Trộm Long Tráo Phượng - Chương 10: 10: Hiểu Lầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Trộm Long Tráo Phượng


Chương 10: 10: Hiểu Lầm


Editor: Anh Anh
Tề Tĩnh An cũng cảm thấy rất bất ngờ, mặc dù biểu hiện của hắn có thể được coi là nổi bật xuất chúng trong đám thí sinh, nhưng bất kể thế nào cũng chắc chắn không đủ trình độ tiêu chuẩn để đơn độc gặp mặt hoàng đế chứ? Phải biết là, có bao nhiêu quan viên phẩm cấp không cao cả đời cũng không được nhìn thấy hoàng đế được mấy lần, cho dù may mắn được chiêm ngưỡng thánh nhan, cũng cách một khoảng rất xa, ngay cả Hoàng đế có mấy cái lỗ mũi cũng không nhìn rõ, chứ đừng nói đến chuyện vào Ngự Thư Phòng gặp vua, đây là đãi ngộ mà một viên quan lớn mới nhận được…!Hắn chỉ là một tiểu tử tóc còn để chỏm không quan không chức, tại sao?
Tạm thời không nghĩ ra vấn đề này, Tề Tĩnh An cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, dù sao đi nữa ngoại trừ tùy cơ ứng biến thì hắn cũng không nghĩ ra lý do vì sao.
Dưới sự dẫn dắt của thái giám, hắn mắt nhìn thẳng băng qua hành lang, khi đi qua bậc cửa Ngự Thư Phòng, Tề Tĩnh An đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi.

Hắn chăm chú hành lễ vấn an, thái độ cẩn thận tỉ mỉ, động tác cũng không tồi.

Đợi nghe được hai chữ “Miễn lễ”, hắn nâng người lên, nhưng vẫn hơi cúi thấp đầu như cũ, chỉ để tầm mắt rơi vào trên chiếc bàn lớn hoa lệ lộng lẫy, cũng không giương mắt nhìn thẳng vào Hoàng đế, để tránh chạm vào nhau, oan uổng phạm tội…
Thấy Tề Tĩnh An hiểu lễ giữ lễ như vậy, Hoàng đế âm thầm gật đầu, rất hiền hòa nói: “Người trẻ tuổi, không cần thận trọng, đến gần một chút, để trẫm nhìn kỹ ngươi một chút.” Ông vừa nói vừa vẫy vẫy tay, lộ ra vài phần ám hiệu cố ý thân cận.
Tề Tĩnh An lại càng không nghĩ ra, nhưng Hoàng đế có lệnh, đương nhiên hắn phải nghe theo, cho nên hắn tiến lên một bước, bình tĩnh đi về phía trước…!Ngự Thư Phòng có diện tích không nhỏ, hắn đi bảy tám bước, mới từ vị trí cạnh cửa đến gần trung tâm, mà khoảng cách với ngự án còn năm, sáu bước xa nữa…!Đúng lúc này, ánh mắt Tề Tĩnh An liếc thấy vị thái giám gì đứng hầu ở ngự án kín đáo nâng nâng tay, hắn lập tức hiểu ý dừng bước, lặng lẽ đợi chỉ thị tiếp theo của hoàng đế.
Trong ngự thư phòng yên tĩnh một lúc lâu, Hoàng đế mới lại mở miệng lần nữa, cười khen: “Được, được, quả nhiên là một nhi lang tốt, ngọc thụ lâm phong, thấy biến không loạn…!Đứa bé ngoan, trong nhà ngươi còn có ai nữa?”
Tuy Tề Tĩnh An không hiểu gì, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn rất rõ ràng.

