Tạ Thời Dã ngủ không ngon, buổi sáng còn phải đắp mặt nạ rồi để trợ lý trang điểm nhẹ cho mình. Đến lúc xuất hiện ở trường quay tham gia nghi lễ khởi động máy, y lại là một minh tinh xinh đẹp gọn gàng.
Quá trình của nghi thức khởi động máy rất buồn tẻ vô vị, nữ chính cũng đã tới, là một minh tinh nhỏ tên Văn Dao. Trước kia đã từng tham gia đóng phim truyền hình, hot một hồi, sau đó không có gì nổi bật nhưng kĩ thuật diễn xuất vẫn ổn, đại khái Chung Xương Minh ưng ý vẻ đẹp của cô.
Chung Xương Minh nói, Văn Dao có vẻ đẹp của người phụ nữ thời kì đó.
Ba diễn viên chính cùng lên thắp hương, Văn Dao ở giữa, Tạ Thời Dã đứng bên trái, Phó Húc đứng bên phải, thợ quay phim đang quay chụp lại khung cảnh này, gọi ba người bọn họ, cả ba nhìn về phía ống kính, cùng nở nụ cười lễ độ, duy trì khoảng cách nhất định với nhau, nhìn qua có vẻ không thân quen cho lắm.
Văn Dao không nói nhiều, đại khái là sợ bị truyền tin đồn ôm đùi, cô tự biết địa vị của mình thấp, được chọn đóng bộ phim này đã là rất may mắn. Phó Húc thì khỏi cần nghĩ, Tạ Thời Dã cũng vậy, nếu thật sự đồn ra, cô còn không đủ nhét kẽ răng đám fan của Tạ Thời Dã đâu, họ hoàn toàn có thể khiến cho cô vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được.
Bữa tối ngày khởi động máy, Phó Húc ăn được một nửa thì đi mất, Chung Xương Minh cũng hào phóng thả anh đi, sau đó lôi kéo Tạ Thời Dã uống rượu. Khả năng uống của Tạ Thời Dã rất tốt, trong lòng y cũng biết Chung Xương Minh có ý kiến với mình, hiện giờ đạo diễn muốn rót rượu cho y, đương nhiên y sẽ tiếp đón cho tới cùng.
Chuyện của đàn ông, cách giải quyết tốt nhất là ở trên bàn rượu. Một trận tiếp đón như vậy, quả nhiên thái độ của Chung Xương Minh với y ôn hòa hơn hiều, thậm chí còn vỗ vai y nói bộ phim kế tiếp cũng muốn tìm y làm diễn viên.
Tạ Thời Dã hai tay dâng chén rượu, mép chén của y để thấp hơn mép chén của đối phương, nhẹ nhàng chạm một cái, cũng không coi là thật, nhưng vẫn nhiệt tình nói: “Vậy tôi xin được cám ơn đạo diễn Chung trước.”
Bữa cơm kết thúc, hơi thở của Tạ Thời Dã đều là mùi cồn, y uống rất nhiều, chắc chắn phải nôn ra, bằng không ngày mai mặt y sẽ sưng vù không thể gặp người.
Dương Dương và một trợ lý khác tên Tiểu Thường đỡ y về phòng, khi say Tạ Thời Dã không thích có người lạ ở cạnh mình, bởi vì y sợ mình sẽ làm ra chuyện không nên làm, hoặc nói lời không nên nói.
Đuổi cả hai người đi xong, Tạ Thời Dã chui vào trong phòng tắm móc họng nôn cho bằng hết, cứ nôn mãi, cho đến khi y nôn ra cả những tia máu đỏ nhạt.
Cổ họng Tạ Thời Dã cực kì đau đớn, không biết máu kia từ dạ dày ra hay là do họng y bị thương.
Đi bệnh viện, nếu bị chụp phải chắc chắn sẽ lại lên báo, nhưng không đi bệnh viện, nhỡ có chuyện gì thật thì cũng không ổn.
Tạ Thời Dã rửa mặt, định gọi điện thoại cho Dương Dương, dạ dày quặn một phát, y lại ói lên ói xuống.
Đến lúc bình thường lại, y mới nghe thấy có người đang gõ cửa phòng mình.
Tạ Thời Dã lau nước trên cằm, lảo đảo đi ra mở cửa.
Ngoài cửa lại là Phó Húc, dường như anh mới ở bên ngoài về, đầu đội mũ áo khoác màu xám, còn đeo khẩu trang, trong tay có một cái túi nhựa.
Phó Húc kéo khẩu trang xuống: “Lúc ra ngoài tôi nghe thấy cậu đang nôn, về rồi vẫn nghe thấy tiếng cậu nôn, cậu có sao không?”
Hiện giờ Tạ Thời Dã yếu ớt vô cùng, y ôm bụng bất lực gục đầu, khẽ lắc.
Phó Húc xuyên qua người y liếc vào trong phòng một chút: “Trợ lý của cậu đâu?”
Tạ Thời Dã vẫn lắc đầu, sau đó y nhận ra mình như vậy không lễ phép, bèn cố gắng mở miệng: “Tôi bảo bọn họ đi nghỉ rồi.”
Lúc nói chuyện, y mới phát hiện ra cổ họng mình đã khàn vô cùng, ngay cả phát âm cũng không chính xác, nhả chữ lại càng thêm gian nan.
Y say, y chán nản, nhưng đầu lại phấn khích, có rất nhiều chuyện y đã không còn có thể khống chế.
