, sau khi cắm cái này xong mẹ sẽ dẫn con đi mua sô cô la, lúc đó con muốn ăn bao nhiêu tùy thích mẹ đều sẽ mua cho con. Ai nói dối là con chó con.”
“Mùi sô cô la đột nhiên xộc vào khoang mũi, Lâm Lạc Chỉ giật mình một cái, quay đầu lại phát hiện Lục Kiến Trạch cầm một thanh Snickers để bên miệng cô.
“Tôi mua nó trên đường.” Lục Kiến Trạch cười cười “Ngọt quá, tôi không ăn hết, giúp tôi ăn một ít đi, bạn học Lâm Lạc Chỉ.”
Lâm Lạc Chỉ không trực tiếp đi đến phòng của bà nội, cô phải quay trở về lấy chút đồ cần cho bệnh viện nên cô đã cùng Lục Kiến Trạch về nhà.
Trên suốt đoạn đường cả hai đều không ai nói với nhau câu nào cả, Lâm Lạc Chỉ không biết Lục Kiến Trạch đi đâu và trở về Shanghai bằng cách nào, cô cũng không hỏi, Lục Kiến Trạch cũng sẽ không nói.
Chỉ là vào thời điểm cô chuẩn bị rời đi, Lục Kiến Trạch đột nhiên nói: “Để ông nội cô ở đây đi, bệnh viện chỉ cho một người ở lại chăm sóc, thời gian này tôi bận việc nên cũng sẽ không về nhà.
Lâm Lạc Chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng cô chỉ nói được một câu: “Cảm ơn.”
Buổi tối, Lâm Lạc chỉ nằm bên cạnh bà nội trên cái giường nhỏ, nắm tay bà và trò chuyện với bà và vẫn là nói về những đề tài mà họ quen thuộc.
Sự thân thiết có thể dễ dàng che giấu những cảm xúc khác, kể cả là sự chia ly khó có thể chấp nhận nhất của cuộc đời.
Bởi vì nó sẽ sinh ra ảo giác và có thể khiến chúng ta tự lừa dối bản thân.
Vào ban đêm, bà nội ngủ rất sâu giấc, nhưng Lâm Lạc Chỉ lại không tài nào chợp mắt được.
Khung cảnh bên ngoài đã bị bức màn che đậy, những gì cô có thể nhìn thấy là những mái nhà đã mốc meo.
Đã có rất nhiều người nằm trên chiếc giường này, cuối cùng bọn họ đều có thể một nhà đoàn tụ với nhau sao?
Trong đầu cô không ngăn được những suy nghĩ tiêu cực, cô cứ đắm chìm trong những suy nghĩ đáng sợ hết lần này tới lần khác.
Cô nghiêng người quay sang một bên, nhìn bà nội với ánh mắt mơ hồ.
Không biết từ bao giờ, bà đã già như vậy rồi.
Lâm Lạc Chỉ nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay của bà nội, “Bà nội, bà rõ ràng còn chưa tận mắt nhìn thấy cháu lớn lên đâu……”
Ngày hôm sau khi đi đón ông, Lâm Lạc Chỉ vốn tưởng rằng cô sẽ đau lòng mà khóc đến thương tâm. Nhưng không ngờ, cô từ trong ra ngoài đều như chết lặng.
Nghe cuộc nói chuyện của ông và bà, nước mắt cô chảy dài, trong lòng cô như chết lặng, cô dường như đã không còn cảm nhận được gì nữa.
Lục Kiến Trạch không biết đến đây từ lúc nào, anh đem khăn giấy tới đặt trong tay Lâm Lạc Chỉ.
Lâm Lạc Chỉ thầm cảm ơn, hai tay cứng đờ mà lau nước mắt.
Lần này đi, ông nội đã mang theo toàn bộ số tiền trong nhà.
Nhưng chỉ mới đến ngày thứ ba thì toàn bộ đã bị dùng hết.
Lâm Lạc Chỉ rút ra một tờ giấy ở dưới đáy của cặp sách, cô cầm điện thoại di động lên và bấm số.
Cả một buổi sáng trôi qua, đầu dây bên kia vẫn không có ai nhấc máy.
Hai ngày nữa lại trôi qua, số lượng cuộc gọi đã vượt quá 800 cuộc.
Y tá đến thúc giục thanh toán, Lâm Lạc Chỉ chỉ biết trấn an ông bà, cùng bác sĩ thương lượng thời hạn.
Buổi chiều, Lục Kiến Trạch tới bệnh viện xem cô, Lâm Lạc Chỉ nắm chặt góc áo, kéo anh đi tới cầu thang.
“Lục Kiến Trạch, anh có thể tìm thấy ba tôi không?” Lâm Lạc Chỉ nói chuyện với anh, nhưng ánh mắt cô lại dán chặt vào chiếc cầu thang cách đó không xa.
Lục Kiến Trạch khẽ cau mày nhỏ giọng nói: “Lâm Lạc Chỉ.”
Lâm Lạc Chỉ không đáp lời.
Một lúc lâu sau, Lục Kiến Trạch duỗi tay nâng cằm cô lên.
Ánh mắt Lâm Lạc Chỉ rơi lại trên gương mặt của anh, nhưng ánh mắt của anh lại trầm lặng, không có một chút ánh sáng.
Lục Kiến Trạch đột nhiên cảm thấy cổ họng mình thắt lại.
Trong khoảng thời gian này, anh gần như phải làm việc liên tục, hôm nay có thể tính là một ngày nghỉ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Lạc Chỉ, anh có chút hơi hối hận.
“Lạc Chỉ…” Giọng nói của Lục Kiến Trạch có chút khàn khàn.
Nước mắt liên tục chảy ra từ hai bên khóe mắt của Lâm Lạc Chỉ.
“Anh có thể tìm được ba của tôi không?” Lâm Lạc Chỉ lặp lại.
Điều này như thể giúp cô vượt qua mọi mặc cảm và sợ hãi trong lòng cô vậy.
Lục Kiến Trạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, nhất thời anh liền buông lỏng tay ra: “Được.”
Ngày hôm sau, y tá lại đến nhắc nhở bọn họ thanh toán tiền viện phí, nếu không thì không cần thanh toán nữa.
Lục Kiến Trạch không đến nữa, chỉ gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Lạc Chỉ.
Đại khái là Lâm Chấn Đông đang trên đường đi công tác, hiện tại không tiện trở về, nhưng đã đem tiền chuyển cho anh, rồi nhờ anh thanh toán tiền thuốc.
Trước khi khai giảng ba ngày, bà nội cô đã rời đi.
Cho dù có nói thế nào ông nội cũng không chịu ở lại thành phố, càng không chịu để Lâm Lạc Chỉ bỏ học để theo ông quay về làng.
Trong bài kiểm tra đầu năm, Lâm Lạc Chỉ đã đứng cuối lớp.
Vì cô đã toàn nộp giấy trắng.
Chủ nhiệm lớp gọi Lục Kiến Trạch vào văn phòng, và khuyên Lục Kiến Trạch đưa Lâm Lạc Chỉ đi khám bác sĩ tâm lý.
Lục Kiến Trạch nhìn Lâm Lạc Chỉ đang chết dần chết mòn, bảo vệ cô ở phía sau lưng, trầm giọng nói: “Cô ấy không có bệnh tâm lí.”