Đầu tiên hắn “Hăng hái” cảm tạ Hoàng đế, bày tỏ tâm trạng được sủng ái mà lo sợ của hắn, sau đó dùng ngôn ngữ ngắn gọn dựa theo tình hình thực tế trả lời vấn đề của hoàng đế: Hoàn cảnh gia đình hắn rất đơn giản, cha mẹ mất sớm, không có huynh đệ tỷ muội, họ hàng gần nhất là một nhà thúc thúc, nhưng đã nhiều năm không liên lạc rồi, vì vậy hắn thật sự có thể nói là “Cả nhà trên dưới chỉ có một người”.
Nghe đến đó, Hoàng đế càng hài lòng hơn, bởi vì xuất thân giống như Tề Tĩnh An, chỉ cần thật sự có tài hoa, thì tuyệt đối là rể hiền mà hoàng thân quốc thích, cao môn đại hộ rối rít tranh giành…!Đừng tưởng rằng các quý nữ kinh đô đều muốn gả vào nhà môn đăng hộ đối, trên thực tế, có không ít Quý tộc thế gia đều rất thận trọng trong việc cưới xin, để tránh lỡ tay sa chân vào vũng nước đục, vậy nên “Cáo thị kén rể” thật ra là một hành động cực kỳ thịnh hành một thời: Thay vì gả khuê nữ vào hoàng thất hay nhà cao quan hiển quý nhiều quy tắc và rắc rối, chẳng thà chọn cho nàng một vị hôn phu tốt nắm trong tay được, còn có thể tránh được rất nhiều tai họa về sau.
Hơn nữa đối với Hoàng đế mà nói, hiện tại khiến ông phiền lòng nhất chính là các loại thế lực dây dưa không rõ trong triều đình, đột nhiên biết được Tề Tĩnh An có gia thế bối cảnh đơn giản như vậy, ngược lại làm ông cảm thấy “Lòng đầy nhẹ nhàng khoan khoái”: Nếu tiểu tử này thật sự có thể xứng với hòn ngọc quý trên tay ông, thì chọn hắn làm phò mã cũng không phải không thể; nhưng nếu không xứng, sau vài năm tôi luyện cũng có thể làm bề tôi trung thành của đế đảng, tóm lại đều “Rất thực dụng”.
Vì vậy tiếp đó, hoàng đế bệ hạ đương nhiên muốn tiến thêm một bước quan sát tỉ mỉ tài hoa và năng lực của Tề Tĩnh An: Rốt cuộc cũng bắt đầu vào trọng tâm chính, Tề Tĩnh An lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm…!Đây mới chính xác là tiết tấu “Quân tiền độc đối” chứ? Chủ đề “Chuyện nhà chuyện cửa” trước đó rốt cuộc là thế nào?!
Cuối cùng hoàng đế đã dẫn đề tài đi đúng hướng.

Có phương hướng “Chính xác”, Tề Tĩnh An rốt cuộc cũng có cơ hội thể hiện.

Sự thật chứng minh, hắn “Thể hiện năng lực” rất bất phàm…
Bởi vì Hoàng đế chỉ thức thời triệu Tề Tĩnh An tới, cũng không chuẩn bị trước, ông có lòng muốn hỏi một vài vấn đề tương đối cao sâu, há miệng lại phát hiện trong bụng đã hết hàng, vì vậy chỉ có thể lấy đề bài trong cuộc thi trước đó ra để “Cứu trận”…!Nhưng như vậy cũng làm hứng thú tán gẫu của hoàng đế giảm mạnh rồi.
Ai ngờ, thằng nhóc Tề Tĩnh An này lại rất thông minh, trước tiên hắn dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhắc lại những điểm chính trong bài thi của mình, sau đó thì “Thuận nước đẩy thuyền” khen ngợi trình độ ra đề của hoàng đế bệ hạ, lại uyển chuyển ám chỉ đề thi trong khoa cử có hơi xa rời thực tế, vì vậy lại tự nhiên dẫn đề tài sang một phương hướng khác.
Hứng thú của hoàng đế lập tức lại bị lôi kéo, bởi vì chủ đề vừa đúng gãi đến chỗ ngứa của ông: Trước nay ông vốn ghét nhất những đại thần kia trích dẫn kinh sách lải nhải trước mặt ông, nhưng ông lại không thể dựa theo ý mình là tùy ý phát tác, nếu không nhất định sẽ bị nói bóng nói gió là “Không có văn hóa”, rõ là kìm nén đến phát bực!
Cho đến hôm nay, hoàng đế bệ hạ mới tìm được “Niềm an ủi” từ chỗ Tề Tĩnh An: Thì ra vấn đề căn bản không phải xuất hiện trên người ông, cũng không thể trách ông “Không có văn hóa”, ngược lại nên trách các đại thần “Rất có văn hóa”…!Ngẫm nghĩ một chút cũng thấy phải, các đại thần đều thông qua khoa cử mà chọn lựa ra, mà bản thân đề thi trong khoa cử cũng xiên xiên vẹo vẹo, sao bọn họ có thể không lải nhải chứ? Nhưng theo như Tề Tĩnh An nói, trích dẫn kinh sách chưa chắc đã có thể giải quyết được vấn đề thực tế, ngược lại còn có thể lãng phí rất nhiều thời gian và sức lực…!Hoàng đế cảm thấy lời nói của tiểu tử này thật sự quá đúng! Lải nhải ngoại trừ chọc ông bực dọc ra thì chẳng có một chút tác dụng nào!
Nghĩ như vậy, Hoàng đế càng cảm thấy Tề Tĩnh An rất vừa mắt, chẳng những “Hiểu rõ thức thú”, ngay cả cách nghĩ cũng “Anh hùng có cùng mưu lược” giống ông!