Tạ Thời Dã nhìn mặt Phó Húc, thầm nghĩ, người này đang quan tâm y… Tính cách của Phó Húc là như vậy, mềm mại ôn hòa, luôn thông cảm với người khác, bởi vì tình cảm của anh vừa phong phú vừa tinh tế, cho nên mới càng thêm lý giải được nội tâm nhân vật trong phim.
Dù biết tính cách của Phó Húc là thế, hành động này không xuất phát từ nguyên nhân đặc biệt nào, nhưng Tạ Thời Dã vẫn không có thuốc chữa mà chìm sâu trong đó.
Ánh sáng sẽ soi rọi cho tất cả mọi người, ánh sáng có làm gì sai đâu, chỉ có người muốn độc chiếm ánh sáng là cuồng si nên mộng tưởng hão huyền mà thôi.
Biết rõ là hão huyền, nhưng y vẫn…
Tạ Thời Dã lấy tay ấn dạ dày, yếu ớt mà nhìn Phó Húc: “Vừa rồi tôi… Hình như nôn ra máu.”
Lời này khiến Phó Húc giật mình, chảy máu dạ dày không phải là chuyện đùa.
Phó Húc nói: “Đến bệnh viện thôi.”
Tạ Thời Dã lắc đầu: “Không được, muộn rồi, bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
Phó Húc: “Đã chảy máu dạ dày rồi cậu còn lo bị người ta nhìn thấy?”
Tạ Thời Dã mệt mỏi mỉm cười: “Lỡ chó săn viết linh tinh thì fan của tôi lại đau lòng.”
Phó Húc không thể hiểu được: “Cơ thể của cậu, tôi nghĩ fan hâm mộ chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu xảy ra chuyện gì đâu.”
Lúc này Tạ Thời Dã lại ngoan cố vô cùng: “Tôi không sao, ngủ một giấc là được.”
Phó Húc không khuyên nổi y, đang nghĩ có nên gọi người tìm trợ lý của Tạ Thời Dã tới không, đại khái đối phương có quyền nói chuyện hơn mình. Anh khuyên nhiều sẽ khiến người ta chán ghét.
Tạ Thời Dã bỗng nói: “Có lẽ chỉ là họng bị thương thôi, anh xem hộ tôi được không?”
Tạ Thời Dã hé miệng, hơi thở có mùi rượu nồng nặc, như một miếng bọt biển ngấm đầy cồn.
Phó Húc chỉ nhìn thấy một đoạn đầu lưỡi hơi vươn ra ngoài, đầu lưỡi bị rách, màu máu đỏ loang trên mặt lưỡi, trông rất đau.
Phó Húc im lặng một hồi, lại nhìn vào mắt y, để lộ một chút suy nghĩ sâu xa. Tạ Thời Dã khép miệng lại. Y nói năng loạn xạ: “Có thấy không?”
Phó Húc lắc đầu: “Tôi gọi trợ lý giúp cậu, cậu vẫn nên đến bệnh viện đi.”
Dường như Tạ Thời Dã nổi cáu: “Tôi đã nói không đi là không đi!” Giọng điệu tuy nặng nề, nhưng lại giống một đứa trẻ đang làm loạn hơn.
Hai tay y đẩy vai Phó Húc: “Anh mau đi đi, tôi ghét bệnh viện, chán bị tiêm rồi.”
Phó Húc nghĩ y say rồi.
Tạ Thời Dã loạn xạ đẩy người ra bên ngoài, lại buồn nôn, xoay người chạy vào trong nhà tắm, nôn ào ào, nước mắt cũng chảy ra, cả người mệt mỏi tựa vào bồn cầu, vô cùng chật vật.
Y cảm giác cơ thể mình bị ai đó kéo dậy, có tiếng nước chảy, khăn mặt nóng ướt chạm lên trên mặt y, lau từng chút một.
Lúc này Tạ Thời Dã mới mở mắt ra, nước mắt lăn dài trên má.
Động tác của Phó Húc ngừng lại, bỗng nghe con ma men nói: “Thối quá đi mất…”
Phó Húc: “…”
Tạ Thời Dã: “Tôi không thể thối được, tôi là Tạ Thời Dã cơ mà!”
Phó Húc cảm thấy hơi buồn cười: “Tại sao cậu lại không thể thối.”
Tạ Thời Dã nói: “Bởi vì tôi là Tạ Thời Dã, là ngôi sao lớn lấp lánh.” Y bắt được tay Phó Húc, nghiêm túc nói: “Anh có biết Weibo của tôi có bao nhiêu fan không?” Tiếng y bị đè xuống rất thấp.
Phó Húc phối hợp nói: “Bao nhiêu?”
Tạ Thời Dã: “Nói ra hù chết anh!”
Phó Húc vui vẻ: “Được rồi, ngôi sao lớn, cậu không thối, cậu mau lau mặt đi rồi lên giường ngủ một giấc, dạ dày còn đau không?”
Tạ Thời Dã lung tung lắc đầu: “Dạ dày không đau, lòng đau.”
Phó Húc thuận miệng trả lời: “Vậy phải làm sao bây giờ, đau lòng không có thuốc chữa.”
Tạ Thời Dã bỗng mở mắt, ánh mắt kia khiến Phó Húc giật mình, rất mau sau đó, anh đã thấy vị minh tinh này nở nụ cười. Rõ ràng mới nôn đến xám mặt, cười lên lại xinh đẹp như vậy.
Tạ Thời Dã nói: “Nói linh tinh, anh chính là thuốc của tôi mà.”
_______________________________
Minh tinh với ngôi sao là 1 đó =)) Chỉ là một cái là từ Hán Việt, một cái là từ thuần Việt mà thôi. Đoạn đối thoại mình để từ thuần Việt cho hài hước một chút, vì bạn Dã đang “say” mà~