Hơn nữa so với những đại thần dong dài, cách nói chuyện của Tề Tĩnh An cũng làm hoàng đế bệ hạ cảm thấy cực kỳ thoải mái, giống như một dòng suối trong vắt chảy qua lòng: Tiểu tử này kể chuyện xưa rất sinh động thú vị; dù là nịnh nọt cũng có vẻ chân thành có thể tin được, không theo lối cũ…!Vậy nên bọn họ cứ thế trò trò chuyện chuyện, đề tài không ngừng mở rộng, tán gẫu từ chuyện quốc gia đại sự đến thiên văn địa lý, lại từ phong tục dân gian đến ẩm thực địa phương, hàn huyên tới tận khi mặt trời lặn xuống phía tây, “Bụng rồng” của hoàng đế cũng lần đầu tiên vang lên tiếng “Ọc ọc ọc”, cuộc trò chuyện vui vẻ thỏa mãn này mới đến hồi kết thúc.
“Tĩnh An, ngươi tài đức vẹn toàn, kiến thức uyên bác, hôm nay gặp mặt, lòng trẫm rất an ủi!” Hoàng đế bệ hạ vui mừng vuốt bộ râu ngắn trên cằm, trải qua nửa buổi chiều trao đổi với tiểu tử này, Hoàng đế gọi Tề Tĩnh An từ “Người trẻ tuổi” đến “Đứa bé ngoan”, lại một đường “Thăng cấp” đến thân thiết gọi thẳng tên huý, ấn tượng tốt của ông với Tề Tĩnh An có thể thấy được rõ ràng.
Suy nghĩ một chút, Hoàng đế lại bổ sung một câu: “Quả nhiên ánh mắt của con ta không sai!”
Tề Tĩnh An khom mình hành lễ, cực kỳ lưu loát đáp lại: “Bệ hạ khen ngợi, Tĩnh An không dám nhận, hôm nay nhận được ơn trời, nhất định vĩnh viễn khắc sâu vào trong ngũ tạng, đạt được mong ước giãi bày tâm can vì quân vì nước.” Mặc dù bên ngoài hắn không lộ ra một chút khác lạ nào, nhưng trong bụng lại nảy sinh nhiều nghi ngờ…!Một màn “Quân tiền độc đối” này ngay từ đầu đã khiến hắn không giải thích được, nhưng vừa rồi Hoàng đế nói cái gì? Ông ấy lại nói “Ánh mắt con ta không tệ”!
Điều này cũng có phần quá kỳ quái!
…!Quan hệ giữa hoàng đế và hoàng tử, vẫn luôn là quân thần ở phía trước, phụ tử ở phía sau.

Quả thật hoàng tử có thể tiến cử nhân tài với Hoàng đế, nhưng phần lớn thời gian vẫn là tránh nghi kỵ thì tốt hơn.

Hơn nữa nhân tài hoàng tử tiến cử, Hoàng đế không coi trọng thì cũng thôi, nếu cực kỳ coi trọng, có lòng trọng dụng, thì sao có thể vui lòng để hắn thân cận với người tiến cử? Một thần không thể có hai chúa mà!
Chỉ là Tề Tĩnh An, lúc trước trong quá trình lấy lòng hoàng đế, hắn đã chuẩn bị xong tâm lý: Sau hôm nay e là hắn phải xa cách “Tam điện hạ” một chút mới được, mặc dù như vậy sẽ khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng vì để lấy được nhiều tin tưởng của Hoàng đế hơn, hắn nhất định phải như thế…!Muốn đứng vững gót chân trong triều đình, tiến tới thực sự giúp đỡ được “Tam điện hạ”, “Công phu nhẫn nhịn” phải luyện cho tốt, đạo lý này chắc chắn “Tam điện hạ” cũng sẽ hiểu, tin là tình cảm và sự ăn ý của bọn họ cũng không vì vậy mà giảm sút.
Nhưng Hoàng đế lại thẳng thắn nhắc tới “Tam điện hạ”? Tề Tĩnh An thật sự không thể hiểu được mạch não của phụ thân người mình yêu, vậy nên hắn chỉ quy củ đáp lại, căn bản không dám nhắc tới hai chữ “Điện hạ”, để tránh làm Hoàng đế nghi kỵ, vậy thì thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi.
Ai ngờ hoàng đế bệ hạ đột nhiên khẽ thở dài, còn nói: “Chỉ là Tĩnh An ngươi không quan không chức, cuối cùng vẫn không phù hợp…!Hay là thế này, ngươi rèn luyện thêm một hai năm trước, bất kể là ở trong kinh cũng được, ngoài kinh cũng tốt, làm ra một vài công trạng rõ ràng, rồi những thứ khác…!Trước lập nghiệp, sau thành gia, dù sao con ta vẫn chờ được.”

Mặc dù hoàng đế thật sự thưởng thức Tề Tĩnh An, nhưng ông tuyệt đối không có khả năng trực tiếp hạ chỉ gả cưới nữ nhi: Đầu tiên là không bỏ được “Thư ký tốt” vừa được việc vừa thân thiết, thứ hai quả thật thân phận của Tề Tĩnh An cũng không hề xứng! Chênh lệch quá xa!
Cho dù là “Cáo thị kén rể”, thì kén cũng là tiến sĩ.

Nhưng thân phận của Tề Tĩnh An là gì? Nói dễ nghe một chút thì là “Tú tài”, còn nói khó nghe thì chính là “Nhà nho nghèo”…
Theo như tập tục của Đại Ngụy, cái từ “Tú tài” này mang hàm nghĩa rất rộng, phàm là người học chữ, đều có thể gọi là tú tài để thể hiện sự tôn trọng, nhưng nếu không muốn tôn trọng, thì chỉ gọi là “Nhà nho nghèo”, thật ra ý nghĩa cũng không khác nhau lắm.

Chỉ là, thật sự đặc biệt là chỉ tú tài thông qua phủ viện tuyển chọn học sinh, Tề Tĩnh An là tú tài kiểu này.

Tú tài giống hắn có chỗ tốt lớn nhất là có thể miễn trừ phần lớn “Nghĩa vụ”, ví dụ như sông lớn vỡ đê cần một lượng lớn công nhân trị thủy, hắn có thân phận tú tài thì ít nhất sẽ không bị bắt đi vác bao cát, ngoại trừ việc đó ra thì cũng không có gì khác biệt với bách tính bình thường.
Mà tú tài tiến thêm nửa bước, là thông qua cuộc thi của phủ viện, trở thành sĩ tử, sau đó có thể lên kinh dự thi.

Giống như Lư Tiềm, thật ra chính là “Lư sĩ tử”, nhưng cũng không ai gọi như vậy, vẫn gọi là tú tài…!Bất kể là tú tài cũng tốt, sĩ tử cũng được, trước khi thi đậu tiến sĩ thì đều là thân trắng, lúc bị người khác mắng, thì đều là nhà nho nghèo…!Thân phận như vậy, đến cả cung nữ cũng chưa chắc để ý, nữa là một công chúa?!
Nhưng nói đi nói lại thì, tên tú tài Tề Tĩnh An này cuối cùng vẫn khác, bởi vì hắn thật sự được trưởng công chúa coi trọng.

Mỗi lần nghĩ tới nữ nhi bảo bối này khó lắm mới có dáng vẻ của tiểu nữ nhi, hoàng đế bệ hạ không khỏi muốn lộ ra một nụ cười vừa vui mừng vừa xúc động: Nữ nhi đã lớn thật rồi…
Vậy nhưng bất kể thế nào, hoàng đế bệ hạ cũng không thể để câu truyện truyền kỳ “Trưởng công chúa gả cho nhà nho nghèo” xảy ra trên người của ông: Phàm là cha thì đều sẽ không thể nhịn được chuyện như vậy!

Nếu Hạ Hầu Tuyên chỉ là một công chúa không được sủng ái, cúi đầu khiêm tốn gả đi, thì còn có một chút xíu khả năng.

Nhưng hắn đường đường là trưởng công chúa, cái phong hiệu “Trưởng công chúa” này bình thường phải là một trưởng nữ cực kỳ được cưng chiều mới có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt, nếu không cũng chỉ có tỷ muội của hoàng đế mới có thể lên chức.

Nếu không phải có điềm lành “Long Phượng Trình Tường”, phong hào này thật sự không thể rơi vào đầu hắn được.

Như vậy có thể suy ra, có bao nhiêu ánh mắt tập trung vào người Hạ Hầu Tuyên, hôn sự của hắn sao có thể quá mức tùy tiện được?
Vì vậy Hoàng đế vốn định kéo dài một chút, kéo ra một hai năm rồi nói, dù sao đầu hai mươi công chúa mới xuất giá cũng không chê chậm, có gì mà phải gấp gáp? Con rể phải từ từ chọn lựa mới có thể chọn ra người tốt được.
Phía bên này, hoàng đế bệ hạ đã tính toán kỹ, đang chờ Tề Tĩnh An trước sau như một cung kính đáp lại…!Sao đoán được phía bên kia, Tề Tĩnh An hoàn toàn ngây dại, một đôi mắt trừng to sắp rơi khỏi hốc mắt luôn rồi!
Dù hắn có chậm chạm ngu ngốc đi nữa, thì đến giờ cũng có thể kịp phản ứng, “Con ta” trong miệng Hoàng đế căn bản không phải là “Tam điện hạ”.

Hơn nữa vốn Tề Tĩnh An cũng không chậm lụt, hắn lập tức hiểu rõ tất cả những chuyện trong ngày hôm này cuối cùng là có chuyện gì xảy ra…!Thì ra “Tam điện hạ” còn muốn hắn trở thành em rể! Thì ra Hoàng đế triệu hắn đơn độc gặp mặt là muốn xem con rể! Vậy mà hôm nay hắn còn thể hiện cực kỳ xuất sắc!
Nhất thời, Tề Tĩnh An kinh hãi đến mức da đầu phát nổ, mồ hôi lạnh “Xoạt” một cái thấm đầy lưng, bắp chân cũng hơi run lên, tim vừa nhéo vừa đau…
“Thế nào?” Bởi vì Tề Tĩnh An vẫn hơi cúi thấp đầu, vậy nên Hoàng đế cũng không nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của hắn, chỉ là thấy hắn không có phản ứng, thì nghi ngờ nói: “Người trẻ tuổi, không phải ngay cả hai năm cũng ngại lâu chứ?”
Tề Tĩnh An “Bộp” một tiếng quỳ xuống, giọng nói khẽ run: “Long ân của Bệ hạ, Tĩnh An khó lòng báo đáp, chỉ mong có thể lập tức rời kinh, đi đến biên quan làm một lính hầu, cúc cung tận tụy, chết cũng không sợ!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN